Buổi cơm chiều này vẫn là do Thẩm Quân cố ý thả giúp Đái Luật Mậu một con bồ câu. Nguyên nhân là Bạch Liên Họa đã mời cô một bữa cơm, nói về vài chuyện rất trọng yếu.
Từ sau khi cùng với Đái Luật Mậu ngả bài, Bạch Liên Họa bên trong cùng với tình nhân của cô ta chơi đùa rất khí thế. Tuy là Bạch Liên Họa cũng không thích Đái Luật Mậu quá lạnh lùng, nhưng mà bị Lữ Xá Tiêu phỏng tay trên cũng không dễ gì nuốt trôi cơn giận này.
Hiện nay, Lữ Xá Tiêu đã bị mất đi tín nhiệm của Bạch Liên Họa. chỉ còn Thẩm Quân nghiễm nhiên trở thành bạn thân nhất trong mắt mọi người mà thôi.
Cơm chiều của bọn họ diễn ra trong một nhà hàng nổi tiếng, Thẩm Quân vẫn ăn mặc mộc mạc như cũ, vạn năm không thay đổi, đeo một cái kính đen to trước mặt, che hết dung nhan xinh đẹp bên trong, thậm chí làm người khác mất đi phòng bị với cô.
Vào phòng, Bạch Liên Họa đã có mặc bên trong, thấy cô vào đã nở nụ cười vô cùng xinh đẹp để tiếp đón.
A Quân, lại đây ngồi. Giọng nói nhẹ nhàng rất quen thuộc.
A Quân sao?
Trong đầu Thẩm Quân thầm nghĩ một loạt mưu quỷ kế, cuối cùng vẫn vô cảm mà đi vào bên trong.
Bắt đầu hai người chỉ nói về vài vấn đề bình thường trên bàn ăn. Không khí cũng dần đông lạnh.
Bạch Liên Họa ghét bỏ Thẩm Quân, nhưng bởi vì Thẩm Quân luôn trầm mặc ít lời, nên mới quyết định chọn cô để đi tìm hiểu Lữ Xá Tiêu một chút.
A Quân, lần trước cậu giúp mình, hôm nay mình kính cậu một ly. Bạch Liên Họa đem một ly rượu gạo, uống một hơi cạn sạch.
Có âm mưu, cô ta biểu hiện quá rõ ràng.
Thẩm Quân khách khí trả lời: Không có gì. Sau đó tiếp tục ăn sushi, đối thoại chỉ đơn giản như vậy mà bị cắt đứt.
Bạch Liên Họa cười cười, xấu hổ vô cùng, nhưng quyết chính mình không thể dễ dàng nhụt chí.
A Quân, lâu rồi chúng ta không tụ họp, khó có cơ hội cùng nhau ăn cơm, nói chuyện của cậu đi. Bạch Liên Họa kiên trì không nghỉ ngơi.
Thẩm Quân nội tâm châm biếm cô ta vô cùng, nhưng bề ngoài vẫn rất ân cần: Mỗi ngày chỉ ở trong phòng nghiên cứu thôi. Sau đó ăn rồi ngủ. Cứ như vậy lập đi lập lại.
Bạch Liên Họa vô cùng khó coi, Thẩm Quân là con mọt sách, chỉ có thể trực lai trực vãng.
A Quân, có đối tượng không?
Không có, cậu muốn giới thiệu ai cho mình sao? Chiêu Nhật Thiên, Giải Bàn Hạ hay là Diệp Lang Thần đây? Sợ là cô ta luyến tiếc lắm không nỡ đâu.
Đúng rồi. Bạch Liên Họa vẻ mặt cười tươi, kéo dài âm thanh: Chính là Đái Luật Mậu. Cậu thấy sao, nữ nhân ở Đế Quốc này không ai không thích anh ấy.
Lúc này Thẩm Quân hơi phản ứng lại, thật lòng kinh ngạc, cốt truyện thay đổi hơi sai với suy nghĩ của cô: Anh ấy không phải vị hôn phu của cậu sao? Huống chi, lần trước....
Cậu còn giận anh ấy làm cậu mất mặt sao? Anh ấy chỉ là xuất phát từ nhiệm vụ mới làm như thế. Cậu đừng trách anh ấy. Bạch Liên Họa mỉm cười, vắt hết óc đối đáp với Thẩm Quân. Mục đích chính chỉ muốn Thẩm Quân thay đổi cái nhìn về Đái Luật Mậu mà thôi.
Vậy sao.
Bạch Liên Họa chẳng lẽ bởi vì chuyện qua đêm với Giải Bàn Hạ bị đưa ra ngoài ánh sáng, nên muốn lôi Thẩm Quân theo cùng sao? Chướng mắt Đái Luật Mậu nên muốn xử lý hắn.
Mình cùng anh ấy có duyên không phận, không muốn gạt cậu, mình đã có người trong lòng, tuy là hơi trơ trẽn, nhưng chúng mình là chân ái của nhau. A Quân, cậu không hiểu đâu, cảm giác yêu một người là như thế nào. Chỉ có thể đời này, chồng của mình là anh ấy, không thì không là ai khác. Bạch Liên Họa nói nhập tâm vô cùng, mặt cũng đỏ lên.
Thẩm Quân ở trong lòng thầm nghĩ: Vậy ba người đàn ông kia ai mới là chân ái của cô? Hay là cả ba người? Chân ái của bản thân chia cho tận ba người đàn ông, hình như hơi rẻ bèo thì phải.
Chúc mừng cậu, tìm được chân ái của mình. Nhưng mà, chuyện này thì liên quan gì tới mình?
Luật Mậu rất tốt. Chúng mình đã thương lượng là đôi bên chia tay trong hào bình. Mình cũng không muốn hắn cô đơn, cậu lại là bạn tốt nhất của mình, nếu hai người có thể tìm hiểu, ở bên nhau, mình sẽ toàn tâm toàn ý chúc phúc cho hai người. Bạch Liên Họa vừa nói, vừa cầm chặt tay Thẩm Quân.
Thẩm Quân so với Lữ Xá Tiêu, bên ngoài tuy là xấu, nhưng gia cảnh tốt hơn nhiều. Thúc đẩy hai người bọn họ ở bên nhau, đời này Lữ Xá Tiêu chỉ có thể lén lút làm bồ người khác. Trong lòng tính toán đến hưng phấn, Bạch Liên Họa không khỏi đắc ý vô cùng.
Đái Luật Mậu vô cùng nghiêm khắc, đối với người khác cũng hay theo luật mà làm, hướng hắn thay đổi thái độ với Thẩm Quân, chín mươi chín phần trăm hắn không có hứng thú. Nhưng mà, ích lợi trước mặt, hắn cũng sẽ lấy tương lai của gia tộc làm trọng.
Như vậy,
Cô cũng nên nắm bắt bí mật của hắn, trước khi bị hắn chơi một vố lớn sau đó đuổi cổ ra ngoài.
Bạch Liên Họa nghĩ tới tốt đẹp vô cùng, nhưng không hề biết người đứng phía sau cánh màn lại là người cô ta đang cố làm ơn làm phước.
Thẩm Quân giả vờ kinh ngạc: Nhưng mà, cho dù mình muốn, Đái thiếu tướng cũng không nhất định sẽ đồng ý, mình thì không sao, nhưng mà nam nhân trên đời nhiều như vậy, gả cho ai đối với mình cũng như nhau. Đái Luật Mậu đúng là điều kiện không tồi, ba mẹ mình cũng sẽ không phản đối. Chỉ sợ anh ấy chướng mắt mình xấu xí mà thôi.
Cô tự nói bản thân tới vô cùng bẩn thỉu, vẻ mặt lại bày ra hình dạng một bà già nói lý lẽ, phiền phức vô cùng, không chán ghét cũng không quá thích, chỉ là đánh giá một người dựa trên giá trị bên ngoài mà thôi.
A Quân không được coi nhẹ bản thân. Toàn Đế Quốc này làm sao có người thứ hai vừa trẻ vừa giỏi như cậu được chứ.
Bạch Liên Họa vắt óc ra khen Thẩm Quân. Lại kéo cô ta gần thêm một chút. Thẩm Quân là đối tượng mà cô ta rất cần để kéo lợi ích về bên mình, nhưng cũng không thể phủ nhận, Thẩm Quân quả thật là một thiên tài.
Nhưng mà không biết là may hay là xui, cô ta lớn lên xấu xí, nam nhân không có hứng thú, may mắn sẽ không ai đào góc tường của cô ta, cũng may mắn là Thẩm Quân ngoại trừ nghiên cứu thì cái gì cũng thờ ơ lạnh nhạt.
Sau đó, Bạch Liên Họa càng thêm khẳng định mình chắc chắn thành công. Kéo Thẩm Quân về âm mưu mình đang bày ra. Thẩm Quân chắc chắn không có khả năng biết được bí mật của mình.
Đợi mọi chuyện ổn thỏa rồi chỉ cần cấp tin nóng cho phóng viên là được.
Càng nghĩ càng nắm chắc phần thắng, Bạch Liên Họa đem Thẩm Quân thành con cờ bí mật của bản thân một cách dễ dàng.
Sau đó, Thẩm Quân lại nói một câu: Nếu anh ấy không ngại, mình cũng không phản đối, vừa đúng lúc mình cần một đối tượng để kết hôn. Nhưng nếu anh ấy không muốn, mình cũng không bắt buộc.
Bạch Liên Họa vui vẻ vô cùng. Hôm nay coi như mọi chuyện đều quá tốt đẹp. Hôm nay coi như bọn họ đã đi chung một chiếc thuyền.
Bên kia, thượng tướng Đái đang ăn cơm với hai binh lính. Thì nhận được một tin nhắn
Nhớ rõ làm cô ta cắt đất đền tiền
Hắn còn chưa lý giải những lời này có ý tứ gì, thì Bạch Liên Họa đã gọi tới, muốn gặp mặt hắn.
Còn về việc Đái Luật Mậu và Bạch Liên Họa nói gì với nhau, Thẩm Quân không xen vào.
Bởi vì cô đêm nay còn bận nghiên cứu tác dụng phụ của Yếu Dược và Hồi Xuân Hoàn. nhưng không Nghĩ ăn cơm xong thì bị bắt đi mất.
Ngày hôm sau buổi trưa, vẫn là nhà hàng cũ.
Bặc Lưu Kình đi theo Đái Luật Mậu, đi tới một góc phòng.
Tới sớm hơn hắn vài phút là Thẩm Quân đã có mặt.
Bặc Lưu Kình đang uống một ngụm canh, cảm giác xương sườn hôm nay có một mùi hơi nồng nhưng ngon vô cùng, không nhịn được uống thêm mấy hóp.
Lúc này, hắn nghe được âm thanh bên phía Đái Luật Mậu và Thẩm Quân.
Thẩm Quân hỏi: Anh muốn cưới tôi sao?
Bặc Lưu Kình bị sặc canh xương, cả người run rẩy, ho như điên: Khụ khụ khụ.....
Từ sau khi cùng với Đái Luật Mậu ngả bài, Bạch Liên Họa bên trong cùng với tình nhân của cô ta chơi đùa rất khí thế. Tuy là Bạch Liên Họa cũng không thích Đái Luật Mậu quá lạnh lùng, nhưng mà bị Lữ Xá Tiêu phỏng tay trên cũng không dễ gì nuốt trôi cơn giận này.
Hiện nay, Lữ Xá Tiêu đã bị mất đi tín nhiệm của Bạch Liên Họa. chỉ còn Thẩm Quân nghiễm nhiên trở thành bạn thân nhất trong mắt mọi người mà thôi.
Cơm chiều của bọn họ diễn ra trong một nhà hàng nổi tiếng, Thẩm Quân vẫn ăn mặc mộc mạc như cũ, vạn năm không thay đổi, đeo một cái kính đen to trước mặt, che hết dung nhan xinh đẹp bên trong, thậm chí làm người khác mất đi phòng bị với cô.
Vào phòng, Bạch Liên Họa đã có mặc bên trong, thấy cô vào đã nở nụ cười vô cùng xinh đẹp để tiếp đón.
A Quân, lại đây ngồi. Giọng nói nhẹ nhàng rất quen thuộc.
A Quân sao?
Trong đầu Thẩm Quân thầm nghĩ một loạt mưu quỷ kế, cuối cùng vẫn vô cảm mà đi vào bên trong.
Bắt đầu hai người chỉ nói về vài vấn đề bình thường trên bàn ăn. Không khí cũng dần đông lạnh.
Bạch Liên Họa ghét bỏ Thẩm Quân, nhưng bởi vì Thẩm Quân luôn trầm mặc ít lời, nên mới quyết định chọn cô để đi tìm hiểu Lữ Xá Tiêu một chút.
A Quân, lần trước cậu giúp mình, hôm nay mình kính cậu một ly. Bạch Liên Họa đem một ly rượu gạo, uống một hơi cạn sạch.
Có âm mưu, cô ta biểu hiện quá rõ ràng.
Thẩm Quân khách khí trả lời: Không có gì. Sau đó tiếp tục ăn sushi, đối thoại chỉ đơn giản như vậy mà bị cắt đứt.
Bạch Liên Họa cười cười, xấu hổ vô cùng, nhưng quyết chính mình không thể dễ dàng nhụt chí.
A Quân, lâu rồi chúng ta không tụ họp, khó có cơ hội cùng nhau ăn cơm, nói chuyện của cậu đi. Bạch Liên Họa kiên trì không nghỉ ngơi.
Thẩm Quân nội tâm châm biếm cô ta vô cùng, nhưng bề ngoài vẫn rất ân cần: Mỗi ngày chỉ ở trong phòng nghiên cứu thôi. Sau đó ăn rồi ngủ. Cứ như vậy lập đi lập lại.
Bạch Liên Họa vô cùng khó coi, Thẩm Quân là con mọt sách, chỉ có thể trực lai trực vãng.
A Quân, có đối tượng không?
Không có, cậu muốn giới thiệu ai cho mình sao? Chiêu Nhật Thiên, Giải Bàn Hạ hay là Diệp Lang Thần đây? Sợ là cô ta luyến tiếc lắm không nỡ đâu.
Đúng rồi. Bạch Liên Họa vẻ mặt cười tươi, kéo dài âm thanh: Chính là Đái Luật Mậu. Cậu thấy sao, nữ nhân ở Đế Quốc này không ai không thích anh ấy.
Lúc này Thẩm Quân hơi phản ứng lại, thật lòng kinh ngạc, cốt truyện thay đổi hơi sai với suy nghĩ của cô: Anh ấy không phải vị hôn phu của cậu sao? Huống chi, lần trước....
Cậu còn giận anh ấy làm cậu mất mặt sao? Anh ấy chỉ là xuất phát từ nhiệm vụ mới làm như thế. Cậu đừng trách anh ấy. Bạch Liên Họa mỉm cười, vắt hết óc đối đáp với Thẩm Quân. Mục đích chính chỉ muốn Thẩm Quân thay đổi cái nhìn về Đái Luật Mậu mà thôi.
Vậy sao.
Bạch Liên Họa chẳng lẽ bởi vì chuyện qua đêm với Giải Bàn Hạ bị đưa ra ngoài ánh sáng, nên muốn lôi Thẩm Quân theo cùng sao? Chướng mắt Đái Luật Mậu nên muốn xử lý hắn.
Mình cùng anh ấy có duyên không phận, không muốn gạt cậu, mình đã có người trong lòng, tuy là hơi trơ trẽn, nhưng chúng mình là chân ái của nhau. A Quân, cậu không hiểu đâu, cảm giác yêu một người là như thế nào. Chỉ có thể đời này, chồng của mình là anh ấy, không thì không là ai khác. Bạch Liên Họa nói nhập tâm vô cùng, mặt cũng đỏ lên.
Thẩm Quân ở trong lòng thầm nghĩ: Vậy ba người đàn ông kia ai mới là chân ái của cô? Hay là cả ba người? Chân ái của bản thân chia cho tận ba người đàn ông, hình như hơi rẻ bèo thì phải.
Chúc mừng cậu, tìm được chân ái của mình. Nhưng mà, chuyện này thì liên quan gì tới mình?
Luật Mậu rất tốt. Chúng mình đã thương lượng là đôi bên chia tay trong hào bình. Mình cũng không muốn hắn cô đơn, cậu lại là bạn tốt nhất của mình, nếu hai người có thể tìm hiểu, ở bên nhau, mình sẽ toàn tâm toàn ý chúc phúc cho hai người. Bạch Liên Họa vừa nói, vừa cầm chặt tay Thẩm Quân.
Thẩm Quân so với Lữ Xá Tiêu, bên ngoài tuy là xấu, nhưng gia cảnh tốt hơn nhiều. Thúc đẩy hai người bọn họ ở bên nhau, đời này Lữ Xá Tiêu chỉ có thể lén lút làm bồ người khác. Trong lòng tính toán đến hưng phấn, Bạch Liên Họa không khỏi đắc ý vô cùng.
Đái Luật Mậu vô cùng nghiêm khắc, đối với người khác cũng hay theo luật mà làm, hướng hắn thay đổi thái độ với Thẩm Quân, chín mươi chín phần trăm hắn không có hứng thú. Nhưng mà, ích lợi trước mặt, hắn cũng sẽ lấy tương lai của gia tộc làm trọng.
Như vậy,
Cô cũng nên nắm bắt bí mật của hắn, trước khi bị hắn chơi một vố lớn sau đó đuổi cổ ra ngoài.
Bạch Liên Họa nghĩ tới tốt đẹp vô cùng, nhưng không hề biết người đứng phía sau cánh màn lại là người cô ta đang cố làm ơn làm phước.
Thẩm Quân giả vờ kinh ngạc: Nhưng mà, cho dù mình muốn, Đái thiếu tướng cũng không nhất định sẽ đồng ý, mình thì không sao, nhưng mà nam nhân trên đời nhiều như vậy, gả cho ai đối với mình cũng như nhau. Đái Luật Mậu đúng là điều kiện không tồi, ba mẹ mình cũng sẽ không phản đối. Chỉ sợ anh ấy chướng mắt mình xấu xí mà thôi.
Cô tự nói bản thân tới vô cùng bẩn thỉu, vẻ mặt lại bày ra hình dạng một bà già nói lý lẽ, phiền phức vô cùng, không chán ghét cũng không quá thích, chỉ là đánh giá một người dựa trên giá trị bên ngoài mà thôi.
A Quân không được coi nhẹ bản thân. Toàn Đế Quốc này làm sao có người thứ hai vừa trẻ vừa giỏi như cậu được chứ.
Bạch Liên Họa vắt óc ra khen Thẩm Quân. Lại kéo cô ta gần thêm một chút. Thẩm Quân là đối tượng mà cô ta rất cần để kéo lợi ích về bên mình, nhưng cũng không thể phủ nhận, Thẩm Quân quả thật là một thiên tài.
Nhưng mà không biết là may hay là xui, cô ta lớn lên xấu xí, nam nhân không có hứng thú, may mắn sẽ không ai đào góc tường của cô ta, cũng may mắn là Thẩm Quân ngoại trừ nghiên cứu thì cái gì cũng thờ ơ lạnh nhạt.
Sau đó, Bạch Liên Họa càng thêm khẳng định mình chắc chắn thành công. Kéo Thẩm Quân về âm mưu mình đang bày ra. Thẩm Quân chắc chắn không có khả năng biết được bí mật của mình.
Đợi mọi chuyện ổn thỏa rồi chỉ cần cấp tin nóng cho phóng viên là được.
Càng nghĩ càng nắm chắc phần thắng, Bạch Liên Họa đem Thẩm Quân thành con cờ bí mật của bản thân một cách dễ dàng.
Sau đó, Thẩm Quân lại nói một câu: Nếu anh ấy không ngại, mình cũng không phản đối, vừa đúng lúc mình cần một đối tượng để kết hôn. Nhưng nếu anh ấy không muốn, mình cũng không bắt buộc.
Bạch Liên Họa vui vẻ vô cùng. Hôm nay coi như mọi chuyện đều quá tốt đẹp. Hôm nay coi như bọn họ đã đi chung một chiếc thuyền.
Bên kia, thượng tướng Đái đang ăn cơm với hai binh lính. Thì nhận được một tin nhắn
Nhớ rõ làm cô ta cắt đất đền tiền
Hắn còn chưa lý giải những lời này có ý tứ gì, thì Bạch Liên Họa đã gọi tới, muốn gặp mặt hắn.
Còn về việc Đái Luật Mậu và Bạch Liên Họa nói gì với nhau, Thẩm Quân không xen vào.
Bởi vì cô đêm nay còn bận nghiên cứu tác dụng phụ của Yếu Dược và Hồi Xuân Hoàn. nhưng không Nghĩ ăn cơm xong thì bị bắt đi mất.
Ngày hôm sau buổi trưa, vẫn là nhà hàng cũ.
Bặc Lưu Kình đi theo Đái Luật Mậu, đi tới một góc phòng.
Tới sớm hơn hắn vài phút là Thẩm Quân đã có mặt.
Bặc Lưu Kình đang uống một ngụm canh, cảm giác xương sườn hôm nay có một mùi hơi nồng nhưng ngon vô cùng, không nhịn được uống thêm mấy hóp.
Lúc này, hắn nghe được âm thanh bên phía Đái Luật Mậu và Thẩm Quân.
Thẩm Quân hỏi: Anh muốn cưới tôi sao?
Bặc Lưu Kình bị sặc canh xương, cả người run rẩy, ho như điên: Khụ khụ khụ.....
/176
|