Hôm nay là Chủ nhật, bởi vì vườn cam đã thu hoạch được hơn phân nửa, Phương Tế quyết định cho toàn gia nhân nghỉ một ngày. Ăn xong bữa sáng, Hứa Kiệt và Phương Tễ đã hòa hảo như lúc ban đầu phải đến lễ đường trấn ngoại làm lễ Di Tát, để lại ba người Hứa Tịch giữ nhà.
“Rất kỳ quái, thật sự rất khả nghi!” Đứng trước cửa sổ nhìn xe Jeep đi xe dần, Hứa Tịch tay nắm cằm, vẻ mặt hồ nghi.
“Cái gì kỳ quái! Anh cảm thấy người kỳ quái phải là em mới đúng, đứng trước cửa sổ lẩm nhẩm niệm kinh cái gì?” Đoạn Ngân Táp ngồi trên sô pha đọc sách, thưởng cho hắn một cái xem thường.
“Em đang nói đại bá và tam cữu rất kỳ quái, bọn họ chưa bao giờ tin cái gì Christ Jesus (là chúa Jesus đó), sao lại đột nhiên chạy tới lễ đường làm lễ Di Tát, trong đó nhất định có quỷ.” Hứa Tịch xoay người đi đến bên cạnh Đoạn Ngân Táp ngồi xuống, phi thường chắc chắc nói.
“Em nhàm chán quá, người ta đi làm lễ Di Tát có liên quan gì đến em, em sao lại đa tâm như thế?” Đoạn Ngân Táp thở dài mắng, nguyên lai là tò mò, Hứa Tịch thật là có tật xấu.
“Đi,có nói nữa thì tiểu thí hài như anh cũng không hiểu đâu! Quên đi, chúng ta đi chơi đi!” Hứa Tịch vẫy tay mắng.
“Anh đi gọi Phương Thành!” Đoạn Ngân Táp trừng mắt nhìn hắn một cái, đứng lên muốn đi lên lầu kêu Phương Thành, Phương Thành ở trong phòng cùng mẫu thân hắn nói chuyện phiếm.
“Không cần! Hôm nay hai chúng ta đi chơi một mình, hôm nay chúng ta đi hẹn hò, không thể mang theo cái bóng đèn Tiểu Thành này!” Hứa Tịch giữ chặt y, lắc đầu cười nói.
“Hẹn hò?” Đoạn Ngân Táp hồ nghi nhăn lại mày kiếm.
“Đúng! Đến trấn cam lâu như thế, hai chúng ta còn chưa đi hẹn hò, thật sự là ủy khuất tiểu tâm can của em, hôm nay em mang anh đi hẹn hò!” Hứa Tịch ôm cổ y, hôn lên mặt y.
Nghe được cùng với Hứa Tịch đi hẹn hò, Đoạn Ngân Táp tự nhiên động tâm, mấy ngày nay mỗi ngày ba người đi y đều mệt chết, nhưng y vẫn do dự nói: “Chúng ta ném Phương Thành đi chơi một mình, như thế không được! Chúng ta vẫn nên gọi hắn đi cùng!”
Đoạn Ngân Táp từ lần trước biết chuyện Phương Thành là song tính nhân xong, biết hắn không có khả năng tạo thành uy hiếp với mình, không còn đối địch với Phương Thành nữa, quan hệ hai người tốt lên không ít. Tuy rằng bởi vì Đoạn Ngân Táp trời sinh tính cách lạnh lùng, hai người vẫn không có cách nào thân thiện, nhưng Đoạn Ngân Táp cũng như Hứa Tịch tận lực chiếu cố Phương Thành, không để hắn buồn phiền.
“Không cần, hắn và mẹ khẳng định muốn tán gẫu thật lâu, chúng ta nhân cơ hội hảo hảo hưởng thụ một chút thế giới của hai người!” Hứa Tịch sờ khuôn mặt tuấn mỹ của tiểu tình nhân, giả bộ ai oán nói: “Chẳng lẽ anh không muốn đi chơi cùng em sao? Chẳng lẽ… Anh thích Tiểu Thành, không cần người ta!”
“Em nói lung tung cái gì! Trong đầu em toàn mấy thứ loạn thất bát tao gì đó, loại sự tình này chắc chỉ mình nghĩ ra!” Đoạn Ngân Táp khó có thể tin mắng.
“Em nói là sự thật, bằng không anh vì cái gì quan tâm Tiểu Thành như vậy!”
“Không phải em bảo anh quan tâm chiếu cố hắn nhiều hơn sao?”
“Em bảo anh quan tâm chiếu cố hắn nhiều hơn, nhưng anh không biết là gần đây anh đối với hắn tốt quá sao!” Hứa Tịch trong mắt hiện lên một tia cười xấu xa, cố ý trêu cợt y.
“Anh… Quên đi, tùy em nói sao cũng được!” Đoạn Ngân Táp biết loại sự tình này cang nói càng rối, tức giận mắng.
“Được rồi! Đừng nóng giận, người ta chính là lo lắng nếu anh thực thích Tiểu Thành thì làm sao đây, người ta nhưng là siêu thích anh, cho dù là bằng hữu tốt nhất của em, em cũng sẽ tuyệt không đem anh tặng cho hắn!”
Thấy y thực tức giận, Hứa Tịch có chừng có mực, chạy nhanh đáng thương hề hề nói.
Nam nhân quả nhiên đều thích như vậy, Đoạn Ngân Táp lập tức hòa hoãn sắc mặt.”Lần này tha cho em, lần sau còn dám nói loạn, anh sẽ không để ý đến em.”
Hứa Tịch ngoan ngoãn gật đầu, làm tâm tình nam nhân tốt hơn một chút, hắn lập tức lại phun ra một câu: “Thân ái, anh không để ý tới em, những lời này sao có cảm giác là tiểu nữ nhân mới nói?”
“Hứa Tịch ──” Đoạn Ngân Táp lập tức lại lạnh mặt, nắm tay gầm nhẹ.
“Đã biết! Thân ái,chúng ta mau đi hẹn hò thôi! Em đi chuẩn bị một chút!” Hứa Tịch cười gian, chạy nhanh rời đi.
Nhìn bộ dáng Hứa Tịch vừa tà ác vừa đáng yêu, Đoạn Ngân Táp bất đắc dĩ ở trong lòng dài thở dài một hơi, bị lão yêu tinh khủng bố khó chơi này thích, thật không biết là nên vui hay nên buồn…
“Rất kỳ quái, thật sự rất khả nghi!” Đứng trước cửa sổ nhìn xe Jeep đi xe dần, Hứa Tịch tay nắm cằm, vẻ mặt hồ nghi.
“Cái gì kỳ quái! Anh cảm thấy người kỳ quái phải là em mới đúng, đứng trước cửa sổ lẩm nhẩm niệm kinh cái gì?” Đoạn Ngân Táp ngồi trên sô pha đọc sách, thưởng cho hắn một cái xem thường.
“Em đang nói đại bá và tam cữu rất kỳ quái, bọn họ chưa bao giờ tin cái gì Christ Jesus (là chúa Jesus đó), sao lại đột nhiên chạy tới lễ đường làm lễ Di Tát, trong đó nhất định có quỷ.” Hứa Tịch xoay người đi đến bên cạnh Đoạn Ngân Táp ngồi xuống, phi thường chắc chắc nói.
“Em nhàm chán quá, người ta đi làm lễ Di Tát có liên quan gì đến em, em sao lại đa tâm như thế?” Đoạn Ngân Táp thở dài mắng, nguyên lai là tò mò, Hứa Tịch thật là có tật xấu.
“Đi,có nói nữa thì tiểu thí hài như anh cũng không hiểu đâu! Quên đi, chúng ta đi chơi đi!” Hứa Tịch vẫy tay mắng.
“Anh đi gọi Phương Thành!” Đoạn Ngân Táp trừng mắt nhìn hắn một cái, đứng lên muốn đi lên lầu kêu Phương Thành, Phương Thành ở trong phòng cùng mẫu thân hắn nói chuyện phiếm.
“Không cần! Hôm nay hai chúng ta đi chơi một mình, hôm nay chúng ta đi hẹn hò, không thể mang theo cái bóng đèn Tiểu Thành này!” Hứa Tịch giữ chặt y, lắc đầu cười nói.
“Hẹn hò?” Đoạn Ngân Táp hồ nghi nhăn lại mày kiếm.
“Đúng! Đến trấn cam lâu như thế, hai chúng ta còn chưa đi hẹn hò, thật sự là ủy khuất tiểu tâm can của em, hôm nay em mang anh đi hẹn hò!” Hứa Tịch ôm cổ y, hôn lên mặt y.
Nghe được cùng với Hứa Tịch đi hẹn hò, Đoạn Ngân Táp tự nhiên động tâm, mấy ngày nay mỗi ngày ba người đi y đều mệt chết, nhưng y vẫn do dự nói: “Chúng ta ném Phương Thành đi chơi một mình, như thế không được! Chúng ta vẫn nên gọi hắn đi cùng!”
Đoạn Ngân Táp từ lần trước biết chuyện Phương Thành là song tính nhân xong, biết hắn không có khả năng tạo thành uy hiếp với mình, không còn đối địch với Phương Thành nữa, quan hệ hai người tốt lên không ít. Tuy rằng bởi vì Đoạn Ngân Táp trời sinh tính cách lạnh lùng, hai người vẫn không có cách nào thân thiện, nhưng Đoạn Ngân Táp cũng như Hứa Tịch tận lực chiếu cố Phương Thành, không để hắn buồn phiền.
“Không cần, hắn và mẹ khẳng định muốn tán gẫu thật lâu, chúng ta nhân cơ hội hảo hảo hưởng thụ một chút thế giới của hai người!” Hứa Tịch sờ khuôn mặt tuấn mỹ của tiểu tình nhân, giả bộ ai oán nói: “Chẳng lẽ anh không muốn đi chơi cùng em sao? Chẳng lẽ… Anh thích Tiểu Thành, không cần người ta!”
“Em nói lung tung cái gì! Trong đầu em toàn mấy thứ loạn thất bát tao gì đó, loại sự tình này chắc chỉ mình nghĩ ra!” Đoạn Ngân Táp khó có thể tin mắng.
“Em nói là sự thật, bằng không anh vì cái gì quan tâm Tiểu Thành như vậy!”
“Không phải em bảo anh quan tâm chiếu cố hắn nhiều hơn sao?”
“Em bảo anh quan tâm chiếu cố hắn nhiều hơn, nhưng anh không biết là gần đây anh đối với hắn tốt quá sao!” Hứa Tịch trong mắt hiện lên một tia cười xấu xa, cố ý trêu cợt y.
“Anh… Quên đi, tùy em nói sao cũng được!” Đoạn Ngân Táp biết loại sự tình này cang nói càng rối, tức giận mắng.
“Được rồi! Đừng nóng giận, người ta chính là lo lắng nếu anh thực thích Tiểu Thành thì làm sao đây, người ta nhưng là siêu thích anh, cho dù là bằng hữu tốt nhất của em, em cũng sẽ tuyệt không đem anh tặng cho hắn!”
Thấy y thực tức giận, Hứa Tịch có chừng có mực, chạy nhanh đáng thương hề hề nói.
Nam nhân quả nhiên đều thích như vậy, Đoạn Ngân Táp lập tức hòa hoãn sắc mặt.”Lần này tha cho em, lần sau còn dám nói loạn, anh sẽ không để ý đến em.”
Hứa Tịch ngoan ngoãn gật đầu, làm tâm tình nam nhân tốt hơn một chút, hắn lập tức lại phun ra một câu: “Thân ái, anh không để ý tới em, những lời này sao có cảm giác là tiểu nữ nhân mới nói?”
“Hứa Tịch ──” Đoạn Ngân Táp lập tức lại lạnh mặt, nắm tay gầm nhẹ.
“Đã biết! Thân ái,chúng ta mau đi hẹn hò thôi! Em đi chuẩn bị một chút!” Hứa Tịch cười gian, chạy nhanh rời đi.
Nhìn bộ dáng Hứa Tịch vừa tà ác vừa đáng yêu, Đoạn Ngân Táp bất đắc dĩ ở trong lòng dài thở dài một hơi, bị lão yêu tinh khủng bố khó chơi này thích, thật không biết là nên vui hay nên buồn…
/75
|