Nước sông Hương xanh biếc, bên cạnh dòng suối có một ngôi nhà nhỏ.
Đây chỉ là một căn nhà gỗ cũ nát, có một nữ nhân yếu đuối nằm trên giường, còn người ngồi đối diện thì hai mắt đầm đề nước mắt, thiếu nữ mặc cả tây trang màu hồng lải nhải giao đãi hậu sự.
Vân Vân a, là nương hại con, nương không thể giúp đỡ con, con cầm miếng ngọc bội này đi tới phủ tướng quân ở An Châu, tìm tiểu cữu cữu, hắn sẽ thay nương chiếu cố con.
Nương, con không trách người, người không thể bỏ con lại một mình. Thiếu nữ khóc nức nở.
Vân Vân, mẫu thân không gượng nổi nữa, chỉ mong tương lai con có thể tìm được một gia đình tốt, nếu không, nương ở dưới suối vàng cũng không thể nhắm mắt. Bà nói xong, đột nhiên ho ra một mồm máu, vận số gần như đã tận.
Nương! Thiếu nữ ngồi trên giường bi khống hét lên một tiếng nghẹn ngào, một lúc sau, căn phòng trở nên bình tĩnh dị thường, thiếu nữ lúc nãy nước mắt còn rơi đầy trên mặt, giờ đây đã ổn định tinh thần, trừ bỏ hai hốc mắt sưng đỏ ra, không có biểu lộ ra ngoài bất kì vẻ bi thương đau khổ gì cả.
Ai, gần đây không dễ gì khóc. Khóc một lúc tới khàn cả giọng, cảm giác giống như có một điềm xấu đang tới gần. Thẩm Quân vươn người ổn định lại tóc tai, rút ra một cộng dây thun cố định, sợi tóc đen dài cứ thế mà buông xuống.
Hết thảy ngọn nguồn, vẫn phải nói đến vị phu nhân đang nằm trên giường kia. Cũng chính là mẫu thân của nguyên chủ, một người không thể nào thiện lương hơn nữa.
Bà là người cho dù bị lừa một trăm hay một ngàn lần, vẫn như cũ không có chút ý thức phòng bị. Cuối cùng đem nữ nhân của chính mình bán cho một người không biết là chính hay là tà.
Thẩm Quân nhớ tới cuộc đời của nguyên chủ, không khỏi có chút trầm trọng, năm mới, vừa tròn mười lăm đã bị gả vào một gia đình giàu có để xung hỉ cho con trai ngốc tử của địa chủ. Nhưng mà xui xẻo ở đây, vào đêm tân hôn, tân lang kia chưa kịp động phòng đã ngỏm củ tỏi. Kết quả, cuộc đời nguyên chủ một điểm tốt đẹp cũng không hề có, lại còn bị người ta biến thành một đứa sao chổi xui xẻo, đá ra khỏi cửa.
Còn mẫu thân thánh mẫu của nguyên chủ, trước kia được hưởng vinh hoa phú quý, là một thiên kim tiểu thư, khi còn trẻ thì có qua lại với một vị thư sinh nghèo, sau đó cùng với gia đình chặt đứt liên hệ, sau cùng hết thảy rơi vào một cái chết không được tử thế.
Thẩm Quân đứng dậy vỗ vỗ hỉ phục đỏ thẫm đã bị nếp uốn, nhìn một màn này đập vào mắt cô chỉ thấy chói mắt đến kinh khủng. Đi đến trước rương đựng đồ duy nhất trong phòng, từ bên trong lấy ra một bồ độ màu trắng, thay quần áo ổn định rồi, sau đó nàng lại bắt đầu một ngày mới mệt mỏi.
Nhìn xung quanh, trừ bỏ trước khi qua đời mẫu thân có đưa lại cho mình một miếng ngọc bội, miếng ngọc bội màu trắng cẩm thạch, bề ngoài thông linh trong sáng, xúc cảm bôi trơn, điêu khắc tú mĩ, vừa nhìn đã biết không phải vật rẻ tiền.
Trước khi đi để lại món đồ đắt giá này. Chắc chắn không phải bình thường đi. Thẩm Quân lẩm bẩm.
Sau nữa ngày, Thẩm Quân cố biến bản thân thành một nữ nhi như cũ. Đem mẫu thân tới một nơi tốt để chôn cất, lập một cái bia đá vô danh, dập đầu quỳ lại, sau đó mới rời đi.
Chính thức bắt đầu nhiệm vụ thế giới này.
Cũng may, phủ tướng quân ở An Châu cách chỗ này không xa, đem ngân lượng còn dư lại trong nhà, Thẩm Quân tìm cho mình một chiếc xe ngựa. Chính thức khởi hành.
##
An Châu.
Phủ tướng quân.
Trong chính điện, tiếng va chạm chén rượu vang lên, nam nhân thô lệ lớn tiếng, không cần đến gần vẫn có thể nghe rõ mồn một. Chỉ nhìn thấy đứng xung quanh hắn có vài ba gã nam tử cao lớn, cùng nhau trò chuyện vui vẻ, ước chừng là đã uống không ít rượu, trong đó có một người có một chùm râu quai nón kỳ lạ, lớn tiếng nói chuyện.
Tướng quân, tên mọi rợi chúng ta bắt về đã bị đánh một trận tới kêu cha gọi mẹ. Khó có cơ hội bệ hạ cho phép người trong phủ tướng quân nghỉ ngơi. Lúc này, ngài nghĩ nếu chúng ta đem việc nhân sinh đại sự truyền lên, có được không?
Người được gọi là tướng quân kia chỉ cười lạnh một tiếng, uống một hớp rượu: Cứ chờ đi, như Lâm Nguyên nói, không lâu nữa bệ hạ lại đem việc hôn nhân ra bắt ép ta.
A! Nếu như lần này lại không thành, có phải tướng quân đã hơn hai mươi năm nay, đến cả một nha đầu thông phòng cũng không có, đây không phải là muốn tuyệt hậu sao? Một người nam nhân vạm vỡ khác lên tiếng.
Trần Hồ, ngươi là muốn nguyền rủa lão tử?
Trần Hồ cười hắc hắc hai tiếng, vẻ mặt tràn đầy xuân sắc: Hôm qua, một vị phu nhân trong nhà ta nói là nàng mang thai, ha ha ha, con trai vừa đúng lúc cũng nên có em gái rồi.
Chúc mừng chúc mừng lão Trần, nhưng mà làm sao ngươi chắc chắn đó là nữ nhi? Có khi nào lại thêm một nhi tử nữa không? Ha ha ha.
A, Đinh Hòa Tỉnh, phu nhân nhà ngươi ba lần đều sinh nhi tử, nhà ta mới không có xui xẻo như vậy, không có chút thú vị, nhàm chán. Trần Hồ khịt mũi coi thường.
Hừ! Nói tới ta lại sinh khí, hôm qua ta bảo nàng phải sinh cho ta vài đứa con gái, nhưng mà nàng nhất quyết không chịu. Mỗi ngày đều loay hoay với đám tiểu thử thúi kia. Ở quân danh toàn là đàn ông, về tới nhà cũng một đám tiểu tử thối, một chút lạc thú đều không có. Đinh Hòa Tỉnh tức giận bất bình, nói nhiều tới nỗi nước miếng cũng bắn ra.
Thôi đi, đám các người đã chiếm được tiện nghi còn sinh khí. Lão tử ngay cả nữ nhân cũng không có để dùng. Một nam tử hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng cũng mở miệng cắt ngang.
Nói tới đây, tướng quân, ta nghe nói ở Túy Xuân Lâu có một hoa khôi mới nổi, cái kia gọi là gì...Cái gì mà xinh đẹp như sen....Duyên dáng yêu kiều...Gọi là Thủy Linh Linh. Đinh Hòa Tỉnh âm thanh mang theo vài tia không có hảo ý.
Tướng quân một bên không có phản ứng gì, chỉ có Trần Hồ lên tiếng: Ta nói nếu như ngươi dám đến Túy Xuân Lâu, phu nhân nhà ngươi còn không lóc sạch da trên người ngươi ra sao.
Phi! Lão tử là nam nhân đại trượng phu, tuyệt đối không đến những nơi đó. Đó chỉ là ta có trách nhiệm tìm giúp tướng quân, đúng không. Tướng quân của chúng ta tương lai sáng ngời, ở Túy Xuân Lâu có nữ nhân nào không mong muốn được dâng mình lên cho tướng quân thưởng thức chứ.
Nam nhân trên đời, ai không đối với hạ thể kích cỡ để ý chứ, đặc biệt là ở quân doanh, sớm ngày chung đụng, đã sớm biết đối phương kích cỡ lớn nhỏ thế nào.
Tướng quân của bọn họ không chỉ giỏi đánh giặc, nửa thân dưới cũng như nỏ pháo, làm người khác trực tiếp quỳ lạy.
Đinh Hòa Tỉnh nịnh nọt, hắn tự nhận bản thân cũng không nhỏ bé, không ngờ vị tướng quân nhỏ tuổi trước mặt lại là nhân trung long phượng, một phân ghen ghét cũng không có, toàn bộ chỉ làm người ta hâm mộ.
Đủ rồi, các ngươi cứ tiếp tục, ta muốn nghỉ ngơi. Nói xong, thanh niên đứng dậy rời khỏi.
Đinh Hòa Tỉnh nhìn người kia đã đi xa, trên mặt cười đến đắc ý, nhưng Trần Hồ lại có một dự cảm không ổn.
Ngươi có biết hay không bản thân cười vô cùng thiếu tiết tấu.
Đinh Hòa Tỉnh nói: Ngươi thì biết cái gì? Ta chỉ là giúp tướng quân phân ưu.
Ngươi muốn làm cái gì? Trần Hồ hỏi.
Khụ khụ, bí mật, bất quá ta tiết lộ cho ngươi một chút, trải qua nhiều lần quan sát, tướng quân tuy rằng không nói, nhưng ta tin tướng quân tuyệt đối có hứng thú với vị hoa khôi kia. Đinh Hòa Tỉnh nói.
Làm sao ngươi chắc?
Hừ, theo hắn nhiều năm như vậy, lão tử đương nhiên nhận ra. Ngươi xem, chúng ta thường ngày ở quân doanh toàn là một đám cao lớn thô kệch, làm gì có một ai có nữa điểm nữ nhân? Tướng quân trước giờ không hề dao động, nhưng mà chắc hẳn hắn thích những loại kiều kiều nhược nhược, nhìn một phát lập tức muốn nuốt vào bụng. Đinh Hào Tỉnh nói ý rõ ràng.
Trần Hồ nghe xong một đống ngôn ngữ đến hồ đồ, trong lòng thầm nghĩ: Con mẹ nó ngươi dám quan sát những thứ này, nương tử của ngươi mà biết được chắc chắn ngươi không còn mạng để sống.
Đây chỉ là một căn nhà gỗ cũ nát, có một nữ nhân yếu đuối nằm trên giường, còn người ngồi đối diện thì hai mắt đầm đề nước mắt, thiếu nữ mặc cả tây trang màu hồng lải nhải giao đãi hậu sự.
Vân Vân a, là nương hại con, nương không thể giúp đỡ con, con cầm miếng ngọc bội này đi tới phủ tướng quân ở An Châu, tìm tiểu cữu cữu, hắn sẽ thay nương chiếu cố con.
Nương, con không trách người, người không thể bỏ con lại một mình. Thiếu nữ khóc nức nở.
Vân Vân, mẫu thân không gượng nổi nữa, chỉ mong tương lai con có thể tìm được một gia đình tốt, nếu không, nương ở dưới suối vàng cũng không thể nhắm mắt. Bà nói xong, đột nhiên ho ra một mồm máu, vận số gần như đã tận.
Nương! Thiếu nữ ngồi trên giường bi khống hét lên một tiếng nghẹn ngào, một lúc sau, căn phòng trở nên bình tĩnh dị thường, thiếu nữ lúc nãy nước mắt còn rơi đầy trên mặt, giờ đây đã ổn định tinh thần, trừ bỏ hai hốc mắt sưng đỏ ra, không có biểu lộ ra ngoài bất kì vẻ bi thương đau khổ gì cả.
Ai, gần đây không dễ gì khóc. Khóc một lúc tới khàn cả giọng, cảm giác giống như có một điềm xấu đang tới gần. Thẩm Quân vươn người ổn định lại tóc tai, rút ra một cộng dây thun cố định, sợi tóc đen dài cứ thế mà buông xuống.
Hết thảy ngọn nguồn, vẫn phải nói đến vị phu nhân đang nằm trên giường kia. Cũng chính là mẫu thân của nguyên chủ, một người không thể nào thiện lương hơn nữa.
Bà là người cho dù bị lừa một trăm hay một ngàn lần, vẫn như cũ không có chút ý thức phòng bị. Cuối cùng đem nữ nhân của chính mình bán cho một người không biết là chính hay là tà.
Thẩm Quân nhớ tới cuộc đời của nguyên chủ, không khỏi có chút trầm trọng, năm mới, vừa tròn mười lăm đã bị gả vào một gia đình giàu có để xung hỉ cho con trai ngốc tử của địa chủ. Nhưng mà xui xẻo ở đây, vào đêm tân hôn, tân lang kia chưa kịp động phòng đã ngỏm củ tỏi. Kết quả, cuộc đời nguyên chủ một điểm tốt đẹp cũng không hề có, lại còn bị người ta biến thành một đứa sao chổi xui xẻo, đá ra khỏi cửa.
Còn mẫu thân thánh mẫu của nguyên chủ, trước kia được hưởng vinh hoa phú quý, là một thiên kim tiểu thư, khi còn trẻ thì có qua lại với một vị thư sinh nghèo, sau đó cùng với gia đình chặt đứt liên hệ, sau cùng hết thảy rơi vào một cái chết không được tử thế.
Thẩm Quân đứng dậy vỗ vỗ hỉ phục đỏ thẫm đã bị nếp uốn, nhìn một màn này đập vào mắt cô chỉ thấy chói mắt đến kinh khủng. Đi đến trước rương đựng đồ duy nhất trong phòng, từ bên trong lấy ra một bồ độ màu trắng, thay quần áo ổn định rồi, sau đó nàng lại bắt đầu một ngày mới mệt mỏi.
Nhìn xung quanh, trừ bỏ trước khi qua đời mẫu thân có đưa lại cho mình một miếng ngọc bội, miếng ngọc bội màu trắng cẩm thạch, bề ngoài thông linh trong sáng, xúc cảm bôi trơn, điêu khắc tú mĩ, vừa nhìn đã biết không phải vật rẻ tiền.
Trước khi đi để lại món đồ đắt giá này. Chắc chắn không phải bình thường đi. Thẩm Quân lẩm bẩm.
Sau nữa ngày, Thẩm Quân cố biến bản thân thành một nữ nhi như cũ. Đem mẫu thân tới một nơi tốt để chôn cất, lập một cái bia đá vô danh, dập đầu quỳ lại, sau đó mới rời đi.
Chính thức bắt đầu nhiệm vụ thế giới này.
Cũng may, phủ tướng quân ở An Châu cách chỗ này không xa, đem ngân lượng còn dư lại trong nhà, Thẩm Quân tìm cho mình một chiếc xe ngựa. Chính thức khởi hành.
##
An Châu.
Phủ tướng quân.
Trong chính điện, tiếng va chạm chén rượu vang lên, nam nhân thô lệ lớn tiếng, không cần đến gần vẫn có thể nghe rõ mồn một. Chỉ nhìn thấy đứng xung quanh hắn có vài ba gã nam tử cao lớn, cùng nhau trò chuyện vui vẻ, ước chừng là đã uống không ít rượu, trong đó có một người có một chùm râu quai nón kỳ lạ, lớn tiếng nói chuyện.
Tướng quân, tên mọi rợi chúng ta bắt về đã bị đánh một trận tới kêu cha gọi mẹ. Khó có cơ hội bệ hạ cho phép người trong phủ tướng quân nghỉ ngơi. Lúc này, ngài nghĩ nếu chúng ta đem việc nhân sinh đại sự truyền lên, có được không?
Người được gọi là tướng quân kia chỉ cười lạnh một tiếng, uống một hớp rượu: Cứ chờ đi, như Lâm Nguyên nói, không lâu nữa bệ hạ lại đem việc hôn nhân ra bắt ép ta.
A! Nếu như lần này lại không thành, có phải tướng quân đã hơn hai mươi năm nay, đến cả một nha đầu thông phòng cũng không có, đây không phải là muốn tuyệt hậu sao? Một người nam nhân vạm vỡ khác lên tiếng.
Trần Hồ, ngươi là muốn nguyền rủa lão tử?
Trần Hồ cười hắc hắc hai tiếng, vẻ mặt tràn đầy xuân sắc: Hôm qua, một vị phu nhân trong nhà ta nói là nàng mang thai, ha ha ha, con trai vừa đúng lúc cũng nên có em gái rồi.
Chúc mừng chúc mừng lão Trần, nhưng mà làm sao ngươi chắc chắn đó là nữ nhi? Có khi nào lại thêm một nhi tử nữa không? Ha ha ha.
A, Đinh Hòa Tỉnh, phu nhân nhà ngươi ba lần đều sinh nhi tử, nhà ta mới không có xui xẻo như vậy, không có chút thú vị, nhàm chán. Trần Hồ khịt mũi coi thường.
Hừ! Nói tới ta lại sinh khí, hôm qua ta bảo nàng phải sinh cho ta vài đứa con gái, nhưng mà nàng nhất quyết không chịu. Mỗi ngày đều loay hoay với đám tiểu thử thúi kia. Ở quân danh toàn là đàn ông, về tới nhà cũng một đám tiểu tử thối, một chút lạc thú đều không có. Đinh Hòa Tỉnh tức giận bất bình, nói nhiều tới nỗi nước miếng cũng bắn ra.
Thôi đi, đám các người đã chiếm được tiện nghi còn sinh khí. Lão tử ngay cả nữ nhân cũng không có để dùng. Một nam tử hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng cũng mở miệng cắt ngang.
Nói tới đây, tướng quân, ta nghe nói ở Túy Xuân Lâu có một hoa khôi mới nổi, cái kia gọi là gì...Cái gì mà xinh đẹp như sen....Duyên dáng yêu kiều...Gọi là Thủy Linh Linh. Đinh Hòa Tỉnh âm thanh mang theo vài tia không có hảo ý.
Tướng quân một bên không có phản ứng gì, chỉ có Trần Hồ lên tiếng: Ta nói nếu như ngươi dám đến Túy Xuân Lâu, phu nhân nhà ngươi còn không lóc sạch da trên người ngươi ra sao.
Phi! Lão tử là nam nhân đại trượng phu, tuyệt đối không đến những nơi đó. Đó chỉ là ta có trách nhiệm tìm giúp tướng quân, đúng không. Tướng quân của chúng ta tương lai sáng ngời, ở Túy Xuân Lâu có nữ nhân nào không mong muốn được dâng mình lên cho tướng quân thưởng thức chứ.
Nam nhân trên đời, ai không đối với hạ thể kích cỡ để ý chứ, đặc biệt là ở quân doanh, sớm ngày chung đụng, đã sớm biết đối phương kích cỡ lớn nhỏ thế nào.
Tướng quân của bọn họ không chỉ giỏi đánh giặc, nửa thân dưới cũng như nỏ pháo, làm người khác trực tiếp quỳ lạy.
Đinh Hòa Tỉnh nịnh nọt, hắn tự nhận bản thân cũng không nhỏ bé, không ngờ vị tướng quân nhỏ tuổi trước mặt lại là nhân trung long phượng, một phân ghen ghét cũng không có, toàn bộ chỉ làm người ta hâm mộ.
Đủ rồi, các ngươi cứ tiếp tục, ta muốn nghỉ ngơi. Nói xong, thanh niên đứng dậy rời khỏi.
Đinh Hòa Tỉnh nhìn người kia đã đi xa, trên mặt cười đến đắc ý, nhưng Trần Hồ lại có một dự cảm không ổn.
Ngươi có biết hay không bản thân cười vô cùng thiếu tiết tấu.
Đinh Hòa Tỉnh nói: Ngươi thì biết cái gì? Ta chỉ là giúp tướng quân phân ưu.
Ngươi muốn làm cái gì? Trần Hồ hỏi.
Khụ khụ, bí mật, bất quá ta tiết lộ cho ngươi một chút, trải qua nhiều lần quan sát, tướng quân tuy rằng không nói, nhưng ta tin tướng quân tuyệt đối có hứng thú với vị hoa khôi kia. Đinh Hòa Tỉnh nói.
Làm sao ngươi chắc?
Hừ, theo hắn nhiều năm như vậy, lão tử đương nhiên nhận ra. Ngươi xem, chúng ta thường ngày ở quân doanh toàn là một đám cao lớn thô kệch, làm gì có một ai có nữa điểm nữ nhân? Tướng quân trước giờ không hề dao động, nhưng mà chắc hẳn hắn thích những loại kiều kiều nhược nhược, nhìn một phát lập tức muốn nuốt vào bụng. Đinh Hào Tỉnh nói ý rõ ràng.
Trần Hồ nghe xong một đống ngôn ngữ đến hồ đồ, trong lòng thầm nghĩ: Con mẹ nó ngươi dám quan sát những thứ này, nương tử của ngươi mà biết được chắc chắn ngươi không còn mạng để sống.
/176
|