Một lúc sau khi Thẩm Quân và Đái Luật Mậu vui vẻ trầm luân, thì Thẩm Quân bị ba Thẩm mẹ Thẩm triệu tập gấp về nhà. Chỉ vì Đái Luật Mậu thông báo với mọi người về hôn sự của hai người, điều này làm cho toàn bộ Thẩm Gia trở tay không kịp, ai ngờ con gái cưng nhà mình kết hôn, phải thông qua người khác mới biết được việc này.
Cũng bởi vì điều này, mà Thẩm Quân bỏ lỡ một màn hay.
Giải Bàn Hạ trốn ở trong phòng ký túc xá, cô đơn một mình, ở đằng sau khu ký túc xá, có một nơi hoàn cảnh tuyệt đẹp, lại vô cùng an tĩnh, thậm chí có thể coi đây là một nơi vô cùng thích hợp để tịnh dưỡng.
Hắn như mất hết hồn vía ngồi trên ghế, xung quanh có những cây rào tre cao, trong vườn hoa cành lá lay động theo gió. Đây là nơi mà Lữ Xá Tiêu đã lui tới rất nhiều lần, mỗi lần cô đều ở đây yên lặng, không thì nấp trong một góc lén trộm nhìn Giải Bàn Hạ, tư thế oai hùng.
Lúc hắn tâm trạng tốt, sẽ kéo violon. Ngày hôm đó trời đột nhiên đẹp hơn ngày thường, ở trong lòng cô cũng không ngăn được cảm giác hạnh phúc.
Lúc hắn không vui, sẽ dẫn theo Bạch Liên Họa tới đây, để cô ta ngồi trong lòng hắn, hai người trò chuyện vui vẻ, nùng tình mật ý, cô ở một bên đau đớn không thôi.
Lữ Xá Tiêu cảm thấy bản thân không kém cô ta, nhưng ở trước mặt Giải Bàn Hạ, hết thảy đều không giống, suốt đời cũng không bằng.
Mấy năm qua, Lữ Xá Tiêu cố gắng tẩy não bản thân, cuối cùng làm cô ta tin rằng, Giải Bàn Hạ đối với cô không đơn giản chỉ là yêu, mà đó là đạo nghĩa, là tín ngưỡng, là trách nhiệm.
Thời tiết hôm nay sáng sủa, ánh nắng tươi sáng.
Vốn là một ngày nên nhận được sự thoải mái thanh thản, thế mà Giải bàn Hạ lại nhìn xuống đám cỏ xanh trước mặt, nhìn đến xuất thần.
Cho tới khi có một ánh sáng hắc vào cô gái trước mặt, hắn hơi hoảng hốt một chút, Giải Bàn Hạ cứ hy vọng đó sẽ làm Bạch Liên Họa, nhưng nhìn rõ lại thì chính là Lữ Xá Tiêu, trong lòng không nhịn được thất vọng.
Cho dù hắn bề ngoài có ôn hòa có lễ, nhưng ánh mắt kia vẫn bị Lữ Xá Tiêu cô nhận ra.
Có cầu cũng không được, tin gan cồn cào ngứa ngáy, trong lòng vì thống khổ mà đổ máu.
Giải Bàn Hạ ơi Giải Bàn Hạ, anh làm sao tàn nhẫn với em như vậy?
Giải sư huynh...
Vẫn là Lữ Xá Tiêu trước mở lời, mỉm cưỡng cười.
Kỳ thật, Lữ Xá Tiêu không có học ở đây, hai người càng không phải là sư huynh sư muội gì hết, chỉ là cô muốn kéo gần quan hệ của hai người, cho nên đành kêu hắn như vậy, giống như ngoài hai chữ sư huynh này ra, cô không biết nên gọi hắn như thế nào.
Giải Bàn Hạ ước chừng hôm nay đang chịu kích thích không nhẹ, lễ nghi tiêu chuẩn cũng không màn dùng, bình đạm trả lời: Lữ tiểu thư...
Một lời liền dứt, không có đứng dậy, cũng không có mỉm cười, ngồi ở trên ghế mà nhìn lên trời.
Thái độ này làm Lữ Xã Tiêu cười khổ.
Anh có tâm sự sao, sư huynh. Cô hỏi.
Phải.
Vậy em có thể chia sẻ với anh không? Lữ Xá Tiêu nỗ lực, nhẹ nhàng mà nói với hắn.
Cảm ơn ý tốt của Lữ tiểu thư, nhưng chuyện này không ai giúp được tôi cả, chỉ là một số việc riêng của tôi thôi.
Lời này vô tình kéo khoảng cách hai người ra xa, Lữ Xá Tiêu nghe xong sắc mặt trắng nhợt, cắn môi chịu đựng khổ sở, vẫn không từ bỏ, hỏi: Anh có thể xem em như một hốc cây, tuy rằng em không giúp anh được, nhưng có thể phóng thích áp lực.
Giải Bàn Hạ vốn là lời nói thẳng thắng vô cùng, nhưng không ngờ Lữ Xá Tiêu không chấp nhất, tâm tình tuy không tốt, ngữ khí kế tiếp cũng không nhẹ nhàng.
Lữ tiểu thư, tôi nói không tiện, mong cô không can thiệp vào chuyện của tôi.
Lời này làm sao mà cô không hiểu, hắn là cự tuyệt mình.
Trên thực tế, hắn phiền não điều gì, làm sao cô không biết, chính là vì cô biết, nên mới tức giận như vậy.
Cô không cam lòng, trong lòng dường như bị lửa giận thiêu đốt, càng thiu càng mất hết lý trí: Giải sư huynh!
Cô đột nhiên kích động, thậm chí bắt lấy tay Giải Bàn Hạ Bạch Liên Họa có cái gì tốt? Đáng giá để anh đau lòng, để anh thương tâm hay sao? Tinh thần cũng trở nên thất thần, không còn tập trung. Cô ta chỉ là một đứa dâm phụ, lại có nhiều gian phu, anh làm....
Đủ rồi... Giải Bàn Hạ giận tím mặt, ném tay cô ra. Cho dù Lữ Xá Tiêu nói đúng sự thật, nói ra chân tướng, hắn cũng không muốn nghe.
Cô ấy có tốt hay không, đối với tôi cũng là người tuyệt nhất. Cô đừng quên, tôi cũng là một trong đám gian phu của cô ấy.
Giải Bàn Hạ nói xong, ánh mắt sắc bén nhìn Lữ Xá Tiêu, cái lạnh nhạt này làm cả trái tim cô chảy đầm đìa máu, đau đớn muốn chết.
Người tuyệt vời nhất? Cô ta xứng sao?
Em...
Lữ Xá Tiêu không nói nên lời, vẫn biết không còn gì để nói nữa, nhưng mà, cái cô ta cho mình hy vọng, giờ đây lại không có lời hồi đáp.
Trước kia cô hận Bạch Liên Họa tám phần, hiện tại hận tới cực hạn.
Cô nhất định phải để bộ mặt thật của cô ta bị bại lộ hoàn toàn trước công chúng. Trở thành cái điểm bị mọi người sỉ nhục, chỉ trích, bị mọi người phỉ nhổ trơ trẽn.
Thẩm Quân nếu có mặt ở đây, chắc chắn sẽ âm thầm đưa cho Giải Bàn Hạ một ngón tay cái khích lệ, khen thưởng hắn. Lữ Xá Tiêu đối với Bạch Liên Họa hận tới mười đời cũng không đủ, đều không cần cô đưa đường dẫn lối. Đúng là giúp cô bớt không ít việc.
Chẳng qua, Thẩm Quân hiện vẫn đang ở nhà bị ba mẹ đưa vô hội nghị gia đình.
Thẩm Gia bên trong đang loạn cào cào.
Thẩm Gia nhị lão đại đâu có đồng ý nhanh như vậy, nghe lời Đái Luật Mậu nói, chính là muốn càng nhanh càng tốt có thể kết hôn với con gái ông, điều này làm ông vừa rối rắm, vừa tức giận không biết nên thế nào.
Tại sao Đái Luật Mậu mới vừa giải trừ hôn ước với Liên Họa không lâu, đã cùng con gái ông đính hôn? Khó tránh bị người khác mượn cớ nói ra vào.
Huống hồ nhiều người không biết tới gia cảnh của Thẩm Quân. Còn đối với bề ngoài của Thẩm Quân công kích chửi bới.
Ở một bên Đái Luật Mậu không nói, Bạch Liên Họa dù sao cũng là châu ngọc tỏa sáng, Thẩm Quân có bao nhiêu cũng không bằng. Ở thời điểm này có một người công khai với báo mạng Tinh Võng một bài văn
Tác giả nặc danh, nhưng mà văn chương này lại tự xưng là người cảm kích nơi xa, tin nóng nữ tử họ T câu dẫn nam tử họ D. Lời bịa ra còn vô cùng hợp lý, nhất thời làm mọi người bị cuống vào tin đồn. Thẩm Quân không quan tâm, nhưng mà chính cô cũng không dễ dàng gì để giải thích với sự đa nghi lo lắng của ba mẹ.
Cũng bởi vì điều này, mà Thẩm Quân bỏ lỡ một màn hay.
Giải Bàn Hạ trốn ở trong phòng ký túc xá, cô đơn một mình, ở đằng sau khu ký túc xá, có một nơi hoàn cảnh tuyệt đẹp, lại vô cùng an tĩnh, thậm chí có thể coi đây là một nơi vô cùng thích hợp để tịnh dưỡng.
Hắn như mất hết hồn vía ngồi trên ghế, xung quanh có những cây rào tre cao, trong vườn hoa cành lá lay động theo gió. Đây là nơi mà Lữ Xá Tiêu đã lui tới rất nhiều lần, mỗi lần cô đều ở đây yên lặng, không thì nấp trong một góc lén trộm nhìn Giải Bàn Hạ, tư thế oai hùng.
Lúc hắn tâm trạng tốt, sẽ kéo violon. Ngày hôm đó trời đột nhiên đẹp hơn ngày thường, ở trong lòng cô cũng không ngăn được cảm giác hạnh phúc.
Lúc hắn không vui, sẽ dẫn theo Bạch Liên Họa tới đây, để cô ta ngồi trong lòng hắn, hai người trò chuyện vui vẻ, nùng tình mật ý, cô ở một bên đau đớn không thôi.
Lữ Xá Tiêu cảm thấy bản thân không kém cô ta, nhưng ở trước mặt Giải Bàn Hạ, hết thảy đều không giống, suốt đời cũng không bằng.
Mấy năm qua, Lữ Xá Tiêu cố gắng tẩy não bản thân, cuối cùng làm cô ta tin rằng, Giải Bàn Hạ đối với cô không đơn giản chỉ là yêu, mà đó là đạo nghĩa, là tín ngưỡng, là trách nhiệm.
Thời tiết hôm nay sáng sủa, ánh nắng tươi sáng.
Vốn là một ngày nên nhận được sự thoải mái thanh thản, thế mà Giải bàn Hạ lại nhìn xuống đám cỏ xanh trước mặt, nhìn đến xuất thần.
Cho tới khi có một ánh sáng hắc vào cô gái trước mặt, hắn hơi hoảng hốt một chút, Giải Bàn Hạ cứ hy vọng đó sẽ làm Bạch Liên Họa, nhưng nhìn rõ lại thì chính là Lữ Xá Tiêu, trong lòng không nhịn được thất vọng.
Cho dù hắn bề ngoài có ôn hòa có lễ, nhưng ánh mắt kia vẫn bị Lữ Xá Tiêu cô nhận ra.
Có cầu cũng không được, tin gan cồn cào ngứa ngáy, trong lòng vì thống khổ mà đổ máu.
Giải Bàn Hạ ơi Giải Bàn Hạ, anh làm sao tàn nhẫn với em như vậy?
Giải sư huynh...
Vẫn là Lữ Xá Tiêu trước mở lời, mỉm cưỡng cười.
Kỳ thật, Lữ Xá Tiêu không có học ở đây, hai người càng không phải là sư huynh sư muội gì hết, chỉ là cô muốn kéo gần quan hệ của hai người, cho nên đành kêu hắn như vậy, giống như ngoài hai chữ sư huynh này ra, cô không biết nên gọi hắn như thế nào.
Giải Bàn Hạ ước chừng hôm nay đang chịu kích thích không nhẹ, lễ nghi tiêu chuẩn cũng không màn dùng, bình đạm trả lời: Lữ tiểu thư...
Một lời liền dứt, không có đứng dậy, cũng không có mỉm cười, ngồi ở trên ghế mà nhìn lên trời.
Thái độ này làm Lữ Xã Tiêu cười khổ.
Anh có tâm sự sao, sư huynh. Cô hỏi.
Phải.
Vậy em có thể chia sẻ với anh không? Lữ Xá Tiêu nỗ lực, nhẹ nhàng mà nói với hắn.
Cảm ơn ý tốt của Lữ tiểu thư, nhưng chuyện này không ai giúp được tôi cả, chỉ là một số việc riêng của tôi thôi.
Lời này vô tình kéo khoảng cách hai người ra xa, Lữ Xá Tiêu nghe xong sắc mặt trắng nhợt, cắn môi chịu đựng khổ sở, vẫn không từ bỏ, hỏi: Anh có thể xem em như một hốc cây, tuy rằng em không giúp anh được, nhưng có thể phóng thích áp lực.
Giải Bàn Hạ vốn là lời nói thẳng thắng vô cùng, nhưng không ngờ Lữ Xá Tiêu không chấp nhất, tâm tình tuy không tốt, ngữ khí kế tiếp cũng không nhẹ nhàng.
Lữ tiểu thư, tôi nói không tiện, mong cô không can thiệp vào chuyện của tôi.
Lời này làm sao mà cô không hiểu, hắn là cự tuyệt mình.
Trên thực tế, hắn phiền não điều gì, làm sao cô không biết, chính là vì cô biết, nên mới tức giận như vậy.
Cô không cam lòng, trong lòng dường như bị lửa giận thiêu đốt, càng thiu càng mất hết lý trí: Giải sư huynh!
Cô đột nhiên kích động, thậm chí bắt lấy tay Giải Bàn Hạ Bạch Liên Họa có cái gì tốt? Đáng giá để anh đau lòng, để anh thương tâm hay sao? Tinh thần cũng trở nên thất thần, không còn tập trung. Cô ta chỉ là một đứa dâm phụ, lại có nhiều gian phu, anh làm....
Đủ rồi... Giải Bàn Hạ giận tím mặt, ném tay cô ra. Cho dù Lữ Xá Tiêu nói đúng sự thật, nói ra chân tướng, hắn cũng không muốn nghe.
Cô ấy có tốt hay không, đối với tôi cũng là người tuyệt nhất. Cô đừng quên, tôi cũng là một trong đám gian phu của cô ấy.
Giải Bàn Hạ nói xong, ánh mắt sắc bén nhìn Lữ Xá Tiêu, cái lạnh nhạt này làm cả trái tim cô chảy đầm đìa máu, đau đớn muốn chết.
Người tuyệt vời nhất? Cô ta xứng sao?
Em...
Lữ Xá Tiêu không nói nên lời, vẫn biết không còn gì để nói nữa, nhưng mà, cái cô ta cho mình hy vọng, giờ đây lại không có lời hồi đáp.
Trước kia cô hận Bạch Liên Họa tám phần, hiện tại hận tới cực hạn.
Cô nhất định phải để bộ mặt thật của cô ta bị bại lộ hoàn toàn trước công chúng. Trở thành cái điểm bị mọi người sỉ nhục, chỉ trích, bị mọi người phỉ nhổ trơ trẽn.
Thẩm Quân nếu có mặt ở đây, chắc chắn sẽ âm thầm đưa cho Giải Bàn Hạ một ngón tay cái khích lệ, khen thưởng hắn. Lữ Xá Tiêu đối với Bạch Liên Họa hận tới mười đời cũng không đủ, đều không cần cô đưa đường dẫn lối. Đúng là giúp cô bớt không ít việc.
Chẳng qua, Thẩm Quân hiện vẫn đang ở nhà bị ba mẹ đưa vô hội nghị gia đình.
Thẩm Gia bên trong đang loạn cào cào.
Thẩm Gia nhị lão đại đâu có đồng ý nhanh như vậy, nghe lời Đái Luật Mậu nói, chính là muốn càng nhanh càng tốt có thể kết hôn với con gái ông, điều này làm ông vừa rối rắm, vừa tức giận không biết nên thế nào.
Tại sao Đái Luật Mậu mới vừa giải trừ hôn ước với Liên Họa không lâu, đã cùng con gái ông đính hôn? Khó tránh bị người khác mượn cớ nói ra vào.
Huống hồ nhiều người không biết tới gia cảnh của Thẩm Quân. Còn đối với bề ngoài của Thẩm Quân công kích chửi bới.
Ở một bên Đái Luật Mậu không nói, Bạch Liên Họa dù sao cũng là châu ngọc tỏa sáng, Thẩm Quân có bao nhiêu cũng không bằng. Ở thời điểm này có một người công khai với báo mạng Tinh Võng một bài văn
Tác giả nặc danh, nhưng mà văn chương này lại tự xưng là người cảm kích nơi xa, tin nóng nữ tử họ T câu dẫn nam tử họ D. Lời bịa ra còn vô cùng hợp lý, nhất thời làm mọi người bị cuống vào tin đồn. Thẩm Quân không quan tâm, nhưng mà chính cô cũng không dễ dàng gì để giải thích với sự đa nghi lo lắng của ba mẹ.
/176
|