Về việc bên cạnh Thẩm Quân có Hệ Thống giúp đỡ, Thẩm Quân vẫn như cũ im lặng không nói tới, thứ nhất là không biết nên bắt đầu từ đâu, có nói cũng không nói nên lời. Thứ hai, là vì Đái Luật Mậu khó khăn, vất vả lắm hắn mới mở rộng trái tim với cô. Nếu cô để hắn biết cô nói dối về việc trọng sinh, sau này vạn nhất không thể dậy nổi nữa.
Nhưng mà, nếu như cô không nói, qua lại qua một đời, rồi sẽ có người phát hiện cô không giống nhau. Cô vẫn tin tưởng, đây không phải là thế giới mau xuyên như thường, cho dù Hệ Thống giúp cô tới đây, đây là một chi gian vô pháp cấu trúc, cũng không có cách liên hệ. Nhưng sau vài lần điều tra, cô hy vọng, người nam nhân trước mặt có thể cùng cô đi đến quãng đời còn lại, có một tương lai vô cùng tốt đẹp với nhau.
Thẩm Quân mỗi lần thất thần, Đái Luật Mậu sẽ phát hiện, bởi vì nó quá rõ ràng, cô luôn ngốc ngốc nhìn chằm chằm hắn, tuy là nhìn hắn, nhưng bên trong lại trống rỗng hư không.
Bảo bối, hoàn hồn.
A? Ân. Thẩm Quân cố gắng ổn định tinh thần, không cho bản thân suy nghĩ bậy bạ.
Đưa hắn tới bệnh viện đi. Đái Luật Mậu đứng dậy nói với cô.
Thẩm Quân nghĩ nghĩ, gật đầu: Được.
Đái Luật Mậu cõng Giải Bàn Hạ đang hôn mê, cùng với Thẩm Quân đưa hắn vào bệnh viện trung tâm.
Cùng lúc đó, Bạch Liên Họa cùng một đám người, cẩn thận đi vào khách sạn Hải Thiên.
Câu lạc bộ Mật Ái là nơi bao nhiêu thân phận lớn ra vào, mọi người hiểu rõ nhưng không nói ra miệng. Cho nên lúc Bạch Liên Họa đeo mặt nạ vào đây, vẫn bị một số người phát hiện, vài người tò mò ôm tâm tình muốn xem náo nhiệt, đôi mắt cứ dừng trên người Bạch Liên Họa. bởi vì chú ý tới cô, tới lúc sau Chiêu Nhật n Thiên và Diệp Lãng Thần xuất hiện, cũng tự nhiên mà bị bọn họ nhận ra ba người đi cùng nhau.
Nếu nói Chiêu Nhật Thiên và Diệp Lãng Thần thân phận có phần cố kỵ, thì toàn bộ nam nhân ở đây đều không dám làm liều. Còn nữ nhân, nhìn thấy bọn họ thì cười cười tò mò lấy họ làm niềm vui, có người khịt mũi coi thường, trong giọng cũng không giấu được ghen ghét.
Những ánh mắt không hảo ý này làm cho Bạch Liên Họa không được tự nhiên, giống như có ruồi bọ bò đầy người, vô cùng thống khổ khó nhịn.
Sau lớp mặt nạ là khuôn mặt tinh xảo, nhăn thành một đống, vội vàng bước vào phòng 748.
Trong phòng không có người, làm cô hơi hoảng hốt.
Theo sau đó, là Giải Bàn Hạ nhắn tin cho cô, nói hắn sẽ lập tức đến, lúc đó cô mới yên tâm đôi chút.
Trong phòng đồ đạt không nhiều lắm, chủ yếu là một cái giường lớn và một cái ghế sô pha, bàn trước sô pha trên mặt có một chai rượu champagne, cùng bốn cái cốc uống rượu bằng thủy tinh. Những người có phần hoảng hốt liền không dễ dàng có được lý trí, Bạch Liên Họa quên mất không nên ăn uống bậy bạ, mở ra champagne, tự mình uống một ly trước, có một ít cồn vào người đột nhiên làm người cô cảm thấy ổn định không ít, vừa lúc đó, Chiêu Nhật Thiên tiến vào.
A Thiên, em rất nhớ anh.
Cô lập tức trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng, trong lòng ngực của hắn vô cùng nũng nịu, khuôn mặt hồng hào, cánh môi giống như có ánh sáng lấp lánh, làm cả người cô nóng lên, tháo xuống mặt nạ hôn cô một cái hôn sâu.
Uống rượu sao? Chiêu Nhật Thiên ôm cô đi về hướng sô pha.
Có uống một chút, các anh chưa ai tới, em hơi sợ hãi. Dứt lời, Bạch Liên Họa ủy khuất rơi xuống hai hàng nước mắt.
Ước chừng khoảng thời gian không gặp, Chiêu Nhật Thiên đối với Bạch Liên Họa cũng khẩn trương, vãn nhung nhớ, hạ thân phát chướng, đè nặng giọng nói, trong ánh mắt có lửa: Là anh sai, anh tới chậm. Bảo bối, anh nhớ em muốn chết.
Chiêu Nhật Thiên lôi kéo Bạch Liên Họa, lấy tay cô ấn xuống giữa hai chân hắn. Bạch Liên Họa thẹn thùng rũ mắt, không dám nhìn. Nghĩ đến Diệp Lang Thần và Bàn Hạ còn chưa tới, cô nhịn xuống xao động. Nhìn Chiêu Nhật Thiên, rót cho hắn một ly rượu: A Thiên, em rót rượu cho anh trước, được không?
Hừ. Chiêu Nhật Thiên dùng ngón chân cũng hiểu được cô là đang đợi ai, khó chịu trong lòng, cố gắng đè nén đáy quầy chướng đau, uống một ly rượu.
Ly champagne tinh khiết thơm ngon vô cùng bao trùm khoang miệng, càng uống càng thêm ghiền.
Bạch Liên Họa tưởng là Giải Bàn Hạ đã chuẩn bị chai rượu này, nên không thèm kiêng nể gì, chờ đến khi Diệp Lãng Thần tiến vào, hai người đã đỏ mặt hồng tai, đầu lưỡi trao nhau cùng nhau uống rượu, Bạch Liên Họa áo trên cũng rớt xuống hoàn toàn.
Diệp Lãng Thần nhanh chóng tiến vào, không tán đồng nhíu mày, ngữ khí không vui: Các người một vừa hai phải thôi chứ.
Bạch Liên Họa vừa thấy có người tới, ngọt ngào kêu: A Thần.
Sau đó, cầm lên ly champagne, đè xuống dục cầu bất mãn Chiêu Nhật Thiên bên cạnh. Đứng dậy đi tới bên cạnh Diệp Lãng Thần.
Diệp Lãng Thần ngày thường lạnh như băng, nhưng một khi Bạch Liên Họa hướng hắn làm nũng, hắn liền không có sức chống cự, hôm nay mỹ nhân lại hiến hôn. Hắn làm sao cự tuyệt được.
Uống nhiều lắm sao? Mặt đỏ thành như vậy? Diệp Lãng Thần nhẹ nhàng mút vào đôi môi cô, biểu tình không còn nghiêm túc như trước, trở nên lười biếng gợi cảm.
Không có nhiều, chỉ có một chút...
Diệp Lãng Thần ngẩng đầu, nhìn xung quanh.
Diệp Bàn Hạ đâu?
Anh ấy sẽ tới sau.
Bạch Liên Họa kéo Diệp Lãng Thần tới bên cạnh Chiêu Nhật Thiên. Hai người nam nhân cùng lúc vờn quanh cô, cô cảm nhận được bản thân giống như công chúa được sủng ái, cả người đều có cảm giác giống như bay lên cao.
Cũng không biết tại sao, hôm nay cô muốn ngừng mà không thể ngừng được, cả người đều bốc lửa, mặt kệ Giải Bàn Hạ còn chưa tới, cô cùng Chiêu Nhật Thiên và Diệp Lãng Thần đã gấp tới không chờ nổi nữa, thậm chí còn quên luôn tình cảnh hiện tại của bọn họ, cũng quên luôn người ngoài kia luôn phỉ nhổ bọn họ là dâm oa đãng phụ.
Ba người dùng tư thế thô tục nhất mà cùng nhau làm tình, dâm ngữ nói ra không ngừng nghỉ, Bạch Liên Họa trước sau bị cắm đến miệng cũng rên không nổi, sướng mà chỉ trợn trắng mắt.
Cái gọi là vết sẹo, đã quên mất đau thì ra là như thế.
Người từ lúc nãy tới giờ vẫn đang ở cách vách, nhìn thấu hoàn toàn nhất cử nhất động của bọn họ. Nhìn đến trường hợp mà cô mong chờ nhất, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, cô cầm di động, bắt đầu gọi điện thoại.
Xin chào, đây là cục cảnh sát Đế Đô. Xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì được cho bạn?
Xin chào, cảnh sát tiên sinh. Tôi muốn báo cáo ở khách sạn Thiên Hải, lầu hai, có câu lạc bộ tình ái hoạt động bất hợp pháp.
Nhưng mà, nếu như cô không nói, qua lại qua một đời, rồi sẽ có người phát hiện cô không giống nhau. Cô vẫn tin tưởng, đây không phải là thế giới mau xuyên như thường, cho dù Hệ Thống giúp cô tới đây, đây là một chi gian vô pháp cấu trúc, cũng không có cách liên hệ. Nhưng sau vài lần điều tra, cô hy vọng, người nam nhân trước mặt có thể cùng cô đi đến quãng đời còn lại, có một tương lai vô cùng tốt đẹp với nhau.
Thẩm Quân mỗi lần thất thần, Đái Luật Mậu sẽ phát hiện, bởi vì nó quá rõ ràng, cô luôn ngốc ngốc nhìn chằm chằm hắn, tuy là nhìn hắn, nhưng bên trong lại trống rỗng hư không.
Bảo bối, hoàn hồn.
A? Ân. Thẩm Quân cố gắng ổn định tinh thần, không cho bản thân suy nghĩ bậy bạ.
Đưa hắn tới bệnh viện đi. Đái Luật Mậu đứng dậy nói với cô.
Thẩm Quân nghĩ nghĩ, gật đầu: Được.
Đái Luật Mậu cõng Giải Bàn Hạ đang hôn mê, cùng với Thẩm Quân đưa hắn vào bệnh viện trung tâm.
Cùng lúc đó, Bạch Liên Họa cùng một đám người, cẩn thận đi vào khách sạn Hải Thiên.
Câu lạc bộ Mật Ái là nơi bao nhiêu thân phận lớn ra vào, mọi người hiểu rõ nhưng không nói ra miệng. Cho nên lúc Bạch Liên Họa đeo mặt nạ vào đây, vẫn bị một số người phát hiện, vài người tò mò ôm tâm tình muốn xem náo nhiệt, đôi mắt cứ dừng trên người Bạch Liên Họa. bởi vì chú ý tới cô, tới lúc sau Chiêu Nhật n Thiên và Diệp Lãng Thần xuất hiện, cũng tự nhiên mà bị bọn họ nhận ra ba người đi cùng nhau.
Nếu nói Chiêu Nhật Thiên và Diệp Lãng Thần thân phận có phần cố kỵ, thì toàn bộ nam nhân ở đây đều không dám làm liều. Còn nữ nhân, nhìn thấy bọn họ thì cười cười tò mò lấy họ làm niềm vui, có người khịt mũi coi thường, trong giọng cũng không giấu được ghen ghét.
Những ánh mắt không hảo ý này làm cho Bạch Liên Họa không được tự nhiên, giống như có ruồi bọ bò đầy người, vô cùng thống khổ khó nhịn.
Sau lớp mặt nạ là khuôn mặt tinh xảo, nhăn thành một đống, vội vàng bước vào phòng 748.
Trong phòng không có người, làm cô hơi hoảng hốt.
Theo sau đó, là Giải Bàn Hạ nhắn tin cho cô, nói hắn sẽ lập tức đến, lúc đó cô mới yên tâm đôi chút.
Trong phòng đồ đạt không nhiều lắm, chủ yếu là một cái giường lớn và một cái ghế sô pha, bàn trước sô pha trên mặt có một chai rượu champagne, cùng bốn cái cốc uống rượu bằng thủy tinh. Những người có phần hoảng hốt liền không dễ dàng có được lý trí, Bạch Liên Họa quên mất không nên ăn uống bậy bạ, mở ra champagne, tự mình uống một ly trước, có một ít cồn vào người đột nhiên làm người cô cảm thấy ổn định không ít, vừa lúc đó, Chiêu Nhật Thiên tiến vào.
A Thiên, em rất nhớ anh.
Cô lập tức trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng, trong lòng ngực của hắn vô cùng nũng nịu, khuôn mặt hồng hào, cánh môi giống như có ánh sáng lấp lánh, làm cả người cô nóng lên, tháo xuống mặt nạ hôn cô một cái hôn sâu.
Uống rượu sao? Chiêu Nhật Thiên ôm cô đi về hướng sô pha.
Có uống một chút, các anh chưa ai tới, em hơi sợ hãi. Dứt lời, Bạch Liên Họa ủy khuất rơi xuống hai hàng nước mắt.
Ước chừng khoảng thời gian không gặp, Chiêu Nhật Thiên đối với Bạch Liên Họa cũng khẩn trương, vãn nhung nhớ, hạ thân phát chướng, đè nặng giọng nói, trong ánh mắt có lửa: Là anh sai, anh tới chậm. Bảo bối, anh nhớ em muốn chết.
Chiêu Nhật Thiên lôi kéo Bạch Liên Họa, lấy tay cô ấn xuống giữa hai chân hắn. Bạch Liên Họa thẹn thùng rũ mắt, không dám nhìn. Nghĩ đến Diệp Lang Thần và Bàn Hạ còn chưa tới, cô nhịn xuống xao động. Nhìn Chiêu Nhật Thiên, rót cho hắn một ly rượu: A Thiên, em rót rượu cho anh trước, được không?
Hừ. Chiêu Nhật Thiên dùng ngón chân cũng hiểu được cô là đang đợi ai, khó chịu trong lòng, cố gắng đè nén đáy quầy chướng đau, uống một ly rượu.
Ly champagne tinh khiết thơm ngon vô cùng bao trùm khoang miệng, càng uống càng thêm ghiền.
Bạch Liên Họa tưởng là Giải Bàn Hạ đã chuẩn bị chai rượu này, nên không thèm kiêng nể gì, chờ đến khi Diệp Lãng Thần tiến vào, hai người đã đỏ mặt hồng tai, đầu lưỡi trao nhau cùng nhau uống rượu, Bạch Liên Họa áo trên cũng rớt xuống hoàn toàn.
Diệp Lãng Thần nhanh chóng tiến vào, không tán đồng nhíu mày, ngữ khí không vui: Các người một vừa hai phải thôi chứ.
Bạch Liên Họa vừa thấy có người tới, ngọt ngào kêu: A Thần.
Sau đó, cầm lên ly champagne, đè xuống dục cầu bất mãn Chiêu Nhật Thiên bên cạnh. Đứng dậy đi tới bên cạnh Diệp Lãng Thần.
Diệp Lãng Thần ngày thường lạnh như băng, nhưng một khi Bạch Liên Họa hướng hắn làm nũng, hắn liền không có sức chống cự, hôm nay mỹ nhân lại hiến hôn. Hắn làm sao cự tuyệt được.
Uống nhiều lắm sao? Mặt đỏ thành như vậy? Diệp Lãng Thần nhẹ nhàng mút vào đôi môi cô, biểu tình không còn nghiêm túc như trước, trở nên lười biếng gợi cảm.
Không có nhiều, chỉ có một chút...
Diệp Lãng Thần ngẩng đầu, nhìn xung quanh.
Diệp Bàn Hạ đâu?
Anh ấy sẽ tới sau.
Bạch Liên Họa kéo Diệp Lãng Thần tới bên cạnh Chiêu Nhật Thiên. Hai người nam nhân cùng lúc vờn quanh cô, cô cảm nhận được bản thân giống như công chúa được sủng ái, cả người đều có cảm giác giống như bay lên cao.
Cũng không biết tại sao, hôm nay cô muốn ngừng mà không thể ngừng được, cả người đều bốc lửa, mặt kệ Giải Bàn Hạ còn chưa tới, cô cùng Chiêu Nhật Thiên và Diệp Lãng Thần đã gấp tới không chờ nổi nữa, thậm chí còn quên luôn tình cảnh hiện tại của bọn họ, cũng quên luôn người ngoài kia luôn phỉ nhổ bọn họ là dâm oa đãng phụ.
Ba người dùng tư thế thô tục nhất mà cùng nhau làm tình, dâm ngữ nói ra không ngừng nghỉ, Bạch Liên Họa trước sau bị cắm đến miệng cũng rên không nổi, sướng mà chỉ trợn trắng mắt.
Cái gọi là vết sẹo, đã quên mất đau thì ra là như thế.
Người từ lúc nãy tới giờ vẫn đang ở cách vách, nhìn thấu hoàn toàn nhất cử nhất động của bọn họ. Nhìn đến trường hợp mà cô mong chờ nhất, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, cô cầm di động, bắt đầu gọi điện thoại.
Xin chào, đây là cục cảnh sát Đế Đô. Xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì được cho bạn?
Xin chào, cảnh sát tiên sinh. Tôi muốn báo cáo ở khách sạn Thiên Hải, lầu hai, có câu lạc bộ tình ái hoạt động bất hợp pháp.
/176
|