Sau ngày hôm đó, Thẩm Quân cùng Tiêu Cao Ý ân ân ái ái, ngọt ngào một chỗ, gian tình bắn ra có thể giết chết một con ruồi.
Tiêu Cao Ý đã nhiều ngày vẫn luôn tìm một ngày để rõ ràng biểu đạt tình cảm với Thẩm Quân. Suy nghĩ một hồi thì nhớ rằng sinh nhật bản thân không lâu sẽ tới. Đây là một cơ hội không tồi.
Chỉ là không biết làm sao để mở miệng nói, hắn không muốn nói thẳng ra là muốn cùng Thẩm Quân mừng sinh nhật. Nói thẳng ra thì quá ngượng ngùng. Chuyển động đại não, đột nhiên nghĩ tới đám chị em thân thích của Thẩm Quân, cô nàng Đào Ỷ Chi kia cũng thú vị.
Ngón tay vuốt ve cằm, Tiêu Cao Ý vừa lòng gật đầu, chính là cô ta.
Thẩm Quân nhìn Tiêu Cao Ý lúc này lơ đãng đi vào cõi thần tiên nào rồi, nhỏ giọng hỏi: Anh đang nghĩ gì?
Bị Thẩm Quân đánh gãy suy nghĩ, cũng không giận mà cười nói với cô: Anh nghĩ là học xong rồi, không biết có vinh hạnh mời bạn cùng bàn, cùng nhau đi ăn Haagen-Dazs được không?
Bạn cùng bàn rất vui, đang hạnh phúc đến cực điểm.
NẾU ANH YÊU EM THÌ DẪN EM ĐI ĂN HAAGEN-DAZS
--- ---
Tiêu Cao Ý sinh nhật vào ngày thứ 6. Hôm nay là ngày thứ ba có bài kiểm tra, còn hai ngày nữa là xong. Thẩm Quân thành tích lần này rất tốt, lại nỗ lực học tập, nhanh chóng liền làm xong bài thi tiếng Anh, sau đó bắt đầu phiền lòng chọn quà cho Tiêu Cao Ý.
Hôm trước, Đào Ỷ Chi cùng cô đi dạo sau giờ học, như là vô tình nhắc tới sinh nhật Tiêu Cao Ý sắp đến, Thẩm Quân hơi bất ngờ, tại sao hắn không nói với cô.
Cô vẫn đang tìm thời cơ thích hợp để cùng hắn thân mật tiếp xúc ở riêng một chỗ với nhau.
Cho hắn hai cái hôn sâu, sợ là nếu cô không tiến thêm bước nữa, hắn nhịn tới nỗi bán thân bất toại thì phiền.
Nhưng cô căn bản không biết Tiêu Cao Ý thích cái gì, hắn cái gì cũng không thiếu. Hay là đem chính mình cột một cái nơ rồi giao cho hắn? Làm như vậy có phải hơi lớn mật. Nếu không cẩn thận tiến tới, sợ làm bằng hữu cũng không được.
Tiêu Cao Ý rõ ràng có ý với cô, nhưng tại sao hắn không nói ra? Cô thật sự không thể hiểu được, cô làm cái gì sai sao?
Cùng với Đào Ỷ Chi dạo một vòng, quyết định tiến vào một tiệm giày.
Quân tỷ, em nghe nói nếu tặng giày người khác một là làm tình cảm tiến triển, hai là đem người ta tiễn đi. Đào Ỷ Chi cực kỳ nghiêm túc nhìn Thẩm Quân.
Thẩm Quân lúc này lựa được một đôi giày màu trắng, quay đầu nói với người bán: Lấy đôi này, một đôi nữ size 36, còn một đôi cho nam size......
Tiêu Cao Ý mang giày số mấy?
Đột nhiên Thẩm Quân nhớ tới một người: Hệ thống, hệ thống.
Muội muội, có chuyện gì a?
Tiêu Cao Ý mang giày size bao nhiêu?
Đợi một xí.... size 41
Tốt.
Thuận lợi mua xong giày, liền muốn quay về lên kế hoạch cho đại sự buổi tối.
Đào Ỷ Chi đáng thương đi bên cạnh, nhìn hai đôi giày kia, trong lòng cực kỳ hâm mộ. Quân tỷ chưa bao giờ mua giày cho cô đâu.... ....
Thẩm Quân như có thể thấu được lòng người, đột nhiên bước vào một tiệm kính, lấy một cái mắt kính màu đen bảo Đào Ỷ Chi mang lên: Đẹp lắm, không tồi.
Sau đó chuyển hướng: Cái này bao nhiêu
Một chiếc mắt kính 20 đồng làm Đào Ỷ Chi hài lòng không thôi, cầm theo hộp kính tung tăng đi theo phía sau Thẩm Quân. Như là một cái chân chó tiểu tùy tùng.
Tiêu Cao Ý ở cái tuổi 16, được Tiêu Thư Kỳ tặng một cái chung cư. Nhưng không thường xuyên sử dụng nên quen thuộc lắm. Miễn cưỡng chiên hai miết bò bít tết, bưng đồ ăn lên bàn, lấy ra 2 ly rượu vang, đổ vào một ít rượu vang đỏ. Thắp lên hai ngọn nến, Trong phòng ăn còn đặc biệt chuẩn bị một bó Lam Sắc Yêu Cơ
Mọi thứ đều chuẩn bị tốt, chỉ thiếu mỗi Thẩm Quân.
Thẩm Quân thay một bộ váy bó sát cơ thể màu đỏ, bất đồng với cô gái mặc váy trắng dịu dàng đơn thuần, đêm nay làm cho người ta có cảm giác nhiệt tình như lửa, làm nội tâm Tiêu Cao Ý sôi trào.
Hai người tập trung ăn xong bữa tối, Thẩm Quân lấy một hộp quà đưa cho Tiêu Cao Ý:
Cao Ý ca ca ... sinh nhật vui vẻ ... hy vọng anh sẽ thích.
Mặc kệ em tặng cái gì, tôi nhất định đều thích. Tiêu Cao Ý mở ra hộp quà, vừa thấy là một đôi giày, quả nhiên rất vừa lòng. Mỗi ngày mang đôi giày này, sẽ tự nhiên cảm nhận được là có Thẩm Quân cùng đi.
Xem ra Tiêu Cao Ý rất thích, Thẩm Quân ngượng ngùng: Kỳ thật... em cũng mua một đôi. Khuôn mặt đầy ngượng ngùng không dám nhìn thẳng.
Vậy lần sau cùng nhau mang.
Dạ được.
Nhưng mà anh vẫn còn một nguyện vọng. Tiêu Cao Ý đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Quân.
Vậy anh nói đi. Thẩm Quân nhìn vào đôi mắt đen không thấy đấy của hắn.
Trở thành người phụ nữ của anh.
Là người phụ nữ của anh, không phải bạn gái anh. Từ phụ nữ này có ý cao hơn nha.
Dạ được. Thẩm Quân nói xong, cười hì hì, hôn lên đôi môi mỏng của Tiêu Cao Ý.
Cô là cô chờ thời khắc này lâu lắm rồi.
Tiêu Cao Ý đã nhiều ngày vẫn luôn tìm một ngày để rõ ràng biểu đạt tình cảm với Thẩm Quân. Suy nghĩ một hồi thì nhớ rằng sinh nhật bản thân không lâu sẽ tới. Đây là một cơ hội không tồi.
Chỉ là không biết làm sao để mở miệng nói, hắn không muốn nói thẳng ra là muốn cùng Thẩm Quân mừng sinh nhật. Nói thẳng ra thì quá ngượng ngùng. Chuyển động đại não, đột nhiên nghĩ tới đám chị em thân thích của Thẩm Quân, cô nàng Đào Ỷ Chi kia cũng thú vị.
Ngón tay vuốt ve cằm, Tiêu Cao Ý vừa lòng gật đầu, chính là cô ta.
Thẩm Quân nhìn Tiêu Cao Ý lúc này lơ đãng đi vào cõi thần tiên nào rồi, nhỏ giọng hỏi: Anh đang nghĩ gì?
Bị Thẩm Quân đánh gãy suy nghĩ, cũng không giận mà cười nói với cô: Anh nghĩ là học xong rồi, không biết có vinh hạnh mời bạn cùng bàn, cùng nhau đi ăn Haagen-Dazs được không?
Bạn cùng bàn rất vui, đang hạnh phúc đến cực điểm.
NẾU ANH YÊU EM THÌ DẪN EM ĐI ĂN HAAGEN-DAZS
--- ---
Tiêu Cao Ý sinh nhật vào ngày thứ 6. Hôm nay là ngày thứ ba có bài kiểm tra, còn hai ngày nữa là xong. Thẩm Quân thành tích lần này rất tốt, lại nỗ lực học tập, nhanh chóng liền làm xong bài thi tiếng Anh, sau đó bắt đầu phiền lòng chọn quà cho Tiêu Cao Ý.
Hôm trước, Đào Ỷ Chi cùng cô đi dạo sau giờ học, như là vô tình nhắc tới sinh nhật Tiêu Cao Ý sắp đến, Thẩm Quân hơi bất ngờ, tại sao hắn không nói với cô.
Cô vẫn đang tìm thời cơ thích hợp để cùng hắn thân mật tiếp xúc ở riêng một chỗ với nhau.
Cho hắn hai cái hôn sâu, sợ là nếu cô không tiến thêm bước nữa, hắn nhịn tới nỗi bán thân bất toại thì phiền.
Nhưng cô căn bản không biết Tiêu Cao Ý thích cái gì, hắn cái gì cũng không thiếu. Hay là đem chính mình cột một cái nơ rồi giao cho hắn? Làm như vậy có phải hơi lớn mật. Nếu không cẩn thận tiến tới, sợ làm bằng hữu cũng không được.
Tiêu Cao Ý rõ ràng có ý với cô, nhưng tại sao hắn không nói ra? Cô thật sự không thể hiểu được, cô làm cái gì sai sao?
Cùng với Đào Ỷ Chi dạo một vòng, quyết định tiến vào một tiệm giày.
Quân tỷ, em nghe nói nếu tặng giày người khác một là làm tình cảm tiến triển, hai là đem người ta tiễn đi. Đào Ỷ Chi cực kỳ nghiêm túc nhìn Thẩm Quân.
Thẩm Quân lúc này lựa được một đôi giày màu trắng, quay đầu nói với người bán: Lấy đôi này, một đôi nữ size 36, còn một đôi cho nam size......
Tiêu Cao Ý mang giày số mấy?
Đột nhiên Thẩm Quân nhớ tới một người: Hệ thống, hệ thống.
Muội muội, có chuyện gì a?
Tiêu Cao Ý mang giày size bao nhiêu?
Đợi một xí.... size 41
Tốt.
Thuận lợi mua xong giày, liền muốn quay về lên kế hoạch cho đại sự buổi tối.
Đào Ỷ Chi đáng thương đi bên cạnh, nhìn hai đôi giày kia, trong lòng cực kỳ hâm mộ. Quân tỷ chưa bao giờ mua giày cho cô đâu.... ....
Thẩm Quân như có thể thấu được lòng người, đột nhiên bước vào một tiệm kính, lấy một cái mắt kính màu đen bảo Đào Ỷ Chi mang lên: Đẹp lắm, không tồi.
Sau đó chuyển hướng: Cái này bao nhiêu
Một chiếc mắt kính 20 đồng làm Đào Ỷ Chi hài lòng không thôi, cầm theo hộp kính tung tăng đi theo phía sau Thẩm Quân. Như là một cái chân chó tiểu tùy tùng.
Tiêu Cao Ý ở cái tuổi 16, được Tiêu Thư Kỳ tặng một cái chung cư. Nhưng không thường xuyên sử dụng nên quen thuộc lắm. Miễn cưỡng chiên hai miết bò bít tết, bưng đồ ăn lên bàn, lấy ra 2 ly rượu vang, đổ vào một ít rượu vang đỏ. Thắp lên hai ngọn nến, Trong phòng ăn còn đặc biệt chuẩn bị một bó Lam Sắc Yêu Cơ
Mọi thứ đều chuẩn bị tốt, chỉ thiếu mỗi Thẩm Quân.
Thẩm Quân thay một bộ váy bó sát cơ thể màu đỏ, bất đồng với cô gái mặc váy trắng dịu dàng đơn thuần, đêm nay làm cho người ta có cảm giác nhiệt tình như lửa, làm nội tâm Tiêu Cao Ý sôi trào.
Hai người tập trung ăn xong bữa tối, Thẩm Quân lấy một hộp quà đưa cho Tiêu Cao Ý:
Cao Ý ca ca ... sinh nhật vui vẻ ... hy vọng anh sẽ thích.
Mặc kệ em tặng cái gì, tôi nhất định đều thích. Tiêu Cao Ý mở ra hộp quà, vừa thấy là một đôi giày, quả nhiên rất vừa lòng. Mỗi ngày mang đôi giày này, sẽ tự nhiên cảm nhận được là có Thẩm Quân cùng đi.
Xem ra Tiêu Cao Ý rất thích, Thẩm Quân ngượng ngùng: Kỳ thật... em cũng mua một đôi. Khuôn mặt đầy ngượng ngùng không dám nhìn thẳng.
Vậy lần sau cùng nhau mang.
Dạ được.
Nhưng mà anh vẫn còn một nguyện vọng. Tiêu Cao Ý đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Quân.
Vậy anh nói đi. Thẩm Quân nhìn vào đôi mắt đen không thấy đấy của hắn.
Trở thành người phụ nữ của anh.
Là người phụ nữ của anh, không phải bạn gái anh. Từ phụ nữ này có ý cao hơn nha.
Dạ được. Thẩm Quân nói xong, cười hì hì, hôn lên đôi môi mỏng của Tiêu Cao Ý.
Cô là cô chờ thời khắc này lâu lắm rồi.
/176
|