Editor: Dế Mèn
Lời kia vừa thốt ra, lại thật sự ngoài dự đoán của Tô Thần rất rất nhiều, cô ngẩng mắt lên nhìn hắn.
Mục Thành Quân hẳn là người đa nghi nhất, càng là người tính tình như vậy thì sẽ càng không tin tưởng người khác. Cô có chút giật mình, thậm chí cảm thấy khó tin.
Mục Thành Quân bảo bà Tô đừng lo lắng, “Một lát có người tới kiểm tra một lượt, sau này trong nhà cần sửa thứ gì, cứ tìm thẳng con, con sẽ sắp xếp.”
“Được.”
Người của Mục Kính Sâm tới rất nhanh, kiểm tra một lượt mọi ngóc ngách. Trong nhà chỉ bị lắp một cái, vẫn là cái bị Mục Thành Quân lôi ra kia; nhưng ngoài ban công thật ra lại tìm được một cái khác.
Mục Thành Quân đứng dậy, “Thế này đi, các anh ở lại kiểm tra lượt nữa, càng cẩn thận càng tốt.”
“Dạ.”
Người đàn ông nhìn Tô Thần, “Yên tâm, chắc kiểm tra sạch sẽ rồi, chúng ta về nhà trước đi.”
“Đúng đấy.” Bà Tô nói với Tô Thần. “Một lát Khoai Tây Nhỏ sẽ dậy, thấy nhiều người như vậy cũng không quen. Bên này không có chuyện gì lớn, mau về nhà với Thành Quân đi.”
“Mẹ, mẹ với ba ngàn lần vạn lần phải cẩn thận. Sau này trước khi mở của cho người ta, nhất định phải xác định có phải người quen hay không.”
“Ba mẹ biết rồi.”
Sau khi quay về nhà họ Mục, Mục Thành Quân bảo Tô Thần mang con lên lầu trước. Bà Mục đi tới, “Kiểm tra cũng ổn hết chứ?”
“Ừm, đều tốt ạ.” Mục Thành Quân bâng quơ qua loa. Hắn ôm lấy vai bà Mục, dẫn bà tới trước sô pha. Bà Mục biết hắn nhất định có chuyện muốn nói.
Tô Thần và bảo mẫu bế Khoai Tây Nhỏ đã lên lầu. Sắc mặt Mục Thành Quân nghiêm trọng, đợi bà Mục ngồi xuống, bấy giờ mới nói: “Mẹ, hôm nay có chút điểm. Trong nhà ba mẹ Tô Thần tìm được camera theo dõi. Còn cả lúc bọn con đi bệnh viện, thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện, đối phương là nhằm vào Khoai Tây Nhỏ.”
“Cái gì?” Bà Mục kinh hãi. “Sao lại như vậy?”
“Mẹ, mẹ nói ai có khả năng làm chuyện như vậy nhất?”
“Thành Quân, gần đây có phải con đắc tội với ai không?”
“Người con đắc tội cũng không ít.”
Bà Mục hai tay đan vào nhau, “Thần Thần và Khoai Tây Nhỏ sợ lắm đúng không?”
Mục Thành Quân yên lặng nhìn về phía bàn trà, “Mẹ, sao con cảm thấy việc này không khỏi có quan hệ với nhà họ Tân?”
“Hẳn là không thể nào?” Bà Mục nghe được ba chữ “nhà họ Tân”, có loại cảm giác da đầu tê dại. “Chuyện kia qua cũng đã nhiều năm. Mấy năm nay, chúng ta và nhà họ Tân cũng là nước giếng không phạm nước sông, bọn họ không có khả năng đã lâu như vậy mà còn muốn hại ngươi chứ?”
“Mọi việc đều có khả năng, không thể không phòng.” Mục Thành Quân nhìn bà Mục. “Mẹ, con nói với mẹ việc này không phải để mẹ lo lắng cho con. Con chính là bảo mẹ lúc ra ngoài bản thân cũng phải chú ý an toàn.”
“Yên tâm, mẹ rõ.”
Di động trong túi Mục Thành Quân vang lên, là Mục Kính Sâm gọi tới, hẳn bên sân huấn luyện đã có tin tức.
Người đàn ông đứng dậy, bắt máy rồi đi qua một bên, “Alo, Lão Nhị.”
“Không được manh mối nào hữu dụng. Đó là một cặp vợ chồng, vừa tới Đông Thành không lâu, nghèo phát sợ, sống ngay trong tầng ngầm gần bệnh viện. Là kẻ khác cho bọn chúng hai mươi ngàn. Bọn chúng quả thật cũng là nhằm vào Khoai Tây Nhỏ. Em vừa tra điện thoại liên lạc với chúng; nhưng nếu đối phương đã chọn liên hệ bằng điện thoại, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, kiểu này gần như sẽ tra không ra.”
“Chẳng lẽ cả một chút manh mối cũng không có sao?”
Mục Kính Sâm đứng ngoài căn nhà, nghe giọng người huấn luyện viên từ trong nhà truyền ra. Vợ chồng bên trong sợ hãi, trừ những việc kia, cũng không nói được gì nữa.
“Chuyện camera theo dõi em sẽ tra chặt chẽ, anh chờ tin của em đi.”
“Được.” Mục Thành Quân nói xong, ngắt cuộc trò chuyện.
Bà Mục càng nghe càng không yên tâm, “Thành Quân, biết là ai làm chưa?”
Mục Thành Quân khẽ lắc đầu, “Vẫn chưa rõ lắm. Mẹ, mẹ đừng lo quá.”
“Con lên lầu xem Thần Thần đi, con bé nhất định sợ lắm.”
“Vâng.”
Mục Thành Quân buổi tối còn có cuộc xã giao, không thể ở nhà ăn cơm, lúc ra ngoài nói với Tô Thần: “Bên ba mẹ cô, tôi đã bảo Lão Nhị phái người qua đó, sẽ không có loại chuyện như cũ phát sinh đâu.”
Tô Thần đáp ừ, nhìn người đàn ông nhấc chân đi ra ngoài, cô nhịn không được mở miệng nói: “Anh… anh ra ngoài làm gì thế?”
“Có đối tác hôm nay tới đây, tôi phải gặp mặt ông ta chút.”
Những chuyện nảy sinh Tô Thần không hiểu, cô đuổi theo hai bước, “Vậy… Anh chú ý an toàn.”
“Tôi sẽ.”
Sau khi trải qua chuyện ở bệnh viện, Tô Thần trước sau vẫn cảm thấy trong lòng không an, nhưng không nói được chỗ nào không ổn.
—
Mục Thành Quân đi tới khách sạn, phòng vip là thư ký sáng sớm đã đặt sẵn, cùng tham dự còn có vài vị lãnh đạo cấp cao ở công ty. Với mấy cuộc xã giao như vậy Mục Thành Quân đã sớm thuận buồm xuôi gió, chuyện bên công ty hắn từ trước đến nay có thể xử lý thích đáng.
Trong bữa tiệc, mấy người trao đổi chi tiết hợp tác. Mục Thành Quân nới lỏng cà vạt, nhận ly rượu được rót đầy.
Người phục vụ đẩy cửa phòng vip đi vào, mang lên vài món ăn. Mục Thành Quân hơi hơi có men say, hắn phất tay cười nói: “Một vừa hai phải thôi, tôi không uống được nữa rồi.”
Cửa phòng vip lần thứ hai bị đẩy ra, một người phục vụ mặc sườn xám đi vào. Tới cạnh Mục Thành Quân, cô ấy khom lưng, đưa cái túi trong tay cho Mục Thành Quân, “Thưa anh Mục, đây là có người bảo lễ tân khách sạn giao cho anh ạ.”
Tầm mắt Mục Thành Quân rơi xuống trên cái túi, “Ai?”
“Tôi đã hỏi thử chỗ lễ tân, chỉ là người chuyển phát nhanh thôi ạ.”
Mục Thành Quân cầm cái túi trong tay, người chuyển phát nhanh sao lại biết hắn ở đây? Mục Thành Quân đương nhiên biết chuyện này không đúng, bàn tay đè lên cái túi, nói với người phục vụ: “Biết rồi, để ở đây đi.”
“Vâng.”
“Anh Mục, thứ gì thế?” Một người cấp dưới bên cạnh để ý hỏi.
“Cậu uống với bọn họ trước đi.”
“Dạ.”
Mục Thành Quân mở cái túi, lôi tài liệu bên trong ra, đó là một bản ghi chép nhận mua. Mục Thành Quân mở ra, khi đã xem rõ ảnh chụp bên trong, da đầu hắn tê dại một trận.
Ảnh chụp là chụp trong nghĩa trang, trên bia mộ vẫn chưa khắc chữ, rõ ràng là mộ không vừa được mua. Ngón tay Mục Thành Quân hơi phát run, lật giấy nhận mua đến tờ cuối cùng, nhìn cái tên ghi ở phần đề chữ. Họ, ghi “Mục” đùng đùng, mà tên, là tên của Khoai Tây Nhỏ.
Mục Thành Quân nắm chặt bàn tay, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Trong chớp mắt như vậy, hắn tựa hồ cảm thấy trời đất quay cuồng, lồng ngực bị sự phẫn nộ và cơn đau lòng lấp đầy tràn.
Người đàn ông cầm cái túi, ném mạnh xuống bàn. Hắn đứng dậy, cả người nghiêng ngã hai cái. Mục Thành Quân giơ tay chống vào mép bàn. Người trước bàn ăn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Mục Thành Quân khó khăn duỗi tay ra, ấn xuống vai người cấp dưới bên cạnh, hắn từng chữ từng chữ lên tiếng căn dặn, “Tôi có chút việc gấp phỉa đi xử lí, cậu thay tôi ngồi đến hết.”
Mục Thành Quân thu dọn qua loa đồ trên bàn đồ, sau đó giẫm bước chân nặng nề đi.
Hắn không cần nghĩ cũng có thể biết ai làm; trừ nhà họ Tân ra, còn có thể có ai?
Người khác có thù oán thế nào với hắn, cũng sẽ không nghĩ ra loại biện pháp như vậy, nhà họ Tân hy vọng nhất là thấy hắn đoạn tử tuyệt tôn.
Mục Thành Quân bước nhanh ra ngoài, ra ngoài khách sạn, hắn đi tới xe mình. Tài xế kinh ngạc khi mới giờ này hắn đã ra, “Mục tiên sinh, cậu xã giao xong rồi ạ?”
“Đi, tới nhà họ Tân.”
“Nhà họ Tân?” Tài xế kinh hãi. “Mục tiên sinh, cậu tới nhà họ Tân làm gì ạ?”
“Bảo cậu đi thì cứ đi!”
Tài xế khởi động xe, lái xe khỏi bãi đỗ xe, nhưng anh ta vẫn không yên tâm, hỏi: “Mục tiên sinh, cậu tới nhà họ Tân có việc sao?”
“Tôi làm chuyện gì, chẳng lẽ cậu còn muốn quản sao?”
“Nhưng đã trễ thế này…”
“Câm miệng!” Mục Thành Quân quát một tiếng chói tai, “Còn dám nói một câu nữa với tôi, cậu bây giờ liền cút xuống xe cho toi, tôi tự lái xe!”
Tài xế nhận thấy người đàn ông có điều không thích hợp, ngày thường dù cũng có lúc nổi cáu, nhưng rất ít khi mắng ra trực tiếp. Tài xế không dám nói nữa. Chuyện của Mục Thành Quân và nhà họ Tân, dù anh ta không rõ hết, nhưng cũng biết nhà họ Mục và nhà họ Tân trước kia đã kết oán.
Mục Thành Quân hiển nhiên đã uống rượu, tài xế cũng không biết Mục Thành Quân là bị chuyện gì làm cho kích động.
Anh ta vừa lái xe vừa quan sát vẻ mặt người đàn ông.
Tới trước đèn giao thông, tài xế dừng xe lại. Anh ta cẩn thận móc di động của mình ra, ngón tay quệt trên màn hình, muốn tìm số nhà họ Mục trong danh bạ. Mục Thành Quân ở sau nói câu: “Hết đèn đỏ rồi.”
Tài xế sợ tới mức tay run lên, ánh mắt vừa lúc xẹt số của Tô Thần, anh ta không chút nghĩ ngợi mà ấn vào.
Anh ta nhấc mi mắt, làm bộ không có việc gì tiếp tục lái xe.
—
Tô Thần vừa ở trong phòng tắm xong, cô lấy di động xem giờ, điện thoại của tài xế vừa lúc gọi tới.
Cô nghĩ thầm không xảy ra chuyện gì chứ, liền vội bắt máy, “Alo.”
Bên kia không lên tiếng, Tô Thần nói lại: “Alo?”
Tài xế chạy qua một giao lộ, cúi đầu nhìn di động để trên đùi mình. Trên màn hình hiển thị điện thoại đã được bắt máy, tài xế vội nói với Mục Thành Quân: “Mục tiên sinh, tôi nhớ rõ phu nhân đã dặn qua, nhà họ Mục với nhà họ Tân vĩnh viễn cũng không liên quan; cũng dặn hễ đường đi là xung quanh nhà họ Tân, thì phải chạy đường vòng…”
Mục Thành Quân không thốt một tiếng. Tài xế nhìn di động, cuộc trò chuyện cũng chưa bị ngắt, Tô Thần hẳn còn đang nghe tiếp.
“Anh như vậy đột nhiên muốn xông tới nhà họ Tân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Tô Thần nín thở tập trung tinh thần, nghe giọng trong điện thoại truyền tới. Nhà họ Tân?
Chỉ một chút cô đã nghĩ tới cặp cha con đã gặp ở hội trường đấu giá. Cô thật sự không hiểu được, Mục Thành Quân đi tìm bọn họ làm gì?
Lỗ tai ngay sau đó truyền đến một tràng giọng nói âm u độc địa, “Miệng cậu không khép được phải không?”
“Mục tiên sinh, tôi thấy cậu thần sắc không đúng, chúng ta vẫn nên về nhà thôi.”
“Đừng nói nhảm!”
Tài xế hai tay nắm chặt tay lái, “Cậu không thể tới nhà họ Tân đâu, sẽ có nguy hiểm.”
Mục Thành Quân trong tay còn cầm cái túi kia, hắn dùng sức đập cái túi vào ghế tài xế, “Còn dám nói một câu, tôi xé nát miệng cậu ra, đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi!”
Tài xế quả nhiên không dám mở miệng nữa. Tô Thần nghe thế, sốt ruột cuống quít ra khỏi phòng.
Đi tới lầu hai, bà Mục vẫn chưa ngủ, Tô Thần gõ cửa phòng.
Bà Mục đi ra mở cửa, vừa thấy dáng vẻ Tô Thần, không khỏi hỏi: “Thần Thần, có việc sao?”
“Mẹ, nhà họ Tân ở đâu?”
Bà Mục kinh hãi, “Sao lại hỏi vậy?”
“Vừa rồi tài xế gọi điện thoại tới, hẳn là lén gọi sau lưng Thành Quân. Nghe hai người nói chuyện, Thành Quân hiện tại giống như đang tới nhà họ Tân ạ.”
“Cái gì?” Bà Mục sắc mặt thoát thay đổi, cả người đứng tại chỗ như cứng đờ. Môi bà run rẩy, dùng hết sức nặn ra mấy chữ, “Không được, không thể để nó tới đó.”
“Mẹ, lúc xuống lầu con có gọi Thành Quân, anh ấy không nghe.”
Bà Mục lập tức xoay người vào phòng ngủ. Tô Thần thấy dáng vẻ bước đi của bà có chút không đúng, như đang đạp lên bông, chân cao chân thấp. Bà ngồi xuống bên giường, cầm lấy máy bàn trên tủ đầu giường, bà vội gọi cho Mục Thành Quân.
Người đàn ông ngồi trong xe, nghe tiếng di động từng đợt vang lên, ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn về phía trước, không nhận máy.
Tài xế gấp đến độ mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng lại không dám mở miệng, sau một lúc lâu, di động của anh ta reo lên.
Cánh tay anh ta động đậy, phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của Mục Thành Quân, “Nếu cậu dám nhận, cậu hẳn biết hậu quả.”
“Mục tiên sinh, là phu nhân gọi tới, nếu tôi không nhận…”
“Nếu cậu dám nghe, ngày mai cậu liền thất nghiệp, hơn nữa tôi sẽ cho cậu chết thật thảm, tự cậu chọn đi.”
Thế này cho người ta cơ hội lựa chọn chỗ nào, tài xế sợ tới mức không dám lộn xộn, ánh mắt nhìn chăm chú thẳng tắp về phía trước.
Bà Mục cúp ống nghe, “Đều không nghe máy.”
“Mẹ, Thành quân tới nhà họ Tân, sẽ xảy ra chuyện sao ạ?”
Bà Mục nghe thế, chút tơ máu cuối cùng trên mặt cũng rút đi, hàm răng có chút run rẩy, không còn sức, gật gật đầu, “Nhất định sẽ có chuyện…”
“Vậy hiện tại làm sao bây giờ?”
Bà Mục không thể hoảng loạn, lúc này, Tô Thần chưa rõ tình huống, có thể tìm được người hỗ trợ chỉ có bà. Bà Mục không nói hơn hai câu, trực tiếp gọi điện thoại cho Mục Kính Sâm.
Trong sân huấn luyện, người đàn ông đang định vào nhà, liền nhận được điện thoại.
Anh xoay người dựa vào lan can, “Mẹ.”
“Kính Sâm, không tốt rồi, anh con tới nhà họ Tân.”
“Cái gì?” Mục Kính Sâm kinh hãi, cả người đều căng thẳng. “Ảnh đi tìm chết phải không?”
“Mẹ cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nó từ trước đến nay bình tĩnh, hôm nay chỉ ra ngoài xã giao thôi mà.”
Vẻ nôn nóng của Mục Kính Sâm viết đầy trên mặt, “Chẳng lẽ anh quên rồi sao? Năm đó chúng ta với nhà họ Tân đã định quy tắc; chuyện kia qua đi, ân oán hai nhà xóa bỏ toàn bộ. Nhưng nếu ai chủ động tới cửa tìm phiền toái, vậy coi như đang sống sờ sờ mà bị đánh chết, nhà kia cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, có phải anh quên rồi không?!”
Lời kia vừa thốt ra, lại thật sự ngoài dự đoán của Tô Thần rất rất nhiều, cô ngẩng mắt lên nhìn hắn.
Mục Thành Quân hẳn là người đa nghi nhất, càng là người tính tình như vậy thì sẽ càng không tin tưởng người khác. Cô có chút giật mình, thậm chí cảm thấy khó tin.
Mục Thành Quân bảo bà Tô đừng lo lắng, “Một lát có người tới kiểm tra một lượt, sau này trong nhà cần sửa thứ gì, cứ tìm thẳng con, con sẽ sắp xếp.”
“Được.”
Người của Mục Kính Sâm tới rất nhanh, kiểm tra một lượt mọi ngóc ngách. Trong nhà chỉ bị lắp một cái, vẫn là cái bị Mục Thành Quân lôi ra kia; nhưng ngoài ban công thật ra lại tìm được một cái khác.
Mục Thành Quân đứng dậy, “Thế này đi, các anh ở lại kiểm tra lượt nữa, càng cẩn thận càng tốt.”
“Dạ.”
Người đàn ông nhìn Tô Thần, “Yên tâm, chắc kiểm tra sạch sẽ rồi, chúng ta về nhà trước đi.”
“Đúng đấy.” Bà Tô nói với Tô Thần. “Một lát Khoai Tây Nhỏ sẽ dậy, thấy nhiều người như vậy cũng không quen. Bên này không có chuyện gì lớn, mau về nhà với Thành Quân đi.”
“Mẹ, mẹ với ba ngàn lần vạn lần phải cẩn thận. Sau này trước khi mở của cho người ta, nhất định phải xác định có phải người quen hay không.”
“Ba mẹ biết rồi.”
Sau khi quay về nhà họ Mục, Mục Thành Quân bảo Tô Thần mang con lên lầu trước. Bà Mục đi tới, “Kiểm tra cũng ổn hết chứ?”
“Ừm, đều tốt ạ.” Mục Thành Quân bâng quơ qua loa. Hắn ôm lấy vai bà Mục, dẫn bà tới trước sô pha. Bà Mục biết hắn nhất định có chuyện muốn nói.
Tô Thần và bảo mẫu bế Khoai Tây Nhỏ đã lên lầu. Sắc mặt Mục Thành Quân nghiêm trọng, đợi bà Mục ngồi xuống, bấy giờ mới nói: “Mẹ, hôm nay có chút điểm. Trong nhà ba mẹ Tô Thần tìm được camera theo dõi. Còn cả lúc bọn con đi bệnh viện, thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện, đối phương là nhằm vào Khoai Tây Nhỏ.”
“Cái gì?” Bà Mục kinh hãi. “Sao lại như vậy?”
“Mẹ, mẹ nói ai có khả năng làm chuyện như vậy nhất?”
“Thành Quân, gần đây có phải con đắc tội với ai không?”
“Người con đắc tội cũng không ít.”
Bà Mục hai tay đan vào nhau, “Thần Thần và Khoai Tây Nhỏ sợ lắm đúng không?”
Mục Thành Quân yên lặng nhìn về phía bàn trà, “Mẹ, sao con cảm thấy việc này không khỏi có quan hệ với nhà họ Tân?”
“Hẳn là không thể nào?” Bà Mục nghe được ba chữ “nhà họ Tân”, có loại cảm giác da đầu tê dại. “Chuyện kia qua cũng đã nhiều năm. Mấy năm nay, chúng ta và nhà họ Tân cũng là nước giếng không phạm nước sông, bọn họ không có khả năng đã lâu như vậy mà còn muốn hại ngươi chứ?”
“Mọi việc đều có khả năng, không thể không phòng.” Mục Thành Quân nhìn bà Mục. “Mẹ, con nói với mẹ việc này không phải để mẹ lo lắng cho con. Con chính là bảo mẹ lúc ra ngoài bản thân cũng phải chú ý an toàn.”
“Yên tâm, mẹ rõ.”
Di động trong túi Mục Thành Quân vang lên, là Mục Kính Sâm gọi tới, hẳn bên sân huấn luyện đã có tin tức.
Người đàn ông đứng dậy, bắt máy rồi đi qua một bên, “Alo, Lão Nhị.”
“Không được manh mối nào hữu dụng. Đó là một cặp vợ chồng, vừa tới Đông Thành không lâu, nghèo phát sợ, sống ngay trong tầng ngầm gần bệnh viện. Là kẻ khác cho bọn chúng hai mươi ngàn. Bọn chúng quả thật cũng là nhằm vào Khoai Tây Nhỏ. Em vừa tra điện thoại liên lạc với chúng; nhưng nếu đối phương đã chọn liên hệ bằng điện thoại, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, kiểu này gần như sẽ tra không ra.”
“Chẳng lẽ cả một chút manh mối cũng không có sao?”
Mục Kính Sâm đứng ngoài căn nhà, nghe giọng người huấn luyện viên từ trong nhà truyền ra. Vợ chồng bên trong sợ hãi, trừ những việc kia, cũng không nói được gì nữa.
“Chuyện camera theo dõi em sẽ tra chặt chẽ, anh chờ tin của em đi.”
“Được.” Mục Thành Quân nói xong, ngắt cuộc trò chuyện.
Bà Mục càng nghe càng không yên tâm, “Thành Quân, biết là ai làm chưa?”
Mục Thành Quân khẽ lắc đầu, “Vẫn chưa rõ lắm. Mẹ, mẹ đừng lo quá.”
“Con lên lầu xem Thần Thần đi, con bé nhất định sợ lắm.”
“Vâng.”
Mục Thành Quân buổi tối còn có cuộc xã giao, không thể ở nhà ăn cơm, lúc ra ngoài nói với Tô Thần: “Bên ba mẹ cô, tôi đã bảo Lão Nhị phái người qua đó, sẽ không có loại chuyện như cũ phát sinh đâu.”
Tô Thần đáp ừ, nhìn người đàn ông nhấc chân đi ra ngoài, cô nhịn không được mở miệng nói: “Anh… anh ra ngoài làm gì thế?”
“Có đối tác hôm nay tới đây, tôi phải gặp mặt ông ta chút.”
Những chuyện nảy sinh Tô Thần không hiểu, cô đuổi theo hai bước, “Vậy… Anh chú ý an toàn.”
“Tôi sẽ.”
Sau khi trải qua chuyện ở bệnh viện, Tô Thần trước sau vẫn cảm thấy trong lòng không an, nhưng không nói được chỗ nào không ổn.
—
Mục Thành Quân đi tới khách sạn, phòng vip là thư ký sáng sớm đã đặt sẵn, cùng tham dự còn có vài vị lãnh đạo cấp cao ở công ty. Với mấy cuộc xã giao như vậy Mục Thành Quân đã sớm thuận buồm xuôi gió, chuyện bên công ty hắn từ trước đến nay có thể xử lý thích đáng.
Trong bữa tiệc, mấy người trao đổi chi tiết hợp tác. Mục Thành Quân nới lỏng cà vạt, nhận ly rượu được rót đầy.
Người phục vụ đẩy cửa phòng vip đi vào, mang lên vài món ăn. Mục Thành Quân hơi hơi có men say, hắn phất tay cười nói: “Một vừa hai phải thôi, tôi không uống được nữa rồi.”
Cửa phòng vip lần thứ hai bị đẩy ra, một người phục vụ mặc sườn xám đi vào. Tới cạnh Mục Thành Quân, cô ấy khom lưng, đưa cái túi trong tay cho Mục Thành Quân, “Thưa anh Mục, đây là có người bảo lễ tân khách sạn giao cho anh ạ.”
Tầm mắt Mục Thành Quân rơi xuống trên cái túi, “Ai?”
“Tôi đã hỏi thử chỗ lễ tân, chỉ là người chuyển phát nhanh thôi ạ.”
Mục Thành Quân cầm cái túi trong tay, người chuyển phát nhanh sao lại biết hắn ở đây? Mục Thành Quân đương nhiên biết chuyện này không đúng, bàn tay đè lên cái túi, nói với người phục vụ: “Biết rồi, để ở đây đi.”
“Vâng.”
“Anh Mục, thứ gì thế?” Một người cấp dưới bên cạnh để ý hỏi.
“Cậu uống với bọn họ trước đi.”
“Dạ.”
Mục Thành Quân mở cái túi, lôi tài liệu bên trong ra, đó là một bản ghi chép nhận mua. Mục Thành Quân mở ra, khi đã xem rõ ảnh chụp bên trong, da đầu hắn tê dại một trận.
Ảnh chụp là chụp trong nghĩa trang, trên bia mộ vẫn chưa khắc chữ, rõ ràng là mộ không vừa được mua. Ngón tay Mục Thành Quân hơi phát run, lật giấy nhận mua đến tờ cuối cùng, nhìn cái tên ghi ở phần đề chữ. Họ, ghi “Mục” đùng đùng, mà tên, là tên của Khoai Tây Nhỏ.
Mục Thành Quân nắm chặt bàn tay, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Trong chớp mắt như vậy, hắn tựa hồ cảm thấy trời đất quay cuồng, lồng ngực bị sự phẫn nộ và cơn đau lòng lấp đầy tràn.
Người đàn ông cầm cái túi, ném mạnh xuống bàn. Hắn đứng dậy, cả người nghiêng ngã hai cái. Mục Thành Quân giơ tay chống vào mép bàn. Người trước bàn ăn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Mục Thành Quân khó khăn duỗi tay ra, ấn xuống vai người cấp dưới bên cạnh, hắn từng chữ từng chữ lên tiếng căn dặn, “Tôi có chút việc gấp phỉa đi xử lí, cậu thay tôi ngồi đến hết.”
Mục Thành Quân thu dọn qua loa đồ trên bàn đồ, sau đó giẫm bước chân nặng nề đi.
Hắn không cần nghĩ cũng có thể biết ai làm; trừ nhà họ Tân ra, còn có thể có ai?
Người khác có thù oán thế nào với hắn, cũng sẽ không nghĩ ra loại biện pháp như vậy, nhà họ Tân hy vọng nhất là thấy hắn đoạn tử tuyệt tôn.
Mục Thành Quân bước nhanh ra ngoài, ra ngoài khách sạn, hắn đi tới xe mình. Tài xế kinh ngạc khi mới giờ này hắn đã ra, “Mục tiên sinh, cậu xã giao xong rồi ạ?”
“Đi, tới nhà họ Tân.”
“Nhà họ Tân?” Tài xế kinh hãi. “Mục tiên sinh, cậu tới nhà họ Tân làm gì ạ?”
“Bảo cậu đi thì cứ đi!”
Tài xế khởi động xe, lái xe khỏi bãi đỗ xe, nhưng anh ta vẫn không yên tâm, hỏi: “Mục tiên sinh, cậu tới nhà họ Tân có việc sao?”
“Tôi làm chuyện gì, chẳng lẽ cậu còn muốn quản sao?”
“Nhưng đã trễ thế này…”
“Câm miệng!” Mục Thành Quân quát một tiếng chói tai, “Còn dám nói một câu nữa với tôi, cậu bây giờ liền cút xuống xe cho toi, tôi tự lái xe!”
Tài xế nhận thấy người đàn ông có điều không thích hợp, ngày thường dù cũng có lúc nổi cáu, nhưng rất ít khi mắng ra trực tiếp. Tài xế không dám nói nữa. Chuyện của Mục Thành Quân và nhà họ Tân, dù anh ta không rõ hết, nhưng cũng biết nhà họ Mục và nhà họ Tân trước kia đã kết oán.
Mục Thành Quân hiển nhiên đã uống rượu, tài xế cũng không biết Mục Thành Quân là bị chuyện gì làm cho kích động.
Anh ta vừa lái xe vừa quan sát vẻ mặt người đàn ông.
Tới trước đèn giao thông, tài xế dừng xe lại. Anh ta cẩn thận móc di động của mình ra, ngón tay quệt trên màn hình, muốn tìm số nhà họ Mục trong danh bạ. Mục Thành Quân ở sau nói câu: “Hết đèn đỏ rồi.”
Tài xế sợ tới mức tay run lên, ánh mắt vừa lúc xẹt số của Tô Thần, anh ta không chút nghĩ ngợi mà ấn vào.
Anh ta nhấc mi mắt, làm bộ không có việc gì tiếp tục lái xe.
—
Tô Thần vừa ở trong phòng tắm xong, cô lấy di động xem giờ, điện thoại của tài xế vừa lúc gọi tới.
Cô nghĩ thầm không xảy ra chuyện gì chứ, liền vội bắt máy, “Alo.”
Bên kia không lên tiếng, Tô Thần nói lại: “Alo?”
Tài xế chạy qua một giao lộ, cúi đầu nhìn di động để trên đùi mình. Trên màn hình hiển thị điện thoại đã được bắt máy, tài xế vội nói với Mục Thành Quân: “Mục tiên sinh, tôi nhớ rõ phu nhân đã dặn qua, nhà họ Mục với nhà họ Tân vĩnh viễn cũng không liên quan; cũng dặn hễ đường đi là xung quanh nhà họ Tân, thì phải chạy đường vòng…”
Mục Thành Quân không thốt một tiếng. Tài xế nhìn di động, cuộc trò chuyện cũng chưa bị ngắt, Tô Thần hẳn còn đang nghe tiếp.
“Anh như vậy đột nhiên muốn xông tới nhà họ Tân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Tô Thần nín thở tập trung tinh thần, nghe giọng trong điện thoại truyền tới. Nhà họ Tân?
Chỉ một chút cô đã nghĩ tới cặp cha con đã gặp ở hội trường đấu giá. Cô thật sự không hiểu được, Mục Thành Quân đi tìm bọn họ làm gì?
Lỗ tai ngay sau đó truyền đến một tràng giọng nói âm u độc địa, “Miệng cậu không khép được phải không?”
“Mục tiên sinh, tôi thấy cậu thần sắc không đúng, chúng ta vẫn nên về nhà thôi.”
“Đừng nói nhảm!”
Tài xế hai tay nắm chặt tay lái, “Cậu không thể tới nhà họ Tân đâu, sẽ có nguy hiểm.”
Mục Thành Quân trong tay còn cầm cái túi kia, hắn dùng sức đập cái túi vào ghế tài xế, “Còn dám nói một câu, tôi xé nát miệng cậu ra, đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi!”
Tài xế quả nhiên không dám mở miệng nữa. Tô Thần nghe thế, sốt ruột cuống quít ra khỏi phòng.
Đi tới lầu hai, bà Mục vẫn chưa ngủ, Tô Thần gõ cửa phòng.
Bà Mục đi ra mở cửa, vừa thấy dáng vẻ Tô Thần, không khỏi hỏi: “Thần Thần, có việc sao?”
“Mẹ, nhà họ Tân ở đâu?”
Bà Mục kinh hãi, “Sao lại hỏi vậy?”
“Vừa rồi tài xế gọi điện thoại tới, hẳn là lén gọi sau lưng Thành Quân. Nghe hai người nói chuyện, Thành Quân hiện tại giống như đang tới nhà họ Tân ạ.”
“Cái gì?” Bà Mục sắc mặt thoát thay đổi, cả người đứng tại chỗ như cứng đờ. Môi bà run rẩy, dùng hết sức nặn ra mấy chữ, “Không được, không thể để nó tới đó.”
“Mẹ, lúc xuống lầu con có gọi Thành Quân, anh ấy không nghe.”
Bà Mục lập tức xoay người vào phòng ngủ. Tô Thần thấy dáng vẻ bước đi của bà có chút không đúng, như đang đạp lên bông, chân cao chân thấp. Bà ngồi xuống bên giường, cầm lấy máy bàn trên tủ đầu giường, bà vội gọi cho Mục Thành Quân.
Người đàn ông ngồi trong xe, nghe tiếng di động từng đợt vang lên, ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn về phía trước, không nhận máy.
Tài xế gấp đến độ mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng lại không dám mở miệng, sau một lúc lâu, di động của anh ta reo lên.
Cánh tay anh ta động đậy, phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của Mục Thành Quân, “Nếu cậu dám nhận, cậu hẳn biết hậu quả.”
“Mục tiên sinh, là phu nhân gọi tới, nếu tôi không nhận…”
“Nếu cậu dám nghe, ngày mai cậu liền thất nghiệp, hơn nữa tôi sẽ cho cậu chết thật thảm, tự cậu chọn đi.”
Thế này cho người ta cơ hội lựa chọn chỗ nào, tài xế sợ tới mức không dám lộn xộn, ánh mắt nhìn chăm chú thẳng tắp về phía trước.
Bà Mục cúp ống nghe, “Đều không nghe máy.”
“Mẹ, Thành quân tới nhà họ Tân, sẽ xảy ra chuyện sao ạ?”
Bà Mục nghe thế, chút tơ máu cuối cùng trên mặt cũng rút đi, hàm răng có chút run rẩy, không còn sức, gật gật đầu, “Nhất định sẽ có chuyện…”
“Vậy hiện tại làm sao bây giờ?”
Bà Mục không thể hoảng loạn, lúc này, Tô Thần chưa rõ tình huống, có thể tìm được người hỗ trợ chỉ có bà. Bà Mục không nói hơn hai câu, trực tiếp gọi điện thoại cho Mục Kính Sâm.
Trong sân huấn luyện, người đàn ông đang định vào nhà, liền nhận được điện thoại.
Anh xoay người dựa vào lan can, “Mẹ.”
“Kính Sâm, không tốt rồi, anh con tới nhà họ Tân.”
“Cái gì?” Mục Kính Sâm kinh hãi, cả người đều căng thẳng. “Ảnh đi tìm chết phải không?”
“Mẹ cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nó từ trước đến nay bình tĩnh, hôm nay chỉ ra ngoài xã giao thôi mà.”
Vẻ nôn nóng của Mục Kính Sâm viết đầy trên mặt, “Chẳng lẽ anh quên rồi sao? Năm đó chúng ta với nhà họ Tân đã định quy tắc; chuyện kia qua đi, ân oán hai nhà xóa bỏ toàn bộ. Nhưng nếu ai chủ động tới cửa tìm phiền toái, vậy coi như đang sống sờ sờ mà bị đánh chết, nhà kia cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, có phải anh quên rồi không?!”
/475
|