Bên trong phong ngủ chính Lang Hiên Các, mùi dược hương trong không khí đã vơi đi hẳn, thay thế đó có một mùi vị đặc sệt lạ, cảm giác có phần dâm mĩ.
Quần áo trắng tinh vẫn còn ở trên mặt đất, Thẩm Ảm vừa vào cửa, thiết chút nữa đã dẫm một chân xuống, hắn bất giác cúi người nhặt lên ném lên mặt bàn.
Nghe mùi vị không quá thích hợp, Thẩm Ảm cau mày đi tới mép giường.
Nữ tử vẫn còn đang ngủ, môi có chút khô khóc, khuôn mặt tú lệ nhỏ không che dấu được sự mệt mỏi tiều tụy, chăm gấm che đậy hoàn toàn cơ thể, nhưng trên cổ vẫn lộ ra vết đỏ loang đỏ, thập phần đáng chú ý.
Thảm Ảm nhìn, nội tâm trầm trọng, nhịn không được thầm mắng chính mình hai tiếng: Súc Sinh.
Theo sát phía sau là Trần Hồ và Đinh Hoà Tỉnh, không khí có phần mãnh liệt hơn, hai người xấu hổ không biết phải làm thế nào. Đinh Hoà Tỉnh đánh bạo bước vào trong, đã bị Thẩm Ảm một chân đạp ra ngoài.
Biến ra ngoài.
Thẩm Quân cả người còn trần trụi, làm sao để nam nhân khác nhìn thấy, giả sử hắn muốn gánh vác trách nhiệm, lập tức không thể để nam nhân khác mơ ước, liền tính chính mình thuộc hạ cũng không thể.
Trong phòng, nữ tử vẫn không biết được, có ba đại nam nhân đứng trước cửa, đang nghiêm túc thảo luận.
Thẩm Ảm biểu tình âm trầm, khuôn mặt tuấn tú lộ ra khí thế lạnh lùng đáng sợ, hồi tưởng một phen, nàng đúng là bị hắn làm tới lăn lộn, chết đi sống lại cũng không quá đáng, nhưng khi đó, hắn tưởng là nàng đã được tiếp thu chuyên môn huấn luyện, đối phó với nam nhân chính xác là bộ dạng đó, mới càn rỡ như thế, làm sao biết được sẽ phát minh ra chuyện hoan đường như thế này.
Lão Đinh, ta hỏi ngươi, nữ nhân lần đầu trải qua sau bao lâu mới hồi phục. Khi nào nàng mới tỉnh?
Đinh Hoà Tỉnh bị Thẩm Ảm là cho da đầu tê dại: Tướng quân, ta không phải là nịnh hót ngài, trong tình huống bình thường, liền tính làm xong rồi, nữ nhân vẫn còn có ý thức, trừ bỏ thân thể đau đớn, thật sự không có vấn đề gì lớn. Nhưng là ngài cũng biết, ngài không phải loại bình thường có thể chấp nhận được, huống chi lại còn chưa khai bao, ta cũng không thể tùy ý kết luận....
Lời nói này nói một cách chắc chắn, Thẩm Ảm ở phương diện này đúng là dốt đặc cán mai, hận không thể đem Đinh Hoà Tỉnh ra giết cho hết giận.
Đúng lúc này, A Tùng là sai vặt quen thuộc của Thẩm Ảm, tiến vào bẩm báo: Tướng quân, Lâm tiên sinh đã trở lại, có việc gấp cần thương lượng.
Ở đâu?
Thư phòng.
Thẩm Ảm nhìn vào bên trong phòng ngủ an tĩnh, nhíu mày: Các ngươi ở đây, có việc gì liền tới tìm ta.
Nói xong, Thẩm Ảm và A Tùng liền rời khỏi.
Một khi hắn ở trong thư phòng để thương lượng sự tình, yêu cầu bảo mật vô cùng cao, hơn nữa đề cập tới quốc gia, liên luỵ có thể vô cùng lớn, có thể có nguy hiểm, không thể chậm trễ được.
Đinh Hoà Tỉnh bị sai ở lại, thấy Thẩm Ảm đi rồi, lập tức cùng Trần Hồ bày ra biện pháp giải quyết nữ tử kia thế nào.
Tướng quân không cho chúng ta đi vào, làm sao đánh thức được nàng bây giờ?
Đinh Hoà Tỉnh trong lòng hối hận không thôi, tựa như vấn đề quốc gia đại sự, tại sao hắn ăn no rảnh rỗi lại đi lo sự tình, chọc giận lão nhị của Thẩm Ảm làm gì.
Cũng không nói là không thể đi vào, ngươi chủ ý dám đem tới đây một vị không rõ lai lịch, lại không phải hoa khuê nữ chiêu, tướng quân còn chưa xả giận đâu. Ngươi cẩn thận một chút, hẳn là nên cẩn thận.
Trần Hồ nói, Đinh Hoà Tỉnh cũng yên tâm, trong lòng mong muốn không có gì dư thừa sự tình diễn ra. Đinh Hoà Tỉnh không biết được Trần Hồ tâm tư là gì, hắn chỉ là người quê mùa, không suy nghĩ nhiều như thế, loanh quanh lòng vòng làm chi, hắn trực tiếp vào trong đánh thức cô nương đó mới là đúng đắn. Vừa xong, chân to đã bước vào, bị mùi xạ hương bên trong làm giật mình.
Trần Hồ ở ngoài cửa thăm dò, quản trụ chính mình không thể xúc động. Đinh Hoà Tỉnh đứng ở mép giường, lập tức xoay người, trên khuôn mặt ngăm đem của hán tử không khỏi đỏ mặt, bên tai hồng lên không biết làm sao.
Trần Hồ! Hắn nhỏ giọng: Cô nương này vẫn chưa mặc xiêm y.
Ngươi thấy hết? Trần Hồ hoảng sợ, nếu tướng quân biết được, bọn hắn chết chắc rồi.
Đắp chăn, chỉ thấy phần cổ. Đinh Hoà Tỉnh giải thích.
Trần Hồ nhẹ nhàng thở ra: Vẫn nhanh giải quyết đi.
Đinh Hoà Tỉnh nghe xong, phía sau truyền đến âm thanh than nhẹ của nữ tử, nháy mắt hắn cứng đờ tại chỗ, nâng lên ngón tay, nhỏ giọng nói: Giống như...Muốn tỉnh...
Thẩm Quân cảm thấy bản thân giống như bị xe tải ninh qua ninh lại, toàn thân thật sự quá tê mỏi, cảm thụ không biết được loại đau đớn nào là đau đớn này, bởi vì toàn thân đều không thoải mái.
Thẩm Quân mệt mỏi tỉnh dậy, trong đầu vẫn còn mơ hồ hôn mê, hoả chút sự đều không nhớ rõ, ký ức có phần đứt quãng. Chỉ nhớ, nàng làm sao vào phòng...Sau đó, liền cùng với một nam nhân lần đầu gặp mặt lên giường...
Tinh thần hốt hoảng, có điểm không biết là chân thật hay là cảnh trong mơ, Thẩm Quân bỗng nhiên phát hiện ở mép giường có một đại hán tử to con, đưa lưng về phía nàng.
Hắn hẳn là người đem nàng lên giường? Là đối tượng đi?
Ngươi... Thẩm Quân chỉ nói một chữ, trong giọng nói cũng khó chịu như lửa đốt.
Nam nhân nghe thấy âm thanh của nàng, liền chậm rãi quay đầu lại, thấy khuôn mặt Thẩm Quân, như bị đóng băng, nàng sợ ngây người, thiếu chút nữa không biết phải hỏi như thế nào.
Ai, có thể nói cho nàng biết người có một cái râu quai nón đáng sợ, lại ngăm đen như thế này là ai được không?
Nàng sợ hãi thập phần thẳng thắng, Đinh Hoà Tỉnh gian nan gãi đầu, tận lực ôn nhu: Cô nương, đừng sợ, ta là người tốt.
Cạnh cửa, Trần Hồ nghe xong, vẻ mặt cũng xấu hổ, lời này nghe xong rồi đều sẽ cảm thấy Đinh Hoà Tỉnh chắc chắn là người xấu.
Thẩm Quân không tự giác hoạt động thân mình, rồi lại phát hiện mình vẫn trần trụi cả người, tức khắc xấu hổ thẹn thùng, mặt đỏ lên, hướng Đinh Hoà Tỉnh giận dữ hét: Đi ra ngoài! Mau đi ra!
Được được được, tôi lập tức đi. Đinh Hoà Tỉnh như bị lửa thiêu, lập tức rời khỏi, còn không quên đóng cửa lại.
Thẩm Quân ở trong phòng một mình, cố gắng bình tĩnh lại: Sao lại thế này? Hay là mình phát sinh ảo giác? Không được? Phải chạy. Lập tức rời khỏi đây.
Nếu người vừa nãy là người qua đường Giáp, còn tuỳ tiện bắt nàng lên giường, còn chi bằng trực tiếp giết chết nàng đi.
Trước mắt nhiệm vụ của Thẩm Quân, xem ra đã thất bại một nữa, nàng hiện tại chỉ muốn làm sao để chạy cho nhanh, mặc xong quần áo liền rời đi nơi thị phi này.
Ngoài phòng, Trần Hồ hỏi Đinh Hoà Tỉnh: Bên trong tình huống thế nào?
Đinh Hoà Tỉnh vẻ mặt rối rắm, lắc đầu: Ta cũng không biết làm sao để giải thích, dù sao người cũng đã tỉnh.
Kẽo kẹt cửa phòng đột nhiên bị mở ra từ bên trong, Thẩm Quân một thân áo trắng xuất hiện trước mặt bọn họ, nàng sắc mặt tái nhợt, trên cổ còn có loang lổ vết đỏ, đi đường xiêu vẹo đến hoảng.
Ác...Cô nương... Trần Hồ mở miệng muốn đáp lời, không ngờ Thẩm Quân trực tiếp lược qua bọn họ, vẻ mặt kiên quyết làm hai người họ miên man suy nghĩ, nhìn Đinh Hoà Tỉnh: Đây là ý gì?
Đinh Hoà Tỉnh nhìn Thẩm Quân thân ảnh lung lay sắp đổ, ánh mắt đen xen ở mặt hồ bên ngoài Lang Hiên Các: !
Nàng sẽ không đến thành hồ tự sát đâu, đúng không?
Trần Hồ tưởng tượng, thập phần có khả năng, hoa cúc đại khuê nữ người ta nếu bị cường thượng, ai có thể nghĩ thoáng?
Còn đứng đó, chạy theo.
Thẩm Quân tiêu hao nhiều năng lực, đi thập phần cố sức, nhưng quá khó khăn, ai ngờ hai người vạm vỡ kia đi theo sát phía sau, từng bước ép sát nàng, cái này làm cho nàng không còn cách nào khác đành cắn chặt răng mà chạy.
Cô nương, đừng làm việc ngốc.
Phía sau hai người vừa chạy theo vừa kêu, Thẩm Quân đâu dám quản nhiều như vậy, chạy ra khỏi Lang Hiên Các, đã chậm vài bước thở hồng hộc quay đầu lại nhìn, hoảng sợ, hai người họ thế nhưng gần nàng trong gang tấc, nàng không tự giác, lui về phía sau.
A a a! Lòng bàn chân không biết dẫm phải cái gì mềm mại, toàn bộ thân thể không chịu khống chế ngã đảo ra đằng sau. Thình thịch một tiếng, Thẩm Quân trong nháy mắt bị dòng nước nặng nề tẩm mãn, tứ chi mềm mại vô lực, thân thể trầm xuống.
Một đời này của nàng, chỉ như thế mà phải chết đi sao?
Thẩm Ảm vừa mới đi đến phụ cận Lang Hiên Các, liền thấy Đinh Hoà Tỉnh đang định nhảy xuống hồ, hắn ngay sau đó hắn giận dữ mắng: Làm cái gì.
Tướng quân, cô nương kia nhảy hồ tự sát! Trần Hồ vội vàng giải thích.
Thẩm Ảm nghe xong, tim đập cũng ngừng lại, còn kịp hỏi rõ ràng, đẩy Đinh Hoà Tỉnh một cái té ngã, nhào vào trong nước.
Quần áo trắng tinh vẫn còn ở trên mặt đất, Thẩm Ảm vừa vào cửa, thiết chút nữa đã dẫm một chân xuống, hắn bất giác cúi người nhặt lên ném lên mặt bàn.
Nghe mùi vị không quá thích hợp, Thẩm Ảm cau mày đi tới mép giường.
Nữ tử vẫn còn đang ngủ, môi có chút khô khóc, khuôn mặt tú lệ nhỏ không che dấu được sự mệt mỏi tiều tụy, chăm gấm che đậy hoàn toàn cơ thể, nhưng trên cổ vẫn lộ ra vết đỏ loang đỏ, thập phần đáng chú ý.
Thảm Ảm nhìn, nội tâm trầm trọng, nhịn không được thầm mắng chính mình hai tiếng: Súc Sinh.
Theo sát phía sau là Trần Hồ và Đinh Hoà Tỉnh, không khí có phần mãnh liệt hơn, hai người xấu hổ không biết phải làm thế nào. Đinh Hoà Tỉnh đánh bạo bước vào trong, đã bị Thẩm Ảm một chân đạp ra ngoài.
Biến ra ngoài.
Thẩm Quân cả người còn trần trụi, làm sao để nam nhân khác nhìn thấy, giả sử hắn muốn gánh vác trách nhiệm, lập tức không thể để nam nhân khác mơ ước, liền tính chính mình thuộc hạ cũng không thể.
Trong phòng, nữ tử vẫn không biết được, có ba đại nam nhân đứng trước cửa, đang nghiêm túc thảo luận.
Thẩm Ảm biểu tình âm trầm, khuôn mặt tuấn tú lộ ra khí thế lạnh lùng đáng sợ, hồi tưởng một phen, nàng đúng là bị hắn làm tới lăn lộn, chết đi sống lại cũng không quá đáng, nhưng khi đó, hắn tưởng là nàng đã được tiếp thu chuyên môn huấn luyện, đối phó với nam nhân chính xác là bộ dạng đó, mới càn rỡ như thế, làm sao biết được sẽ phát minh ra chuyện hoan đường như thế này.
Lão Đinh, ta hỏi ngươi, nữ nhân lần đầu trải qua sau bao lâu mới hồi phục. Khi nào nàng mới tỉnh?
Đinh Hoà Tỉnh bị Thẩm Ảm là cho da đầu tê dại: Tướng quân, ta không phải là nịnh hót ngài, trong tình huống bình thường, liền tính làm xong rồi, nữ nhân vẫn còn có ý thức, trừ bỏ thân thể đau đớn, thật sự không có vấn đề gì lớn. Nhưng là ngài cũng biết, ngài không phải loại bình thường có thể chấp nhận được, huống chi lại còn chưa khai bao, ta cũng không thể tùy ý kết luận....
Lời nói này nói một cách chắc chắn, Thẩm Ảm ở phương diện này đúng là dốt đặc cán mai, hận không thể đem Đinh Hoà Tỉnh ra giết cho hết giận.
Đúng lúc này, A Tùng là sai vặt quen thuộc của Thẩm Ảm, tiến vào bẩm báo: Tướng quân, Lâm tiên sinh đã trở lại, có việc gấp cần thương lượng.
Ở đâu?
Thư phòng.
Thẩm Ảm nhìn vào bên trong phòng ngủ an tĩnh, nhíu mày: Các ngươi ở đây, có việc gì liền tới tìm ta.
Nói xong, Thẩm Ảm và A Tùng liền rời khỏi.
Một khi hắn ở trong thư phòng để thương lượng sự tình, yêu cầu bảo mật vô cùng cao, hơn nữa đề cập tới quốc gia, liên luỵ có thể vô cùng lớn, có thể có nguy hiểm, không thể chậm trễ được.
Đinh Hoà Tỉnh bị sai ở lại, thấy Thẩm Ảm đi rồi, lập tức cùng Trần Hồ bày ra biện pháp giải quyết nữ tử kia thế nào.
Tướng quân không cho chúng ta đi vào, làm sao đánh thức được nàng bây giờ?
Đinh Hoà Tỉnh trong lòng hối hận không thôi, tựa như vấn đề quốc gia đại sự, tại sao hắn ăn no rảnh rỗi lại đi lo sự tình, chọc giận lão nhị của Thẩm Ảm làm gì.
Cũng không nói là không thể đi vào, ngươi chủ ý dám đem tới đây một vị không rõ lai lịch, lại không phải hoa khuê nữ chiêu, tướng quân còn chưa xả giận đâu. Ngươi cẩn thận một chút, hẳn là nên cẩn thận.
Trần Hồ nói, Đinh Hoà Tỉnh cũng yên tâm, trong lòng mong muốn không có gì dư thừa sự tình diễn ra. Đinh Hoà Tỉnh không biết được Trần Hồ tâm tư là gì, hắn chỉ là người quê mùa, không suy nghĩ nhiều như thế, loanh quanh lòng vòng làm chi, hắn trực tiếp vào trong đánh thức cô nương đó mới là đúng đắn. Vừa xong, chân to đã bước vào, bị mùi xạ hương bên trong làm giật mình.
Trần Hồ ở ngoài cửa thăm dò, quản trụ chính mình không thể xúc động. Đinh Hoà Tỉnh đứng ở mép giường, lập tức xoay người, trên khuôn mặt ngăm đem của hán tử không khỏi đỏ mặt, bên tai hồng lên không biết làm sao.
Trần Hồ! Hắn nhỏ giọng: Cô nương này vẫn chưa mặc xiêm y.
Ngươi thấy hết? Trần Hồ hoảng sợ, nếu tướng quân biết được, bọn hắn chết chắc rồi.
Đắp chăn, chỉ thấy phần cổ. Đinh Hoà Tỉnh giải thích.
Trần Hồ nhẹ nhàng thở ra: Vẫn nhanh giải quyết đi.
Đinh Hoà Tỉnh nghe xong, phía sau truyền đến âm thanh than nhẹ của nữ tử, nháy mắt hắn cứng đờ tại chỗ, nâng lên ngón tay, nhỏ giọng nói: Giống như...Muốn tỉnh...
Thẩm Quân cảm thấy bản thân giống như bị xe tải ninh qua ninh lại, toàn thân thật sự quá tê mỏi, cảm thụ không biết được loại đau đớn nào là đau đớn này, bởi vì toàn thân đều không thoải mái.
Thẩm Quân mệt mỏi tỉnh dậy, trong đầu vẫn còn mơ hồ hôn mê, hoả chút sự đều không nhớ rõ, ký ức có phần đứt quãng. Chỉ nhớ, nàng làm sao vào phòng...Sau đó, liền cùng với một nam nhân lần đầu gặp mặt lên giường...
Tinh thần hốt hoảng, có điểm không biết là chân thật hay là cảnh trong mơ, Thẩm Quân bỗng nhiên phát hiện ở mép giường có một đại hán tử to con, đưa lưng về phía nàng.
Hắn hẳn là người đem nàng lên giường? Là đối tượng đi?
Ngươi... Thẩm Quân chỉ nói một chữ, trong giọng nói cũng khó chịu như lửa đốt.
Nam nhân nghe thấy âm thanh của nàng, liền chậm rãi quay đầu lại, thấy khuôn mặt Thẩm Quân, như bị đóng băng, nàng sợ ngây người, thiếu chút nữa không biết phải hỏi như thế nào.
Ai, có thể nói cho nàng biết người có một cái râu quai nón đáng sợ, lại ngăm đen như thế này là ai được không?
Nàng sợ hãi thập phần thẳng thắng, Đinh Hoà Tỉnh gian nan gãi đầu, tận lực ôn nhu: Cô nương, đừng sợ, ta là người tốt.
Cạnh cửa, Trần Hồ nghe xong, vẻ mặt cũng xấu hổ, lời này nghe xong rồi đều sẽ cảm thấy Đinh Hoà Tỉnh chắc chắn là người xấu.
Thẩm Quân không tự giác hoạt động thân mình, rồi lại phát hiện mình vẫn trần trụi cả người, tức khắc xấu hổ thẹn thùng, mặt đỏ lên, hướng Đinh Hoà Tỉnh giận dữ hét: Đi ra ngoài! Mau đi ra!
Được được được, tôi lập tức đi. Đinh Hoà Tỉnh như bị lửa thiêu, lập tức rời khỏi, còn không quên đóng cửa lại.
Thẩm Quân ở trong phòng một mình, cố gắng bình tĩnh lại: Sao lại thế này? Hay là mình phát sinh ảo giác? Không được? Phải chạy. Lập tức rời khỏi đây.
Nếu người vừa nãy là người qua đường Giáp, còn tuỳ tiện bắt nàng lên giường, còn chi bằng trực tiếp giết chết nàng đi.
Trước mắt nhiệm vụ của Thẩm Quân, xem ra đã thất bại một nữa, nàng hiện tại chỉ muốn làm sao để chạy cho nhanh, mặc xong quần áo liền rời đi nơi thị phi này.
Ngoài phòng, Trần Hồ hỏi Đinh Hoà Tỉnh: Bên trong tình huống thế nào?
Đinh Hoà Tỉnh vẻ mặt rối rắm, lắc đầu: Ta cũng không biết làm sao để giải thích, dù sao người cũng đã tỉnh.
Kẽo kẹt cửa phòng đột nhiên bị mở ra từ bên trong, Thẩm Quân một thân áo trắng xuất hiện trước mặt bọn họ, nàng sắc mặt tái nhợt, trên cổ còn có loang lổ vết đỏ, đi đường xiêu vẹo đến hoảng.
Ác...Cô nương... Trần Hồ mở miệng muốn đáp lời, không ngờ Thẩm Quân trực tiếp lược qua bọn họ, vẻ mặt kiên quyết làm hai người họ miên man suy nghĩ, nhìn Đinh Hoà Tỉnh: Đây là ý gì?
Đinh Hoà Tỉnh nhìn Thẩm Quân thân ảnh lung lay sắp đổ, ánh mắt đen xen ở mặt hồ bên ngoài Lang Hiên Các: !
Nàng sẽ không đến thành hồ tự sát đâu, đúng không?
Trần Hồ tưởng tượng, thập phần có khả năng, hoa cúc đại khuê nữ người ta nếu bị cường thượng, ai có thể nghĩ thoáng?
Còn đứng đó, chạy theo.
Thẩm Quân tiêu hao nhiều năng lực, đi thập phần cố sức, nhưng quá khó khăn, ai ngờ hai người vạm vỡ kia đi theo sát phía sau, từng bước ép sát nàng, cái này làm cho nàng không còn cách nào khác đành cắn chặt răng mà chạy.
Cô nương, đừng làm việc ngốc.
Phía sau hai người vừa chạy theo vừa kêu, Thẩm Quân đâu dám quản nhiều như vậy, chạy ra khỏi Lang Hiên Các, đã chậm vài bước thở hồng hộc quay đầu lại nhìn, hoảng sợ, hai người họ thế nhưng gần nàng trong gang tấc, nàng không tự giác, lui về phía sau.
A a a! Lòng bàn chân không biết dẫm phải cái gì mềm mại, toàn bộ thân thể không chịu khống chế ngã đảo ra đằng sau. Thình thịch một tiếng, Thẩm Quân trong nháy mắt bị dòng nước nặng nề tẩm mãn, tứ chi mềm mại vô lực, thân thể trầm xuống.
Một đời này của nàng, chỉ như thế mà phải chết đi sao?
Thẩm Ảm vừa mới đi đến phụ cận Lang Hiên Các, liền thấy Đinh Hoà Tỉnh đang định nhảy xuống hồ, hắn ngay sau đó hắn giận dữ mắng: Làm cái gì.
Tướng quân, cô nương kia nhảy hồ tự sát! Trần Hồ vội vàng giải thích.
Thẩm Ảm nghe xong, tim đập cũng ngừng lại, còn kịp hỏi rõ ràng, đẩy Đinh Hoà Tỉnh một cái té ngã, nhào vào trong nước.
/176
|