Thẩm Quân tỏ vẽ tôi đây không xấu hổ đâu, anh nghĩ nữ nhân xinh đẹp đều hư đốn, vậy thì tôi danh xứng như thật đi.
Nguyên Trách đứng dậy, bộ dạng thong dong, bắt đầu mặc quần áo, quay lưng về phía cô phát ra âm thanh trầm thấp: “Cô muốn cái gì?”
Đương nhiên là muốn anh.
Thẩm Quân ép bản thân phải đè xuống lời nói này, cô khẳng định chỉ cần cô nói ra, liền bị người kia khinh bỉ tột cùng.
“Tôi...muốn nhiều lắm...Tôi muốn GRACE ký hợp đồng với tôi....Còn muốn công ty cho tôi tài nguyên tốt...Nè...đừng nhìn tôi với ánh mắt đó...anh tin tôi đi...anh ký hợp đồng với tôi...chắc chắn không thua lỗ...”
GRACE là tên công ty giải trí dưới trướng Nguyên Thị, một công ty kinh tế vừa có tiếng vừa có miếng. Bao nhiêu ảnh đế ảnh hậu đều xuất thân từ công ty này.. Quan trọng hơn là, Uyển Khiết là từ công ty này mà ra. Thẩm Quân đương nhiên muốn trở thành minh tinh, đồng thời áp đảo Uyển Khiết xuống. Mà ôm cái phao lớn là GRACE chính là chuẩn không cần chỉnh.
Nguyên Trách nhìn Thẩm Quân, bỏ qua định kiến cá nhân, thì cô quả thật đủ điều kiện, công ty tập trung tuyên truyền chừng một năm sẽ tạo nên cú hit lớn trong giới giải trí. Nhưng mà hắn đường đường là nam tử hán lại bị cô gái này uy hiếp, đúng là lần đầu tiên gặp phải.
Cô gái này quả thực nghĩ đâu nói đó, không khóc không nháo loạn, không nói cần anh phụ trách, cũng không nói là có bao nhiêu yêu anh.
Thẩm Quân lại lên tiếng: “Có vậy thôi mà không đáp ứng được....đúng là keo kiệt...lấy đi đêm đầu tiên của tôi...tôi chỉ xin có một chút điều nho nhỏ thôi mà cũng....”
“Được.” Thanh niên nào đó đau đầu, một cô gái, quần áo không chỉnh tề, nửa đêm lại cùng một nam nhân cò kè mặc cả.
Sau khi đạt được thứ mong muốn, Thẩm Quân bổ nhào lên giường, sau đó vung tay ra hiệu “Ngươi có thể đi rồi”. Đương nhiên, Nguyên Trách cũng không có ý muốn ở lại, xoay người bỏ đi.
Thẩm Quân leo lên giường, là ngủ một giấc tới ngày hôm sau. Lười biếng tỉnh dậy duỗi cái eo, cầm lấy điện thoại đầu giường lưu vào số điện thoại của Nguyên Trách. Sau đó lại tìm số điện thoại của người quản lý.
Tuy nguyên chủ của cô tham gia giới giải trí vui chơi là chính, nhưng cô thật lòng muốn trở thành một nghệ sĩ chân chính nga. Nên cô không thể không nhờ vả hệ thống quân.
“Phùng tỷ, em ở Caspian phòng 419, chị tới đây mang giúp em bộ quần áo.” Thẩm Quân lười biếng nói.
“Đêm qua lại chơi trò gì?” Phùng Dĩ Nhạn cảm thấy có gì đó không ổn, chất vấn.
“Uống một ít rượu. Chị mau tới. Em có việc tốt muốn báo. Đúng rồi, chị kêu Bành Bành gọi phòng làm việc hỏi về bản hợp đồng của em, không phải sắp hết hạn sao? Hết thì hết đi, đừng ký tiếp.”
“Người lại muốn làm gì đây?”
Thẩm Quân khoe khoang cười hai tiếng: “Em ký hợp đồng với GRACE. Về sau chúng ta có thể thoải mái ăn sơn hào hải vị, cơm ngon rượu say. Vậy đi. Chào.”
Cái gì vậy? Thẩm Quân không phải bị ma nhập chứ? Sao lại đổi tính rồi? Lại ký hợp đồng với GRACE? Thẩm Quân gia thế không tồi, được người nhà bố trí cho một quản lý siêu cấp vũ trụ là Phùng Dĩ Nhạn và trợ lý nhỏ chịu thương chịu khó Bành Cát. Tiền lương cao, việc lại nhàn, ai mà không ham làm.
Nguyên Trách đứng dậy, bộ dạng thong dong, bắt đầu mặc quần áo, quay lưng về phía cô phát ra âm thanh trầm thấp: “Cô muốn cái gì?”
Đương nhiên là muốn anh.
Thẩm Quân ép bản thân phải đè xuống lời nói này, cô khẳng định chỉ cần cô nói ra, liền bị người kia khinh bỉ tột cùng.
“Tôi...muốn nhiều lắm...Tôi muốn GRACE ký hợp đồng với tôi....Còn muốn công ty cho tôi tài nguyên tốt...Nè...đừng nhìn tôi với ánh mắt đó...anh tin tôi đi...anh ký hợp đồng với tôi...chắc chắn không thua lỗ...”
GRACE là tên công ty giải trí dưới trướng Nguyên Thị, một công ty kinh tế vừa có tiếng vừa có miếng. Bao nhiêu ảnh đế ảnh hậu đều xuất thân từ công ty này.. Quan trọng hơn là, Uyển Khiết là từ công ty này mà ra. Thẩm Quân đương nhiên muốn trở thành minh tinh, đồng thời áp đảo Uyển Khiết xuống. Mà ôm cái phao lớn là GRACE chính là chuẩn không cần chỉnh.
Nguyên Trách nhìn Thẩm Quân, bỏ qua định kiến cá nhân, thì cô quả thật đủ điều kiện, công ty tập trung tuyên truyền chừng một năm sẽ tạo nên cú hit lớn trong giới giải trí. Nhưng mà hắn đường đường là nam tử hán lại bị cô gái này uy hiếp, đúng là lần đầu tiên gặp phải.
Cô gái này quả thực nghĩ đâu nói đó, không khóc không nháo loạn, không nói cần anh phụ trách, cũng không nói là có bao nhiêu yêu anh.
Thẩm Quân lại lên tiếng: “Có vậy thôi mà không đáp ứng được....đúng là keo kiệt...lấy đi đêm đầu tiên của tôi...tôi chỉ xin có một chút điều nho nhỏ thôi mà cũng....”
“Được.” Thanh niên nào đó đau đầu, một cô gái, quần áo không chỉnh tề, nửa đêm lại cùng một nam nhân cò kè mặc cả.
Sau khi đạt được thứ mong muốn, Thẩm Quân bổ nhào lên giường, sau đó vung tay ra hiệu “Ngươi có thể đi rồi”. Đương nhiên, Nguyên Trách cũng không có ý muốn ở lại, xoay người bỏ đi.
Thẩm Quân leo lên giường, là ngủ một giấc tới ngày hôm sau. Lười biếng tỉnh dậy duỗi cái eo, cầm lấy điện thoại đầu giường lưu vào số điện thoại của Nguyên Trách. Sau đó lại tìm số điện thoại của người quản lý.
Tuy nguyên chủ của cô tham gia giới giải trí vui chơi là chính, nhưng cô thật lòng muốn trở thành một nghệ sĩ chân chính nga. Nên cô không thể không nhờ vả hệ thống quân.
“Phùng tỷ, em ở Caspian phòng 419, chị tới đây mang giúp em bộ quần áo.” Thẩm Quân lười biếng nói.
“Đêm qua lại chơi trò gì?” Phùng Dĩ Nhạn cảm thấy có gì đó không ổn, chất vấn.
“Uống một ít rượu. Chị mau tới. Em có việc tốt muốn báo. Đúng rồi, chị kêu Bành Bành gọi phòng làm việc hỏi về bản hợp đồng của em, không phải sắp hết hạn sao? Hết thì hết đi, đừng ký tiếp.”
“Người lại muốn làm gì đây?”
Thẩm Quân khoe khoang cười hai tiếng: “Em ký hợp đồng với GRACE. Về sau chúng ta có thể thoải mái ăn sơn hào hải vị, cơm ngon rượu say. Vậy đi. Chào.”
Cái gì vậy? Thẩm Quân không phải bị ma nhập chứ? Sao lại đổi tính rồi? Lại ký hợp đồng với GRACE? Thẩm Quân gia thế không tồi, được người nhà bố trí cho một quản lý siêu cấp vũ trụ là Phùng Dĩ Nhạn và trợ lý nhỏ chịu thương chịu khó Bành Cát. Tiền lương cao, việc lại nhàn, ai mà không ham làm.
/176
|