Đoạn Ngân Táp hổn hển, muốn chửi ầm lên, nhưng nhìn biểu tình Hứa Tịch cười tủm tỉm đáng yêu, tức giận nhất thời biến mất thần kỳ không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Đoạn Ngân Táp không khỏi ở trong lòng thở dài, thầm oán mình vì sao vô dụng như thế, bị yêu tinh này ăn gắt gao.
“Được rồi! Tiểu tâm can, đừng nóng giận! Lập tức sẽ đến thiên đường nga! Anh sẽ vui vẻ!” Hứa Tịch kéo mặt nam nhân xuống, chu đôi môi đỏ mọng vừa mạnh mẽ hôn nam nhân vừa cười hớ hớ.
Đoạn Ngân Táp hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, hắn còn dám không biết xấu hổ mà nói, mình tức giận còn không phải do hắn cố ý chọc giận. Đáng giận! Một ngày nào đó, y nhất định phải đem yêu nghiệt đáng chết này ném đi uy cẩu, làm cho hắn không có cơ hội chọc giận y!
“Tiểu trư đầu, đừng nhăn mặt nữa! Xấu chết! Chúng ta đến rồi, anh xem ──” Hứa Tịch vẻ mặt bất mãn, chỉ phía trước kêu lên.
Đoạn Ngân Táp vừa muốn mắng người, nhưng sau khi nhìn thấy nơi Hứa Tịch chỉ, lập tức ngây ngẩn cả người. Nguyên lai không biết khi nào, y và Hứa Tịch đã cưỡi ngựa phi qua triền núi, phía sau triền núi là một khung cảnh hoàn toàn khác. Nhìn xung quanh bốn phía, khắp núi đều là sắc vàng hoa hướng dương, trời đất nồng đậm hương hoa,phía chân trời còn có cầu vồng xinh đẹp, giống như đến vương quốc hoa trong đồng thoại, hết thảy đẹp đến bất tư khả nghị.
“Rất đẹp đi!” Hứa Tịch đắc ý cười nói, kéo Đoạn Ngân Táp xuống ngựa.
“Đây là làm sao?” Đoạn Ngân Táp cả buổi mới hồi phục lại tinh thần, khó có thể tin nhìn cảnh đẹp trước mắt. Thật không ngờ, trên đời còn có nơi đẹp đến thế!
“Không phải mới vừa nói cho anh sao! Nơi này là thiên đường! Thiên đường của anh và em!” Nhìn biểu tình kinh ngạc của nam nhân, nụ cười của Hứa Tịch càng sâu, kéo nam nhân đang giữ “Tuyết”, đi lên phía trên sườn núi. Trên sườn núi có một tòa nhà sơn trắng cũ nát, nhìn qua thời gian đã thật lâu, hình dạng rất kỳ quái, có điểm giống giáo đường, nhưng so với giáo đường bình thường nhỏ hơn rất nhiều.
Đến sườn núi, Hứa Tịch cột “Tuyết” ở cửa, mang Đoạn Ngân Táp đi vào căn nhà kỳ quái. Căn nhà không lớn, bên trong là một pho tượng nữ thần, nữ thần đang chơi một cây đàn dương cầm, tuy nhiên rõ ràng nơi này đã thật lâu không ai đến đây, chung quanh đều che kín tro bụi, nóc nhà lại hổng một lỗ lớn, ánh mặt trời chiếu vào bên trong làm cho mắt thường có thể thấy rõ tro bụi bay đầy trong không khí.
“Đây là thần gì? Giống như chưa từng thấy qua!” Đoạn Ngân Táp theo Hứa Tịch đi đến trước mặt tượng nữ thần, tò mò hỏi, một đôi tinh mâu hứng thú dạt dào đánh giá bức tượng kỳ quái. Bức tượng chỉ dùng gỗ để chạm thành, vô cùng thô ráp, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một nữ thần phi thường xinh đẹp hiền lành, có điểm giống thánh mẫu Thiên Chúa Giáo Mary, nhưng phục sức trên người rất kỳ quái, tựa hồ là trang phục dân tộc thiểu số.
“Này là thần cao nhất của Di tộc em! Thực linh nga!” Hứa Tịch cười cười, kéo Đoạn Ngân Táp quỳ xuống.”Bảo bối, anh có nguyện vọng mau nói với nữ thần, toàn bộ đều được thực hiện nga!”
“Thực nhìn không ra, em lại tin tưởng chuyện này đó!” Đoạn Ngân Táp trợn trừng mắt, định đứng lên. Y không tin chuyện thần quỷ này, mệt Hứa Tịch coi như là phần tử trí thức, thế nhưng còn mê tín, thật sự là làm cho y kinh ngạc!
“Mau quỳ đi, đừng lộn xộn!” Hứa Tịch giữ chặt y, không để ý tới vẻ trào phúng của y, trừng mắt nhìn y một cái, rồi mới khép lại hai mắt bắt đầu hứa nguyện.
Nhìn biểu tình của Hứa Tịch, Đoạn Ngân Táp nhíu nhíu mày, do dự một chút, cuối cùng vẫn là nhắm hai mắt lại, giống Hứa Tịch hứa nguyện. Tuy rằng y không tin, nhưng nhìn thấy Hứa Tịch như thế, y không khỏi cũng bắt đầu có chút kính sợ với nữ thần trước mắt.
Thật lâu sau, Hứa Tịch mới mở to mắt nhìn Đoạn Ngân Táp bên cạnh cười nói: “Nghe bác chồng nói nữ thần cực kỳ cực kỳ linh nghiệm, chỉ cần thành tâm lạy nàng, đều nhận được chúc phúc của nàng, ước nguyện toàn bộ đều được thực hiện.”
“Đó là lừa tiểu hài tử, khoa học đã chứng minh mê tín là biểu hiện ngu muội.” Đoạn Ngân Táp cũng mở to mắt, khinh thường hừ lạnh.
“Anh mới ngu muội! Ai nói đây là mê tín, đây là huyền học, huyền học cũng là một môn khoa học!” Hứa Tịch không đồng ý dùng sức nhéo mặt y, đứng lên phủi đi tro bụi bám trên tượng nữ thần.
Đoạn Ngân Táp biết mình nói hơi quá, trợn trừng mắt, lười lại tranh cãi cùng hắn, đứng dậy đi đến bên cạnh đàn dương cầm ngồi xuống. Đàn dương cầm tựa hồ cũng có chút lịch sử, nước sơn đã tróc ra, y mở ra cây đàn đầy bụi, tro bụi lập tức đánh úp y, làm cho y hắt xì một cái thật to. Che miệng lại khụ hai tiếng, y thân thủ vuốt ve phím đàn, lập tức vang lên âm phù thanh thúy.
Đoạn Ngân Táp hơi hơi sửng sốt một chút, nguyên vốn tưởng rằng cái đàn dương cầm này đã hỏng rồi, thật không ngờ thế nhưng còn có thể đàn. Trong lúc nhất thời không khỏi hưng trí nổi lên, hai tay lượn trên phím đàn, không trung vang lên nhạc khúc tuyệt vời êm tai.
Hứa Tịch giơ lên khóe môi, hai tay khoanh trước ngực đứng một bên lẳng lặng thưởng thức, tiếng đàn của Đoạn Ngân Táp rất hay, giống nước suối trong suốt dễ nghe, nhưng rất lạnh. Tựa như ánh trăng mùa đông, tuy rằng cực kỳ dễ nghe, nhưng không cách nào mê say lòng người. Tiếng đàn thường đại biểu tiếng lòng của người đánh đàn, tiếng đàn xinh đẹp lạnh như băng tựa hồ đang âm thầm kể ra trái tim Đọan Ngân Táp bị nhốt ở nơi băng thiên tuyết địa không thể giải thoát, áp lực là vậy, thống khổ cô tịch là thế.
Bỗng nhiên tiếng đàn thay đổi, giữa tiếng đàn lạnh lẽo có một khúc nhiệt tình khoái hoạt, Đoạn Ngân Táp cúi đầu vừa thấy, trên phím đàn thừa một đôi tay tinh tế trắng nõn.
“Em giúp anh nhạc đệm!” Hứa Tịch ngồi bên cạnh y, quay đầu cười ngọt ngào với y, hai tay linh hoạt như cánh bướm khoái hoạt bay lên.
Đoạn Ngân Táp sửng sốt một chút, lập tức tiếp tục đàn tấu. Bốn cánh tay không có gì ước thúc, cũng không có gì ăn ý, chính là dựa theo yêu thích của mình tự do đàn. Nhưng tiếng đàn không vì vậy mà trở nên hỗn độn, ngược lại còn hoàn chỉnh hơn, nguyên bản âm nhạc tử khí thẩm thẩm, lạnh lẽo cô tịch bởi vì một người khác nhiệt tình, trở nên ấm áp, trở nên có sinh mệnh. Tiếng đàn nhiệt tình dào dạt, du dương mỹ lệ có thể lay động mỗi người, đánh thức khoái hoạt ở đáy lòng con người.
Đoạn Ngân Táp nhìn Hứa Tịch bên cạnh, vẻ mặt của hắn vô cùng ôn nhu, trên gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy ý cười khoái nhạc, ánh nắng mặt trời xuyên qua lỗ hổng trên trần nhà chiếu xạ trên người hắn, bao phủ cả người hắn, thật giống như thiên sứ trong truyền thuyết, đẹp khiến người ta không dứt ánh mắt ra được.
Hứa Tịch bỗng nhiên quay đầu cười tủm tỉm nhìn Đoạn Ngân Táp, đáy mắt tràn đầy tình yêu nồng đậm, Đoạn Ngân táp tâm không tự chủ được cuồng nhảy. Bốn mắt giao tiếp, tầm mắt tương liên, hôn nhau tại chỗ, hết thảy là tự nhiên như vậy, hài hòa như vậy.
Âm nhạc tuyệt vời như cũ nhộn nhạo ở không trung, chủ nhân âm nhạc ngọt ngào hôn nồng nhiệt,vẫn lạnh như băng tuyệt vọng, trái tim cô tịch oán hận cuối cùng cũng được giải thoát, ở trước mặt thần, cùng một ôn âm xinh đẹp khác hòa hợp cùng một chỗ…
“Được rồi! Tiểu tâm can, đừng nóng giận! Lập tức sẽ đến thiên đường nga! Anh sẽ vui vẻ!” Hứa Tịch kéo mặt nam nhân xuống, chu đôi môi đỏ mọng vừa mạnh mẽ hôn nam nhân vừa cười hớ hớ.
Đoạn Ngân Táp hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, hắn còn dám không biết xấu hổ mà nói, mình tức giận còn không phải do hắn cố ý chọc giận. Đáng giận! Một ngày nào đó, y nhất định phải đem yêu nghiệt đáng chết này ném đi uy cẩu, làm cho hắn không có cơ hội chọc giận y!
“Tiểu trư đầu, đừng nhăn mặt nữa! Xấu chết! Chúng ta đến rồi, anh xem ──” Hứa Tịch vẻ mặt bất mãn, chỉ phía trước kêu lên.
Đoạn Ngân Táp vừa muốn mắng người, nhưng sau khi nhìn thấy nơi Hứa Tịch chỉ, lập tức ngây ngẩn cả người. Nguyên lai không biết khi nào, y và Hứa Tịch đã cưỡi ngựa phi qua triền núi, phía sau triền núi là một khung cảnh hoàn toàn khác. Nhìn xung quanh bốn phía, khắp núi đều là sắc vàng hoa hướng dương, trời đất nồng đậm hương hoa,phía chân trời còn có cầu vồng xinh đẹp, giống như đến vương quốc hoa trong đồng thoại, hết thảy đẹp đến bất tư khả nghị.
“Rất đẹp đi!” Hứa Tịch đắc ý cười nói, kéo Đoạn Ngân Táp xuống ngựa.
“Đây là làm sao?” Đoạn Ngân Táp cả buổi mới hồi phục lại tinh thần, khó có thể tin nhìn cảnh đẹp trước mắt. Thật không ngờ, trên đời còn có nơi đẹp đến thế!
“Không phải mới vừa nói cho anh sao! Nơi này là thiên đường! Thiên đường của anh và em!” Nhìn biểu tình kinh ngạc của nam nhân, nụ cười của Hứa Tịch càng sâu, kéo nam nhân đang giữ “Tuyết”, đi lên phía trên sườn núi. Trên sườn núi có một tòa nhà sơn trắng cũ nát, nhìn qua thời gian đã thật lâu, hình dạng rất kỳ quái, có điểm giống giáo đường, nhưng so với giáo đường bình thường nhỏ hơn rất nhiều.
Đến sườn núi, Hứa Tịch cột “Tuyết” ở cửa, mang Đoạn Ngân Táp đi vào căn nhà kỳ quái. Căn nhà không lớn, bên trong là một pho tượng nữ thần, nữ thần đang chơi một cây đàn dương cầm, tuy nhiên rõ ràng nơi này đã thật lâu không ai đến đây, chung quanh đều che kín tro bụi, nóc nhà lại hổng một lỗ lớn, ánh mặt trời chiếu vào bên trong làm cho mắt thường có thể thấy rõ tro bụi bay đầy trong không khí.
“Đây là thần gì? Giống như chưa từng thấy qua!” Đoạn Ngân Táp theo Hứa Tịch đi đến trước mặt tượng nữ thần, tò mò hỏi, một đôi tinh mâu hứng thú dạt dào đánh giá bức tượng kỳ quái. Bức tượng chỉ dùng gỗ để chạm thành, vô cùng thô ráp, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một nữ thần phi thường xinh đẹp hiền lành, có điểm giống thánh mẫu Thiên Chúa Giáo Mary, nhưng phục sức trên người rất kỳ quái, tựa hồ là trang phục dân tộc thiểu số.
“Này là thần cao nhất của Di tộc em! Thực linh nga!” Hứa Tịch cười cười, kéo Đoạn Ngân Táp quỳ xuống.”Bảo bối, anh có nguyện vọng mau nói với nữ thần, toàn bộ đều được thực hiện nga!”
“Thực nhìn không ra, em lại tin tưởng chuyện này đó!” Đoạn Ngân Táp trợn trừng mắt, định đứng lên. Y không tin chuyện thần quỷ này, mệt Hứa Tịch coi như là phần tử trí thức, thế nhưng còn mê tín, thật sự là làm cho y kinh ngạc!
“Mau quỳ đi, đừng lộn xộn!” Hứa Tịch giữ chặt y, không để ý tới vẻ trào phúng của y, trừng mắt nhìn y một cái, rồi mới khép lại hai mắt bắt đầu hứa nguyện.
Nhìn biểu tình của Hứa Tịch, Đoạn Ngân Táp nhíu nhíu mày, do dự một chút, cuối cùng vẫn là nhắm hai mắt lại, giống Hứa Tịch hứa nguyện. Tuy rằng y không tin, nhưng nhìn thấy Hứa Tịch như thế, y không khỏi cũng bắt đầu có chút kính sợ với nữ thần trước mắt.
Thật lâu sau, Hứa Tịch mới mở to mắt nhìn Đoạn Ngân Táp bên cạnh cười nói: “Nghe bác chồng nói nữ thần cực kỳ cực kỳ linh nghiệm, chỉ cần thành tâm lạy nàng, đều nhận được chúc phúc của nàng, ước nguyện toàn bộ đều được thực hiện.”
“Đó là lừa tiểu hài tử, khoa học đã chứng minh mê tín là biểu hiện ngu muội.” Đoạn Ngân Táp cũng mở to mắt, khinh thường hừ lạnh.
“Anh mới ngu muội! Ai nói đây là mê tín, đây là huyền học, huyền học cũng là một môn khoa học!” Hứa Tịch không đồng ý dùng sức nhéo mặt y, đứng lên phủi đi tro bụi bám trên tượng nữ thần.
Đoạn Ngân Táp biết mình nói hơi quá, trợn trừng mắt, lười lại tranh cãi cùng hắn, đứng dậy đi đến bên cạnh đàn dương cầm ngồi xuống. Đàn dương cầm tựa hồ cũng có chút lịch sử, nước sơn đã tróc ra, y mở ra cây đàn đầy bụi, tro bụi lập tức đánh úp y, làm cho y hắt xì một cái thật to. Che miệng lại khụ hai tiếng, y thân thủ vuốt ve phím đàn, lập tức vang lên âm phù thanh thúy.
Đoạn Ngân Táp hơi hơi sửng sốt một chút, nguyên vốn tưởng rằng cái đàn dương cầm này đã hỏng rồi, thật không ngờ thế nhưng còn có thể đàn. Trong lúc nhất thời không khỏi hưng trí nổi lên, hai tay lượn trên phím đàn, không trung vang lên nhạc khúc tuyệt vời êm tai.
Hứa Tịch giơ lên khóe môi, hai tay khoanh trước ngực đứng một bên lẳng lặng thưởng thức, tiếng đàn của Đoạn Ngân Táp rất hay, giống nước suối trong suốt dễ nghe, nhưng rất lạnh. Tựa như ánh trăng mùa đông, tuy rằng cực kỳ dễ nghe, nhưng không cách nào mê say lòng người. Tiếng đàn thường đại biểu tiếng lòng của người đánh đàn, tiếng đàn xinh đẹp lạnh như băng tựa hồ đang âm thầm kể ra trái tim Đọan Ngân Táp bị nhốt ở nơi băng thiên tuyết địa không thể giải thoát, áp lực là vậy, thống khổ cô tịch là thế.
Bỗng nhiên tiếng đàn thay đổi, giữa tiếng đàn lạnh lẽo có một khúc nhiệt tình khoái hoạt, Đoạn Ngân Táp cúi đầu vừa thấy, trên phím đàn thừa một đôi tay tinh tế trắng nõn.
“Em giúp anh nhạc đệm!” Hứa Tịch ngồi bên cạnh y, quay đầu cười ngọt ngào với y, hai tay linh hoạt như cánh bướm khoái hoạt bay lên.
Đoạn Ngân Táp sửng sốt một chút, lập tức tiếp tục đàn tấu. Bốn cánh tay không có gì ước thúc, cũng không có gì ăn ý, chính là dựa theo yêu thích của mình tự do đàn. Nhưng tiếng đàn không vì vậy mà trở nên hỗn độn, ngược lại còn hoàn chỉnh hơn, nguyên bản âm nhạc tử khí thẩm thẩm, lạnh lẽo cô tịch bởi vì một người khác nhiệt tình, trở nên ấm áp, trở nên có sinh mệnh. Tiếng đàn nhiệt tình dào dạt, du dương mỹ lệ có thể lay động mỗi người, đánh thức khoái hoạt ở đáy lòng con người.
Đoạn Ngân Táp nhìn Hứa Tịch bên cạnh, vẻ mặt của hắn vô cùng ôn nhu, trên gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy ý cười khoái nhạc, ánh nắng mặt trời xuyên qua lỗ hổng trên trần nhà chiếu xạ trên người hắn, bao phủ cả người hắn, thật giống như thiên sứ trong truyền thuyết, đẹp khiến người ta không dứt ánh mắt ra được.
Hứa Tịch bỗng nhiên quay đầu cười tủm tỉm nhìn Đoạn Ngân Táp, đáy mắt tràn đầy tình yêu nồng đậm, Đoạn Ngân táp tâm không tự chủ được cuồng nhảy. Bốn mắt giao tiếp, tầm mắt tương liên, hôn nhau tại chỗ, hết thảy là tự nhiên như vậy, hài hòa như vậy.
Âm nhạc tuyệt vời như cũ nhộn nhạo ở không trung, chủ nhân âm nhạc ngọt ngào hôn nồng nhiệt,vẫn lạnh như băng tuyệt vọng, trái tim cô tịch oán hận cuối cùng cũng được giải thoát, ở trước mặt thần, cùng một ôn âm xinh đẹp khác hòa hợp cùng một chỗ…
/75
|