Vết thương của Phương Thành cũng không tính là nghiêm trọng, rất nhanh có thể ra viện, Phương Thành và ca ca Phương Tễ ở một trấn nhỏ phía Tây nước Mỹ. Trấn tổng cộng chỉ có hơn ba trăm hộ, tổng dân cư toàn trấn không đầy hai ngàn người, là một trấn nhỏ cực kỳ hẻo lánh u tĩnh.
Hôm nay trời trong nắng ấm, ngàn dặm không mây, thời tiết vô cùng tốt. Phương Thành và Hứa Tịch vừa ra sân bay liền nhìn thấy Phương Tễ mở cửa một chiếc xe jeep chờ sẵn trước cửa, Hứa Kiệt bởi vì có việc gấp, cho nên nhắn trước hai ngày sẽ trở lại.
“Đại bá đâu? Sao không thấy hắn tới đón chúng ta?” Cùng Phương Thành ngồi vào ghế sau, Hứa Tịch vẻ mặt tò mò hỏi.
“Hắn trong cục có việc, ngày nghỉ bị tịch thu, phải trở về đi làm!” Phương Tễ miệng ngậm thuốc, hai tay nắm tay lái nhàn nhã trả lời. Hứa Kiệt là cảnh sát trấn trên, lần này Phương Thành gặp chuyện không may, hắn xin nghỉ hai tuần, nhưng hôm trước trấn trên xảy ra vụ cướp bóc, trong cục nhân sự không đủ, hắn buộc phải đi làm trước thời hạn.
“Đại bá còn là cảnh sát a! Hắn thật đúng là có niềm yêu thích với nghề cảnh sát này!” Đại bá khi còn ở trong nước làm cảnh sát, đến nước Mỹ vẫn làm nghề cũ.
“Hắn là cái loại ngu ngốc, trừ bỏ có khả năng làm cảnh sát, hắn chẳng làm được cái nghề gì khác!” Phương Tễ khinh thường gợi lên khóe môi.
“Em cảm thấy cảnh sát rất suất, thời điểm ca phu mặc cảnh phục hảo oai hùng!” Trên mặt Phương Thành lộ ra một tia cười trong suốt. Mấy ngày nay có Hứa Tịch làm bạn khai đạo, tâm tình của hắn đã khá hơn nhiều, người cũng sáng sủa không ít.
” Thời điểm Hứa Kiệt mặc cảnh phục là rất ‘Suất’, tuy nhiên chỉ là con dế mèn xuất!” Phương Tễ vẻ mặt không cho là đúng.
“Đại bá nghe thấy cữu nói hắn như thế, không tức chết mới là lạ!” Hứa Tịch cười đến bụng đau đớn.
“Ca phu thường xuyên bị ca ca làm cho tức chết đi được!” Phương Thành gật đầu, đồng tình.
Xe rất nhanh đi vào trấn nhỏ, hai bên đường đều là các rừng cam lớn, phóng mắt nhìn ra chung quanh tất cả đều là sắc cam quả cam, thật giống như đi vào thế giới kỳ diệu màu cam. Cư dân cái trấn nhỏ này toàn là nhà vườn, chủ yếu lấy gieo trồng cam mà sống, cho nên trấn nhỏ có cái tên rất đẹp, gọi là quả cam trấn.
“Tiểu Tịch, cậu mau nhìn! Vườn cam bên kia chính là nhà chúng ta!” Phương Thành chỉ vườn cam phía trước, vui vẻ cười nói.
“Hảo lớn! Tôi nhớ rõ vườn cam không phải ở trên núi sao?” Vươn đầu ra nhìn quả cam, Hứa Tịch lộ ra một nụ cười sáng lạn.
“Cậu còn nhớ phía sau nhà chúng ta trước kia có một nhà bảo mẫu không( Chém chém chém!)? Năm kia cả nhà bọn họ dọn đến trong thành, ca ca liền mua lại vườn trái cây đó!”
“Kia tam cữu không phải đồng thời quản lý hai vườn trái cây? Thực cường hãn, bội phục!” Hứa Tịch khoa trương ôm quyền cười nói với Phương Tễ.
“Đừng đùa giỡn! Về đến nhà rồi, xuống xe đi!” Phương Tễ thản nhiên nở nụ cười, tiến xe đến bên cạnh lối rẽ, đứng trước một tòa nông trường.
Nông trường không lớn, tiêu chuẩn nông trường phía Tây nước Mỹ, tuy nhiên phòng ở lại vô cùng xinh đẹp, cực kỳ giống phòng nhỏ ở rừng rậm trong đồng thoại. Trên phòng ở màu xanh trắng có một ống khói thật dài, cửa sổ lầu hai đặt một chậu lan điếu(là một loài thực vật lọc khí,có nguồn gốc từ Nam Phi, được trồng trong nhà khá phổ biến, có một hoặc hai dải màu trắng hơi vàng chạy dọc theo chiều dài của lá),cành mây dài bò theo tường từ lầu một đến cửa lớn, hoa nhỏ kiều diễm tử sắc trên cành phát ra mùi hương nhàn nhạt thơm ngát, khiến người vui vẻ thoải mái, và một con chó lông trắng thuần điểm hoa ngồi xổm trước cửa.
Con chó vừa thấy Phương Thành, lập tức cao hứng bổ nhào lên người hắn uông uông kêu, nhiệt tình vươn cái lưỡi dài thấp nóng ra liếm mặt hắn.
“Tiểu Bằng!” Nhìn thấy yêu khuyển, Phương Thành cũng cao hứng cực kỳ, ôm lấy nó vui vẻ kêu lên.
“Các người vào nhà trước đi, tôi đi cất xe.” Phương Tễ nói xong liền lái xe rời đi.
“Tiểu Tịch, đây là Tiểu Bằng a!” Phương Thành ngẩng đầu cười với Hứa Tịch.
Hôm nay trời trong nắng ấm, ngàn dặm không mây, thời tiết vô cùng tốt. Phương Thành và Hứa Tịch vừa ra sân bay liền nhìn thấy Phương Tễ mở cửa một chiếc xe jeep chờ sẵn trước cửa, Hứa Kiệt bởi vì có việc gấp, cho nên nhắn trước hai ngày sẽ trở lại.
“Đại bá đâu? Sao không thấy hắn tới đón chúng ta?” Cùng Phương Thành ngồi vào ghế sau, Hứa Tịch vẻ mặt tò mò hỏi.
“Hắn trong cục có việc, ngày nghỉ bị tịch thu, phải trở về đi làm!” Phương Tễ miệng ngậm thuốc, hai tay nắm tay lái nhàn nhã trả lời. Hứa Kiệt là cảnh sát trấn trên, lần này Phương Thành gặp chuyện không may, hắn xin nghỉ hai tuần, nhưng hôm trước trấn trên xảy ra vụ cướp bóc, trong cục nhân sự không đủ, hắn buộc phải đi làm trước thời hạn.
“Đại bá còn là cảnh sát a! Hắn thật đúng là có niềm yêu thích với nghề cảnh sát này!” Đại bá khi còn ở trong nước làm cảnh sát, đến nước Mỹ vẫn làm nghề cũ.
“Hắn là cái loại ngu ngốc, trừ bỏ có khả năng làm cảnh sát, hắn chẳng làm được cái nghề gì khác!” Phương Tễ khinh thường gợi lên khóe môi.
“Em cảm thấy cảnh sát rất suất, thời điểm ca phu mặc cảnh phục hảo oai hùng!” Trên mặt Phương Thành lộ ra một tia cười trong suốt. Mấy ngày nay có Hứa Tịch làm bạn khai đạo, tâm tình của hắn đã khá hơn nhiều, người cũng sáng sủa không ít.
” Thời điểm Hứa Kiệt mặc cảnh phục là rất ‘Suất’, tuy nhiên chỉ là con dế mèn xuất!” Phương Tễ vẻ mặt không cho là đúng.
“Đại bá nghe thấy cữu nói hắn như thế, không tức chết mới là lạ!” Hứa Tịch cười đến bụng đau đớn.
“Ca phu thường xuyên bị ca ca làm cho tức chết đi được!” Phương Thành gật đầu, đồng tình.
Xe rất nhanh đi vào trấn nhỏ, hai bên đường đều là các rừng cam lớn, phóng mắt nhìn ra chung quanh tất cả đều là sắc cam quả cam, thật giống như đi vào thế giới kỳ diệu màu cam. Cư dân cái trấn nhỏ này toàn là nhà vườn, chủ yếu lấy gieo trồng cam mà sống, cho nên trấn nhỏ có cái tên rất đẹp, gọi là quả cam trấn.
“Tiểu Tịch, cậu mau nhìn! Vườn cam bên kia chính là nhà chúng ta!” Phương Thành chỉ vườn cam phía trước, vui vẻ cười nói.
“Hảo lớn! Tôi nhớ rõ vườn cam không phải ở trên núi sao?” Vươn đầu ra nhìn quả cam, Hứa Tịch lộ ra một nụ cười sáng lạn.
“Cậu còn nhớ phía sau nhà chúng ta trước kia có một nhà bảo mẫu không( Chém chém chém!)? Năm kia cả nhà bọn họ dọn đến trong thành, ca ca liền mua lại vườn trái cây đó!”
“Kia tam cữu không phải đồng thời quản lý hai vườn trái cây? Thực cường hãn, bội phục!” Hứa Tịch khoa trương ôm quyền cười nói với Phương Tễ.
“Đừng đùa giỡn! Về đến nhà rồi, xuống xe đi!” Phương Tễ thản nhiên nở nụ cười, tiến xe đến bên cạnh lối rẽ, đứng trước một tòa nông trường.
Nông trường không lớn, tiêu chuẩn nông trường phía Tây nước Mỹ, tuy nhiên phòng ở lại vô cùng xinh đẹp, cực kỳ giống phòng nhỏ ở rừng rậm trong đồng thoại. Trên phòng ở màu xanh trắng có một ống khói thật dài, cửa sổ lầu hai đặt một chậu lan điếu(là một loài thực vật lọc khí,có nguồn gốc từ Nam Phi, được trồng trong nhà khá phổ biến, có một hoặc hai dải màu trắng hơi vàng chạy dọc theo chiều dài của lá),cành mây dài bò theo tường từ lầu một đến cửa lớn, hoa nhỏ kiều diễm tử sắc trên cành phát ra mùi hương nhàn nhạt thơm ngát, khiến người vui vẻ thoải mái, và một con chó lông trắng thuần điểm hoa ngồi xổm trước cửa.
Con chó vừa thấy Phương Thành, lập tức cao hứng bổ nhào lên người hắn uông uông kêu, nhiệt tình vươn cái lưỡi dài thấp nóng ra liếm mặt hắn.
“Tiểu Bằng!” Nhìn thấy yêu khuyển, Phương Thành cũng cao hứng cực kỳ, ôm lấy nó vui vẻ kêu lên.
“Các người vào nhà trước đi, tôi đi cất xe.” Phương Tễ nói xong liền lái xe rời đi.
“Tiểu Tịch, đây là Tiểu Bằng a!” Phương Thành ngẩng đầu cười với Hứa Tịch.
/75
|