Tô Thần run lên bần bật, không dám thở lớn. Bàn tay Mục Thành Quân bóp vòng eo cô, hơi dùng sức vuốt ve.
Cô cũng không dám lộn xộn, sợ điên cuồng giãy giụa lại sẽ kích thích Mục Thành Quân. Người đàn ông cử động ngón tay, Tô Thần mặc áo ngực cho con bú, nút thắt ở đàng trước, hai ngón tay Mục Thành Quân nhẹ nhàng cởi bỏ…
Tô Thần khó khăn lắm mới tránh được, cô vội túm cổ tay Mục Thành Quân, người đàn ông không nói hai lời liền hất tay cô ra…
Khuỷu tay phải người đàn ông để bên tai Tô Thần, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn tay mình. Sắc mặt Tô Thần ửng hồng, “Mục Thành Quân, buông tôi ra.”
“Tôi cố tình không bỏ đấy, bây giờ Lão Nhị đã dọn ra ngoài, thứ trong nhà họ Mục này đều là của tôi, bao gồm cô.”
“Tôi không phải món đồ của anh.”
Mục Thành Quân cười lạnh, “Từ lúc cô nói với tôi, lúc muốn dọn vào nhà họ Mục, cô nên nghĩ sẽ có hôm nay.”
Tô Thần vẫn bị đè, không thể động đậy, chút giãy giụa này của cô cũng phí công, “Mục Thành Quân, anh coi như trong nhà có thêm người chăm sóc Tiểu Khoai Tây, đó không phải rất tốt sao? Tôi không cần những thứ khác, tôi chỉ ở với con thôi.”
“Lúc lợi dụng ở bên cạnh con, có nghĩ tới đối phó với tôi thế nào phải không? Được, cô muốn tôi buông tha cho cô cũng được, đưa mấy tài liệu gốc kia cho tôi.”
Tô Thần mím chặt môi, “Được.”
“Được?” Mục Thành Quân cất tiếng cười, “Bí mật chuẩn bị tài liệu sau lưng tôi rồi lại đưa cho tôi à?”
“Mục Thành Quân, anh ở trên thương trường đã lâu rồi, cho nên sẽ không tin tưởng bất cứ kẻ nào đúng không?”
“Là cô tự tìm lấy, lúc trước tôi chính là đã quá tin cô, cho rằng cô sẽ biết điều…”
Tô Thần thở hồng hộc, “Cô thể tôi vẫn chưa hồi phục, Mục Thành Quân, anh đừng như vậy.”
Người đàn ông nhổm nửa người dưới lên, Tô Thần tưởng hắn chịu giơ cao đánh khẽ, không ngờ khi Mục Thành Quân lần thứ hai dán vào người cô, hắn rõ ràng đã cởi quần ngủ ra.
Cô liều mạng vùng vẫy, cho dù biết là vô ích, cũng dùng hết sức người.
Tô Thần không ngại kêu to, “Cứu mạng!!!”
Mục Thành Quân lập tức bịt miệng cô, “Xuỵt, đừng làm ồn con.”
“Uhm uhm!!!” Tô Thần muốn dùng chân đá hắn. Mục Thành Quân dựa vào cô, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tiến lại gần một bước, từ trên cao hắn nhìn xuống Tô Thần chằm chằm, “Kích động thế làm gì? Cô đừng nói với tôi, trước khi vào nhà họ Mục, cô không có nghĩ tới chuyện như thế chứ? Tô Thần, tôi dạy cho cô một cách mau chóng đứng vững ở nhà họ Mục. Cô sinh cho tôi đứa nữa, tôi cam đoan, cả đời này của cô cũng không ra khỏi nhà họ Mục.”
“Không!!!” Miệng Tô Thần dù bị bịt lại, nhưng chữ “không” vẫn truyền rõ ràng tới tai Mục Thành Quân. Trong mắt cô từ từ hiện ra ý hận, như chiếc đinh bén nhọn đâm tới hắn, chẳng qua Mục Thành Quân không để bụng. “Tôi không thiếu mấy tài liệu gì ấy của cô, tôi đã lường được cô cũng sẽ không dám phơi bày ra ngoài ánh sáng. Nếu cô thật sự quá hoài niệm cái đêm một năm trước kia, tôi có thể đem đoạn ghi âm đêm đó lấy ra nghe một chút. Hoặc là, tôi cũng rất nguyện ý giúp cô nhớ lại.”
Đôi mắt hạnh của Tô Thần trợn lên, hận không thể nhào tới cắn hắn một miếng.
Thân hình Mục Thành Quân hạ tới trước, Tô Thần thoát được một chân khỏi người hắn, cô gập chân lên, muốn dùng sức đạp tới. Mục Thành Quân ôm chặt khuỷu chân cô. “Trốn đi đâu?”
Tóc cô đều rối loạn, ngực phập phồng, nút áo ngủ bung hai cái, áo ngực bên trong cũng lộ ra, toàn bộ hệt như một con sơn dương đợi làm thịt.
Mục Thành Quân nhìn chằm chằm người dưới thân. Hắn vốn chỉ muốn hù hù dọa dọa cô, chung quy cũng biết Tô Thần mới sinh, có một số việc tạm thời phải tránh. Thế nhưng ánh mắt hắn chăm chú vào trước ngực cô, lại không cách nào dịch khai, ngọn lửa dục vọng một khi bị thiêu cháy, hơn nữa trước mắt là cám dỗ cực hạn, Mục Thành Quân thật sự cảm thấy mình đã đánh mất chừng mực rồi.
Đôi tay hắn dứt khoát bóp lấy eo Tô Thần, miệng cô lập tức tức giận mắng thành tiếng, “Buông tôi ra, thứ khốn nạn, thằng tội phạm cưỡng bức.”
Động tác của hai người càng lúc càng lớn, đứa bé trong chiếc giường nhỏ cựa quậy, cất tiếng liền khóc.
Tô Thần dường như bắt được cọng rơm cứu mạng, “Mau, con tỉnh rồi, nó đói bụng.”
“Nó chỉ là bị cô đánh thức, một lát là có thể ngủ.”
Tiểu Khoai Tây dùng sức mà đạp hai chân, tiếng khóc càng lúc càng cao, càng lúc càng vang dội.
Mục Thành Quân cảm giác trên người như bị rót một chậu nước lạnh. Tô Thần không hề giãy giụa, người đàn ông nhìn cô một cái, tiếng khóc của Tiểu Khoai Tây từng đợt đâm vào lòng hắn. Mục Thành Quân lật người ngồi qua một bên, Tô Thần thấy thế, vội vàng ngồi dậy.
Cô cầm áo và quần sửa sang sơ lại, dậy rồi ôm con vào lòng.
Mục Thành Quân xuống giường, bật điều hòa trong phòng lên lại.
Tô Thần ngồi ở mép giường cho bú, Mục Thành Quân nằm xuống giường, đưa lưng về phía hai người. Chờ khi Tô Thần cho bú xong, Tiểu Khoai Tây cũng đã ngủ, nhưng lúc này đứa bé như bùa hộ mệnh của cô, Tô Thần không dám dễ dàng bỏ xuống.
Sau lưng không có động tĩnh truyền đến, Tô Thần ôm Tiểu Khoai Tây ngồi đã lâu, mãi đến khi thật sự chịu không nổi nữa, lúc này cô mới quay đầu lại nhìn.
Người Mục Thành Quân xoay qua bên phía kia, chỉ thấy hô hấp của hắn đều đều, hẳn là ngủ rồi. Tô Thần âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô đứng dậy thật cẩn thận, thả con vào giường lại. Đắp chăn cho nó xong, Tô Thần nằm xuống mép giường, chỉ chiếm một chút chỗ noi mép giường như vậy, giữa cô với Mục Thành Quân cách một khoảng lớn, ước chừng còn có thể đủ cho một người khác nằm.
Thế mà cả đêm thật ra lại yên ổn không có việc gì. Hôm sau, Tô Thần dậy tương đối sớm, lúc Mục Thành Quân mở mắt, Tô Thần đã cho Tiểu Khoai Tây bú no rồi.
Người đàn ông đứng dậy thay quần áo, không bao lâu, bà Mục lại gõ cửa.
Tô Thần và Mục Thành Quân đi xuống lầu, lần đầu tiên ăn cơm sáng ở nhà họ Mục. Nhóm người làm rất năng suất, chuẩn bị bữa sáng đa dạng, dinh dưỡng phong phú.
Bà Mục nhìn về phía Tô Thần, dặn dò: “Tuy đã ra cữ, nhưng đồ cứng vẫn không thể ăn, bản thân đừng để quá mệt mỏi. Thật ra nếu tính chính xác, qua một trăm ngày mới xem như ở cữ xong.”
“Dạ.” Tô Thần không thích nhiều lời, nhàn nhạt đáp vâng.
Bà Mục hình như có tâm sự, nếu đã tiếp nhận Tô Thần vào nhà họ Mục, có một số việc cũng không tính giấu cô. Tầm mắt bà Mục nhìn về phía Mục Thành Quân, “Thành Quân, bên phía nhà họ Lăng, khi nào con cho kết thúc đi.”
“Ý là sao ạ?” Mục Thành Quân hỏi.
“Tô Thần và Tiểu Khoai Tây đã tới nhà họ Mục, Tiểu Khoai Tây lại là cháu trưởng nhà họ Mục, chuyện này, mẹ không có khả năng gạt thân thích. Đến lúc đó, bạn bè thân thích đều sẽ lại đây thăm, con bảo người ta sau lưng sẽ nói thế nào?”
Mục Thành Quân thong thả ung dung ăn bữa sáng, “Mẹ, mẹ cứ buồn lo vô cớ, lời ra tiếng vào cũng chẳng có gì. Mẹ thử hỏi Tô Thần xem, cô ấy có để ý ư?”
Lời hắn nói rõ ràng mang theo ý châm chọc. Tô Thần chỉ lo ăn sáng, cô biết, chỉ cần cô ở lại đây, chỉ sợ ngày nào cũng sẽ gặp chuyện như vậy; Mục Thành Quân không phải chân tay đụng chạm, thì là khiêu khích trong lời nói. Cô có chút thất thần mà nhìn chằm chằm vào một chỗ, cô hẳn nên dời lực chú ý của Mục Thành Quân đi mới phải, ít ra, không thể để hắn luôn nhằm vào mình.
“Có người phụ nữ nào lại không để bụng?” Bà Mục thấy kiểu thái độ này của Mục Thành Quân thì có chút buồn bực. “Huống hồ còn có con cái, con biết con với nhà họ Lăng một ngày chưa nói chuyện tháo gỡ rõ ràng, đối với đứa trẻ mà nói sẽ có ý nghĩa gì không?”
Mục Thành Quân cầm chén cháo lên tay, “Con rõ.”
“Mẹ thấy con chưa rõ ràng lắm. Thành Quân, đứa trẻ này là bảo bối của con đó, chờ đến ngày nào đó người ta kêu nó một tiếng ‘con riêng’, mẹ xem trong lòng con có đau không.”
Mục Thành Quân lúc này liền thấy không thoải mái, con của hắn, ai dám kêu một tiếng “con riêng”?
“Mẹ, con và nhà họ Lăng đã sớm không còn quan hệ, quan hệ hôn nhân của con với Lăng Thời Ngâm đã xóa bỏ rồi.”
“Thành Quân, mẹ cũng hiểu một ít kiến thức thông thường, dù con xin ly hôn với Lăng Thời Ngâm, bây giờ nó mất tích dưới tình huống như vậy, thế nào cũng phải hai năm. Mẹ không nhìn được việc cháu mẹ phải chịu tủi thân.”
Mục Thành Quân húp miếng cháo, nhàn nhạt mở miệng: “Giấy ly hôn đã làm xong từ lâu rồi, con đã cho người gửi về nhà họ Lăng rồi, chỉ là bọn họ không chịu chấp nhận thôi.”
“Thật sao?” Bà Mục hoàn toàn không biết tình hình. “Việc lúc nào?”
Bọn họ trước mặt Tô Thần, công nhiên thảo luận chuyện này, cô cũng chỉ có thể coi như không nghe thấy, tự lo ăn bữa sáng.
“Sau khi Lăng Thời Ngâm mất tích thì con liền làm.”
Bà Mục nghe vậy, trên mặt căng thẳng, “Sau khi mất tích? Vậy làm được thế nào?”
“Muốn cho Lăng Thời Ngâm đồng ý ly hôn với con, đó gần như là việc không có khả năng. Lúc cô ta còn ở nhà họ Mục, cô ta rất tin con. Sau khi anh cô ta chết, công ty có một số việc cũng cần cô ta ký tên, hàng ngày con đều cho cô ta ký tên liên tục. Mới đầu, cô ta còn sẽ lật xem vài cái, sau đó thì cứ ký tên luôn. Một ngày nào đó con liền kẹp giấy thỏa thuận ly hôn ở trong.”
Tô Thần không khỏi nhìn Mục Thành Quân, ánh mắt lại vừa lúc bị hắn khóa chặt, cô vội vùi đầu, cầm chén cháo trong tầm tay lên đối phó.
Người đàn ông này thật là… Chỉ sợ dùng “mặt người dạ thú” để hình dung hắn không sai lắm nhỉ? Đối với vợ mình cũng có thể tính kế như vậy, chứ đừng nói là với người khác.
Bà Mục hiển nhiên cũng chẳng hay biết gì, “Sao cả mẹ cũng lừa vậy?”
“Cảm thấy không cần thiết nói thì con không nói.”
“Con!!!” Bà Mục lắc đầu, có điều đây cũng coi như là chuyện tốt, “Vậy, bên nhà họ Lăng chịu rồi sao?”
“Con mặc kệ bọn họ có chấp nhận được hay không, chỉ cần giấy ly hôn là thật, bọn họ cũng không quậy được gì.”
Trái tim bà Mục cuối cùng cũng yên, “Chỉ cần chuyện này không ảnh hưởng đến cháu mẹ là được.”
“Phải, bây giờ ở nhà họ Mục, cháu mẹ lớn nhất.”
“Đó đương nhiên.” Bà Mục cười cười. “Có điều nên cảm ơn nhất, vẫn là Tô Thần.”
Tô Thần không biết nên đáp những lời này thế nào. Tầm mắt Mục Thành Quân kín đáo quét qua phía cô. Cô cảm thấy nhạt như nước ốc, nhưng nghĩ tới một lát lên lầu là có thể nhìn thấy con trai, cô vẫn là cảm thấy cái gì cũng là đáng giá.
—
Từ sau khi Hứa Phương Viên xảy ra chuyện, Hứa Lưu Âm vẫn luôn ở lại Tô Châu.
Những lúc Mục Kính Sâm không liên lạc với cô, cô cũng chưa bao giờ sẽ chủ động nói với anh một câu.
Người đàn ông ngồi ở mép giường, sau khi nhìn chằm chằm di động một lúc lâu thì gửi tin nhắn Wechat cho Hứa Lưu Âm: “Khi nào về Đông Thành?”
Bên kia rất nhanh nhắn lại: “Ngày mai.”
Mục Kính Sâm trong lòng vừa tức giận vừa vui mừng.
Ngày mai? Có phải hôm nay nếu anh không hỏi một câu, Hứa Lưu Âm căn bản đã không nói cho anh?
Mục Kính Sâm vừa định gọi điện thoại, Hứa Lưu Âm lại gửi WeChat tới.
Lần này, là một tấm hình, bên trên ghi rõ thời gian ngày mai Hứa Lưu Âm đến Đông Thành.
Trong nháy mắt anh lại tan giận, gõ mấy chữ đơn giản: “Ngày mai anh đi đón em.”
“Được.”
Mục Kính Sâm vui vẻ như con nít, anh nhìn quanh bốn phía. Không được, trong phòng phải thu xếp dọn dẹp lại mới được.
Hôm sau.
Mục Kính Sâm lái xe về phía ga tàu cao tốc, thời gian Hứa Lưu Âm xuống tàu còn hơn nửa tiếng, anh đã thấy nôn nóng không chờ nổi.
Thật lâu mới thấy bóng dáng Hứa Lưu Âm, Mục Kính Sâm bước nhanh tới, “Âm Âm!”
Anh nhận lấy hành lý trong tay cô, “Lúc về đâu có mang đồ, sao bây giờ trái lại kéo cái rương to thế?”
“Có ít quần áo tắm giặt, còn có đồ ăn cô chuẩn bị cho em.”
Mục Kính Sâm đi đến bên xe, nhét hành lý vào cốp sau, lại thay Hứa Lưu Âm mở cửa bên ghế lái phụ, đẩy mạnh cô vào.
Cô thắt dây an toàn, đang khi Mục Kính Sâm khởi động xe thì nói: “Em nhiều ngày không ở khách sạn như thế, bên khách sạn thế mà cũng không gọi điện thoại cho em, cũng không biết có khấu trừ hết tiền đặt cọc của em rồi không, nếu không nữa thì… có khi thay em đóng gói hành lý xong rồi ấy chứ.”
“Có thể.” Mục Kính Sâm kín đáo cười khẽ.
“Em vốn định tra điện thoại khách sạn để gọi tới, sau rồi bận rộn, liền hoàn toàn quên luôn.”
Mục Kính Sâm lái xe đi, “Cô có khỏe không?”
“Khá ổn, nơi nuôi chó ngao bị niêm phong, mấy người làm công có liên quan cũng đều bị bắt lại.”
Mắt Mục Kính Sâm nhìn thẳng về phía trước, “Vậy là tốt rồi.”
Xe tiếp tục đi về phía trước, khóe mắt Mục Kính Sâm nhìn người phụ nữ bên cạnh, “Hay ngủ đi? Tới thì anh kêu em.”
“Bây giờ lại không buồn ngủ, chẳng có buồn ngủ gì.”
“Ga tàu cao tốc bên này kẹt xe, vậy em nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng thần đi.”
Hứa Lưu Âm không nói gì, lại ngoan ngoãn nhắm mắt. Xe đi đi dừng dừng, cô mắt nhắm rồi lại không muốn mở, thật là thoải mái.
Mục Kính Sâm thấy thế, khóe miệng cong một cái.
Đi tới nơi, Hứa Lưu Âm có chút buồn ngủ, cả người lắc lư, mãi đến khi xe ngừng lại, cô nghe được Mục Kính Sâm nói: “Tới rồi.”
Nửa người trên của Hứa Lưu Âm hơi cựa quậy, đầu cọ cọ trên ghế, cô nghe được tiếng đóng cốp sau xe truyền tới lỗ tai.
Mục Kính Sâm mở cửa bên ghế lái phụ ra, “Về đến nhà rồi.”
Cô khẽ xoa mắt, chuẩn bị đi xuống, ánh mắt rơi xuống trên mặt đất, lại cảm thấy có chút không thích hợp. Hứa Lưu Âm ngẩng mắt nhìn về phía trước, nơi này mà là khách sạn gì chứ, đây thế mà là sân huấn luyện của Mục Kính Sâm.
Hứa Lưu Âm nhanh chóng thu hai chân về, “Sao em lại ở đây?”
“Anh đã nói với em rồi, về nhà.”
“Em muốn tới là khách sạn.”
Mục Kính Sâm để cái va li da của Hứa Lưu Âm xuống mặt đất, “Hành lý của em đều bị khách sạn ném rồi, em còn về bằng cách nào?”
“Không thể nào.”
“Sao không thể, anh lượm về thay em.”
Hứa Lưu Âm chỉ chỉ vào anh, “Anh…”
Mục Kính Sâm liền cầm ấy cánh tay cô, kéo cô về phía mình. Anh bước tới, nhẹ nhàng vác Hứa Lưu Âm lên vai.
“Nhà mới anh vẫn chưa mua. Anh nghĩ rồi, mặc dù muốn cũng phải dọn dẹp sạch sẽ, thế cũng quá hấp tấp. Anh muốn dẫn em cùng đi, để chính em chọn, nói không chừng em còn muốn thiết kế cho căn nhà của chúng ta, có phải không? Em không phải thích lâm viên sao? Anh mua cái có không gian bên ngoài lớn một chút, anh cho em lấy sức vật lộn được chưa?”
“Nhà mới gì? Chọn nhà gì cơ? Mục Kính Sâm, anh cũng tự quyết định quá rồi.”
Mục Kính Sâm lên lầu hai. Một người huấn luyện viên đi tới, nhìn người phụ nữ trên vai Mục Kính Sâm, “Sếp Mục, mới từ bên ngoài về à?”
“Phải.”
“Cứu!” Hứa Lưu Âm nhân cơ hội kêu.
Huấn luyện viên cười cười, “Sếp Mục, anh nên sớm như vầy, đối phó với phụ nữ thì không thể quá dịu dàng.”
Mục Kính Sâm đi đến trước phòng, đẩy cửa phòng ra một cái, sau khi bỏ Hứa Lưu Âm xuống mới đóng cửa lại.
Bàn tay Hứa Lưu Âm đè bụng mình, “Anh muốn sao?”
“Âm Âm, hai chúng ta thì không cần vòng vo. Ngày đó ở Tô Châu, anh dắt tay em, em không né tránh. Hôm qua, cũng là em gửi anh giờ tàu. Hôm nay, anh tới đón em, em cũng không cự tuyệt, đây hẳn chính là chuyện nước chảy thành sông, có phải không?”
Anh dồn tới một bước, cô lui về sau một bước, “Cho nên, anh cảm thấy em ngầm thừa nhận phải không?”
“Sự thật là thế.”
Chân Hứa Lưu Âm phải lưng giường đàng sau, cô đứng yên rồi nhìn về phía người đàn ông. Ý thức được Mục Kính Sâm vẫn đang đi tới, cô duỗi tay đẩy ngực người đàn ông, “Được rồi, ở thì ở thôi, mấy hành lý ở khách sạn của em thì sao?”
Mục Kính Sâm chỉ vào một chỗ, “Ở đó.”
Trên mặt anh lộ vẻ vui sướng, “Em đừng có đổi ý.”
“Anh cho em cơ hội đổi ý sao?”
“Đương nhiên sẽ không cho em.”
Hứa Lưu Âm ngồi xuống mép giường, “Đều là anh ép em.”
“Tùy em nói thế nào cũng được.” Mục Kính Sâm duỗi tay ôm cô vào lòng. “Anh đã nói với mẹ rồi, chúng ta sẽ không sống trong nhà họ Mục, chúng ta sẽ có căn nhà của chúng ta ở ngoài.”
Hứa Lưu Âm có chút không được tự nhiên, đẩy cánh tay anh ra, “Những lời này của anh, nói ra không phải cũng quá sớm rồi…”
“Một chút cũng không sớm.”
Mục Kính Sâm lần thứ hai ôm chặt lấy cô, “Có phải cả việc anh ôm em một chút, em cũng cảm thấy không được tự nhiên? Không sao, đó chỉ liên quan tới việc em đi lâu lắm rồi, từ từ… Anh sẽ khiến em quen.”
Người đàn ông nói xong lời này, liền cúi đầu hôn môi cô.
Hứa Lưu Âm dù đẩy đẩy, nhưng vẫn không thể ngăn Mục Kính Sâm hôn.
—
Bệnh viện Tinh Cảng.
Hứa Tình Thâm ngồi trong phòng khám, có chút thất thần, trên bàn bày một chậu hoa hướng dương màu vàng, bàn tay cô chống cằm nhìn chằm chằm bình hoa.
Khóe miệng cô không khỏi dãn ra. Tưởng Viễn Chu ngày ngày lôi kéo cô, hận không thể khóa cô ở nhà không cho cô tới bệnh viện, nhưng chuyện hôn lễ có Lão Bạch một tay chuẩn bị, Hứa Tình Thâm căn bản không bận gì.
Cửa phòng mạch bỗng nhiên bị đẩy ra, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi. Hứa Tình Thâm lấy lại tinh thần, nhìn về phía cửa, lại nhìn thấy Triệu Phương Hoa đi đến.
Lông mày cô nhíu lại. Khuôn mặt Triệu Phương Hoa trước mặt cứng ngắc, tới trước bàn làm việc của Hứa Tình Thâm, kéo ghế ra ngồi xuống một cái, “Mẹ muốn nằm viện.”“Không thoải mái chỗ nào sao?”
“Ngực đau, mẹ sắp nghẹn chết rồi.”
Hứa Tình Thâm không chút để ý, mở miệng nói: “Con đây thu xếp cho mẹ chuyên gia phương diện này, để ông ấy kiểm tra cho mẹ.”
“Mẹ chỉ muốn con xem cho mẹ. Dù sao mẹ đã bị Hạ Manh đuổi ra ngoài, cũng không còn chỗ ở, con cứ thu xếp cho mẹ nằm viện, hôm nay mẹ phải ở lại.”
Hứa Tình Thâm đã quen Triệu Phương Hoa vô cớ gây rối, nhưng đây là bệnh viện, là Tinh Cảng, sao bà ta có thể quậy tới đây?
“Giường bệnh viện khan hiếm, cũng không phải mẹ muốn ở lại là ở.”
“Sao, con bây giờ là không nhận người mẹ này đúng không? Tinh Cảng là của con, thì cũng chính là của mẹ, mẹ muốn ở lại thì ở!”
Hứa Tình Thâm phát hiện Triệu Phương Hoa làm trầm trọng thêm thật, “Con không muốn ồn ào với mẹ…”
“Con đương nhiên không muốn ồn ào với mẹ, con bây giờ là người có tiếng tăm mà, con sợ mất mặt, mẹ không sợ!”
Hứa Tình Thâm dựa người vào lưng ghế. Cửa phòng mạch được đẩy ra rất cẩn thận, cô y tá ở quầy hướng dẫn chui cái đầu vào, nói một cách cẩn thận: “Tưởng phu nhân, bên chị không có việc gì chứ ạ?”
Hứa Tình Thâm lắc đầu, “Không có việc gì.”
Triệu Phương Hoa hừ lạnh, “Con nghe xem, ở bệnh viện tất cả mọi người đều gọi con là Tưởng phu nhân, nếu không phải nhờ Tưởng Viễn Chu. Con có thể có hôm nay là ai nuôi lớn như thế? Con bây giờ tốt rồi, không biết báo đáp, cho con ăn cơm nhiều năm như thế thật vô ích!”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm khó coi tới cực điểm, cô y tá đóng cửa xong thì bước nhanh rời đi.
“Đây là quan hệ mẹ chồng nàng dâu của mẹ với Hạ Manh, mẹ tóm lấy con làm cái gì?”
“Nếu không phải con, Hạ Manh dám như vậy với mẹ sao? Nhà ở là mấy con cho, mẹ mặc kệ, xóa tên nó cho mẹ!”
Hứa Tình Thâm cũng bực, “Bây giờ mẹ đi về cho con, con không phải không có cách trị mẹ, nếu mẹ muốn làm con xấu hổ ở đây, hôm nay con sẽ về đóng tiệm thuốc cho mẹ liền.”
“Cô dám!” Triệu Phương Hoa thình lình đâp xuống bàn làm việc. Một cú đập, bàn làm việc của Hứa Tình Thâm rung mấy cái, nước trong bình hoa lắc trái lắc phải rõ ràng. “Cô muốn cho tôi đói chết. Được à! Cô không muốn cho ba cô sống khỏe thì cô cứ việc làm vậy!”
Nhiều năm như thế, Triệu Phương Hoa đè ép Hứa Tình Thâm như đỉa, dựa vào cái gì? Sự lương thiện của Hứa Tình Thâm sao? Không, đương nhiên không phải, trong tay bà ta có Hứa Vượng. Hứa Tình Thâm cũng nghĩ tới chuyện phản kháng, nhưng Triệu Phương Hoa có thể đổi cách tra tấn Hứa Vượng.
Cô không cho bà ta kiếm tiền, đóng tiệm thuốc của bà ta, được thôi!
Bà ta sẽ cho Hứa Vượng đi làm cu li, cho ông tới công trường làm công quèn, dọn gạch, bà ta cũng không tin Hứa Tình Thâm có thể buông bỏ được.
Triệu Phương Hoa cười lạnh hai tiếng, “Hứa Tình Thâm, nếu cô thật sự muốn thử, tôi chẳng sao cả.”
Trong văn phòng.
Lão Bạch gõ cửa đi vào. Tưởng Viễn Chu lật xem album trong tay, trên máy tính đang phát đoạn nhạc đám cưới. Trong mắt Lão Bạch, Tưởng Viễn Chu thật đúng là si ngốc, dạo này anh ấy đi theo anh đã nghe nhão đoạn nhạc này, sắp nghe tới nỗi buồn nôn.
Cũng không biết cái gọi là tìm cảm giác này của Tưởng Viễn Chu, đã tìm ra chưa. Nhưng hiện tại lúc này, Lão Bạch bất chấp mấy việc đó, anh ấy ba bước thành hai mà bước tới, “Tưởng tiên sinh, mẹ Tưởng phu nhân tới bệnh viện.”
“Cậu đừng làm tôi sợ, mẹ Tình Thâm mất lâu rồi.”
Lão Bạch giật mình, “Là Triệu Phương Hoa kia đó ạ.”
Tưởng Viễn Chu buông album trong tay, vẻ mặt tâm tình vốn tốt, nghĩ đến hôn lễ sắp tới, mỗi ngày anh cười còn không kịp.
“Bà ta tới làm gì?”
“Ngài nghe xong chỉ e sẽ tức giận, bà ta hiện tại đang ở trong văn phòng Tưởng phu nhân quậy ầm quậy ĩ, lời nói nhắm vào Tưởng phu nhân lại khó nghe…”
Tưởng Viễn Chu cầm album trong tầm tay lên nện thật mạnh xuống mặt bàn, “Thật sự coi mình là mẹ vợ tôi?!”
“Ngài còn nói nữa, thực sự có ý này. Y tá ở quầy hướng dẫn cũng nghe không nổi nữa. May mắn giờ là thời gian nghỉ ngơi, nhưng bác sĩ và y tá văn phòng hai bên vẫn có thể nghe thấy.” Lão Bạch nghĩ ngợi, liền định đi ra ngoài, “Như vầy đi, tôi bảo bảo vệ đuổi bà ta ra ngoài luôn.”
Đối mặt với loại đàn bà đanh đá này, cũng chỉ có thể như vậy.
“Từ từ!” Bàn tay Tưởng Viễn Chu để trên mặt bàn. “Nếu đuổi thẳng ra ngoài, dựa vào tính nết bà ta, bà ta nhất định sẽ tới bệnh viện cửa quậy, đến lúc đó sẽ khiến tâm tình Tình Thâm lại không tốt.”
“Vậy ngài nói nên làm sao bây giờ?”
“Tôi đi.”
Tưởng Viễn Chu đẩy ghế ra đứng dậy, đi theo Lão Bạch ra ngoài. Lão Bạch ở sau lưng anh nói: “Y tá nghe được một vài lời, nói là Triệu Phương Hoa không có chỗ ở, khăng khăng nói mình có bệnh, muốn Tưởng phu nhân đăng ký phòng bệnh cho bà ta ở bệnh viện.”
Bước chân Tưởng Viễn Chu hơi dừng lại, sắc mặt chợt lạnh lẽo đi.
Đi tới cửa phòng khám của Hứa Tình Thâm, bên ngoài tụ tập không ít người. Nhóm đồng nghiệp của Hứa Tình Thâm không dám đi vào, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu tới, tự động tránh đường.
Lão Bạch bảo tất cả mọi người giải tán hết. Cách cánh cửa, Tưởng Viễn Chu cũng có thể nghe được bên trong truyền đến tiếng kêu trời kêu đất, “Hứa Tình Thâm, tôi là mẹ cô đó, là tôi đã nuôi lớn cô.”
Tưởng Viễn Chu một khắc không thể thấy Hứa Tình Thâm chịu uất ức, anh vươn tay tới tay cầm cửa, vặn rồi đi vào.
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông, trong lòng chợt thả lỏng, nhưng biểu tình trên khuôn mặt không thay đổi, đôi mày đẹp nhíu chặt, xem ra đau đầu đến không chịu nổi rồi. Triệu Phương Hoa cũng nghe thấy động tĩnh, bà ta xoay đầu lại. Nhìn thấy là Tưởng Viễn Chu, bà ta lập tức đứng dậy, “Viễn Chu, con tới phân xử công bằng đi!”
Tưởng Viễn Chu tiến lên mấy bước, “Xảy ra chuyện gì?”
“Người mẹ không thoải mái, muốn nằm viện, nhưng Tình Thâm khăng khăng nói mẹ càn quấy, con nói có đứa con gái vậy sao?”
“Quả thật không có.” Tưởng Viễn Chu ra hiệu Triệu Phương Hoa ngồi xuống. Anh nhìn Hứa Tình Thâm, nói: “Người mẹ không thoải mái, là tới bệnh viện khám bệnh, sao em đuổi bà ấy ra ngoài chứ.”
Hứa Tình Thâm nhướng mày với anh, bút ký tên trong tay chuyển động, không thốt một tiếng.
Triệu Phương Hoa thở hổn hển, thật như mới vừa đánh nhau một trận với người ta. Tưởng Viễn Chu dựa vào bàn làm việc, “Như vầy đi, bây giờ con thu xếp phòng cho mẹ, cũng sẽ không hỏi mẹ không thoải mái chỗ nào, cứ làm kiểm tra toàn diện đi, như thế cũng có chỗ lợi cho mẹ.”
Triệu Phương Hoa vừa nghe, cơn tức lập tức tan hơn phân nửa, “Đúng, người như bọn mẹ tuổi này, theo lý thuyết năm nào cũng phải làm kiểm tra toàn diện một lần. Mẹ sẽ nghe Viễn Chu. Viễn Chu à, vẫn là con có lương tâm.”
Tưởng Viễn Chu gọi Lão Bạch vào, “Đi thu xếp đi, trước tiên đưa mẹ tôi làm kiểm tra toàn diện. Chuyện phòng nằm thì tới nói với tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ thu xếp phòng bệnh đơn cho mẹ.”
Triệu Phương Hoa vui rạo rực đứng dậy, theo Lão Bạch đi ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu đi tới, đóng cửa phòng khám lại. Hứa Tình Thâm ném bút trong tay lên mặt bàn, “Thật là càn quấy.”
“Thế này đơn giản hơn mà, bà ta muốn nằm viện, em cho bà ta ở là được. Người ta có bệnh, em còn có thể không nhận sao?”
“Đó đều là bà ta nói.” Hứa Tình Thâm quá rõ bộ dạng vô lại này của Triệu Phương Hoa. “Bây giờ bà ta được như ý nguyện, có thể coi phòng bệnh thành nơi ngủ nghỉ, đây không phải chiếm dụng cơ sở vật chất chữa trị sao?”
“Không nghiêm trọng thế.” Tưởng Viễn Chu đi tới cạnh cô, khom lưng ôm vai cô, “Một phòng bệnh thôi mà, vẫn không tới nỗi tốn kém lắm.”
“Anh nhìn dáng vẻ nhảy lên nhảy xuống của bà ta, giống có bệnh sao?”
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, chân thon dài ngồi xuống bàn làm việc. Anh cầm cây bút Hứa Tình Thâm ném xuống kia bắt đầu nghịch giỡn, “Nhưng nói không chừng, rất nhiều người bị bệnh cũng không nhìn ra được.”
“Bà ta đây là không chiếm được thứ tốt bên Hạ Manh mới tìm thẳng tới em.”
Tưởng Viễn Chu nghiêng nửa người trên về phía cô, một tay để trên vai Hứa Tình Thâm, “Tình Thâm, không cho phép lại phiền lòng, cứ nghĩ tới chúng ta sắp kết hôn rồi.”
Hứa Tình Thâm cong cong khóe miệng, “Ừm, không phiền nữa.”
“Mẹ em quậy một cái như vậy, thật ra cũng là chuyện tốt. Vốn dĩ anh còn chưa biết đối phó thế nào với bà ta, bây giờ ổn rồi, chính bà ta đã tự đưa tới cửa.”
Hứa Tình Thâm khó hiểu, “Ý là sao?”
“Bà ta không xứng ngồi ở hôn lễ, nghe chúng ta gọi bà ta một tiếng mẹ. Lúc em lấy chồng, vị trí của người mẹ nên là chỗ trống, cái vị trí kia không ai có thể thay thế được, càng không thể là Triệu Phương Hoa.”
Hứa Tình Thâm có chút xúc động, nắm bàn tay Tưởng Viễn Chu, “Nói là nói thế, nhưng bà ta có thể không tham gia sao?”
“Sao không thể?” Khóe miệng Tưởng Viễn Chu khẽ cong. “Anh có cách nhốt bà ta ở trong bệnh viện.”
Ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn thẳng Tưởng Viễn Chu, vẻ như cảm giác được gì đó, “Viễn Chu, anh muốn làm chuyện gì?”
“Bà ta thích bị bệnh như thế, vậy cho bà ta được như ý nguyện thôi. Anh sẽ nói với bà ta, bà ta bệnh nguy kịch rồi, một bước cũng không thể bước ra ngoài bệnh viện.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, theo bản năng lên tiếng phản đối: “Không được, không thể làm vậy, lỡ sự tình lộ tẩy, truyền ra không tốt cho Tinh Cảng.”
“Sẽ không lộ đâu, tin anh.”
Hứa Tình Thâm vẫn cảm thấy cách này không thể thực hiện được, “Nếu bà ta muốn tới bệnh viện khác kiểm tra lại thì sao?”
“Em cảm thấy dựa vào tính tình Triệu Phương Hoa như vậy, sẽ bỏ tới bệnh viện được để tốn lung tung một xu nữa sao? Bà ta chỉ biết ăn vạ Tinh Cảng, phải dùng thuốc tốt nhất, trị liệu tốt nhất.”
“Nhưng làm như vậy…” Hứa Tình Thâm hiển nhiên không vượt qua được cửa ải tâm lý này, “Em dù sao cũng là bác sĩ mà!”
“Những việc này không cần em làm. Cái gọi là trị liệu cho bà ta, cũng không cần em tham dự. Tình Thâm, chẳng lẽ em muốn bà ta mang tâm trạng tới hôn lễ của chúng ta? Đến lúc đó lại gặp Hạ Manh, nói không chừng Triệu Phương Hoa có thể đại náo hôn lễ luôn.”
Tưởng Viễn Chu lo lắng không phải không có lý, Hứa Tình Thâm đứng lên nói: “Em là sợ ba em, em nên nói cho ông ấy chứ, hay là lừa ông?”
“Lừa ông đi, cứ nói có thể trị hết. Ba em trước mặt mẹ em chỉ e là không giấu chuyện được.”
Hứa Tình Thâm không nói gì, Tưởng Viễn Chu đứng lên, ôm cô vào trong lòng, “Điều chỉnh cho tốt lại nào, một lát còn phải khám bệnh, những chuyện còn lại không cần em nhọc lòng.”
“Ừm.” Tuy cảm thấy không ổn, nhưng Hứa Tình Thâm vẫn đồng ý.
Lão Bạch dẫn Triệu Phương Hoa tự mình đi làm kiểm tra sức khoẻ; làm xong trở về, Triệu Phương Hoa thật ra không lo lắng về kết quả kiểm tra. Lão Bạch dẫn bà ta vào phòng bệnh đơn, “Đêm nay bà ở đây đi.”
Triệu Phương Hoa đi vào nhìn, nơi này so với chỗ bà ta ở hiện tại thoải mái hơn nhiều. Một cái phòng đơn, còn có nhà vệ sinh riêng, trên tường gắn TV, Triệu Phương Hoa đi vào mấy bước. “Được đấy, tôi sẽ ở đây.”
“Tưởng tiên sinh phân phó, bảo bên bệnh viện ra giấy kiểm tra sức khoẻ cho bà nhanh. Trễ nhất cuối giờ chiều là bà có thể xem kết quả kiểm tra sức khoẻ.”
“Không vội, không vội.” Cơ thể mình Triệu Phương Hoa hiểu rõ nhất, bà ta có thể có bệnh gì chứ!
“Vậy bà xem TV trước, tôi đi có việc.”
“Được.”
Lúc chiều, Triệu Phương Hoa hai chân bắt chéo nằm trên giường, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, bà ta quay đầu thì thấy là Tưởng Viễn Chu.
Triệu Phương Hoa gấp gáp không chờ nổi đứng dậy, “Viễn Chu, bên bệnh viện đây chỗ nào ăn cơm chiều vậy?”
Tưởng Viễn Chu tiến lên vài bước, “Đến lúc đó, con sẽ cho người đưa lên đây.”
“Vậy được đó, có điều tốt nhất là để thực đơn ở đây.”
“Được, mẹ muốn ăn gì cứ ăn nhiều một chút.”
Triệu Phương Hoa nhìn đồ trong tay Tưởng Viễn Chu, “Giấy kiểm tra sức khoẻ sao?”
“Phải.” Tưởng Viễn Chu có chút do dự, đưa đơn cho Triệu Phương Hoa, “Mẹ xem thử đi.”
“Mẹ xem hiểu gì đâu, dù sao không có gì thì tốt rồi.”
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống ghế bên cạnh, “Mẹ phải chuẩn bị tâm lý.”
“Có ý gì?”
“Mẹ bị ung thư mỡ.”
Triệu Phương Hoa nghe được cái chữ “ung thư” này, sắc mặt thoắt trắng bệch. “Cái gì? Ung thư gì?”
“Ung thư mỡ.”
“Đây là bệnh gì chứ, sao trước nay mẹ không nghe nói qua, có lầm không?”
Tưởng Viễn Chu cầm giấy kiểm tra sức khoẻ để tới trước mặt Triệu Phương Hoa, “Mẹ xem kỹ đi.”
Triệu Phương Hoa nhìn mấy tờ đơn đó, sợ tới mức không khỏi co rụt ra sau, “Đừng đưa mẹ xem, mẹ không tin.”
“Mẹ cũng đừng như vậy, bệnh này vẫn là có thể trị, chỉ cần mẹ chịu tích cực phối hợp trị liệu.”
Triệu Phương Hoa nghe thế, trên mặt cuối cùng cũng khôi phục chút huyết sắc, “Viễn Chu, có phải Tinh Cảng có thể trị được không?”
Lão Bạch ở bên cạnh chen một câu, “Nếu cả Tinh Cảng cũng cứu không được, vậy tương đương với bị phán tử hình.”
“Viễn Chu, con nhất định phải cứu mẹ đó!”
“Yên tâm.” Tưởng Viễn Chu cả khuôn mặt nghiêm mặt, nói. “Con sẽ phái bác sĩ tốt nhất cho mẹ, dùng thuốc tốt nhất. Con nhất định bất kể tất cả phí tổn để cứu mẹ.”
Triệu Phương Hoa ngồi trên giường bệnh không biết làm sao. Tưởng Viễn Chu đứng lên, nói: “Kế tiếp trong khoảng thời gian này, mẹ ở tại bệnh viện đi, không thể đi ra ngoài nữa.”
“Được, được.”
“Nhưng con và Tình Thâm sắp cử hành hôn lễ, tiệc rượu bên kia cũng định xong rồi…”
Triệu Phương Hoa bây giờ nào còn có thể so đo loại chuyện này chứ! “Đừng quan tâm mẹ, Viễn Chu, chỉ cần con tốt với Tình Thâm là được. Mẹ cho tới nay đều xem nó như con gái ruột, bây giờ sinh cái bệnh này, con nhất định phải cứu mẹ đấy!”
“Yên tâm, con nhất định cứu mẹ.”
Tưởng Viễn Chu vứt giấy kiểm tra lại, đứng dậy chuẩn bị đi. “Bệnh viện có người chăm sóc, đến lúc đó nếu cần gì, con sẽ thu xếp. Nhưng về phía Tình Thâm, con hy vọng mẹ đừng tìm cô ấy nữa, mẹ có chuyện gì cứ trực tiếp nói với con. Tiền chữa bệnh, mẹ không cần nhọc lòng, được chứ?”
Triệu Phương Hoa còn có thể nói cái gì, đương nhiên là gật đầu.
Tưởng Viễn Chu cùng Lão Bạch đi ra ngoài, đi tới cửa, tiếng Triệu Phương Hoa khóc liền truyền tới lỗ tai. Đi đến bên ngoài, Lão Bạch đóng cửa lại, Triệu Phương Hoa ngẫm đến căn bệnh này của mình, trực tiếp gào khóc.
“Tôi đây tạo nghiệt gì chứ, không công bằng mà! Tôi đời này lại có làm chuyện xấu đâu, người tốt không được đền đáp mà!”
Lão Bạch ngoáy ngoáy lỗ tai, “Tưởng tiên sinh, ngài làm có thể quá tuyệt tình rồi không?”
“Một đám các cậu, sao tấm lòng Bồ Tát thế vậy?” Tưởng Viễn Chu liếc Lão Bạch một cái. “Với việc bà ta từng lấy đũa quất người phụ nữ của tôi, với việc Tình Thâm từng phải chịu tủi ức, tôi đối với bà ta như thế cũng còn nhẹ.”
Còn muốn tham dự hôn lễ của bọn họ, còn muốn anh trước mặt mọi người gọi bà ta một tiếng “mẹ”? Tưởng bở!
—
Nhà họ Mục.
Mục Thành Quân buổi chiều liền về. Tô Thần vẫn luôn ở trong phòng ngủ. Bà Mục cũng bảo cô nghỉ ngơi nhiều hơn, dù sao cũng mới ra cữ, nếu nằm được thì nằm nhiều hơn chút.
Bà Mục đối với Tô Thần thật sự xem như xuất phát từ nội tâm. Bà thắp hương trước linh vị của Mục Triều Dương xong, xoay người đi vào bếp, căn dặn người làm buổi tối cần phải có món canh bổ dưỡng.
Có thể, khả năng là cả đời Tô Thần sẽ không biết, vì sao bà Mục dễ dàng chịu cho cô vào nhà họ Mục, mà Tiểu Khoai Tây lại đến với họ không hề dễ dàng như thế nào. Với bà Mục mà nói, Tô Thần mang thai, không đơn giản là việc sinh con dễ dàng như thế, mà là trực tiếp chữa khỏi tâm bệnh của bà Mục. Việc này cũng có nghĩa Mục Thành Quân không có việc gì, hắn có thể như người bình thường, sống một cuộc sống bình thường.
Mục Thành Quân đi vào phòng ngủ, Tô Thần nghe được âm thanh, từ trên giường xoay người lại nhìn hắn.
Người đàn ông thấy cô nhanh chóng ngồi dậy rồi mới xuống giường, hắn kín đáo nhếch khóe miệng.
Tô Thần chỉ chỉ về phía cửa, “Tiểu Khoai Tây được bảo mẫu bế đi rồi, ở phòng cho con, anh đi xem con đi.”
“Tôi mới từ phòng cho con về đây.”
Mục Thành Quân tiến lại gần mấy bước, “Vừa rồi không phải đang ngủ sao? Sao không ngủ nữa?”
“Ngủ xong rồi.”
Mục Thành Quân thong thả ung dung cởi một cái cúc áo sơ mi. Trời nóng như vậy, hắn từ trước đến giờ sạch sẽ, về đến nhà liền phải tắm rửa, dù sao một lát cũng không ra ngoài nữa.
Hắn cởi quần áo trước mặt Tô Thần. Tô Thần xoay người, làm bộ sửa sang lại giường của Tiểu Khoai Tây.
Người đàn ông tiến lên mấy bước, “Vị trí thư ký kia của cô còn trống, tôi tính hai ngày nữa tuyển vài cô, cô giúp tôi nhìn xem.”
Thân người Tô Thần hơi cứng lại, cô xoay người nhìn về phía Mục Thành Quân, “Công ty anh tuyển người, liên quan gì tới tôi? Tôi cũng không phải người bộ phận nhân sự.”
“Cô vào nhà họ Mục, việc công ty của nhà họ Mục đương nhiên cũng phải quan tâm, bằng không… Cô định ăn không trả tiền cơm nhà họ Mục?”
Tô Thần cười lạnh, “Nói thư ký gì chứ, thật ra là lại tìm người ngủ cùng chứ gì?”
Vẻ khinh thường của cô trong mắt Mục Thành Quân, thật sự chẳng tính là gì.
“Cô lúc trước cũng ở vị trí này, cô xem cô đi, chính là ví dụ thành công, bây giờ bò rất tốt mà?”
“Mục Thành Quân, anh nói chuyện có tôn trọng chút.”
Người đàn ông liền duỗi tay muốn sờ mặt cô, Tô Thần đập tay hắn ra.
Mục Thành Quân để trần nửa người trên, tiến lên một bước muốn ôm cô. Hắn vốn dĩ chính là người tùy tính, phụ nữ chơi đã nhiều, nếu không phải nhung nhớ sự phóng túng khi với Tô Thần, hắn cũng sẽ không nhào thẳng tới như vậy.
Tô Thần đã thua thiệt bởi hắn không dưới một lần, cô nâng chân định dùng đầu gối thúc hắn, nhưng rốt cuộc khả năng cô không tới, một cú cũng không được. Cô không quan tâm, vung nắm tay một quyền về phía thân dưới Mục Thành Quân.
Cô cũng không dám lộn xộn, sợ điên cuồng giãy giụa lại sẽ kích thích Mục Thành Quân. Người đàn ông cử động ngón tay, Tô Thần mặc áo ngực cho con bú, nút thắt ở đàng trước, hai ngón tay Mục Thành Quân nhẹ nhàng cởi bỏ…
Tô Thần khó khăn lắm mới tránh được, cô vội túm cổ tay Mục Thành Quân, người đàn ông không nói hai lời liền hất tay cô ra…
Khuỷu tay phải người đàn ông để bên tai Tô Thần, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn tay mình. Sắc mặt Tô Thần ửng hồng, “Mục Thành Quân, buông tôi ra.”
“Tôi cố tình không bỏ đấy, bây giờ Lão Nhị đã dọn ra ngoài, thứ trong nhà họ Mục này đều là của tôi, bao gồm cô.”
“Tôi không phải món đồ của anh.”
Mục Thành Quân cười lạnh, “Từ lúc cô nói với tôi, lúc muốn dọn vào nhà họ Mục, cô nên nghĩ sẽ có hôm nay.”
Tô Thần vẫn bị đè, không thể động đậy, chút giãy giụa này của cô cũng phí công, “Mục Thành Quân, anh coi như trong nhà có thêm người chăm sóc Tiểu Khoai Tây, đó không phải rất tốt sao? Tôi không cần những thứ khác, tôi chỉ ở với con thôi.”
“Lúc lợi dụng ở bên cạnh con, có nghĩ tới đối phó với tôi thế nào phải không? Được, cô muốn tôi buông tha cho cô cũng được, đưa mấy tài liệu gốc kia cho tôi.”
Tô Thần mím chặt môi, “Được.”
“Được?” Mục Thành Quân cất tiếng cười, “Bí mật chuẩn bị tài liệu sau lưng tôi rồi lại đưa cho tôi à?”
“Mục Thành Quân, anh ở trên thương trường đã lâu rồi, cho nên sẽ không tin tưởng bất cứ kẻ nào đúng không?”
“Là cô tự tìm lấy, lúc trước tôi chính là đã quá tin cô, cho rằng cô sẽ biết điều…”
Tô Thần thở hồng hộc, “Cô thể tôi vẫn chưa hồi phục, Mục Thành Quân, anh đừng như vậy.”
Người đàn ông nhổm nửa người dưới lên, Tô Thần tưởng hắn chịu giơ cao đánh khẽ, không ngờ khi Mục Thành Quân lần thứ hai dán vào người cô, hắn rõ ràng đã cởi quần ngủ ra.
Cô liều mạng vùng vẫy, cho dù biết là vô ích, cũng dùng hết sức người.
Tô Thần không ngại kêu to, “Cứu mạng!!!”
Mục Thành Quân lập tức bịt miệng cô, “Xuỵt, đừng làm ồn con.”
“Uhm uhm!!!” Tô Thần muốn dùng chân đá hắn. Mục Thành Quân dựa vào cô, bất cứ lúc nào cũng có khả năng tiến lại gần một bước, từ trên cao hắn nhìn xuống Tô Thần chằm chằm, “Kích động thế làm gì? Cô đừng nói với tôi, trước khi vào nhà họ Mục, cô không có nghĩ tới chuyện như thế chứ? Tô Thần, tôi dạy cho cô một cách mau chóng đứng vững ở nhà họ Mục. Cô sinh cho tôi đứa nữa, tôi cam đoan, cả đời này của cô cũng không ra khỏi nhà họ Mục.”
“Không!!!” Miệng Tô Thần dù bị bịt lại, nhưng chữ “không” vẫn truyền rõ ràng tới tai Mục Thành Quân. Trong mắt cô từ từ hiện ra ý hận, như chiếc đinh bén nhọn đâm tới hắn, chẳng qua Mục Thành Quân không để bụng. “Tôi không thiếu mấy tài liệu gì ấy của cô, tôi đã lường được cô cũng sẽ không dám phơi bày ra ngoài ánh sáng. Nếu cô thật sự quá hoài niệm cái đêm một năm trước kia, tôi có thể đem đoạn ghi âm đêm đó lấy ra nghe một chút. Hoặc là, tôi cũng rất nguyện ý giúp cô nhớ lại.”
Đôi mắt hạnh của Tô Thần trợn lên, hận không thể nhào tới cắn hắn một miếng.
Thân hình Mục Thành Quân hạ tới trước, Tô Thần thoát được một chân khỏi người hắn, cô gập chân lên, muốn dùng sức đạp tới. Mục Thành Quân ôm chặt khuỷu chân cô. “Trốn đi đâu?”
Tóc cô đều rối loạn, ngực phập phồng, nút áo ngủ bung hai cái, áo ngực bên trong cũng lộ ra, toàn bộ hệt như một con sơn dương đợi làm thịt.
Mục Thành Quân nhìn chằm chằm người dưới thân. Hắn vốn chỉ muốn hù hù dọa dọa cô, chung quy cũng biết Tô Thần mới sinh, có một số việc tạm thời phải tránh. Thế nhưng ánh mắt hắn chăm chú vào trước ngực cô, lại không cách nào dịch khai, ngọn lửa dục vọng một khi bị thiêu cháy, hơn nữa trước mắt là cám dỗ cực hạn, Mục Thành Quân thật sự cảm thấy mình đã đánh mất chừng mực rồi.
Đôi tay hắn dứt khoát bóp lấy eo Tô Thần, miệng cô lập tức tức giận mắng thành tiếng, “Buông tôi ra, thứ khốn nạn, thằng tội phạm cưỡng bức.”
Động tác của hai người càng lúc càng lớn, đứa bé trong chiếc giường nhỏ cựa quậy, cất tiếng liền khóc.
Tô Thần dường như bắt được cọng rơm cứu mạng, “Mau, con tỉnh rồi, nó đói bụng.”
“Nó chỉ là bị cô đánh thức, một lát là có thể ngủ.”
Tiểu Khoai Tây dùng sức mà đạp hai chân, tiếng khóc càng lúc càng cao, càng lúc càng vang dội.
Mục Thành Quân cảm giác trên người như bị rót một chậu nước lạnh. Tô Thần không hề giãy giụa, người đàn ông nhìn cô một cái, tiếng khóc của Tiểu Khoai Tây từng đợt đâm vào lòng hắn. Mục Thành Quân lật người ngồi qua một bên, Tô Thần thấy thế, vội vàng ngồi dậy.
Cô cầm áo và quần sửa sang sơ lại, dậy rồi ôm con vào lòng.
Mục Thành Quân xuống giường, bật điều hòa trong phòng lên lại.
Tô Thần ngồi ở mép giường cho bú, Mục Thành Quân nằm xuống giường, đưa lưng về phía hai người. Chờ khi Tô Thần cho bú xong, Tiểu Khoai Tây cũng đã ngủ, nhưng lúc này đứa bé như bùa hộ mệnh của cô, Tô Thần không dám dễ dàng bỏ xuống.
Sau lưng không có động tĩnh truyền đến, Tô Thần ôm Tiểu Khoai Tây ngồi đã lâu, mãi đến khi thật sự chịu không nổi nữa, lúc này cô mới quay đầu lại nhìn.
Người Mục Thành Quân xoay qua bên phía kia, chỉ thấy hô hấp của hắn đều đều, hẳn là ngủ rồi. Tô Thần âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô đứng dậy thật cẩn thận, thả con vào giường lại. Đắp chăn cho nó xong, Tô Thần nằm xuống mép giường, chỉ chiếm một chút chỗ noi mép giường như vậy, giữa cô với Mục Thành Quân cách một khoảng lớn, ước chừng còn có thể đủ cho một người khác nằm.
Thế mà cả đêm thật ra lại yên ổn không có việc gì. Hôm sau, Tô Thần dậy tương đối sớm, lúc Mục Thành Quân mở mắt, Tô Thần đã cho Tiểu Khoai Tây bú no rồi.
Người đàn ông đứng dậy thay quần áo, không bao lâu, bà Mục lại gõ cửa.
Tô Thần và Mục Thành Quân đi xuống lầu, lần đầu tiên ăn cơm sáng ở nhà họ Mục. Nhóm người làm rất năng suất, chuẩn bị bữa sáng đa dạng, dinh dưỡng phong phú.
Bà Mục nhìn về phía Tô Thần, dặn dò: “Tuy đã ra cữ, nhưng đồ cứng vẫn không thể ăn, bản thân đừng để quá mệt mỏi. Thật ra nếu tính chính xác, qua một trăm ngày mới xem như ở cữ xong.”
“Dạ.” Tô Thần không thích nhiều lời, nhàn nhạt đáp vâng.
Bà Mục hình như có tâm sự, nếu đã tiếp nhận Tô Thần vào nhà họ Mục, có một số việc cũng không tính giấu cô. Tầm mắt bà Mục nhìn về phía Mục Thành Quân, “Thành Quân, bên phía nhà họ Lăng, khi nào con cho kết thúc đi.”
“Ý là sao ạ?” Mục Thành Quân hỏi.
“Tô Thần và Tiểu Khoai Tây đã tới nhà họ Mục, Tiểu Khoai Tây lại là cháu trưởng nhà họ Mục, chuyện này, mẹ không có khả năng gạt thân thích. Đến lúc đó, bạn bè thân thích đều sẽ lại đây thăm, con bảo người ta sau lưng sẽ nói thế nào?”
Mục Thành Quân thong thả ung dung ăn bữa sáng, “Mẹ, mẹ cứ buồn lo vô cớ, lời ra tiếng vào cũng chẳng có gì. Mẹ thử hỏi Tô Thần xem, cô ấy có để ý ư?”
Lời hắn nói rõ ràng mang theo ý châm chọc. Tô Thần chỉ lo ăn sáng, cô biết, chỉ cần cô ở lại đây, chỉ sợ ngày nào cũng sẽ gặp chuyện như vậy; Mục Thành Quân không phải chân tay đụng chạm, thì là khiêu khích trong lời nói. Cô có chút thất thần mà nhìn chằm chằm vào một chỗ, cô hẳn nên dời lực chú ý của Mục Thành Quân đi mới phải, ít ra, không thể để hắn luôn nhằm vào mình.
“Có người phụ nữ nào lại không để bụng?” Bà Mục thấy kiểu thái độ này của Mục Thành Quân thì có chút buồn bực. “Huống hồ còn có con cái, con biết con với nhà họ Lăng một ngày chưa nói chuyện tháo gỡ rõ ràng, đối với đứa trẻ mà nói sẽ có ý nghĩa gì không?”
Mục Thành Quân cầm chén cháo lên tay, “Con rõ.”
“Mẹ thấy con chưa rõ ràng lắm. Thành Quân, đứa trẻ này là bảo bối của con đó, chờ đến ngày nào đó người ta kêu nó một tiếng ‘con riêng’, mẹ xem trong lòng con có đau không.”
Mục Thành Quân lúc này liền thấy không thoải mái, con của hắn, ai dám kêu một tiếng “con riêng”?
“Mẹ, con và nhà họ Lăng đã sớm không còn quan hệ, quan hệ hôn nhân của con với Lăng Thời Ngâm đã xóa bỏ rồi.”
“Thành Quân, mẹ cũng hiểu một ít kiến thức thông thường, dù con xin ly hôn với Lăng Thời Ngâm, bây giờ nó mất tích dưới tình huống như vậy, thế nào cũng phải hai năm. Mẹ không nhìn được việc cháu mẹ phải chịu tủi thân.”
Mục Thành Quân húp miếng cháo, nhàn nhạt mở miệng: “Giấy ly hôn đã làm xong từ lâu rồi, con đã cho người gửi về nhà họ Lăng rồi, chỉ là bọn họ không chịu chấp nhận thôi.”
“Thật sao?” Bà Mục hoàn toàn không biết tình hình. “Việc lúc nào?”
Bọn họ trước mặt Tô Thần, công nhiên thảo luận chuyện này, cô cũng chỉ có thể coi như không nghe thấy, tự lo ăn bữa sáng.
“Sau khi Lăng Thời Ngâm mất tích thì con liền làm.”
Bà Mục nghe vậy, trên mặt căng thẳng, “Sau khi mất tích? Vậy làm được thế nào?”
“Muốn cho Lăng Thời Ngâm đồng ý ly hôn với con, đó gần như là việc không có khả năng. Lúc cô ta còn ở nhà họ Mục, cô ta rất tin con. Sau khi anh cô ta chết, công ty có một số việc cũng cần cô ta ký tên, hàng ngày con đều cho cô ta ký tên liên tục. Mới đầu, cô ta còn sẽ lật xem vài cái, sau đó thì cứ ký tên luôn. Một ngày nào đó con liền kẹp giấy thỏa thuận ly hôn ở trong.”
Tô Thần không khỏi nhìn Mục Thành Quân, ánh mắt lại vừa lúc bị hắn khóa chặt, cô vội vùi đầu, cầm chén cháo trong tầm tay lên đối phó.
Người đàn ông này thật là… Chỉ sợ dùng “mặt người dạ thú” để hình dung hắn không sai lắm nhỉ? Đối với vợ mình cũng có thể tính kế như vậy, chứ đừng nói là với người khác.
Bà Mục hiển nhiên cũng chẳng hay biết gì, “Sao cả mẹ cũng lừa vậy?”
“Cảm thấy không cần thiết nói thì con không nói.”
“Con!!!” Bà Mục lắc đầu, có điều đây cũng coi như là chuyện tốt, “Vậy, bên nhà họ Lăng chịu rồi sao?”
“Con mặc kệ bọn họ có chấp nhận được hay không, chỉ cần giấy ly hôn là thật, bọn họ cũng không quậy được gì.”
Trái tim bà Mục cuối cùng cũng yên, “Chỉ cần chuyện này không ảnh hưởng đến cháu mẹ là được.”
“Phải, bây giờ ở nhà họ Mục, cháu mẹ lớn nhất.”
“Đó đương nhiên.” Bà Mục cười cười. “Có điều nên cảm ơn nhất, vẫn là Tô Thần.”
Tô Thần không biết nên đáp những lời này thế nào. Tầm mắt Mục Thành Quân kín đáo quét qua phía cô. Cô cảm thấy nhạt như nước ốc, nhưng nghĩ tới một lát lên lầu là có thể nhìn thấy con trai, cô vẫn là cảm thấy cái gì cũng là đáng giá.
—
Từ sau khi Hứa Phương Viên xảy ra chuyện, Hứa Lưu Âm vẫn luôn ở lại Tô Châu.
Những lúc Mục Kính Sâm không liên lạc với cô, cô cũng chưa bao giờ sẽ chủ động nói với anh một câu.
Người đàn ông ngồi ở mép giường, sau khi nhìn chằm chằm di động một lúc lâu thì gửi tin nhắn Wechat cho Hứa Lưu Âm: “Khi nào về Đông Thành?”
Bên kia rất nhanh nhắn lại: “Ngày mai.”
Mục Kính Sâm trong lòng vừa tức giận vừa vui mừng.
Ngày mai? Có phải hôm nay nếu anh không hỏi một câu, Hứa Lưu Âm căn bản đã không nói cho anh?
Mục Kính Sâm vừa định gọi điện thoại, Hứa Lưu Âm lại gửi WeChat tới.
Lần này, là một tấm hình, bên trên ghi rõ thời gian ngày mai Hứa Lưu Âm đến Đông Thành.
Trong nháy mắt anh lại tan giận, gõ mấy chữ đơn giản: “Ngày mai anh đi đón em.”
“Được.”
Mục Kính Sâm vui vẻ như con nít, anh nhìn quanh bốn phía. Không được, trong phòng phải thu xếp dọn dẹp lại mới được.
Hôm sau.
Mục Kính Sâm lái xe về phía ga tàu cao tốc, thời gian Hứa Lưu Âm xuống tàu còn hơn nửa tiếng, anh đã thấy nôn nóng không chờ nổi.
Thật lâu mới thấy bóng dáng Hứa Lưu Âm, Mục Kính Sâm bước nhanh tới, “Âm Âm!”
Anh nhận lấy hành lý trong tay cô, “Lúc về đâu có mang đồ, sao bây giờ trái lại kéo cái rương to thế?”
“Có ít quần áo tắm giặt, còn có đồ ăn cô chuẩn bị cho em.”
Mục Kính Sâm đi đến bên xe, nhét hành lý vào cốp sau, lại thay Hứa Lưu Âm mở cửa bên ghế lái phụ, đẩy mạnh cô vào.
Cô thắt dây an toàn, đang khi Mục Kính Sâm khởi động xe thì nói: “Em nhiều ngày không ở khách sạn như thế, bên khách sạn thế mà cũng không gọi điện thoại cho em, cũng không biết có khấu trừ hết tiền đặt cọc của em rồi không, nếu không nữa thì… có khi thay em đóng gói hành lý xong rồi ấy chứ.”
“Có thể.” Mục Kính Sâm kín đáo cười khẽ.
“Em vốn định tra điện thoại khách sạn để gọi tới, sau rồi bận rộn, liền hoàn toàn quên luôn.”
Mục Kính Sâm lái xe đi, “Cô có khỏe không?”
“Khá ổn, nơi nuôi chó ngao bị niêm phong, mấy người làm công có liên quan cũng đều bị bắt lại.”
Mắt Mục Kính Sâm nhìn thẳng về phía trước, “Vậy là tốt rồi.”
Xe tiếp tục đi về phía trước, khóe mắt Mục Kính Sâm nhìn người phụ nữ bên cạnh, “Hay ngủ đi? Tới thì anh kêu em.”
“Bây giờ lại không buồn ngủ, chẳng có buồn ngủ gì.”
“Ga tàu cao tốc bên này kẹt xe, vậy em nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng thần đi.”
Hứa Lưu Âm không nói gì, lại ngoan ngoãn nhắm mắt. Xe đi đi dừng dừng, cô mắt nhắm rồi lại không muốn mở, thật là thoải mái.
Mục Kính Sâm thấy thế, khóe miệng cong một cái.
Đi tới nơi, Hứa Lưu Âm có chút buồn ngủ, cả người lắc lư, mãi đến khi xe ngừng lại, cô nghe được Mục Kính Sâm nói: “Tới rồi.”
Nửa người trên của Hứa Lưu Âm hơi cựa quậy, đầu cọ cọ trên ghế, cô nghe được tiếng đóng cốp sau xe truyền tới lỗ tai.
Mục Kính Sâm mở cửa bên ghế lái phụ ra, “Về đến nhà rồi.”
Cô khẽ xoa mắt, chuẩn bị đi xuống, ánh mắt rơi xuống trên mặt đất, lại cảm thấy có chút không thích hợp. Hứa Lưu Âm ngẩng mắt nhìn về phía trước, nơi này mà là khách sạn gì chứ, đây thế mà là sân huấn luyện của Mục Kính Sâm.
Hứa Lưu Âm nhanh chóng thu hai chân về, “Sao em lại ở đây?”
“Anh đã nói với em rồi, về nhà.”
“Em muốn tới là khách sạn.”
Mục Kính Sâm để cái va li da của Hứa Lưu Âm xuống mặt đất, “Hành lý của em đều bị khách sạn ném rồi, em còn về bằng cách nào?”
“Không thể nào.”
“Sao không thể, anh lượm về thay em.”
Hứa Lưu Âm chỉ chỉ vào anh, “Anh…”
Mục Kính Sâm liền cầm ấy cánh tay cô, kéo cô về phía mình. Anh bước tới, nhẹ nhàng vác Hứa Lưu Âm lên vai.
“Nhà mới anh vẫn chưa mua. Anh nghĩ rồi, mặc dù muốn cũng phải dọn dẹp sạch sẽ, thế cũng quá hấp tấp. Anh muốn dẫn em cùng đi, để chính em chọn, nói không chừng em còn muốn thiết kế cho căn nhà của chúng ta, có phải không? Em không phải thích lâm viên sao? Anh mua cái có không gian bên ngoài lớn một chút, anh cho em lấy sức vật lộn được chưa?”
“Nhà mới gì? Chọn nhà gì cơ? Mục Kính Sâm, anh cũng tự quyết định quá rồi.”
Mục Kính Sâm lên lầu hai. Một người huấn luyện viên đi tới, nhìn người phụ nữ trên vai Mục Kính Sâm, “Sếp Mục, mới từ bên ngoài về à?”
“Phải.”
“Cứu!” Hứa Lưu Âm nhân cơ hội kêu.
Huấn luyện viên cười cười, “Sếp Mục, anh nên sớm như vầy, đối phó với phụ nữ thì không thể quá dịu dàng.”
Mục Kính Sâm đi đến trước phòng, đẩy cửa phòng ra một cái, sau khi bỏ Hứa Lưu Âm xuống mới đóng cửa lại.
Bàn tay Hứa Lưu Âm đè bụng mình, “Anh muốn sao?”
“Âm Âm, hai chúng ta thì không cần vòng vo. Ngày đó ở Tô Châu, anh dắt tay em, em không né tránh. Hôm qua, cũng là em gửi anh giờ tàu. Hôm nay, anh tới đón em, em cũng không cự tuyệt, đây hẳn chính là chuyện nước chảy thành sông, có phải không?”
Anh dồn tới một bước, cô lui về sau một bước, “Cho nên, anh cảm thấy em ngầm thừa nhận phải không?”
“Sự thật là thế.”
Chân Hứa Lưu Âm phải lưng giường đàng sau, cô đứng yên rồi nhìn về phía người đàn ông. Ý thức được Mục Kính Sâm vẫn đang đi tới, cô duỗi tay đẩy ngực người đàn ông, “Được rồi, ở thì ở thôi, mấy hành lý ở khách sạn của em thì sao?”
Mục Kính Sâm chỉ vào một chỗ, “Ở đó.”
Trên mặt anh lộ vẻ vui sướng, “Em đừng có đổi ý.”
“Anh cho em cơ hội đổi ý sao?”
“Đương nhiên sẽ không cho em.”
Hứa Lưu Âm ngồi xuống mép giường, “Đều là anh ép em.”
“Tùy em nói thế nào cũng được.” Mục Kính Sâm duỗi tay ôm cô vào lòng. “Anh đã nói với mẹ rồi, chúng ta sẽ không sống trong nhà họ Mục, chúng ta sẽ có căn nhà của chúng ta ở ngoài.”
Hứa Lưu Âm có chút không được tự nhiên, đẩy cánh tay anh ra, “Những lời này của anh, nói ra không phải cũng quá sớm rồi…”
“Một chút cũng không sớm.”
Mục Kính Sâm lần thứ hai ôm chặt lấy cô, “Có phải cả việc anh ôm em một chút, em cũng cảm thấy không được tự nhiên? Không sao, đó chỉ liên quan tới việc em đi lâu lắm rồi, từ từ… Anh sẽ khiến em quen.”
Người đàn ông nói xong lời này, liền cúi đầu hôn môi cô.
Hứa Lưu Âm dù đẩy đẩy, nhưng vẫn không thể ngăn Mục Kính Sâm hôn.
—
Bệnh viện Tinh Cảng.
Hứa Tình Thâm ngồi trong phòng khám, có chút thất thần, trên bàn bày một chậu hoa hướng dương màu vàng, bàn tay cô chống cằm nhìn chằm chằm bình hoa.
Khóe miệng cô không khỏi dãn ra. Tưởng Viễn Chu ngày ngày lôi kéo cô, hận không thể khóa cô ở nhà không cho cô tới bệnh viện, nhưng chuyện hôn lễ có Lão Bạch một tay chuẩn bị, Hứa Tình Thâm căn bản không bận gì.
Cửa phòng mạch bỗng nhiên bị đẩy ra, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi. Hứa Tình Thâm lấy lại tinh thần, nhìn về phía cửa, lại nhìn thấy Triệu Phương Hoa đi đến.
Lông mày cô nhíu lại. Khuôn mặt Triệu Phương Hoa trước mặt cứng ngắc, tới trước bàn làm việc của Hứa Tình Thâm, kéo ghế ra ngồi xuống một cái, “Mẹ muốn nằm viện.”“Không thoải mái chỗ nào sao?”
“Ngực đau, mẹ sắp nghẹn chết rồi.”
Hứa Tình Thâm không chút để ý, mở miệng nói: “Con đây thu xếp cho mẹ chuyên gia phương diện này, để ông ấy kiểm tra cho mẹ.”
“Mẹ chỉ muốn con xem cho mẹ. Dù sao mẹ đã bị Hạ Manh đuổi ra ngoài, cũng không còn chỗ ở, con cứ thu xếp cho mẹ nằm viện, hôm nay mẹ phải ở lại.”
Hứa Tình Thâm đã quen Triệu Phương Hoa vô cớ gây rối, nhưng đây là bệnh viện, là Tinh Cảng, sao bà ta có thể quậy tới đây?
“Giường bệnh viện khan hiếm, cũng không phải mẹ muốn ở lại là ở.”
“Sao, con bây giờ là không nhận người mẹ này đúng không? Tinh Cảng là của con, thì cũng chính là của mẹ, mẹ muốn ở lại thì ở!”
Hứa Tình Thâm phát hiện Triệu Phương Hoa làm trầm trọng thêm thật, “Con không muốn ồn ào với mẹ…”
“Con đương nhiên không muốn ồn ào với mẹ, con bây giờ là người có tiếng tăm mà, con sợ mất mặt, mẹ không sợ!”
Hứa Tình Thâm dựa người vào lưng ghế. Cửa phòng mạch được đẩy ra rất cẩn thận, cô y tá ở quầy hướng dẫn chui cái đầu vào, nói một cách cẩn thận: “Tưởng phu nhân, bên chị không có việc gì chứ ạ?”
Hứa Tình Thâm lắc đầu, “Không có việc gì.”
Triệu Phương Hoa hừ lạnh, “Con nghe xem, ở bệnh viện tất cả mọi người đều gọi con là Tưởng phu nhân, nếu không phải nhờ Tưởng Viễn Chu. Con có thể có hôm nay là ai nuôi lớn như thế? Con bây giờ tốt rồi, không biết báo đáp, cho con ăn cơm nhiều năm như thế thật vô ích!”
Sắc mặt Hứa Tình Thâm khó coi tới cực điểm, cô y tá đóng cửa xong thì bước nhanh rời đi.
“Đây là quan hệ mẹ chồng nàng dâu của mẹ với Hạ Manh, mẹ tóm lấy con làm cái gì?”
“Nếu không phải con, Hạ Manh dám như vậy với mẹ sao? Nhà ở là mấy con cho, mẹ mặc kệ, xóa tên nó cho mẹ!”
Hứa Tình Thâm cũng bực, “Bây giờ mẹ đi về cho con, con không phải không có cách trị mẹ, nếu mẹ muốn làm con xấu hổ ở đây, hôm nay con sẽ về đóng tiệm thuốc cho mẹ liền.”
“Cô dám!” Triệu Phương Hoa thình lình đâp xuống bàn làm việc. Một cú đập, bàn làm việc của Hứa Tình Thâm rung mấy cái, nước trong bình hoa lắc trái lắc phải rõ ràng. “Cô muốn cho tôi đói chết. Được à! Cô không muốn cho ba cô sống khỏe thì cô cứ việc làm vậy!”
Nhiều năm như thế, Triệu Phương Hoa đè ép Hứa Tình Thâm như đỉa, dựa vào cái gì? Sự lương thiện của Hứa Tình Thâm sao? Không, đương nhiên không phải, trong tay bà ta có Hứa Vượng. Hứa Tình Thâm cũng nghĩ tới chuyện phản kháng, nhưng Triệu Phương Hoa có thể đổi cách tra tấn Hứa Vượng.
Cô không cho bà ta kiếm tiền, đóng tiệm thuốc của bà ta, được thôi!
Bà ta sẽ cho Hứa Vượng đi làm cu li, cho ông tới công trường làm công quèn, dọn gạch, bà ta cũng không tin Hứa Tình Thâm có thể buông bỏ được.
Triệu Phương Hoa cười lạnh hai tiếng, “Hứa Tình Thâm, nếu cô thật sự muốn thử, tôi chẳng sao cả.”
Trong văn phòng.
Lão Bạch gõ cửa đi vào. Tưởng Viễn Chu lật xem album trong tay, trên máy tính đang phát đoạn nhạc đám cưới. Trong mắt Lão Bạch, Tưởng Viễn Chu thật đúng là si ngốc, dạo này anh ấy đi theo anh đã nghe nhão đoạn nhạc này, sắp nghe tới nỗi buồn nôn.
Cũng không biết cái gọi là tìm cảm giác này của Tưởng Viễn Chu, đã tìm ra chưa. Nhưng hiện tại lúc này, Lão Bạch bất chấp mấy việc đó, anh ấy ba bước thành hai mà bước tới, “Tưởng tiên sinh, mẹ Tưởng phu nhân tới bệnh viện.”
“Cậu đừng làm tôi sợ, mẹ Tình Thâm mất lâu rồi.”
Lão Bạch giật mình, “Là Triệu Phương Hoa kia đó ạ.”
Tưởng Viễn Chu buông album trong tay, vẻ mặt tâm tình vốn tốt, nghĩ đến hôn lễ sắp tới, mỗi ngày anh cười còn không kịp.
“Bà ta tới làm gì?”
“Ngài nghe xong chỉ e sẽ tức giận, bà ta hiện tại đang ở trong văn phòng Tưởng phu nhân quậy ầm quậy ĩ, lời nói nhắm vào Tưởng phu nhân lại khó nghe…”
Tưởng Viễn Chu cầm album trong tầm tay lên nện thật mạnh xuống mặt bàn, “Thật sự coi mình là mẹ vợ tôi?!”
“Ngài còn nói nữa, thực sự có ý này. Y tá ở quầy hướng dẫn cũng nghe không nổi nữa. May mắn giờ là thời gian nghỉ ngơi, nhưng bác sĩ và y tá văn phòng hai bên vẫn có thể nghe thấy.” Lão Bạch nghĩ ngợi, liền định đi ra ngoài, “Như vầy đi, tôi bảo bảo vệ đuổi bà ta ra ngoài luôn.”
Đối mặt với loại đàn bà đanh đá này, cũng chỉ có thể như vậy.
“Từ từ!” Bàn tay Tưởng Viễn Chu để trên mặt bàn. “Nếu đuổi thẳng ra ngoài, dựa vào tính nết bà ta, bà ta nhất định sẽ tới bệnh viện cửa quậy, đến lúc đó sẽ khiến tâm tình Tình Thâm lại không tốt.”
“Vậy ngài nói nên làm sao bây giờ?”
“Tôi đi.”
Tưởng Viễn Chu đẩy ghế ra đứng dậy, đi theo Lão Bạch ra ngoài. Lão Bạch ở sau lưng anh nói: “Y tá nghe được một vài lời, nói là Triệu Phương Hoa không có chỗ ở, khăng khăng nói mình có bệnh, muốn Tưởng phu nhân đăng ký phòng bệnh cho bà ta ở bệnh viện.”
Bước chân Tưởng Viễn Chu hơi dừng lại, sắc mặt chợt lạnh lẽo đi.
Đi tới cửa phòng khám của Hứa Tình Thâm, bên ngoài tụ tập không ít người. Nhóm đồng nghiệp của Hứa Tình Thâm không dám đi vào, nhìn thấy Tưởng Viễn Chu tới, tự động tránh đường.
Lão Bạch bảo tất cả mọi người giải tán hết. Cách cánh cửa, Tưởng Viễn Chu cũng có thể nghe được bên trong truyền đến tiếng kêu trời kêu đất, “Hứa Tình Thâm, tôi là mẹ cô đó, là tôi đã nuôi lớn cô.”
Tưởng Viễn Chu một khắc không thể thấy Hứa Tình Thâm chịu uất ức, anh vươn tay tới tay cầm cửa, vặn rồi đi vào.
Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông, trong lòng chợt thả lỏng, nhưng biểu tình trên khuôn mặt không thay đổi, đôi mày đẹp nhíu chặt, xem ra đau đầu đến không chịu nổi rồi. Triệu Phương Hoa cũng nghe thấy động tĩnh, bà ta xoay đầu lại. Nhìn thấy là Tưởng Viễn Chu, bà ta lập tức đứng dậy, “Viễn Chu, con tới phân xử công bằng đi!”
Tưởng Viễn Chu tiến lên mấy bước, “Xảy ra chuyện gì?”
“Người mẹ không thoải mái, muốn nằm viện, nhưng Tình Thâm khăng khăng nói mẹ càn quấy, con nói có đứa con gái vậy sao?”
“Quả thật không có.” Tưởng Viễn Chu ra hiệu Triệu Phương Hoa ngồi xuống. Anh nhìn Hứa Tình Thâm, nói: “Người mẹ không thoải mái, là tới bệnh viện khám bệnh, sao em đuổi bà ấy ra ngoài chứ.”
Hứa Tình Thâm nhướng mày với anh, bút ký tên trong tay chuyển động, không thốt một tiếng.
Triệu Phương Hoa thở hổn hển, thật như mới vừa đánh nhau một trận với người ta. Tưởng Viễn Chu dựa vào bàn làm việc, “Như vầy đi, bây giờ con thu xếp phòng cho mẹ, cũng sẽ không hỏi mẹ không thoải mái chỗ nào, cứ làm kiểm tra toàn diện đi, như thế cũng có chỗ lợi cho mẹ.”
Triệu Phương Hoa vừa nghe, cơn tức lập tức tan hơn phân nửa, “Đúng, người như bọn mẹ tuổi này, theo lý thuyết năm nào cũng phải làm kiểm tra toàn diện một lần. Mẹ sẽ nghe Viễn Chu. Viễn Chu à, vẫn là con có lương tâm.”
Tưởng Viễn Chu gọi Lão Bạch vào, “Đi thu xếp đi, trước tiên đưa mẹ tôi làm kiểm tra toàn diện. Chuyện phòng nằm thì tới nói với tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ thu xếp phòng bệnh đơn cho mẹ.”
Triệu Phương Hoa vui rạo rực đứng dậy, theo Lão Bạch đi ra ngoài.
Tưởng Viễn Chu đi tới, đóng cửa phòng khám lại. Hứa Tình Thâm ném bút trong tay lên mặt bàn, “Thật là càn quấy.”
“Thế này đơn giản hơn mà, bà ta muốn nằm viện, em cho bà ta ở là được. Người ta có bệnh, em còn có thể không nhận sao?”
“Đó đều là bà ta nói.” Hứa Tình Thâm quá rõ bộ dạng vô lại này của Triệu Phương Hoa. “Bây giờ bà ta được như ý nguyện, có thể coi phòng bệnh thành nơi ngủ nghỉ, đây không phải chiếm dụng cơ sở vật chất chữa trị sao?”
“Không nghiêm trọng thế.” Tưởng Viễn Chu đi tới cạnh cô, khom lưng ôm vai cô, “Một phòng bệnh thôi mà, vẫn không tới nỗi tốn kém lắm.”
“Anh nhìn dáng vẻ nhảy lên nhảy xuống của bà ta, giống có bệnh sao?”
Tưởng Viễn Chu ngồi dậy, chân thon dài ngồi xuống bàn làm việc. Anh cầm cây bút Hứa Tình Thâm ném xuống kia bắt đầu nghịch giỡn, “Nhưng nói không chừng, rất nhiều người bị bệnh cũng không nhìn ra được.”
“Bà ta đây là không chiếm được thứ tốt bên Hạ Manh mới tìm thẳng tới em.”
Tưởng Viễn Chu nghiêng nửa người trên về phía cô, một tay để trên vai Hứa Tình Thâm, “Tình Thâm, không cho phép lại phiền lòng, cứ nghĩ tới chúng ta sắp kết hôn rồi.”
Hứa Tình Thâm cong cong khóe miệng, “Ừm, không phiền nữa.”
“Mẹ em quậy một cái như vậy, thật ra cũng là chuyện tốt. Vốn dĩ anh còn chưa biết đối phó thế nào với bà ta, bây giờ ổn rồi, chính bà ta đã tự đưa tới cửa.”
Hứa Tình Thâm khó hiểu, “Ý là sao?”
“Bà ta không xứng ngồi ở hôn lễ, nghe chúng ta gọi bà ta một tiếng mẹ. Lúc em lấy chồng, vị trí của người mẹ nên là chỗ trống, cái vị trí kia không ai có thể thay thế được, càng không thể là Triệu Phương Hoa.”
Hứa Tình Thâm có chút xúc động, nắm bàn tay Tưởng Viễn Chu, “Nói là nói thế, nhưng bà ta có thể không tham gia sao?”
“Sao không thể?” Khóe miệng Tưởng Viễn Chu khẽ cong. “Anh có cách nhốt bà ta ở trong bệnh viện.”
Ánh mắt Hứa Tình Thâm nhìn thẳng Tưởng Viễn Chu, vẻ như cảm giác được gì đó, “Viễn Chu, anh muốn làm chuyện gì?”
“Bà ta thích bị bệnh như thế, vậy cho bà ta được như ý nguyện thôi. Anh sẽ nói với bà ta, bà ta bệnh nguy kịch rồi, một bước cũng không thể bước ra ngoài bệnh viện.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, theo bản năng lên tiếng phản đối: “Không được, không thể làm vậy, lỡ sự tình lộ tẩy, truyền ra không tốt cho Tinh Cảng.”
“Sẽ không lộ đâu, tin anh.”
Hứa Tình Thâm vẫn cảm thấy cách này không thể thực hiện được, “Nếu bà ta muốn tới bệnh viện khác kiểm tra lại thì sao?”
“Em cảm thấy dựa vào tính tình Triệu Phương Hoa như vậy, sẽ bỏ tới bệnh viện được để tốn lung tung một xu nữa sao? Bà ta chỉ biết ăn vạ Tinh Cảng, phải dùng thuốc tốt nhất, trị liệu tốt nhất.”
“Nhưng làm như vậy…” Hứa Tình Thâm hiển nhiên không vượt qua được cửa ải tâm lý này, “Em dù sao cũng là bác sĩ mà!”
“Những việc này không cần em làm. Cái gọi là trị liệu cho bà ta, cũng không cần em tham dự. Tình Thâm, chẳng lẽ em muốn bà ta mang tâm trạng tới hôn lễ của chúng ta? Đến lúc đó lại gặp Hạ Manh, nói không chừng Triệu Phương Hoa có thể đại náo hôn lễ luôn.”
Tưởng Viễn Chu lo lắng không phải không có lý, Hứa Tình Thâm đứng lên nói: “Em là sợ ba em, em nên nói cho ông ấy chứ, hay là lừa ông?”
“Lừa ông đi, cứ nói có thể trị hết. Ba em trước mặt mẹ em chỉ e là không giấu chuyện được.”
Hứa Tình Thâm không nói gì, Tưởng Viễn Chu đứng lên, ôm cô vào trong lòng, “Điều chỉnh cho tốt lại nào, một lát còn phải khám bệnh, những chuyện còn lại không cần em nhọc lòng.”
“Ừm.” Tuy cảm thấy không ổn, nhưng Hứa Tình Thâm vẫn đồng ý.
Lão Bạch dẫn Triệu Phương Hoa tự mình đi làm kiểm tra sức khoẻ; làm xong trở về, Triệu Phương Hoa thật ra không lo lắng về kết quả kiểm tra. Lão Bạch dẫn bà ta vào phòng bệnh đơn, “Đêm nay bà ở đây đi.”
Triệu Phương Hoa đi vào nhìn, nơi này so với chỗ bà ta ở hiện tại thoải mái hơn nhiều. Một cái phòng đơn, còn có nhà vệ sinh riêng, trên tường gắn TV, Triệu Phương Hoa đi vào mấy bước. “Được đấy, tôi sẽ ở đây.”
“Tưởng tiên sinh phân phó, bảo bên bệnh viện ra giấy kiểm tra sức khoẻ cho bà nhanh. Trễ nhất cuối giờ chiều là bà có thể xem kết quả kiểm tra sức khoẻ.”
“Không vội, không vội.” Cơ thể mình Triệu Phương Hoa hiểu rõ nhất, bà ta có thể có bệnh gì chứ!
“Vậy bà xem TV trước, tôi đi có việc.”
“Được.”
Lúc chiều, Triệu Phương Hoa hai chân bắt chéo nằm trên giường, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, bà ta quay đầu thì thấy là Tưởng Viễn Chu.
Triệu Phương Hoa gấp gáp không chờ nổi đứng dậy, “Viễn Chu, bên bệnh viện đây chỗ nào ăn cơm chiều vậy?”
Tưởng Viễn Chu tiến lên vài bước, “Đến lúc đó, con sẽ cho người đưa lên đây.”
“Vậy được đó, có điều tốt nhất là để thực đơn ở đây.”
“Được, mẹ muốn ăn gì cứ ăn nhiều một chút.”
Triệu Phương Hoa nhìn đồ trong tay Tưởng Viễn Chu, “Giấy kiểm tra sức khoẻ sao?”
“Phải.” Tưởng Viễn Chu có chút do dự, đưa đơn cho Triệu Phương Hoa, “Mẹ xem thử đi.”
“Mẹ xem hiểu gì đâu, dù sao không có gì thì tốt rồi.”
Tưởng Viễn Chu ngồi xuống ghế bên cạnh, “Mẹ phải chuẩn bị tâm lý.”
“Có ý gì?”
“Mẹ bị ung thư mỡ.”
Triệu Phương Hoa nghe được cái chữ “ung thư” này, sắc mặt thoắt trắng bệch. “Cái gì? Ung thư gì?”
“Ung thư mỡ.”
“Đây là bệnh gì chứ, sao trước nay mẹ không nghe nói qua, có lầm không?”
Tưởng Viễn Chu cầm giấy kiểm tra sức khoẻ để tới trước mặt Triệu Phương Hoa, “Mẹ xem kỹ đi.”
Triệu Phương Hoa nhìn mấy tờ đơn đó, sợ tới mức không khỏi co rụt ra sau, “Đừng đưa mẹ xem, mẹ không tin.”
“Mẹ cũng đừng như vậy, bệnh này vẫn là có thể trị, chỉ cần mẹ chịu tích cực phối hợp trị liệu.”
Triệu Phương Hoa nghe thế, trên mặt cuối cùng cũng khôi phục chút huyết sắc, “Viễn Chu, có phải Tinh Cảng có thể trị được không?”
Lão Bạch ở bên cạnh chen một câu, “Nếu cả Tinh Cảng cũng cứu không được, vậy tương đương với bị phán tử hình.”
“Viễn Chu, con nhất định phải cứu mẹ đó!”
“Yên tâm.” Tưởng Viễn Chu cả khuôn mặt nghiêm mặt, nói. “Con sẽ phái bác sĩ tốt nhất cho mẹ, dùng thuốc tốt nhất. Con nhất định bất kể tất cả phí tổn để cứu mẹ.”
Triệu Phương Hoa ngồi trên giường bệnh không biết làm sao. Tưởng Viễn Chu đứng lên, nói: “Kế tiếp trong khoảng thời gian này, mẹ ở tại bệnh viện đi, không thể đi ra ngoài nữa.”
“Được, được.”
“Nhưng con và Tình Thâm sắp cử hành hôn lễ, tiệc rượu bên kia cũng định xong rồi…”
Triệu Phương Hoa bây giờ nào còn có thể so đo loại chuyện này chứ! “Đừng quan tâm mẹ, Viễn Chu, chỉ cần con tốt với Tình Thâm là được. Mẹ cho tới nay đều xem nó như con gái ruột, bây giờ sinh cái bệnh này, con nhất định phải cứu mẹ đấy!”
“Yên tâm, con nhất định cứu mẹ.”
Tưởng Viễn Chu vứt giấy kiểm tra lại, đứng dậy chuẩn bị đi. “Bệnh viện có người chăm sóc, đến lúc đó nếu cần gì, con sẽ thu xếp. Nhưng về phía Tình Thâm, con hy vọng mẹ đừng tìm cô ấy nữa, mẹ có chuyện gì cứ trực tiếp nói với con. Tiền chữa bệnh, mẹ không cần nhọc lòng, được chứ?”
Triệu Phương Hoa còn có thể nói cái gì, đương nhiên là gật đầu.
Tưởng Viễn Chu cùng Lão Bạch đi ra ngoài, đi tới cửa, tiếng Triệu Phương Hoa khóc liền truyền tới lỗ tai. Đi đến bên ngoài, Lão Bạch đóng cửa lại, Triệu Phương Hoa ngẫm đến căn bệnh này của mình, trực tiếp gào khóc.
“Tôi đây tạo nghiệt gì chứ, không công bằng mà! Tôi đời này lại có làm chuyện xấu đâu, người tốt không được đền đáp mà!”
Lão Bạch ngoáy ngoáy lỗ tai, “Tưởng tiên sinh, ngài làm có thể quá tuyệt tình rồi không?”
“Một đám các cậu, sao tấm lòng Bồ Tát thế vậy?” Tưởng Viễn Chu liếc Lão Bạch một cái. “Với việc bà ta từng lấy đũa quất người phụ nữ của tôi, với việc Tình Thâm từng phải chịu tủi ức, tôi đối với bà ta như thế cũng còn nhẹ.”
Còn muốn tham dự hôn lễ của bọn họ, còn muốn anh trước mặt mọi người gọi bà ta một tiếng “mẹ”? Tưởng bở!
—
Nhà họ Mục.
Mục Thành Quân buổi chiều liền về. Tô Thần vẫn luôn ở trong phòng ngủ. Bà Mục cũng bảo cô nghỉ ngơi nhiều hơn, dù sao cũng mới ra cữ, nếu nằm được thì nằm nhiều hơn chút.
Bà Mục đối với Tô Thần thật sự xem như xuất phát từ nội tâm. Bà thắp hương trước linh vị của Mục Triều Dương xong, xoay người đi vào bếp, căn dặn người làm buổi tối cần phải có món canh bổ dưỡng.
Có thể, khả năng là cả đời Tô Thần sẽ không biết, vì sao bà Mục dễ dàng chịu cho cô vào nhà họ Mục, mà Tiểu Khoai Tây lại đến với họ không hề dễ dàng như thế nào. Với bà Mục mà nói, Tô Thần mang thai, không đơn giản là việc sinh con dễ dàng như thế, mà là trực tiếp chữa khỏi tâm bệnh của bà Mục. Việc này cũng có nghĩa Mục Thành Quân không có việc gì, hắn có thể như người bình thường, sống một cuộc sống bình thường.
Mục Thành Quân đi vào phòng ngủ, Tô Thần nghe được âm thanh, từ trên giường xoay người lại nhìn hắn.
Người đàn ông thấy cô nhanh chóng ngồi dậy rồi mới xuống giường, hắn kín đáo nhếch khóe miệng.
Tô Thần chỉ chỉ về phía cửa, “Tiểu Khoai Tây được bảo mẫu bế đi rồi, ở phòng cho con, anh đi xem con đi.”
“Tôi mới từ phòng cho con về đây.”
Mục Thành Quân tiến lại gần mấy bước, “Vừa rồi không phải đang ngủ sao? Sao không ngủ nữa?”
“Ngủ xong rồi.”
Mục Thành Quân thong thả ung dung cởi một cái cúc áo sơ mi. Trời nóng như vậy, hắn từ trước đến giờ sạch sẽ, về đến nhà liền phải tắm rửa, dù sao một lát cũng không ra ngoài nữa.
Hắn cởi quần áo trước mặt Tô Thần. Tô Thần xoay người, làm bộ sửa sang lại giường của Tiểu Khoai Tây.
Người đàn ông tiến lên mấy bước, “Vị trí thư ký kia của cô còn trống, tôi tính hai ngày nữa tuyển vài cô, cô giúp tôi nhìn xem.”
Thân người Tô Thần hơi cứng lại, cô xoay người nhìn về phía Mục Thành Quân, “Công ty anh tuyển người, liên quan gì tới tôi? Tôi cũng không phải người bộ phận nhân sự.”
“Cô vào nhà họ Mục, việc công ty của nhà họ Mục đương nhiên cũng phải quan tâm, bằng không… Cô định ăn không trả tiền cơm nhà họ Mục?”
Tô Thần cười lạnh, “Nói thư ký gì chứ, thật ra là lại tìm người ngủ cùng chứ gì?”
Vẻ khinh thường của cô trong mắt Mục Thành Quân, thật sự chẳng tính là gì.
“Cô lúc trước cũng ở vị trí này, cô xem cô đi, chính là ví dụ thành công, bây giờ bò rất tốt mà?”
“Mục Thành Quân, anh nói chuyện có tôn trọng chút.”
Người đàn ông liền duỗi tay muốn sờ mặt cô, Tô Thần đập tay hắn ra.
Mục Thành Quân để trần nửa người trên, tiến lên một bước muốn ôm cô. Hắn vốn dĩ chính là người tùy tính, phụ nữ chơi đã nhiều, nếu không phải nhung nhớ sự phóng túng khi với Tô Thần, hắn cũng sẽ không nhào thẳng tới như vậy.
Tô Thần đã thua thiệt bởi hắn không dưới một lần, cô nâng chân định dùng đầu gối thúc hắn, nhưng rốt cuộc khả năng cô không tới, một cú cũng không được. Cô không quan tâm, vung nắm tay một quyền về phía thân dưới Mục Thành Quân.
/475
|