Sự việc quá bất ngờ, Lăng Thời Ngâm không kịp đề phòng, thiếu chút nữa thì tức đến phun ra một ngụm máu tươi. Cô ta vung tay định ném điện thoại đi nhưng nghĩ lại một chút vẫn nên là cầm nó trên tay.
“Cứ tiếp tục cho tôi, tôi cũng không tin mỗi ngày Phó Lưu Âm đều có thể bám theo Hứa Tình Thâm.”
“Được.”
Ngắt điện thoại, Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm vào màn hình một lát, cô ta nhấn nút xóa nội dung ghi âm cuộc trò chuyện. Bên trong phòng khách không có đến một bóng người giúp việc. Cô ta không thể tự mình lên lấu, đành ngồi lại tại chỗ.
Hứa Tình Thâm lái xe đến bệnh viện. Phó Kinh Sênh đã sớm được đẩy từ phòng cấp cứu sang phòng bệnh đặc biệt.
Trước cửa có người canh gác. Phó Lưu Âm muốn đi vào nhìn Phó Kinh Sênh một lát nhưng bởi vì thân phận hiện giờ của Phó Kinh Sênh quá đặc biệt nên nếu cô vào thăm thì phải có người vào theo.
Hứa Tình Thâm ở bên ngoài chờ cô. Phó Lưu Âm vừa bước vào thì thấy Phó Kinh Sênh đang nằm trên giường bệnh, hai chân bị còng lại ở cuối giường. Hình ảnh đó phản chiếu vào đáy mắt cô, đau đớn như có ngàn mũi kim châm vào. Cô đi tới bên cạnh giường bệnh, không ngờ Phó Kinh Sênh cũng có ngày hôm nay. Chắc chắn hắn không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng này của mình. Nhưng thôi có thể nhìn như thế cũng tốt, ít ra cô không bị người ta đuổi ra ngoài.
Hai mắt Phó Lưu Âm cơ hồ vẫn còn sung đỏ. Cô không có nhiều thời gian, cô chỉ ở lại đó một lúc rồi phải đi ra ngay. Hứa Tình Thâm tiến lên vài bước: “Âm Âm, để chị sắp xếp cho em một chỗ ở.”
Phó Lưu Âm há hốc mồm, định nói không cần, thế nhưng trên đời này ngoài Hứa Tình Thâm ra, hiện giờ cô còn có thể trông cậy vào ai chứ?
Trở lại trên xe, Hứa Tình Thâm cài dây an toàn vào rồi khởi động xe: “Em cũng đừng quá lo lắng về anh trai mình.”
“Đã như vậy rồi, em có lo lắng cũng không có tá dụng gì.”
“Chị nghĩ em sẽ có rất nhiều lời muốn nói với anh trai em, sao lại trở ra nhanh như vậy?”
Phó Lưu Âm cắn răng lại, lắc đầu nói: “Em cũng không biết có thể nói gì với anh ấy nữa. Chẳng lẽ em hỏi tại sao anh ấy lại làm ra loại chuyện đó sao? Thân nhân của những người bị hại không cách nào tha thứ cho anh ấy, mà bản thân em thật ra cũng không thể tha thứ cho anh ấy. Em hết lần này tới lần khác bị người ta hãm hại còn không phải là vì bị anh ấy liên lụy hay sao? Nhưng anh ấy là người thân duy nhất của em, em không thể bỏ mặc được.”
Hứa Tình Thâm lái xe rời đi. Phó Lưu Âm liếc nhìn bệnh viện: “Nếu như anh ấy cứ hôn mê mãi, em có thể đón anh ấy về không?”
“CHuyện này chắc chắn là không được, dù sao anh trai em cũng không phải tội phạm bình thường...”
“Anh trai em đã thành ra như vậy còn có thể làm đượcgì chứ? Ở lại bệnh viện không phải chỉ tốn viện phí thôi hay sao?”
Hứa Tình Thâm khẽ thở dài: “Âm Âm, em và Mục Kính Sâm rốt cuộc tính thế nào?”
Phó Lưu Âm không nghĩ tới Hứa Tình Thâm bỗng nhiên lại hỏi như vậy. Cô đã cố gắng ngụy trang cho thật tốt, cố gắng che giấu sự run rẩy trong lòng. Ánh mắt cô lộ ra vẻ né tránh, lại như cũ miễn cưỡng khẽ cười nói: “Còn có thể thế nào, ly hôn.”
“Thật sự?”
“Ừ, đã ký tên.”
Hứa Tình Thâm đánh tay lái: “Tâm trạng của em chị hoàn toàn có thể hiểu được. Hiện tại cũng là giai đoạn khó khăn nhất của em. Em đừng nghĩ đến chuyện của anh trai em nữa, tự lo cho tương lai của mình trước đi.”
“Tương lai của em?”
“Đúng vậy.”
Phó Lưu Âm cúi đầu không nói gì. Hứa Tình Thâm lái xe thẳng về phía trước: “Vấn đề chỗ ở chị đã sắp xếp cho em xong rồi.”
“Nhanh vậy sao?”
Hứa Tình Thâm gật đầu: “Vốn dĩ chị định cho em ở trọ nhà Giai Giai, trước đây chị cũng từng ở đó một thời gian rồi. Ở đó cũng khá tốt, cũng nào nhiệt.”
Phó Lưu Âm đương nhiên đồng ý. Cô cũng không muốn phải nợ ai quá nhiều. Nếu như có thể ở một căn phòng trọ là tốt nhất, cô cũng không cần chỗ rộng lớn làm gì.
“Ừm, em biết rồi.”
“Quên đi, chị đã tìm một chỗ khác cho em rồi.”
Đến nơi, Hứa Tình Thâm dừng xe, bảo vệ đi tới bên cạnh xe. Hứa Tình Thâm hạ cửa kính xuống, đưa giấy thông hành trong tay cho bảo vệ xem. Đối phương kiểm tra xong lúc này mới cho xe vào.
Tiến vào tiểu khu, đỗ xe xong, Hứa Tình Thâm xuống xe. Phó Lưu Âm đi ra sau xe lấy va-li hành lý rồi đi theo phía sau Hứa Tình Thâm.
Hai người đi vào thang máy. Hứa Tình Thâm lục tìm gì đó trong túi xách, cửa thang máy đóng lại, Phó Lưu Âm vội hỏi: “Chị, ở tầng mấy?”
“Tầng 7.”
Phó Lưu Âm nhấn số 7, nhưng lại không có tín hiệu gì cả. Lúc này Hứa Tình Thâm mới tìm ra thẻ phòng, cô chà mặt thẻ lên màn hình, sau đó mới ấn số 7. Lúc này Phó Lưu Âm mới thấy chữ số 7 sáng lên.
Hứa Tình Thâm giao chiếc thẻ cho Phó Lưu Âm: “Nơi này không phải người khác có thể tùy tiện ra vào, rất an toàn.”
Trong lòng Phó Lưu Âm run lên. Hứa Tình Thâm cũng biết tình cảnh của cô hiện giờ, sau khi rời khỏi nhà họ Mục, nhất định sẽ có rất nhiều người muốn tìm tới cô để gây phiền phức. Mặc dù Hứa Tình Thâm luôn sẵn sang giúp đỡ cô nhưng làm sao có thể kè kè bên cô suốt 24 giờ mỗi ngày được.
Đến tầng 7, Hứa Tình Thâm đi trước dẫn đường. Cô đã chuẩn bị cho Phó Lưu Âm một căn hộ gồm 2 phòng ngủ, 1 phòng khách, 1 phòng vệ sinh. Bên trong đã được trang bị đầy đủ tất cả đồ dùng, lại sớm được dọn dẹp sạch sẽ rồi.
“Tất cả đồ ở đây đều là mới, còn có...” Hứa Tình Thâm đi thẳng vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong chất đầy thực phẩm. Rất đa dạng.
“Em muốn tự mình nấu ăn cũng được. Thứ gì cũng có.”
Phó Lưu Âm đi tới, cô đứng ở cửa, ánh mắt xuất thần nhìn chằm chằm vào Hứa Tình Thâm.
“Chị, tất cả những thứ này đều do chị chuẩn bị cho em?”
“Âm Âm, bây giờ chị chỉ có thể làm những điều này giúp em mà thôi. Nếu như thật sự Mục Triều Dương là do anh trai em hại chết, em nghị nhà họ Mục sẽ tha cho em sao? Trước mắt cứ rời khỏi chỗ đó đã.”
Phó Lưu Âm khẽ dụi mắt: “Cảm ơn chị.”
“Cảm ơn gì chứ.” Hứa Tình Thâm đi lên trước, ôm Phó Lưu Âm vào lòng, tựa như đang ôm một đứa trẻ. “Lúc chị rời khỏi Đông Thành, không một chỗ nương tựa, chân tay luống cuống, chị rất hiểu tâm trạng đó. Chị không muốn em cũng phải chịu như vậy. Âm Âm, trong khoảng thời gian này có thể em sẽ đau đến sống không bằng chết, thế nhưng em cố gắng vượt qua, sau này mọi thứ sẽ tốt lên thôi.”
Phó Lưu Âm không ngừng gật đầu: “Vâng, vâng.”
“Vào phòng nằm nghỉ một lát đi. Chị làm cơm.”
“Không cần đâu, em không đói bụng.”
“Nhìn bộ dạng này của em, chị có thể khẳng định mấy ngày ngay em chưa có bữa cơm nào ra hồn cả. Chị làm nhanh lắm, đợi chị một lát.”
Hứa Tình Thâm trở lại bên trong phòng bếp. Phó Lưu Âm cũng cúi người kéo chiếc va-li đi vào phòng ngủ.
Hứa Tình Thâm làm đơn giản 3 món mặn, 1 món canh. Thật ra thì bụng Phó Lưu Âm đã cồn cào kêu réo đến khó chịu lắm rồi.
Ngồi vào chỗ đối diện Hứa Tình Thâm, cô vẫn không nhúc nhích. Hứa Tình Thâm gắp thức ăn vào chén cho cô: “Âm Âm, vậy bên trường học em tính sao?”
“Em muốn tiếp tục đi học.”
“Ừ, cũng được.” Hứa Tình Thâm múc một chén canh đưa tới bên tay cô. “Em vẫn còn nhỏ tuổi, phải cố gắng học cho xong. Như vậy ít ra sau này cũng có thể tự tìm một công việc nuôi sống bản thân.”
Phó Lưu Âm nói: “Nhưng em...”
“Chị biết em muốn nói gì. Âm Âm, tuy tiền không phải là vạn năng, nhưng những việc có thể giải quyết bằng tiền thì đều là việc nhỏ. Bên anh trai em cần tiền, em đi học cũng cần tiền, em không nói chị cũng hiểu. Chuyện tiền bạc em không cần bận tâm. Lo học hành cho tốt, sau này đi làm cố gắng kiếm thật nhiều tiền trả lại cho chị là được rồi.”
“Như vậy không được...”
“Cứ quyết định vậy đi.” Hứa Tình Thâm yên lặng liếc mắt nhìn Phó Lưu Âm một cái. “Âm Âm, không nên lúc nào cũng tõ ra quật cường, khi cần thiết cũng nên mềm yếu một chút, như vậy sẽ giúp em tránh được nhiều phiền phức.”
Phó Lưu Âm nắm chặt đôi đũa trong tay, cô gục đầu xuống nói: “Thế nhưng... Anh trai em cũng từng làm tổn thương chị mà, anh ấy đã từng hại chị, hại Tưởng tiên sinh.”
“Đúng vậy, vì thế chị không thể nào tha thứ cho anh ta.” Hứa Tình Thâm thả tay đôi đũa trong tay xuống, nhìn chăm chú về phía cô bé đối diện. “Nhưng mà Âm Âm, em chỉ là em gái của anh ta mà thôi, khi anh ta làm chuyện xấu hại người khắp nơi, em đang bị Lăng Thận giam giữ ở nơi tối tăm không ánh mặt trời. Sau khi em ra ngoài, từ lúc gặp lại anh trai cho đến khi kết hôn rồi ly hôn, hầu như mọi người đều đã quen mất em vẫn chỉ là một cô bé mà thôi. Chị thì không như thế, chị nhất định phải giúp em.”
Hứa Tình Thâm nhìn đôi vai Phó Lưu Âm khẽ run lên, cô đứng dậy, đi tới bên cạnh Phó Lưu Âm, vỗ nhẹ lên vai cô. Quả thực cô không biết phải an ủi người khác như thế nào.
—-
Trở lại Hoàng Đỉnh Long Đình, Hứa Tình Thâm thay giày rồi đi vào nhà. Tiếng của Tưởng Viễn Chu truyền tới bên tai cô: “Gọi điện thoại sao em không nghe máy?”
“Em không biết, điện thoại để trong túi xách.”
Tưởng Viễn Chu ôm Lâm Lâm đi tới: “Ăn cơm đi.”
“Em ăn rồi.”
Tưởng Viễn Chu để hai đứa nhỏ ngồi xuống ghế. Hứa Tình Thâm đi tới trước ghế sô pha trong phòng khách. Người đàn ông thấy cô ôm một cái gối tựa: “Đi gặp Phó Lưu Âm sao?”
“Ừ, đi đón con bé dọn khỏi nhà họ Mục.”
Tưởng Viễn Chu ngồi vào chỗ của mình, ở bên cạnh Hứa Tình Thâm. Cô bỗng nhiên quay sang kéo tay anh: “Đúng rồi, hôm nay em ở bên ngoài nhà họ Mục phát hiện có một chiếc xe khác đã bám theo em cả một đoạn đường.”
“Thật sao? Có nhìn thấy biển số xe không?”
“Không thấy.” Hứa Tình Thâm tựa đầu lên chân Tưởng Viễn Chu. “Nhưng đối phương cũng không làm gì em, có khi nào là em quá đa nghi không.”
Tưởng Viễn Chu nhíu mày, có anh ở đây, khắp Đông Thành này còn ai dám uy hiếp bà Tưởng?
—-
Sau khi Hứa Tình Thâm rời khỏi, Phó Lưu Âm nằm một mình trong phòng ngủ. Cô ngủ suốt cả buổi chiều.
Điện thoại di động đã không còn. Hiện tại ai cũng không thể liên lạc với cô được.
Mãi cho đến tối, Phó Lưu Âm mới tỉnh dậy. Phòng ngủ chính được bố trí một khung cửa sổ lớn, còn có sẵn bàn trang điểm. Phó Lưu Âm đi tới, ngồi xuống, thử mở ngăn kéo ra, thấy bên trong có một xấp chi phiếu và bút.
Tiền này không phải là của cô. Cô tự nhiên cũng không thể tùy tiện động vào. Phó Lưu Âm lấy ra một tờ chi phiếu, viết lên một dãy số rồi ký tên vào.
Hôm nay trên đường tới tiểu khu, cô nhìn thấy công ty chuyển phát nhanh, Phó Lưu Âm nghĩ ngày mai trên đường tới trường, cô phải gửi tấm thẻ và phong thư này tới đồn cảnh sát.
—
Nhà họ Mục.
Phó Lưu Âm đi rồi, bà Mục bảo người giúp việc đi vào phòng ngủ chính để thu dọn sạch sẽ.
Bên trong căn phòng được quét dọn cẩn thận, chỉ là dấu vết của trận hỏa hoạn vẫn còn sót lại. Căn phòng vẫn cần phải kêu thợ đến sửa chữa.
Trong phòng trang phục treo đầy quần áo của Mục Kính Sâm và Phó Lưu Âm. Lúc Phó Lưu Âm đi căn bản là không hề mang đi. Còn có rất nhiều giày dép vẫn còn mới.
Lúc Mục Kính Sâm vào phòng, thấy người giúp việc đang mở tù đầu giường, chuẩn bị dọn dẹp chỗ đó. Anh liền bước nhanh về phía trước, giận dữ nói: “Các người đang làm cái gì vậy?”
Người giúp việc bị dọa, sợ hãi quay đầu lại nhìn anh: “Cậu hai...”
“Tôi hỏi các người đang làm cái gì?”
“Là bà chủ dặn dò chúng tôi phải dọn sạch hết đồ trong căn phòng này.”
Mục Kính Sâm thấy ngăn kéo đã được mở ra, bên trong đồ đạc bị đảo lộn. Anh liếc mắt nhìn chiếc giường bên cạnh, cả bộ drap trải giường cũng không còn. Mục Kính Sâm chỉ tay vào, nói: “Trài lại cho tôi.”
“Cậu hai, nhưng mà... nó đã bị thiêu cháy rồi.”
“Chẳng lẽ trong nhà không còn bộ nào khác?”
Người giúp việc có chút không giải thích được, liếc nhìn một mảng tường bị cháy đen gần cửa sổ: “Chẳng lẽ cậu còn muốn ở lại chỗ này?”
“Đây là phòng của tôi.”
“Nhưng trong nhà cũng còn phòng ngủ khác mà?”
Mục Kính Sâm chống tay lên tủ đầu giường: “Tôi chỉ bảo mấy người thay bộ drap trải giường khác cho tôi, sao lại có nhiều câu hỏi như vậy chứ?”
Người giúp việc thấy sắc mặt của anh ngày càng trở nên dọa người nên chỉ có thể đồng ý: “Vâng, tôi đi chuẩn bị ngay. Chỉ là bà chủ nói trước lúc ăn cơm tối, chúng tôi phải dọn sạch đồ của mợ hai... à không, của cô Phó....”
Mục Kính Sâm nheo mắt lại nói: “Vậy à? Thế thì cô cứ dọn đi, dọn cho sạch vào.”
“Vâng.” Người giúp việc nhìn vào bên trong ngăn kéo, thấy có khá nhiều vật dụng hàng ngày của Phó Lưu Âm. Sơn móng tay, kềm cắt móng, dây buộc tóc,... Cô ta vội vàng thu gom hết.
Mục Kính Sâm thoáng nhìn vào bên trong ngăn kéo, thấy có một vật gì đó lóe sáng lên. Người giúp việc cũng đúng lúc nhìn thấy, vội nhặt lên nhưng Mục Kính Sâm thấy thế liền đoạt lấy.
Đây là chiếc nhẫn anh đã đưa cho Phó Lưu Âm. Mục Kính Sâm lại không muốn nó bị người khác mang đi.
“Cứ tiếp tục cho tôi, tôi cũng không tin mỗi ngày Phó Lưu Âm đều có thể bám theo Hứa Tình Thâm.”
“Được.”
Ngắt điện thoại, Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm vào màn hình một lát, cô ta nhấn nút xóa nội dung ghi âm cuộc trò chuyện. Bên trong phòng khách không có đến một bóng người giúp việc. Cô ta không thể tự mình lên lấu, đành ngồi lại tại chỗ.
Hứa Tình Thâm lái xe đến bệnh viện. Phó Kinh Sênh đã sớm được đẩy từ phòng cấp cứu sang phòng bệnh đặc biệt.
Trước cửa có người canh gác. Phó Lưu Âm muốn đi vào nhìn Phó Kinh Sênh một lát nhưng bởi vì thân phận hiện giờ của Phó Kinh Sênh quá đặc biệt nên nếu cô vào thăm thì phải có người vào theo.
Hứa Tình Thâm ở bên ngoài chờ cô. Phó Lưu Âm vừa bước vào thì thấy Phó Kinh Sênh đang nằm trên giường bệnh, hai chân bị còng lại ở cuối giường. Hình ảnh đó phản chiếu vào đáy mắt cô, đau đớn như có ngàn mũi kim châm vào. Cô đi tới bên cạnh giường bệnh, không ngờ Phó Kinh Sênh cũng có ngày hôm nay. Chắc chắn hắn không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng này của mình. Nhưng thôi có thể nhìn như thế cũng tốt, ít ra cô không bị người ta đuổi ra ngoài.
Hai mắt Phó Lưu Âm cơ hồ vẫn còn sung đỏ. Cô không có nhiều thời gian, cô chỉ ở lại đó một lúc rồi phải đi ra ngay. Hứa Tình Thâm tiến lên vài bước: “Âm Âm, để chị sắp xếp cho em một chỗ ở.”
Phó Lưu Âm há hốc mồm, định nói không cần, thế nhưng trên đời này ngoài Hứa Tình Thâm ra, hiện giờ cô còn có thể trông cậy vào ai chứ?
Trở lại trên xe, Hứa Tình Thâm cài dây an toàn vào rồi khởi động xe: “Em cũng đừng quá lo lắng về anh trai mình.”
“Đã như vậy rồi, em có lo lắng cũng không có tá dụng gì.”
“Chị nghĩ em sẽ có rất nhiều lời muốn nói với anh trai em, sao lại trở ra nhanh như vậy?”
Phó Lưu Âm cắn răng lại, lắc đầu nói: “Em cũng không biết có thể nói gì với anh ấy nữa. Chẳng lẽ em hỏi tại sao anh ấy lại làm ra loại chuyện đó sao? Thân nhân của những người bị hại không cách nào tha thứ cho anh ấy, mà bản thân em thật ra cũng không thể tha thứ cho anh ấy. Em hết lần này tới lần khác bị người ta hãm hại còn không phải là vì bị anh ấy liên lụy hay sao? Nhưng anh ấy là người thân duy nhất của em, em không thể bỏ mặc được.”
Hứa Tình Thâm lái xe rời đi. Phó Lưu Âm liếc nhìn bệnh viện: “Nếu như anh ấy cứ hôn mê mãi, em có thể đón anh ấy về không?”
“CHuyện này chắc chắn là không được, dù sao anh trai em cũng không phải tội phạm bình thường...”
“Anh trai em đã thành ra như vậy còn có thể làm đượcgì chứ? Ở lại bệnh viện không phải chỉ tốn viện phí thôi hay sao?”
Hứa Tình Thâm khẽ thở dài: “Âm Âm, em và Mục Kính Sâm rốt cuộc tính thế nào?”
Phó Lưu Âm không nghĩ tới Hứa Tình Thâm bỗng nhiên lại hỏi như vậy. Cô đã cố gắng ngụy trang cho thật tốt, cố gắng che giấu sự run rẩy trong lòng. Ánh mắt cô lộ ra vẻ né tránh, lại như cũ miễn cưỡng khẽ cười nói: “Còn có thể thế nào, ly hôn.”
“Thật sự?”
“Ừ, đã ký tên.”
Hứa Tình Thâm đánh tay lái: “Tâm trạng của em chị hoàn toàn có thể hiểu được. Hiện tại cũng là giai đoạn khó khăn nhất của em. Em đừng nghĩ đến chuyện của anh trai em nữa, tự lo cho tương lai của mình trước đi.”
“Tương lai của em?”
“Đúng vậy.”
Phó Lưu Âm cúi đầu không nói gì. Hứa Tình Thâm lái xe thẳng về phía trước: “Vấn đề chỗ ở chị đã sắp xếp cho em xong rồi.”
“Nhanh vậy sao?”
Hứa Tình Thâm gật đầu: “Vốn dĩ chị định cho em ở trọ nhà Giai Giai, trước đây chị cũng từng ở đó một thời gian rồi. Ở đó cũng khá tốt, cũng nào nhiệt.”
Phó Lưu Âm đương nhiên đồng ý. Cô cũng không muốn phải nợ ai quá nhiều. Nếu như có thể ở một căn phòng trọ là tốt nhất, cô cũng không cần chỗ rộng lớn làm gì.
“Ừm, em biết rồi.”
“Quên đi, chị đã tìm một chỗ khác cho em rồi.”
Đến nơi, Hứa Tình Thâm dừng xe, bảo vệ đi tới bên cạnh xe. Hứa Tình Thâm hạ cửa kính xuống, đưa giấy thông hành trong tay cho bảo vệ xem. Đối phương kiểm tra xong lúc này mới cho xe vào.
Tiến vào tiểu khu, đỗ xe xong, Hứa Tình Thâm xuống xe. Phó Lưu Âm đi ra sau xe lấy va-li hành lý rồi đi theo phía sau Hứa Tình Thâm.
Hai người đi vào thang máy. Hứa Tình Thâm lục tìm gì đó trong túi xách, cửa thang máy đóng lại, Phó Lưu Âm vội hỏi: “Chị, ở tầng mấy?”
“Tầng 7.”
Phó Lưu Âm nhấn số 7, nhưng lại không có tín hiệu gì cả. Lúc này Hứa Tình Thâm mới tìm ra thẻ phòng, cô chà mặt thẻ lên màn hình, sau đó mới ấn số 7. Lúc này Phó Lưu Âm mới thấy chữ số 7 sáng lên.
Hứa Tình Thâm giao chiếc thẻ cho Phó Lưu Âm: “Nơi này không phải người khác có thể tùy tiện ra vào, rất an toàn.”
Trong lòng Phó Lưu Âm run lên. Hứa Tình Thâm cũng biết tình cảnh của cô hiện giờ, sau khi rời khỏi nhà họ Mục, nhất định sẽ có rất nhiều người muốn tìm tới cô để gây phiền phức. Mặc dù Hứa Tình Thâm luôn sẵn sang giúp đỡ cô nhưng làm sao có thể kè kè bên cô suốt 24 giờ mỗi ngày được.
Đến tầng 7, Hứa Tình Thâm đi trước dẫn đường. Cô đã chuẩn bị cho Phó Lưu Âm một căn hộ gồm 2 phòng ngủ, 1 phòng khách, 1 phòng vệ sinh. Bên trong đã được trang bị đầy đủ tất cả đồ dùng, lại sớm được dọn dẹp sạch sẽ rồi.
“Tất cả đồ ở đây đều là mới, còn có...” Hứa Tình Thâm đi thẳng vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong chất đầy thực phẩm. Rất đa dạng.
“Em muốn tự mình nấu ăn cũng được. Thứ gì cũng có.”
Phó Lưu Âm đi tới, cô đứng ở cửa, ánh mắt xuất thần nhìn chằm chằm vào Hứa Tình Thâm.
“Chị, tất cả những thứ này đều do chị chuẩn bị cho em?”
“Âm Âm, bây giờ chị chỉ có thể làm những điều này giúp em mà thôi. Nếu như thật sự Mục Triều Dương là do anh trai em hại chết, em nghị nhà họ Mục sẽ tha cho em sao? Trước mắt cứ rời khỏi chỗ đó đã.”
Phó Lưu Âm khẽ dụi mắt: “Cảm ơn chị.”
“Cảm ơn gì chứ.” Hứa Tình Thâm đi lên trước, ôm Phó Lưu Âm vào lòng, tựa như đang ôm một đứa trẻ. “Lúc chị rời khỏi Đông Thành, không một chỗ nương tựa, chân tay luống cuống, chị rất hiểu tâm trạng đó. Chị không muốn em cũng phải chịu như vậy. Âm Âm, trong khoảng thời gian này có thể em sẽ đau đến sống không bằng chết, thế nhưng em cố gắng vượt qua, sau này mọi thứ sẽ tốt lên thôi.”
Phó Lưu Âm không ngừng gật đầu: “Vâng, vâng.”
“Vào phòng nằm nghỉ một lát đi. Chị làm cơm.”
“Không cần đâu, em không đói bụng.”
“Nhìn bộ dạng này của em, chị có thể khẳng định mấy ngày ngay em chưa có bữa cơm nào ra hồn cả. Chị làm nhanh lắm, đợi chị một lát.”
Hứa Tình Thâm trở lại bên trong phòng bếp. Phó Lưu Âm cũng cúi người kéo chiếc va-li đi vào phòng ngủ.
Hứa Tình Thâm làm đơn giản 3 món mặn, 1 món canh. Thật ra thì bụng Phó Lưu Âm đã cồn cào kêu réo đến khó chịu lắm rồi.
Ngồi vào chỗ đối diện Hứa Tình Thâm, cô vẫn không nhúc nhích. Hứa Tình Thâm gắp thức ăn vào chén cho cô: “Âm Âm, vậy bên trường học em tính sao?”
“Em muốn tiếp tục đi học.”
“Ừ, cũng được.” Hứa Tình Thâm múc một chén canh đưa tới bên tay cô. “Em vẫn còn nhỏ tuổi, phải cố gắng học cho xong. Như vậy ít ra sau này cũng có thể tự tìm một công việc nuôi sống bản thân.”
Phó Lưu Âm nói: “Nhưng em...”
“Chị biết em muốn nói gì. Âm Âm, tuy tiền không phải là vạn năng, nhưng những việc có thể giải quyết bằng tiền thì đều là việc nhỏ. Bên anh trai em cần tiền, em đi học cũng cần tiền, em không nói chị cũng hiểu. Chuyện tiền bạc em không cần bận tâm. Lo học hành cho tốt, sau này đi làm cố gắng kiếm thật nhiều tiền trả lại cho chị là được rồi.”
“Như vậy không được...”
“Cứ quyết định vậy đi.” Hứa Tình Thâm yên lặng liếc mắt nhìn Phó Lưu Âm một cái. “Âm Âm, không nên lúc nào cũng tõ ra quật cường, khi cần thiết cũng nên mềm yếu một chút, như vậy sẽ giúp em tránh được nhiều phiền phức.”
Phó Lưu Âm nắm chặt đôi đũa trong tay, cô gục đầu xuống nói: “Thế nhưng... Anh trai em cũng từng làm tổn thương chị mà, anh ấy đã từng hại chị, hại Tưởng tiên sinh.”
“Đúng vậy, vì thế chị không thể nào tha thứ cho anh ta.” Hứa Tình Thâm thả tay đôi đũa trong tay xuống, nhìn chăm chú về phía cô bé đối diện. “Nhưng mà Âm Âm, em chỉ là em gái của anh ta mà thôi, khi anh ta làm chuyện xấu hại người khắp nơi, em đang bị Lăng Thận giam giữ ở nơi tối tăm không ánh mặt trời. Sau khi em ra ngoài, từ lúc gặp lại anh trai cho đến khi kết hôn rồi ly hôn, hầu như mọi người đều đã quen mất em vẫn chỉ là một cô bé mà thôi. Chị thì không như thế, chị nhất định phải giúp em.”
Hứa Tình Thâm nhìn đôi vai Phó Lưu Âm khẽ run lên, cô đứng dậy, đi tới bên cạnh Phó Lưu Âm, vỗ nhẹ lên vai cô. Quả thực cô không biết phải an ủi người khác như thế nào.
—-
Trở lại Hoàng Đỉnh Long Đình, Hứa Tình Thâm thay giày rồi đi vào nhà. Tiếng của Tưởng Viễn Chu truyền tới bên tai cô: “Gọi điện thoại sao em không nghe máy?”
“Em không biết, điện thoại để trong túi xách.”
Tưởng Viễn Chu ôm Lâm Lâm đi tới: “Ăn cơm đi.”
“Em ăn rồi.”
Tưởng Viễn Chu để hai đứa nhỏ ngồi xuống ghế. Hứa Tình Thâm đi tới trước ghế sô pha trong phòng khách. Người đàn ông thấy cô ôm một cái gối tựa: “Đi gặp Phó Lưu Âm sao?”
“Ừ, đi đón con bé dọn khỏi nhà họ Mục.”
Tưởng Viễn Chu ngồi vào chỗ của mình, ở bên cạnh Hứa Tình Thâm. Cô bỗng nhiên quay sang kéo tay anh: “Đúng rồi, hôm nay em ở bên ngoài nhà họ Mục phát hiện có một chiếc xe khác đã bám theo em cả một đoạn đường.”
“Thật sao? Có nhìn thấy biển số xe không?”
“Không thấy.” Hứa Tình Thâm tựa đầu lên chân Tưởng Viễn Chu. “Nhưng đối phương cũng không làm gì em, có khi nào là em quá đa nghi không.”
Tưởng Viễn Chu nhíu mày, có anh ở đây, khắp Đông Thành này còn ai dám uy hiếp bà Tưởng?
—-
Sau khi Hứa Tình Thâm rời khỏi, Phó Lưu Âm nằm một mình trong phòng ngủ. Cô ngủ suốt cả buổi chiều.
Điện thoại di động đã không còn. Hiện tại ai cũng không thể liên lạc với cô được.
Mãi cho đến tối, Phó Lưu Âm mới tỉnh dậy. Phòng ngủ chính được bố trí một khung cửa sổ lớn, còn có sẵn bàn trang điểm. Phó Lưu Âm đi tới, ngồi xuống, thử mở ngăn kéo ra, thấy bên trong có một xấp chi phiếu và bút.
Tiền này không phải là của cô. Cô tự nhiên cũng không thể tùy tiện động vào. Phó Lưu Âm lấy ra một tờ chi phiếu, viết lên một dãy số rồi ký tên vào.
Hôm nay trên đường tới tiểu khu, cô nhìn thấy công ty chuyển phát nhanh, Phó Lưu Âm nghĩ ngày mai trên đường tới trường, cô phải gửi tấm thẻ và phong thư này tới đồn cảnh sát.
—
Nhà họ Mục.
Phó Lưu Âm đi rồi, bà Mục bảo người giúp việc đi vào phòng ngủ chính để thu dọn sạch sẽ.
Bên trong căn phòng được quét dọn cẩn thận, chỉ là dấu vết của trận hỏa hoạn vẫn còn sót lại. Căn phòng vẫn cần phải kêu thợ đến sửa chữa.
Trong phòng trang phục treo đầy quần áo của Mục Kính Sâm và Phó Lưu Âm. Lúc Phó Lưu Âm đi căn bản là không hề mang đi. Còn có rất nhiều giày dép vẫn còn mới.
Lúc Mục Kính Sâm vào phòng, thấy người giúp việc đang mở tù đầu giường, chuẩn bị dọn dẹp chỗ đó. Anh liền bước nhanh về phía trước, giận dữ nói: “Các người đang làm cái gì vậy?”
Người giúp việc bị dọa, sợ hãi quay đầu lại nhìn anh: “Cậu hai...”
“Tôi hỏi các người đang làm cái gì?”
“Là bà chủ dặn dò chúng tôi phải dọn sạch hết đồ trong căn phòng này.”
Mục Kính Sâm thấy ngăn kéo đã được mở ra, bên trong đồ đạc bị đảo lộn. Anh liếc mắt nhìn chiếc giường bên cạnh, cả bộ drap trải giường cũng không còn. Mục Kính Sâm chỉ tay vào, nói: “Trài lại cho tôi.”
“Cậu hai, nhưng mà... nó đã bị thiêu cháy rồi.”
“Chẳng lẽ trong nhà không còn bộ nào khác?”
Người giúp việc có chút không giải thích được, liếc nhìn một mảng tường bị cháy đen gần cửa sổ: “Chẳng lẽ cậu còn muốn ở lại chỗ này?”
“Đây là phòng của tôi.”
“Nhưng trong nhà cũng còn phòng ngủ khác mà?”
Mục Kính Sâm chống tay lên tủ đầu giường: “Tôi chỉ bảo mấy người thay bộ drap trải giường khác cho tôi, sao lại có nhiều câu hỏi như vậy chứ?”
Người giúp việc thấy sắc mặt của anh ngày càng trở nên dọa người nên chỉ có thể đồng ý: “Vâng, tôi đi chuẩn bị ngay. Chỉ là bà chủ nói trước lúc ăn cơm tối, chúng tôi phải dọn sạch đồ của mợ hai... à không, của cô Phó....”
Mục Kính Sâm nheo mắt lại nói: “Vậy à? Thế thì cô cứ dọn đi, dọn cho sạch vào.”
“Vâng.” Người giúp việc nhìn vào bên trong ngăn kéo, thấy có khá nhiều vật dụng hàng ngày của Phó Lưu Âm. Sơn móng tay, kềm cắt móng, dây buộc tóc,... Cô ta vội vàng thu gom hết.
Mục Kính Sâm thoáng nhìn vào bên trong ngăn kéo, thấy có một vật gì đó lóe sáng lên. Người giúp việc cũng đúng lúc nhìn thấy, vội nhặt lên nhưng Mục Kính Sâm thấy thế liền đoạt lấy.
Đây là chiếc nhẫn anh đã đưa cho Phó Lưu Âm. Mục Kính Sâm lại không muốn nó bị người khác mang đi.
/475
|