Sở Tuyết trên mặt hiện vui vẻ, tin đồn này nếu là sự thật, thì đối với nàng chỉ có lợi chứ không hại.
Nếu nàng đem Thẩm Ảm tình trạng báo cáo lên triều đình, để xem Thẩm Ảm làm thế nào để tháo xuống tội danh cường bạo dân nữ này nữa.
Nhưng mà trong lòng Sở Tuyết còn vài nghi vấn: Ngươi làm sao có thể xác minh nữ tử kia không phải tự nguyện?
Thuý Liễu nhíu mày: Chỉ vì nàng kia suốt quá trình đến kinh thành đều bất tỉnh nhân sự, nghe nói Thẩm Ảm có chơi đùa với nàng trên đường đi, không có lúc nào hai người không dâm loạn, nữ tử còn khóc lóc ầm ĩ, toàn bộ đoàn xe đều có thể nghe thấy. Nhưng ở đó toàn là người của Thẩm Ảm, ngoài mặt không dám nói, âm thầm đều nghĩ Thẩm Ảm quá tàn bạo vô lễ, đem nàng kia tra tấn đến không còn là người.
Tên Thẩm Ảm này thật sự đáng giận, hắn ỷ sau lưng có Hoàng Thượng chống lưng, dám ban ngày ban mặc cường bạo dân nữ thường dân, thật là phải giết cho hả giận.
Lúc đầu nàng chỉ muốn bắt được nhược điểm của Thẩm Ảm, làm hắn bị quản chế bởi nàng, hiện giờ nghe xong vụ việc này, đều là nữ nhi với nhau, Sở Tuyết nhịn không được muốn vì nàng ta mà mở rộng chính nghĩa, báo thù rửa hận.
Thuý Liễu thấy Sở Tuyết động tâm, đúng lúc nhắc nhở nói: Tiểu thư, việc này nô tỳ vẫn chưa phái người xác nhận qua, vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng.
Ta biết, kỳ thực mọi chuyện đều rất đơn giản, Thẩm Ảm không muốn nàng ta bại lộ với mọi người, nên chắc chắn hắn giấu nàng ở đâu đó trong Thẩm Phủ, ngươi nghĩ mọi cách, phải tìm nàng ra bằng được cho ta. Ta nghĩ, phía Đông Viện rất có khả năng, đó là nơi ở của Thẩm Ảm, vị trí lại hẻo lánh, ngươi đầu tiên nên tập trung điều tra ở đó, nếu tìm được rồi lập tức báo cho ta.
Nô tỳ tuân mệnh. Thuý Liễu cúi đầu, cong eo rời khỏi Tây Viện.
Sở Tuyết tự nhận đầu óc tinh quang, sự việc tương tự không thể làm khó được nàng. Huống chi Thẩm Phủ này lại nhỏ, muốn tìm một nữ tử nhu nhược dễ như trở bàn tay. Chỉ cần nàng lừa gạt được nữ tử kia, chỉ đạo nàng đứng ra tố cáo Thẩm Ảm cường bạo mình, là có thể không cần tốn nhiều sức lực cũng khiến hắn thân bại danh liệt, tiếng xấu đồn xa, nàng còn nhân cơ hội này có thể giải trừ hôn ước.
Một công đôi việc.
Vì nữ tử kia, rốt cuộc Sở Tuyết cũng tìm được cho mình một lý do để tiếp tục ở lại nơi này.
Vài ngày sau, Thẩm Quân vẫn ở trong phòng, bỗng nhiên bên ngoài viện vang lên một âm thanh nôn nóng của nữ tử: Chuông Bạc....Chuông Bạc...Ngươi ở đâu rồi....?
Dựa theo biểu hiện bình thường, vẫn là nên chủ động ra ngoài tìm hiểu một phen, nhưng mà Thẩm Quân không như vậy, nàng vẫn như cũ thành thật ngồi ở trong phòng, không hề dao động.
Ám Nhất và Ám Tam nhìn nhau, chuẩn bị đem nữ tử kia đuổi đi nơi khác.
Sự việc tìm kiếm Chuông Bạc gì đó, chả ai khác ngoài Sở Tuyết, nàng giả bộ đi tìm sủng vật của mình, ý chính là muốn tới đây tìm kiếm nữ tử bị Thẩm Ảm cầm tù.
Theo như Thuý Liễu điều tra, tin tức kia tám chín mười phần là chính xác.
Nghe đồn nữ tử kia một thân như tuyết, mỗi ngày đều dùng nước mắt mà rửa mặt, nhận hết mọi tra tấn khổ sở, suy nhược không thôi.
Sở Tuyết thấy âm thanh của mình cũng đủ vang, nhưng bên trong Đông Viện không có người đáp lại, nàng dậm chân một cái, gõ lên cửa: Xin hỏi, bên trong có người không?
Lúc này, Thẩm Quân không thể giả vờ câm điếc, nàng đứng dậy đi đến bên cửa, hơn phân nữa thân mình giấu bên trong cánh cửa, chỉ lộ ra nữa cái đầu: Có chuyện gì sao?
Thanh âm khẩn trương lại mỏng manh, ánh mắt không ngừng lấp lóe, dường như là né tránh điều gì.
Không sai, chính là nàng ta.
Sở Tuyết trong lòng chắc chắn, trên mặt ôn hoà, vô hại nói: Cô nương, xin hỏi ngươi có nhìn thấy một còn mèo lông màu xám trắng chạy vào đây không?
Chưa từng gặp qua. Thẩm Quân lắc đầu.
Vậy được rồi. Sở Tuyết lộ vẻ thất vọng, nhưng sau đó lại hỏi tiếp: Tuy không tìm được Chuông Bạc, nhưng có thể gặp được cô nương ta thật lòng rất vui mừng, ở Thẩm Phủ trừ bỏ nô tỳ của ta, ngươi là nữ tử duy nhất. Ngươi có thể trò chuyện với ta không? Ta ở đây thật sự buồn muốn chết.
Thẩm Quân đầu tiên là lộ vẻ kinh hỉ, sau đó khó xử lắc đầu: Xin lỗi, ta không thể rời khỏi đây.
A? Vì sao vậy?
Hắn....Không....Không được.... Thẩm Quân tựa hồ như nói sai gì đó, trên mặt lộ vẻ hoảng loạn, vội sửa lại lời nói: Không có gì, mong ngươi có thể đừng nói ra chuyện đã từng gặp qua ta.
Ngươi không thể rời khỏi đây, vậy ta tới đây gặp ngươi. Sở Tuyết không vội buông tay, cơ hội tốt như vậy rất khó bỏ lỡ.
Thẩm Quân ló đầu ra nhìn bên ngoài, xác định không có người, thật cẩn thận mà nói: Vậy ngươi vào đi.
Sở Tuyết đi vào Đông Viện, Thẩm Quân lập tức đóng cửa lại, giống như sợ bị người khác nhìn được. Nàng biểu hiện thu hết vào mắt Sở Tuyết, đối với nữ tử nhu nhược này càng thêm sinh ra lòng thương hại đồng tình.
Hai người đi vào một bên Đông Viện, ngồi trên ghế đá: Ta kêu là Sở Tuyết, ngươi tên là gì? Sở Tuyết nhiệt tình hỏi.
Thẩm Quân....
Hai người bọn họ đều họ Thẩm? Sở Tuyết đối với Thẩm Quân và Thẩm Ảm quan hệ đều tràn ngập hoài nghi: Ta hôm nay mới vừa đến Thẩm Phủ, rất nhiều chuyện còn không biết, ngươi có thể nói cho ta biết một chút chuyện sao?
Ta cũng không biết nhiều lắm, Thẩm Quân nắm chặt bàn tay, vẻ mặt khó xử.
Sở Tuyết thất vọng: Không sao...À mà đúng rồi, ngươi cùng với Thẩm Ảm có quan hệ gì? Ngươi khả năng chưa biết đến ta, ta là tướng quân phu nhân chưa qua môn.
Phu nhân....Ha hả....
Chúng ta...Không... Thẩm Quân lộ vẻ phức tạp thống khổ, dùng âm thanh nhỏ nhẹ nức nở mà nói: Hắn là....Tiểu cữu của ta....
Nếu thật sự là tiểu cữu, hà tất gì nàng ta ấp úng, do dự, ngữ khí còn có vẻ không tình nguyện.
Thì ra là như thế, chúng ta về sau chính là người một nhà, Thẩm Quân.
Sở Tuyết cười nói, chủ động tiến lên cầm lấy tay Thẩm Quân.
Sở tiểu thư, ngươi....Ngươi thích tướng quân sao? Thẩm Quân hỏi.
Nói đến lời này, ta liền khổ sở, ta cũng không ngại cùng ngươi chia sẻ, ta thích một người nam nhân khác, nhưng cha ta lại bắt ta gả cho Thẩm Ảm, ta không thể cãi lời. Bất quá, ở đây có một người cháu gái tốt như ngươi, cảm giác cũng không tồi lắm.
Sở Tuyết nói chuyện với Thẩm Quân, tựa như là đem Thẩm Quân biến thành khuê mật thân mật, thật giả nửa nọ nửa kia, đem Thẩm Quân đối đãi tốt đến vô cùng.
Ở nơi tuyệt vọng nhất đời người, phàm là ai còn chút hy vọng, liền sẽ quên hết tất cả, mong có người cứu mạng, Sở Tuyết muốn biến thành vị chúa cứu thế trong lòng Thẩm Quân. Chỉ cần nàng muốn rời khỏi, Sở Tuyết liền giúp nàng rời khỏi, do đó, Sở Tuyết đối với Thẩm Quân cố gắng trở nên chân thật nhất có thể, khăng khăng trò chuyện.
Sở tiểu thư, nếu có thể nói, ta hy vọng ngươi có thể cùng với người mình yêu ở bên nhau. Thẩm Phủ có lẽ không phải là nơi tốt nhất để ngươi thuộc về. Thẩm Quân nói đến hốc mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống.
Sở Tuyết đột nhiên hoảng sợ, vội vàng lấy ra khăn tay lau nước mắt giúp nàng: Thẩm Quân, ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì sao? Ngươi có thể chia sẻ với ta.
Thẩm Quân lắc đầu, nghẹn ngào: Ngươi không giúp ta được đâu....Không có ai có thể giúp được ta....
Vừa lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân trầm ổn, Thẩm Quân lập tức đứng dậy lôi kéo Sở Tuyết: Hắn đã trở lại, ngươi chạy nhanh đi, không đi thì không kịp nữa.
Hai bên đối đầu lẫn nhau, liền phải xem ai biết được nhiều nhược điểm của đối phương hơn, mới có nhiều phần thắng, màn diễn này, nàng phải diễn tới cùng.
Mà trận đấu này, người cầm theo kịch bản chính là Thẩm Quân. Sở Tuyết đối với nàng, chỉ là nhân vật nhỏ.
Sở Tuyết vừa thấy, cảm thấy đúng là lúc này có thể làm Thẩm Quân tín nhiệm nàng hơn, vội vàng nói: Sao lại như vậy, ngươi chậm rãi nói.
Không còn thời gian nữa. Thẩm Ảm trở lại rồi, nếu hắn thấy ngươi ở đây, ta liền chết chắc. Thẩm Quân gấp gáp xoay người.
Làm sao vậy? Không phải hắn là tiểu cữu của ngươi sao? Sao lại xong đời? Sở Tuyết tuy đoán được nguyên nhân, nhưng lại cố ý hỏi.
Thẩm Quân không nhịn được run rẩy: Ta thật lòng rất vui có thể cùng ngươi quen biết, Sở Tuyết. Nhưng mà ta không muốn ngươi nhìn thấy bộ mặt dơ bẩn của ta, nếu như ngươi không thể rời khỏi, thì lập tức trốn đi. Nhớ kỹ, phải trốn cho kỹ, không thể bị phát hiện, nếu không hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
Sở Tuyết nội tâm rất kích động, nhưng trên mặt lộ vẻ khó hiểu, tuỳ ý để Thẩm Quân đẩy vào trong góc, không dám rời khỏi.
Cửa gỗ bị mở ra, Thẩm Ảm đi đến, Thẩm Quân lập tức đi đến đón tiếp hắn: Tiểu cữu....Ngươi đã trở lại... Nàng ánh mắt không ngừng lập loè, làm cho Thẩm Ảm phát hiện dị dạng.
Vân Vân, ngươi khóc? Thẩm Quân đỏ bừng hốc mắt làm hắn không vui nhíu mày.
Không có việc gì, chỉ là ta nhớ mẫu thân.
Thẩm Ảm an ủi hôn lên môi nàng, yêu thương vuốt ve bả vai, một màn này lập tức lọt vào trong ánh mắt Sở Tuyết. Quả nhiên, bọn họ không phải là dạng cậu cháu quan hệ đơn giản.
Ở trong viện gió lạnh hiu quạnh, nam tử cao lớn cúi người hôn cuồng nhiệt nữ tử mảnh mai trong lòng ngực, càn rỡ đến dâm đãng, môi lưỡi cùng nhau dây dưa, âm thanh dâm mĩ vang lên trong không khí.
Một thân nữ tử nhỏ nhắn, trong miệng phát ra âm thanh thống khổ (?) mà nức nở, trốn tránh nam tử cường hôn thô bạo.
Nữ tử lùi về sau, nam tử lại tiến lên. Cuối cùng, nữ tử sống lưng đụng phải hòn núi giả, bên trên mặt đá có phần gập ghềnh, cộm đến cả người Thẩm Quân đau không thôi, cầu xin tha thứ.
Tiểu cữu...Cầu ngươi...Không cần ở chỗ này....
Vân Vân ngoan....Cái miệng nhỏ của ngươi nếu không có côn thịt của ta lấp đầy, sợ rằng sẽ khó chịu. Tiểu cữu sẽ làm ngươi thoải mái...
Nếu nàng đem Thẩm Ảm tình trạng báo cáo lên triều đình, để xem Thẩm Ảm làm thế nào để tháo xuống tội danh cường bạo dân nữ này nữa.
Nhưng mà trong lòng Sở Tuyết còn vài nghi vấn: Ngươi làm sao có thể xác minh nữ tử kia không phải tự nguyện?
Thuý Liễu nhíu mày: Chỉ vì nàng kia suốt quá trình đến kinh thành đều bất tỉnh nhân sự, nghe nói Thẩm Ảm có chơi đùa với nàng trên đường đi, không có lúc nào hai người không dâm loạn, nữ tử còn khóc lóc ầm ĩ, toàn bộ đoàn xe đều có thể nghe thấy. Nhưng ở đó toàn là người của Thẩm Ảm, ngoài mặt không dám nói, âm thầm đều nghĩ Thẩm Ảm quá tàn bạo vô lễ, đem nàng kia tra tấn đến không còn là người.
Tên Thẩm Ảm này thật sự đáng giận, hắn ỷ sau lưng có Hoàng Thượng chống lưng, dám ban ngày ban mặc cường bạo dân nữ thường dân, thật là phải giết cho hả giận.
Lúc đầu nàng chỉ muốn bắt được nhược điểm của Thẩm Ảm, làm hắn bị quản chế bởi nàng, hiện giờ nghe xong vụ việc này, đều là nữ nhi với nhau, Sở Tuyết nhịn không được muốn vì nàng ta mà mở rộng chính nghĩa, báo thù rửa hận.
Thuý Liễu thấy Sở Tuyết động tâm, đúng lúc nhắc nhở nói: Tiểu thư, việc này nô tỳ vẫn chưa phái người xác nhận qua, vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng.
Ta biết, kỳ thực mọi chuyện đều rất đơn giản, Thẩm Ảm không muốn nàng ta bại lộ với mọi người, nên chắc chắn hắn giấu nàng ở đâu đó trong Thẩm Phủ, ngươi nghĩ mọi cách, phải tìm nàng ra bằng được cho ta. Ta nghĩ, phía Đông Viện rất có khả năng, đó là nơi ở của Thẩm Ảm, vị trí lại hẻo lánh, ngươi đầu tiên nên tập trung điều tra ở đó, nếu tìm được rồi lập tức báo cho ta.
Nô tỳ tuân mệnh. Thuý Liễu cúi đầu, cong eo rời khỏi Tây Viện.
Sở Tuyết tự nhận đầu óc tinh quang, sự việc tương tự không thể làm khó được nàng. Huống chi Thẩm Phủ này lại nhỏ, muốn tìm một nữ tử nhu nhược dễ như trở bàn tay. Chỉ cần nàng lừa gạt được nữ tử kia, chỉ đạo nàng đứng ra tố cáo Thẩm Ảm cường bạo mình, là có thể không cần tốn nhiều sức lực cũng khiến hắn thân bại danh liệt, tiếng xấu đồn xa, nàng còn nhân cơ hội này có thể giải trừ hôn ước.
Một công đôi việc.
Vì nữ tử kia, rốt cuộc Sở Tuyết cũng tìm được cho mình một lý do để tiếp tục ở lại nơi này.
Vài ngày sau, Thẩm Quân vẫn ở trong phòng, bỗng nhiên bên ngoài viện vang lên một âm thanh nôn nóng của nữ tử: Chuông Bạc....Chuông Bạc...Ngươi ở đâu rồi....?
Dựa theo biểu hiện bình thường, vẫn là nên chủ động ra ngoài tìm hiểu một phen, nhưng mà Thẩm Quân không như vậy, nàng vẫn như cũ thành thật ngồi ở trong phòng, không hề dao động.
Ám Nhất và Ám Tam nhìn nhau, chuẩn bị đem nữ tử kia đuổi đi nơi khác.
Sự việc tìm kiếm Chuông Bạc gì đó, chả ai khác ngoài Sở Tuyết, nàng giả bộ đi tìm sủng vật của mình, ý chính là muốn tới đây tìm kiếm nữ tử bị Thẩm Ảm cầm tù.
Theo như Thuý Liễu điều tra, tin tức kia tám chín mười phần là chính xác.
Nghe đồn nữ tử kia một thân như tuyết, mỗi ngày đều dùng nước mắt mà rửa mặt, nhận hết mọi tra tấn khổ sở, suy nhược không thôi.
Sở Tuyết thấy âm thanh của mình cũng đủ vang, nhưng bên trong Đông Viện không có người đáp lại, nàng dậm chân một cái, gõ lên cửa: Xin hỏi, bên trong có người không?
Lúc này, Thẩm Quân không thể giả vờ câm điếc, nàng đứng dậy đi đến bên cửa, hơn phân nữa thân mình giấu bên trong cánh cửa, chỉ lộ ra nữa cái đầu: Có chuyện gì sao?
Thanh âm khẩn trương lại mỏng manh, ánh mắt không ngừng lấp lóe, dường như là né tránh điều gì.
Không sai, chính là nàng ta.
Sở Tuyết trong lòng chắc chắn, trên mặt ôn hoà, vô hại nói: Cô nương, xin hỏi ngươi có nhìn thấy một còn mèo lông màu xám trắng chạy vào đây không?
Chưa từng gặp qua. Thẩm Quân lắc đầu.
Vậy được rồi. Sở Tuyết lộ vẻ thất vọng, nhưng sau đó lại hỏi tiếp: Tuy không tìm được Chuông Bạc, nhưng có thể gặp được cô nương ta thật lòng rất vui mừng, ở Thẩm Phủ trừ bỏ nô tỳ của ta, ngươi là nữ tử duy nhất. Ngươi có thể trò chuyện với ta không? Ta ở đây thật sự buồn muốn chết.
Thẩm Quân đầu tiên là lộ vẻ kinh hỉ, sau đó khó xử lắc đầu: Xin lỗi, ta không thể rời khỏi đây.
A? Vì sao vậy?
Hắn....Không....Không được.... Thẩm Quân tựa hồ như nói sai gì đó, trên mặt lộ vẻ hoảng loạn, vội sửa lại lời nói: Không có gì, mong ngươi có thể đừng nói ra chuyện đã từng gặp qua ta.
Ngươi không thể rời khỏi đây, vậy ta tới đây gặp ngươi. Sở Tuyết không vội buông tay, cơ hội tốt như vậy rất khó bỏ lỡ.
Thẩm Quân ló đầu ra nhìn bên ngoài, xác định không có người, thật cẩn thận mà nói: Vậy ngươi vào đi.
Sở Tuyết đi vào Đông Viện, Thẩm Quân lập tức đóng cửa lại, giống như sợ bị người khác nhìn được. Nàng biểu hiện thu hết vào mắt Sở Tuyết, đối với nữ tử nhu nhược này càng thêm sinh ra lòng thương hại đồng tình.
Hai người đi vào một bên Đông Viện, ngồi trên ghế đá: Ta kêu là Sở Tuyết, ngươi tên là gì? Sở Tuyết nhiệt tình hỏi.
Thẩm Quân....
Hai người bọn họ đều họ Thẩm? Sở Tuyết đối với Thẩm Quân và Thẩm Ảm quan hệ đều tràn ngập hoài nghi: Ta hôm nay mới vừa đến Thẩm Phủ, rất nhiều chuyện còn không biết, ngươi có thể nói cho ta biết một chút chuyện sao?
Ta cũng không biết nhiều lắm, Thẩm Quân nắm chặt bàn tay, vẻ mặt khó xử.
Sở Tuyết thất vọng: Không sao...À mà đúng rồi, ngươi cùng với Thẩm Ảm có quan hệ gì? Ngươi khả năng chưa biết đến ta, ta là tướng quân phu nhân chưa qua môn.
Phu nhân....Ha hả....
Chúng ta...Không... Thẩm Quân lộ vẻ phức tạp thống khổ, dùng âm thanh nhỏ nhẹ nức nở mà nói: Hắn là....Tiểu cữu của ta....
Nếu thật sự là tiểu cữu, hà tất gì nàng ta ấp úng, do dự, ngữ khí còn có vẻ không tình nguyện.
Thì ra là như thế, chúng ta về sau chính là người một nhà, Thẩm Quân.
Sở Tuyết cười nói, chủ động tiến lên cầm lấy tay Thẩm Quân.
Sở tiểu thư, ngươi....Ngươi thích tướng quân sao? Thẩm Quân hỏi.
Nói đến lời này, ta liền khổ sở, ta cũng không ngại cùng ngươi chia sẻ, ta thích một người nam nhân khác, nhưng cha ta lại bắt ta gả cho Thẩm Ảm, ta không thể cãi lời. Bất quá, ở đây có một người cháu gái tốt như ngươi, cảm giác cũng không tồi lắm.
Sở Tuyết nói chuyện với Thẩm Quân, tựa như là đem Thẩm Quân biến thành khuê mật thân mật, thật giả nửa nọ nửa kia, đem Thẩm Quân đối đãi tốt đến vô cùng.
Ở nơi tuyệt vọng nhất đời người, phàm là ai còn chút hy vọng, liền sẽ quên hết tất cả, mong có người cứu mạng, Sở Tuyết muốn biến thành vị chúa cứu thế trong lòng Thẩm Quân. Chỉ cần nàng muốn rời khỏi, Sở Tuyết liền giúp nàng rời khỏi, do đó, Sở Tuyết đối với Thẩm Quân cố gắng trở nên chân thật nhất có thể, khăng khăng trò chuyện.
Sở tiểu thư, nếu có thể nói, ta hy vọng ngươi có thể cùng với người mình yêu ở bên nhau. Thẩm Phủ có lẽ không phải là nơi tốt nhất để ngươi thuộc về. Thẩm Quân nói đến hốc mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống.
Sở Tuyết đột nhiên hoảng sợ, vội vàng lấy ra khăn tay lau nước mắt giúp nàng: Thẩm Quân, ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì sao? Ngươi có thể chia sẻ với ta.
Thẩm Quân lắc đầu, nghẹn ngào: Ngươi không giúp ta được đâu....Không có ai có thể giúp được ta....
Vừa lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân trầm ổn, Thẩm Quân lập tức đứng dậy lôi kéo Sở Tuyết: Hắn đã trở lại, ngươi chạy nhanh đi, không đi thì không kịp nữa.
Hai bên đối đầu lẫn nhau, liền phải xem ai biết được nhiều nhược điểm của đối phương hơn, mới có nhiều phần thắng, màn diễn này, nàng phải diễn tới cùng.
Mà trận đấu này, người cầm theo kịch bản chính là Thẩm Quân. Sở Tuyết đối với nàng, chỉ là nhân vật nhỏ.
Sở Tuyết vừa thấy, cảm thấy đúng là lúc này có thể làm Thẩm Quân tín nhiệm nàng hơn, vội vàng nói: Sao lại như vậy, ngươi chậm rãi nói.
Không còn thời gian nữa. Thẩm Ảm trở lại rồi, nếu hắn thấy ngươi ở đây, ta liền chết chắc. Thẩm Quân gấp gáp xoay người.
Làm sao vậy? Không phải hắn là tiểu cữu của ngươi sao? Sao lại xong đời? Sở Tuyết tuy đoán được nguyên nhân, nhưng lại cố ý hỏi.
Thẩm Quân không nhịn được run rẩy: Ta thật lòng rất vui có thể cùng ngươi quen biết, Sở Tuyết. Nhưng mà ta không muốn ngươi nhìn thấy bộ mặt dơ bẩn của ta, nếu như ngươi không thể rời khỏi, thì lập tức trốn đi. Nhớ kỹ, phải trốn cho kỹ, không thể bị phát hiện, nếu không hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
Sở Tuyết nội tâm rất kích động, nhưng trên mặt lộ vẻ khó hiểu, tuỳ ý để Thẩm Quân đẩy vào trong góc, không dám rời khỏi.
Cửa gỗ bị mở ra, Thẩm Ảm đi đến, Thẩm Quân lập tức đi đến đón tiếp hắn: Tiểu cữu....Ngươi đã trở lại... Nàng ánh mắt không ngừng lập loè, làm cho Thẩm Ảm phát hiện dị dạng.
Vân Vân, ngươi khóc? Thẩm Quân đỏ bừng hốc mắt làm hắn không vui nhíu mày.
Không có việc gì, chỉ là ta nhớ mẫu thân.
Thẩm Ảm an ủi hôn lên môi nàng, yêu thương vuốt ve bả vai, một màn này lập tức lọt vào trong ánh mắt Sở Tuyết. Quả nhiên, bọn họ không phải là dạng cậu cháu quan hệ đơn giản.
Ở trong viện gió lạnh hiu quạnh, nam tử cao lớn cúi người hôn cuồng nhiệt nữ tử mảnh mai trong lòng ngực, càn rỡ đến dâm đãng, môi lưỡi cùng nhau dây dưa, âm thanh dâm mĩ vang lên trong không khí.
Một thân nữ tử nhỏ nhắn, trong miệng phát ra âm thanh thống khổ (?) mà nức nở, trốn tránh nam tử cường hôn thô bạo.
Nữ tử lùi về sau, nam tử lại tiến lên. Cuối cùng, nữ tử sống lưng đụng phải hòn núi giả, bên trên mặt đá có phần gập ghềnh, cộm đến cả người Thẩm Quân đau không thôi, cầu xin tha thứ.
Tiểu cữu...Cầu ngươi...Không cần ở chỗ này....
Vân Vân ngoan....Cái miệng nhỏ của ngươi nếu không có côn thịt của ta lấp đầy, sợ rằng sẽ khó chịu. Tiểu cữu sẽ làm ngươi thoải mái...
/176
|