Một chiếc xe màu đen bóng loáng đi xuyên qua từng con đường, cảnh đẹp bên ngoài cũng bị bỏ lại phía sau. Bên trong xe, một nam một nữ an tĩnh ngồi, nam nhân thì chăm chú lái xe, nữ nhân thì một mực không hề nhúc nhích, vẫn duy trì hình tượng an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió đọng lại bên tai.
Nhà hàng L amour của Đế Đô là một nơi xa hoa danh tiếng, tiếng Trung Quốc có nghĩa là Yêu Thương. Nơi này hầu như đều dành cho vợ chồng hoặc là tình nhân tới thưởng thức.
Người phục vụ đi đến bên cạnh chiếc xe, một nam nhân bước xuống, toàn thân đều là quân trang màu xanh, vẻ ngoài anh tuấn ngạnh lãng, biểu tình túc mục, quanh thân thể đều toát lên vẻ lạnh lùng không thôi. Bên cạnh là một cô gái mặt áo blouse trắng, giống như Sadako, có hơi thở tối tăm, cảm giác thập phần không khỏe. Hình như hai người hình tượng không thích hợp để cùng nhau ăn cơm Tây.
Chính là như vậy, hai người bề ngoài không có gì là xứng đôi, xuất hiện trước cửa nhà hàng L amour. Bên trong L amour lúc này vang lên một bản hòa ca nhẹ nhàng, Thẩm Quân tâm tình cũng lung lay không ít. Quanh quẩn nơi đây đều có người ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm cô, ý tứ là nói cô bề ngoài không có gì nổi bật tại sao có thể đi cùng với một vị quan quân cao lớn soái khí như vậy.
Tuy là cô cũng chưa biết suy cho cùng vì sao Đái Luật Mậu tìm đến mình, nhưng mà hư vinh nho nhỏ trong lòng vẫn bành trướng mỗi một lớn, biểu tình cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Đi vào bên trong, hai người không hẹn mà cùng đặt một loại cà phê, nhưng bên ngoài hoàn toàn không có điểm gì ái muội, làm cho người phục vụ cảm thấy ái muội không thôi.
Mặt trời xuyên qua lăng kính, chiếu vào trên người Đái Luật Mậu, ngũ quan nghiên rơi xuống một bóng ma, Thẩm Quân thật sự thưởng thức người trước mặt, tư thế của hắn oai hùng vô cùng. Vẻ ngoài tốt như vậy, nếu như hắn là một bãi hoa xinh đẹp thì cô ở đây khác nào một bãi cứt trâu đâu? Thật sự không đúng chút nào.
Cà phê được đặt xuống bàn, sau cùng Đái Luật Mậu cũng mở miệng: Thẩm tiểu thư không muốn ăn gì sao?
Thẩm Quân nhếch môi: Tôi không thích ăn cơm Tây lắm, đồ ăn quá ít, ăn lại không no. nhưng mà tôi không ngờ Trưởng Quan sẽ dẫn tôi đến đây, xem ra là rất hay cùng với Liên Họa tới đây rồi. Liên Họa thích nhất ăn thịt bò cùng với Burgundy nướng ốc đồng, cũng thích uống rượu vang đỏ nữa.
Đái Luật Mậu trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc không thôi, đối với Thẩm Quân hắn không biết nhiều lắm, về những điều cô yêu thích hay hứng thú cũng không biết, trừ bỏ cô là con gái của Thẩm Thị, bên ngoài tương đối nổi danh, mặt khác thế nào dường như đã bị những người khác ẩn giấu hết rồi, thuộc hạ của hắn có tra xét thế nào cũng không tới tay. Nhưng thời điểm này, hắn chính là lựa chọn Thẩm Quân là đối tượng đầu tiên xuống tay, người đầu tiên để hắn dẫn dụ, sau đó một lưới bắt hết cả bầy.
Cô muốn ăn gì? Thân là quân nhân, Đái Luật Mậu ít khi quanh co lòng vòng, nếu không phải kiếp trước được một bài học lớn, hắn vẫn sẽ điên cuồng mà làm việc không màng hậu quả, tình yêu nam nữ đối với nam nhân là điều đáng sợ nhất, nhưng hắn sẽ không lại như vậy mà dẫm vào bên trong điều đáng sợ đó.
Nam nhân kia âm thanh trầm trấp thuần hậu, thâm thúy trong mắt có chút một mạt nhu tình, Thẩm Quân cười cười, cô đương nhiên biết cái gọi là nhu tình này, là giả, nhưng trong lòng rất hân hạnh cùng với vị Thiếu Tướng này diễn kịch: Tôi muốn đến một nơi, anh có thể đi cùng sao?
Có thể.
Được, vậy chúng ta cùng đi, hẻm Thanh Bình. Thẩm Quân nói, không cho hắn cơ hội đổi ý đã bắt đầu đứng dậy.
Nghe được ba chữ hẻm Thanh Bình này, Đái Luật Mậu thật sự có sự kinh ngạc, bởi vì hẻm Thanh Bình ở Đế Đô là một nơi già cũ, nơi đó khác xa với trung tâm Đế Đô, là một nơi thuộc về những lão nhân không muốn rời đi mà vẫn quyết ở lại, khởi đầu, chính phục ra sức thuyết phục bọn họ rời khỏi, nhưng không ai đồng ý, dần đà, hẻm Thanh Bình cũng dần bị chính phủ buông lỏng, từ đó mà nhắc tới cái tên hẻm Thanh Bình này, thì người ta thường đi đôi với hai chữ cũ kỹ.
Xung quanh hẻm Thanh Bình đều dựng lên một hình ảnh cổ cũ, những người thuộc quý tộc của Đế Quốc, những người cao cao tại thượng, thân phận áp đảo người khác, thiên kim hay đại công tử, đương nhiên sẽ không xuất hiện ở nơi này, bởi vì đối với bọn họ nơi này là một xóm nghèo khó, đồ ăn vặt xung quanh đều không có vệ sinh, càng đừng nói tới việc muốn bọn họ chen vào trong đám đông để mua đồ ăn.
Đái Luật Mậu là quân nhân, hẻm Thanh Bình cũng do hắn phụ trách giám hộ, cho nên cũng đã đi qua vài lần, ấn tượng chỉ dừng lại ở mức bí mật khó giữ, nhiều người đến đó đều vội vàng đến, cũng không hề luyến tiếc mà rời đi, đừng nói đến đồ vật bán ở đó, một món đồ ăn nhỏ hắn cũng chưa từng nếm qua. Rốt cuộc, Đái đại gia cũng chỉ là một người giàu có, thuộc danh gia vọng tộc hào môn mà thôi.
Thiếu tướng đại nhân, mau lên đây đi.
Thẩm Quân ngồi ở bên trong xe, hướng về phía Đái Luật Mậu lên tiếng.
Cô muốn lái? Đái Luật Mậu có chút do dự, mày cũng nhíu lại. Thân là nam nhân, tại sao lại để nữ tử lái xe vì mình? Cho nên để Thẩm Quân lái xe, ngồi một bên ăn bát vàng hắn không hề tác thành.
Thẩm Quân liếc mắt, nhìn vị thiếu tướng kia do dự, cả người đều tỏa ra hơi thở không đồng ý, đành khiêm tốn giải thích: Nhanh lên, hẻm Thái Bình ở gần đây, tôi quen đường sẽ dễ đi hơn. Nhanh lên, nếu đi trễ cửa hàng tôi hay ăn cũng sẽ đóng cửa. Anh là nam tử đại trượng phu, ngại ngùng cái gì.
Cuối cùng, cũng là hắn không thể từ chối, đành thuận theo, sống lại một đời, hắn muốn làm nhất là báo thù, còn Thẩm Quân, là con cờ mà hắn không thể thiếu.
Dọc theo đường đi, Thẩm Quân đều lái xe hết sức nghiêm túc. Đái Luật Mậu lúc đầu không thích ứng, đến cuối cùng cảm thấy không sao cả, thẳng đến khi xe dừng hẳn, phía trước là một cửa hàng bán trang phục.
Xuống.
Thẩm Quân dừng xe, cũng không giải thích tại sao dẫn hắn tới cửa hàng bán quần áo.
Thẩm Quân giống như ngựa quen đường cũ, đi thẳng vào bên trong, Thẩm Quân chọn hai bộ quần áo đơn giản, đưa một bộ cho Đái đại gia, chỉ vào phòng thay đồ: Thay đồ đi.
Lý do?
Đái Luật Mậu phiền hà, cầm quần áo trên tay nhíu mày, chất lượng quá bình thường, bên tay áo lại có vài sợi chỉ rơi ra nhìn không hề tươm tất.
Thẩm Quân trợn mắt: Trưởng quan, anh không phải là muốn mặc cả một thân quân trang đi ăn chứ? Nhanh lên, tôi dẫn anh đi ăn đồ ngon.
Cuối cùng, câu nói kia làm cho hắn cảm giác bản thân là một đứa nhỏ đang được người lớn dụ dỗ.
Cô nói xong cũng đi vào phòng thay đồ, cô xong rồi, hắn còn chưa ra tới. Thẩm Quân nhìn bộ dạng của mình một chút, sau đó tháo cặp mắt kiếng xuống, lộ ra đôi mắt to tròn, cột hết tóc lên cao, từ một cô gái bề ngoài âm trầm trở nên đầy thanh xuân sức sống. Vài người trong cửa hàng quần áo nhìn Thẩm Quân đến mê mẩn, có người còn lười biếng mở miệng: Tiểu Thẩm, em cần gì đeo cái kính mắt to bự như vậy, rõ ràng là một tiểu cô nương xinh đẹp, lại biến mình thành một bà cô già lỗi thời.
Thẩm Quân cười cười, cũng không trả lời.
Cô gái bên kia lại lên tiếng: Tiểu Thẩm, vị quân nhân kia là bạn trai em sao? Thật đẹp trai nha. Hôm nay ta giảm giá cho con, chỉ lấy 80% giá gốc.
Lời này đúng là hợp ý con. Cảm ơn Lý tỷ. Thẩm Quân không hề chối cãi, lời này là cô muốn cho Đái Luật Mậu nghe được.
Sau khi cô nói xong, Đái đại gia cũng ung dung bước ra từ phòng thay đồ, hắn không hề thoải mái xoa xoa bả vai, nhíu mày nhìn bản thân trong gương, hắn không phải mặc sơ mi tay dài thì mặc quân trang, loại quần áo thoải mái ấu trĩ này là lần đầu tiên, kiếp trước cũng chưa từng thử qua.
Ai u, giống như một cậu thanh niên vậy. Rất có cảm giác vườn trường.
Lý tỷ cầm cây quạt, nói với Đái Luật Mậu, hai mắt cũng tỏa sáng.
Đái Luật Mậu nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, phát hiện Thẩm Quân đang định trả tiền, bước hai bước lớn đã tới bên cạnh cô, chưa kịp hành động đã bị Thẩm Quân cướp lời: Được rồi, anh cũng đừng nói bản thân là đàn ông không để phụ nữ trả tiền, hay mấy câu đại loại như vậy nữa. Đợi lát nữa tới hẻm Thanh Bình, còn nhiều chỗ để anh trả tiền lắm. Với lại Lý tỷ cũng giảm giá, chỉ lấy 80% giá gốc.
Lý tỷ kế bên cũng phụ họa: Đúng vậy, đúng vậy, về sau đi theo Tiểu Thẩm thường xuyên tới đây đi, tôi đều chỉ lấy giá gốc cho hai người.
Đái Luật Mậu lịch sự gật đầu tỏ vẻ biết ơn, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Quân: Đi thôi.
Thẩm Quân: Em đi trước, Lý tỷ hẹn gặp lại.
Đi thong thả nga.
Đái đại gia sau khi rời khỏi cũng cảm thấy bản thân không hiểu tại sao lại thoải mái vô cùng, đều chiều theo ý Thẩm Quân. cô nói cái gì thì là vậy, hắn cũng không thay đổi, không từ chối, phản ứng nhỏ cũng không có. Hắn nhìn Thẩm Quân, cảm thấy thật sự khó hiểu. Suy nghĩ sâu xa một chút, Đái Luật Mậu phát hiện, hắn nhìn Thẩm Quân đằng trước, cả khuôn mặt như in sâu vào trong lòng, sâu đến nỗi nhìn cô thoải mái trẻ trung như vậy, quả thật so với người ăn mặc già nua không thích hợp chút nào. Dường như hai người khác nhau hoàn toàn.
Ngược lại, trên quần áo hắn đang mặc lại có một bộ mặt cười lớn, còn là áo màu xanh, giống như một đứa ngốc. Cô gái phía trước lại mảnh mai vô cùng, giống như không rành thế sự, cũng không màng sự đời, trước đây đều cảm thấy cô nặng nề không thú vị, dính vào liền gặp phiền toái, nhưng bây giờ, chỉ sau mấy canh giờ ngắn ngủi, tất cả đều đã thay đổi.
Thẩm Quân là bạn thân của Bạch Liên Họa. Bạn thân nhất của cô ta.
Tưởng tượng đến điều này, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo, lãnh khốc, sắc bén vô cùng.
Nhà hàng L amour của Đế Đô là một nơi xa hoa danh tiếng, tiếng Trung Quốc có nghĩa là Yêu Thương. Nơi này hầu như đều dành cho vợ chồng hoặc là tình nhân tới thưởng thức.
Người phục vụ đi đến bên cạnh chiếc xe, một nam nhân bước xuống, toàn thân đều là quân trang màu xanh, vẻ ngoài anh tuấn ngạnh lãng, biểu tình túc mục, quanh thân thể đều toát lên vẻ lạnh lùng không thôi. Bên cạnh là một cô gái mặt áo blouse trắng, giống như Sadako, có hơi thở tối tăm, cảm giác thập phần không khỏe. Hình như hai người hình tượng không thích hợp để cùng nhau ăn cơm Tây.
Chính là như vậy, hai người bề ngoài không có gì là xứng đôi, xuất hiện trước cửa nhà hàng L amour. Bên trong L amour lúc này vang lên một bản hòa ca nhẹ nhàng, Thẩm Quân tâm tình cũng lung lay không ít. Quanh quẩn nơi đây đều có người ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm cô, ý tứ là nói cô bề ngoài không có gì nổi bật tại sao có thể đi cùng với một vị quan quân cao lớn soái khí như vậy.
Tuy là cô cũng chưa biết suy cho cùng vì sao Đái Luật Mậu tìm đến mình, nhưng mà hư vinh nho nhỏ trong lòng vẫn bành trướng mỗi một lớn, biểu tình cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Đi vào bên trong, hai người không hẹn mà cùng đặt một loại cà phê, nhưng bên ngoài hoàn toàn không có điểm gì ái muội, làm cho người phục vụ cảm thấy ái muội không thôi.
Mặt trời xuyên qua lăng kính, chiếu vào trên người Đái Luật Mậu, ngũ quan nghiên rơi xuống một bóng ma, Thẩm Quân thật sự thưởng thức người trước mặt, tư thế của hắn oai hùng vô cùng. Vẻ ngoài tốt như vậy, nếu như hắn là một bãi hoa xinh đẹp thì cô ở đây khác nào một bãi cứt trâu đâu? Thật sự không đúng chút nào.
Cà phê được đặt xuống bàn, sau cùng Đái Luật Mậu cũng mở miệng: Thẩm tiểu thư không muốn ăn gì sao?
Thẩm Quân nhếch môi: Tôi không thích ăn cơm Tây lắm, đồ ăn quá ít, ăn lại không no. nhưng mà tôi không ngờ Trưởng Quan sẽ dẫn tôi đến đây, xem ra là rất hay cùng với Liên Họa tới đây rồi. Liên Họa thích nhất ăn thịt bò cùng với Burgundy nướng ốc đồng, cũng thích uống rượu vang đỏ nữa.
Đái Luật Mậu trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc không thôi, đối với Thẩm Quân hắn không biết nhiều lắm, về những điều cô yêu thích hay hứng thú cũng không biết, trừ bỏ cô là con gái của Thẩm Thị, bên ngoài tương đối nổi danh, mặt khác thế nào dường như đã bị những người khác ẩn giấu hết rồi, thuộc hạ của hắn có tra xét thế nào cũng không tới tay. Nhưng thời điểm này, hắn chính là lựa chọn Thẩm Quân là đối tượng đầu tiên xuống tay, người đầu tiên để hắn dẫn dụ, sau đó một lưới bắt hết cả bầy.
Cô muốn ăn gì? Thân là quân nhân, Đái Luật Mậu ít khi quanh co lòng vòng, nếu không phải kiếp trước được một bài học lớn, hắn vẫn sẽ điên cuồng mà làm việc không màng hậu quả, tình yêu nam nữ đối với nam nhân là điều đáng sợ nhất, nhưng hắn sẽ không lại như vậy mà dẫm vào bên trong điều đáng sợ đó.
Nam nhân kia âm thanh trầm trấp thuần hậu, thâm thúy trong mắt có chút một mạt nhu tình, Thẩm Quân cười cười, cô đương nhiên biết cái gọi là nhu tình này, là giả, nhưng trong lòng rất hân hạnh cùng với vị Thiếu Tướng này diễn kịch: Tôi muốn đến một nơi, anh có thể đi cùng sao?
Có thể.
Được, vậy chúng ta cùng đi, hẻm Thanh Bình. Thẩm Quân nói, không cho hắn cơ hội đổi ý đã bắt đầu đứng dậy.
Nghe được ba chữ hẻm Thanh Bình này, Đái Luật Mậu thật sự có sự kinh ngạc, bởi vì hẻm Thanh Bình ở Đế Đô là một nơi già cũ, nơi đó khác xa với trung tâm Đế Đô, là một nơi thuộc về những lão nhân không muốn rời đi mà vẫn quyết ở lại, khởi đầu, chính phục ra sức thuyết phục bọn họ rời khỏi, nhưng không ai đồng ý, dần đà, hẻm Thanh Bình cũng dần bị chính phủ buông lỏng, từ đó mà nhắc tới cái tên hẻm Thanh Bình này, thì người ta thường đi đôi với hai chữ cũ kỹ.
Xung quanh hẻm Thanh Bình đều dựng lên một hình ảnh cổ cũ, những người thuộc quý tộc của Đế Quốc, những người cao cao tại thượng, thân phận áp đảo người khác, thiên kim hay đại công tử, đương nhiên sẽ không xuất hiện ở nơi này, bởi vì đối với bọn họ nơi này là một xóm nghèo khó, đồ ăn vặt xung quanh đều không có vệ sinh, càng đừng nói tới việc muốn bọn họ chen vào trong đám đông để mua đồ ăn.
Đái Luật Mậu là quân nhân, hẻm Thanh Bình cũng do hắn phụ trách giám hộ, cho nên cũng đã đi qua vài lần, ấn tượng chỉ dừng lại ở mức bí mật khó giữ, nhiều người đến đó đều vội vàng đến, cũng không hề luyến tiếc mà rời đi, đừng nói đến đồ vật bán ở đó, một món đồ ăn nhỏ hắn cũng chưa từng nếm qua. Rốt cuộc, Đái đại gia cũng chỉ là một người giàu có, thuộc danh gia vọng tộc hào môn mà thôi.
Thiếu tướng đại nhân, mau lên đây đi.
Thẩm Quân ngồi ở bên trong xe, hướng về phía Đái Luật Mậu lên tiếng.
Cô muốn lái? Đái Luật Mậu có chút do dự, mày cũng nhíu lại. Thân là nam nhân, tại sao lại để nữ tử lái xe vì mình? Cho nên để Thẩm Quân lái xe, ngồi một bên ăn bát vàng hắn không hề tác thành.
Thẩm Quân liếc mắt, nhìn vị thiếu tướng kia do dự, cả người đều tỏa ra hơi thở không đồng ý, đành khiêm tốn giải thích: Nhanh lên, hẻm Thái Bình ở gần đây, tôi quen đường sẽ dễ đi hơn. Nhanh lên, nếu đi trễ cửa hàng tôi hay ăn cũng sẽ đóng cửa. Anh là nam tử đại trượng phu, ngại ngùng cái gì.
Cuối cùng, cũng là hắn không thể từ chối, đành thuận theo, sống lại một đời, hắn muốn làm nhất là báo thù, còn Thẩm Quân, là con cờ mà hắn không thể thiếu.
Dọc theo đường đi, Thẩm Quân đều lái xe hết sức nghiêm túc. Đái Luật Mậu lúc đầu không thích ứng, đến cuối cùng cảm thấy không sao cả, thẳng đến khi xe dừng hẳn, phía trước là một cửa hàng bán trang phục.
Xuống.
Thẩm Quân dừng xe, cũng không giải thích tại sao dẫn hắn tới cửa hàng bán quần áo.
Thẩm Quân giống như ngựa quen đường cũ, đi thẳng vào bên trong, Thẩm Quân chọn hai bộ quần áo đơn giản, đưa một bộ cho Đái đại gia, chỉ vào phòng thay đồ: Thay đồ đi.
Lý do?
Đái Luật Mậu phiền hà, cầm quần áo trên tay nhíu mày, chất lượng quá bình thường, bên tay áo lại có vài sợi chỉ rơi ra nhìn không hề tươm tất.
Thẩm Quân trợn mắt: Trưởng quan, anh không phải là muốn mặc cả một thân quân trang đi ăn chứ? Nhanh lên, tôi dẫn anh đi ăn đồ ngon.
Cuối cùng, câu nói kia làm cho hắn cảm giác bản thân là một đứa nhỏ đang được người lớn dụ dỗ.
Cô nói xong cũng đi vào phòng thay đồ, cô xong rồi, hắn còn chưa ra tới. Thẩm Quân nhìn bộ dạng của mình một chút, sau đó tháo cặp mắt kiếng xuống, lộ ra đôi mắt to tròn, cột hết tóc lên cao, từ một cô gái bề ngoài âm trầm trở nên đầy thanh xuân sức sống. Vài người trong cửa hàng quần áo nhìn Thẩm Quân đến mê mẩn, có người còn lười biếng mở miệng: Tiểu Thẩm, em cần gì đeo cái kính mắt to bự như vậy, rõ ràng là một tiểu cô nương xinh đẹp, lại biến mình thành một bà cô già lỗi thời.
Thẩm Quân cười cười, cũng không trả lời.
Cô gái bên kia lại lên tiếng: Tiểu Thẩm, vị quân nhân kia là bạn trai em sao? Thật đẹp trai nha. Hôm nay ta giảm giá cho con, chỉ lấy 80% giá gốc.
Lời này đúng là hợp ý con. Cảm ơn Lý tỷ. Thẩm Quân không hề chối cãi, lời này là cô muốn cho Đái Luật Mậu nghe được.
Sau khi cô nói xong, Đái đại gia cũng ung dung bước ra từ phòng thay đồ, hắn không hề thoải mái xoa xoa bả vai, nhíu mày nhìn bản thân trong gương, hắn không phải mặc sơ mi tay dài thì mặc quân trang, loại quần áo thoải mái ấu trĩ này là lần đầu tiên, kiếp trước cũng chưa từng thử qua.
Ai u, giống như một cậu thanh niên vậy. Rất có cảm giác vườn trường.
Lý tỷ cầm cây quạt, nói với Đái Luật Mậu, hai mắt cũng tỏa sáng.
Đái Luật Mậu nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, phát hiện Thẩm Quân đang định trả tiền, bước hai bước lớn đã tới bên cạnh cô, chưa kịp hành động đã bị Thẩm Quân cướp lời: Được rồi, anh cũng đừng nói bản thân là đàn ông không để phụ nữ trả tiền, hay mấy câu đại loại như vậy nữa. Đợi lát nữa tới hẻm Thanh Bình, còn nhiều chỗ để anh trả tiền lắm. Với lại Lý tỷ cũng giảm giá, chỉ lấy 80% giá gốc.
Lý tỷ kế bên cũng phụ họa: Đúng vậy, đúng vậy, về sau đi theo Tiểu Thẩm thường xuyên tới đây đi, tôi đều chỉ lấy giá gốc cho hai người.
Đái Luật Mậu lịch sự gật đầu tỏ vẻ biết ơn, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Quân: Đi thôi.
Thẩm Quân: Em đi trước, Lý tỷ hẹn gặp lại.
Đi thong thả nga.
Đái đại gia sau khi rời khỏi cũng cảm thấy bản thân không hiểu tại sao lại thoải mái vô cùng, đều chiều theo ý Thẩm Quân. cô nói cái gì thì là vậy, hắn cũng không thay đổi, không từ chối, phản ứng nhỏ cũng không có. Hắn nhìn Thẩm Quân, cảm thấy thật sự khó hiểu. Suy nghĩ sâu xa một chút, Đái Luật Mậu phát hiện, hắn nhìn Thẩm Quân đằng trước, cả khuôn mặt như in sâu vào trong lòng, sâu đến nỗi nhìn cô thoải mái trẻ trung như vậy, quả thật so với người ăn mặc già nua không thích hợp chút nào. Dường như hai người khác nhau hoàn toàn.
Ngược lại, trên quần áo hắn đang mặc lại có một bộ mặt cười lớn, còn là áo màu xanh, giống như một đứa ngốc. Cô gái phía trước lại mảnh mai vô cùng, giống như không rành thế sự, cũng không màng sự đời, trước đây đều cảm thấy cô nặng nề không thú vị, dính vào liền gặp phiền toái, nhưng bây giờ, chỉ sau mấy canh giờ ngắn ngủi, tất cả đều đã thay đổi.
Thẩm Quân là bạn thân của Bạch Liên Họa. Bạn thân nhất của cô ta.
Tưởng tượng đến điều này, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo, lãnh khốc, sắc bén vô cùng.
/176
|