Nhưng Thẩm Quân cảm thấy thật khó hiểu, cái này đúng là dâm loạn đại hội. Nam sinh sau khi kết thúc mới có thể rời đi. Nếu không bản thân họ cũng bị trừ điểm tổng kết. Nói cách khác, bọn họ cần phải hoàn thành tất cả quá trình làm tình, nơi tư mật phải bày ra hoàn toàn trước mặt người khác. Không biết ở trong cái sân thể dục này, cất giấu biết bao nhiêu cái máy theo dõi nhỏ, giáo viên ở trong phòng, theo dõi tận tình từng quá trình diễn ra. Có chuyện gì cũng can hệ được nhanh.
Trình độ khống chế học sinh của học viện này làm Thẩm Quân hết sức không tưởng tượng được. Thậm chí ở ký túc xá của bọn họ, đều có thể chứa đầy máy theo dõi. Chi là học sinh bọn họ, không biết hoặc là không tìm được mà thôi.
Nếu nói hành vi xem trộn người khác làm tình có thể kích thích được tâm ma trong lòng. Thì nhà trường còn đặc biệt ghi hình lại quá trình, đây là sự táo bạo trắng trợn mà bản thân cô vô lực phản kháng. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy quá quái dị. Đặc biệt là còn ở trong sân trường, giao hợp.
Đám nam sinh Linh Ban ngồi trên ghế nhìn toàn cảnh này, phần lớn đều thờ ơ lạnh lùng. 5 nữ sinh của họ cũng may mắn thoát được một kiếp. Không rảnh quan sát mấy người khác, cũng tìm việc gì đó mà làm. Vài nam sinh không thể tham dự cùng, trong lòng cũng có điểm tiếc nuối.
Trên sân thể dục phát ra đầy tiếng rên rỉ kiều suyễn, âm thanh mỗi lúc mỗi dày đặc. Thánh nhân nghe xong cũng nổi phản ứng. Huống chi xung quanh toàn là thanh niên trai tráng, trẻ tuổi cường thịnh.
Thẩm Quân nhìn một cảnh này, nhưng trong lòng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Trạm đại gia nhìn chằm chằm mình. Tựa như hắn muốn thiêu đốt cô. Cô làm sao quên mất vị đại gia này hồi sáng còn định làm chuyện xấu lại bị nhà trường cắt ngang.
Lựa chọn mặc kệ Trạm Quang, ít ra bây giờ hắn không thể làm cô.
Trong lúc vô tình cô quét mắt nhìn thấy Tưởng Niệm Lăng. Trong mắt cô ta đều là khói mù tàn nhẫn, giống như muốn giết chết Thẩm Quân vậy.
Ai, Tưởng Niệm Lăng này đúng là thù hận trong lòng quá là lớn, con đường hủy diệt học viện này chắc chắn cô ta sẽ đi. Nhưng không biết tột cùng sẽ đi như thế nào mà thôi.
Thẩm Quân yêu cầu hệ thống, phải theo dõi Tưởng Niệm Lăng suốt 24 tiếng. Mỗi một động tác nhỏ nhất của cô ta, Thẩm Quân đều muốn biết. Nếu cô nhớ không lầm, không lâu nữa, Tưởng Niệm Lăng sẽ tìm cách bò lên giường một vị lãnh đạo của trường.
Cô thật sự không ngại nếu Tưởng Niệm Lăng muốn dùng ánh sáng nữ chính mà nhấn chìm cái học viện âm u này, nhưng mà, cô chỉ không muốn bản thân bị biến thành vật hi sinh mà thôi. Cô không muốn sinh mệnh bản thân, cứ như vậy là người khác có quyền làm chủ.
Cô ta muốn hủy diệt hết nam sinh, cô hiểu, nhưng nữ sinh ở đây phần lớn là bị áp bách, luôn phải sống trong nơm nớp lo sợ. Các cô ấy ở sân thể dục bị người khác làm nhục, bị tàn phá mà tiếp thu, trong mắt đều là tuyệt vọng quang mang, không biết ngày mai bản thân lại biến thành cái dạng gì.
Những nữ sinh này không giống Tưởng Niệm Lăng, không phải nữ chủ, không có bàn tay vàng, phía sau bọn họ còn có gia đình, áp lực phiền muộn đè lên người họ. Bọn họ làm loạn, bản thân bị gì không đáng nói, người nhà bọn họ ở lại phải chịu áp bách của xã hội này. Thế giới này là vậy, cực khổ trong lòng bọn họ đã sớm bị sự ác độc của thế gian này lau sạch rồi.
So với Tưởng Niệm Lăng cảm thấy bản thân mình đáng thương nhất. Nhưng những nữ sinh còn lại, làm sao mà không đáng thương đây?
Thẩm Quân đột nhiên cảm thấy đầu óc cô đã suy nghĩ quá nhiều, thật lòng cô muốn tìm cách nào để giải cứu bọn họ. Nhưng lại nghĩ lại, bản thân cô cũng không được coi là vĩ đại như vậy.
Suy nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy? Trạm Quang kế bên bị vắng vẻ, đành kéo ghế xác lại người cô, hỏi. Khuôn mặt anh tuấn đều là ủy khuất cực kì.
Suy nghĩ giá trị quan của thế giới. Thẩm Quân cười ha ha bỏ qua chủ đề này.
..... Trạm Quang ngừng một giây. Em cảm thấy họ đáng thương sao?
Chống lại ắc chết. Nhưng mà bọn họ sau này sống cũng như cái xác không hồn mà thôi. Bị bắt làm cái chuyện bản thân không hề muốn. Nữ sinh bị nam sinh chiếm tiện nghi. Tại sao không phải nam sinh bị nữ sinh đùa giỡn chứ....
Suy nghĩ linh tinh. Trạm Quang búng vào trán Thẩm Quân. Đem ý tưởng điên rồ của cô dập tắt. Trong mắt hắn bây giờ đều là âm u tràn đầy phiền muộn: Anh chán ghét nơi này. Nhưng cũng may là có nó, nếu không làm sao anh gặp được em.
Bất thình lình được tỏ tình, da mặt dày như Thẩm Quân cũng không nhịn được mà đỏ lên. Trong lòng khẩn trương, cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, mục tiêu ở đâu, cô liền phải xuất hiện ở đó. Nhưng, cô không biết là đối tượng cô công lược, bản thân bọn họ còn có linh hồn.
Đâu giống như cô, hay hệ thống, đều là cái hồn. Không phải một con người chân chính sống của sống chính của họ....
%*¥@! Đừng kéo ta vào....
Bị âm thanh lạnh lẽo kia làm giật mình. Thẩm Quân há miệng thở dốc. Trạm Quang nhìn cô, không biết cô nói cái gì. Hỏi lại: Em nói cái gì.
Nói...Anh rất đẹp trai.
Trạm Quang nghe xong trong lòng nở hoa: Em đừng mong tối nay anh nhẹ tay. Tuy rằng anh đẹp trai là sự thật. Nhưng tại sao lại không cảm nhận được lời em nói là chân thành?
Những lời hai người họ nói với nhau, toàn bộ người khác đều có thể nghe được. Đặc biệt là hai người ngồi gần nhất, Doãn Gia Trí và Tống Trình.
Doãn Gia Trí đụng khuỷu tay vào người Chu Dĩ Vi: Em với Thẩm Quân không phải bạn tốt sao? Sao không biết học tập người ta mà khen anh một chút. Có thể sau đó anh sẽ thương em nhiều hơn thì sao.
Chu Dĩ Vi nghe xong cũng không có phản ứng gì, trong lòng thầm mắng tên này suốt ngày bị tinh trùng chi phối. Không có tâm tư.
Mơ đi.
Chu Dĩ Vi khinh bỉ nhìn Doãn Gia Trí. Sau đó quay mặt đi chừa cho hắn cái ót. Làm Doãn Gia Trí tức giận trợn mắt. Mỹ nhân đúng là không có trái tim.
Bên kia Tống Trình chìm đắm trong thế giới của mình không biết suy nghĩ cái gì, nhìn thoáng qua Đàm Chi Hủy, ánh mắt phức tạp.
Trình độ khống chế học sinh của học viện này làm Thẩm Quân hết sức không tưởng tượng được. Thậm chí ở ký túc xá của bọn họ, đều có thể chứa đầy máy theo dõi. Chi là học sinh bọn họ, không biết hoặc là không tìm được mà thôi.
Nếu nói hành vi xem trộn người khác làm tình có thể kích thích được tâm ma trong lòng. Thì nhà trường còn đặc biệt ghi hình lại quá trình, đây là sự táo bạo trắng trợn mà bản thân cô vô lực phản kháng. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy quá quái dị. Đặc biệt là còn ở trong sân trường, giao hợp.
Đám nam sinh Linh Ban ngồi trên ghế nhìn toàn cảnh này, phần lớn đều thờ ơ lạnh lùng. 5 nữ sinh của họ cũng may mắn thoát được một kiếp. Không rảnh quan sát mấy người khác, cũng tìm việc gì đó mà làm. Vài nam sinh không thể tham dự cùng, trong lòng cũng có điểm tiếc nuối.
Trên sân thể dục phát ra đầy tiếng rên rỉ kiều suyễn, âm thanh mỗi lúc mỗi dày đặc. Thánh nhân nghe xong cũng nổi phản ứng. Huống chi xung quanh toàn là thanh niên trai tráng, trẻ tuổi cường thịnh.
Thẩm Quân nhìn một cảnh này, nhưng trong lòng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Trạm đại gia nhìn chằm chằm mình. Tựa như hắn muốn thiêu đốt cô. Cô làm sao quên mất vị đại gia này hồi sáng còn định làm chuyện xấu lại bị nhà trường cắt ngang.
Lựa chọn mặc kệ Trạm Quang, ít ra bây giờ hắn không thể làm cô.
Trong lúc vô tình cô quét mắt nhìn thấy Tưởng Niệm Lăng. Trong mắt cô ta đều là khói mù tàn nhẫn, giống như muốn giết chết Thẩm Quân vậy.
Ai, Tưởng Niệm Lăng này đúng là thù hận trong lòng quá là lớn, con đường hủy diệt học viện này chắc chắn cô ta sẽ đi. Nhưng không biết tột cùng sẽ đi như thế nào mà thôi.
Thẩm Quân yêu cầu hệ thống, phải theo dõi Tưởng Niệm Lăng suốt 24 tiếng. Mỗi một động tác nhỏ nhất của cô ta, Thẩm Quân đều muốn biết. Nếu cô nhớ không lầm, không lâu nữa, Tưởng Niệm Lăng sẽ tìm cách bò lên giường một vị lãnh đạo của trường.
Cô thật sự không ngại nếu Tưởng Niệm Lăng muốn dùng ánh sáng nữ chính mà nhấn chìm cái học viện âm u này, nhưng mà, cô chỉ không muốn bản thân bị biến thành vật hi sinh mà thôi. Cô không muốn sinh mệnh bản thân, cứ như vậy là người khác có quyền làm chủ.
Cô ta muốn hủy diệt hết nam sinh, cô hiểu, nhưng nữ sinh ở đây phần lớn là bị áp bách, luôn phải sống trong nơm nớp lo sợ. Các cô ấy ở sân thể dục bị người khác làm nhục, bị tàn phá mà tiếp thu, trong mắt đều là tuyệt vọng quang mang, không biết ngày mai bản thân lại biến thành cái dạng gì.
Những nữ sinh này không giống Tưởng Niệm Lăng, không phải nữ chủ, không có bàn tay vàng, phía sau bọn họ còn có gia đình, áp lực phiền muộn đè lên người họ. Bọn họ làm loạn, bản thân bị gì không đáng nói, người nhà bọn họ ở lại phải chịu áp bách của xã hội này. Thế giới này là vậy, cực khổ trong lòng bọn họ đã sớm bị sự ác độc của thế gian này lau sạch rồi.
So với Tưởng Niệm Lăng cảm thấy bản thân mình đáng thương nhất. Nhưng những nữ sinh còn lại, làm sao mà không đáng thương đây?
Thẩm Quân đột nhiên cảm thấy đầu óc cô đã suy nghĩ quá nhiều, thật lòng cô muốn tìm cách nào để giải cứu bọn họ. Nhưng lại nghĩ lại, bản thân cô cũng không được coi là vĩ đại như vậy.
Suy nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy? Trạm Quang kế bên bị vắng vẻ, đành kéo ghế xác lại người cô, hỏi. Khuôn mặt anh tuấn đều là ủy khuất cực kì.
Suy nghĩ giá trị quan của thế giới. Thẩm Quân cười ha ha bỏ qua chủ đề này.
..... Trạm Quang ngừng một giây. Em cảm thấy họ đáng thương sao?
Chống lại ắc chết. Nhưng mà bọn họ sau này sống cũng như cái xác không hồn mà thôi. Bị bắt làm cái chuyện bản thân không hề muốn. Nữ sinh bị nam sinh chiếm tiện nghi. Tại sao không phải nam sinh bị nữ sinh đùa giỡn chứ....
Suy nghĩ linh tinh. Trạm Quang búng vào trán Thẩm Quân. Đem ý tưởng điên rồ của cô dập tắt. Trong mắt hắn bây giờ đều là âm u tràn đầy phiền muộn: Anh chán ghét nơi này. Nhưng cũng may là có nó, nếu không làm sao anh gặp được em.
Bất thình lình được tỏ tình, da mặt dày như Thẩm Quân cũng không nhịn được mà đỏ lên. Trong lòng khẩn trương, cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, mục tiêu ở đâu, cô liền phải xuất hiện ở đó. Nhưng, cô không biết là đối tượng cô công lược, bản thân bọn họ còn có linh hồn.
Đâu giống như cô, hay hệ thống, đều là cái hồn. Không phải một con người chân chính sống của sống chính của họ....
%*¥@! Đừng kéo ta vào....
Bị âm thanh lạnh lẽo kia làm giật mình. Thẩm Quân há miệng thở dốc. Trạm Quang nhìn cô, không biết cô nói cái gì. Hỏi lại: Em nói cái gì.
Nói...Anh rất đẹp trai.
Trạm Quang nghe xong trong lòng nở hoa: Em đừng mong tối nay anh nhẹ tay. Tuy rằng anh đẹp trai là sự thật. Nhưng tại sao lại không cảm nhận được lời em nói là chân thành?
Những lời hai người họ nói với nhau, toàn bộ người khác đều có thể nghe được. Đặc biệt là hai người ngồi gần nhất, Doãn Gia Trí và Tống Trình.
Doãn Gia Trí đụng khuỷu tay vào người Chu Dĩ Vi: Em với Thẩm Quân không phải bạn tốt sao? Sao không biết học tập người ta mà khen anh một chút. Có thể sau đó anh sẽ thương em nhiều hơn thì sao.
Chu Dĩ Vi nghe xong cũng không có phản ứng gì, trong lòng thầm mắng tên này suốt ngày bị tinh trùng chi phối. Không có tâm tư.
Mơ đi.
Chu Dĩ Vi khinh bỉ nhìn Doãn Gia Trí. Sau đó quay mặt đi chừa cho hắn cái ót. Làm Doãn Gia Trí tức giận trợn mắt. Mỹ nhân đúng là không có trái tim.
Bên kia Tống Trình chìm đắm trong thế giới của mình không biết suy nghĩ cái gì, nhìn thoáng qua Đàm Chi Hủy, ánh mắt phức tạp.
/176
|