Con không đồng ý. Nguyên Trách nhíu mày.
Hắn không nghĩ tới cảnh mẹ cứ như vậy mà lại bày ra cái chuyện ép hôn này. Quả thật vớ vẩn đến cực điểm.
Nguyên phu nhân không muốn ở ngoài đường lại lời ra tiếng vào với hắn, quay về phía xe: Con không có quyền quyết định. Sau đó lên xe rời đi. Còn không quên gửi cho hắn số điện thoại Trần Như Khanh.
Con mẹ nó. Nguyên Trách tức giận, đá vào gốc cần gần đó. Thô bạo chửi thề một tiếng. Hắn nhắn cho Trần Như Khanh một tin, sau đó gọi điện cho nữ nhân vô lương tâm cả đêm cứ quấn lấy suy nghĩ hắn.
Trần Như Khanh ngồi ở ghế sau xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc ảm đạm. Nghe được điện thoại báo có tin nhắn: Tôi muốn Trần tiểu thư tự động từ hôn.
Nếu nghĩ cho đại cục, việt làm ảnh hưởng đến ba mẹ như vậy, cô sẽ không làm. Bất quá, cô tin tưởng hôn sự này đương nhiên không thể diễn ra theo ý muốn, chỉ đành chờ chính Nguyên Trách hối hôn. Suy tư một hồi, lại soạn một tin nhắn, gửi đến một số điện thoại không lưu tên: Em sắp đính hôn, anh có chúc phúc cho em không? Từ nay anh được giải thoát rồi.
Cùng thời điểm đó, thành phố B.
Tại một chung cư cao cấp, một thanh niên cao lớn đứng ở cửa sổ nhìn xuống lề đường. Đọc xong tin nhắn, hắn cười một tiếng, không biết là cao hứng hay là trào phúng. Rồi sau đó, điện thoại di động bị nam nhân nện trên nền đất, vỡ tan tành. Thanh niên tuấn mỹ kia đầy tức giận, sau đó rời khỏi nhà, chạy đến quán bar.
--------------
Ăn xong, Thẩm Quân bị Hách An Thuần đưa tới một nơi biểu diễn âm nhạc cổ diễn. Nhưng mà loại âm nhạc này đâu có thích hợp với những người như cô, cầm điện thoại nghịch một hồi, liền có tiếng chuông, vừa thấy người gọi đến là Đại Kim Chủ . Không nghĩ ngợi liền tắt máy.
Người nào đó tức giận gửi cho cô một tin nhắn:
Ở đâu!
Thẩm Quân nhìn màn hình di động, hơi hơi nhướng mày, khó khăn lắm mới được xem Nguyên Trách dùng dấu chấm câu, thật sự không giống tác phong của hắn. Xem ra là cái người nào đó đang nóng lắm rồi.
Thẩm Quân quay mặt liếc nhìn người bên cạnh, dẫn cô tới đây lại nằm lăn ra ghế mà ngủ. Đúng là Nguyên Trách soái hơn hắn rất nhiều. Nhưng mà nếu Nguyên Trách giống Hách An Thuần, cô đảm bảo hắn sẽ hận không thể cùng cô gặp mặt 24 trên 24. Cô muốn gì đều ngoan ngoãn phục tùng, nhưng mà nếu hắn thật sự như vậy, cô sẽ không cảm thấy thú vị. Nội tâm con gái vẫn thích nam nhân bá đạo mà. Không phải sao?
Chờ đến khi người biểu diễn violin trên sân khấu kết thúc, Thẩm Quân mới từ từ trả lời tin nhắn nói cho Nguyên Trách địa chỉ. Cô muốn hắn nôn nóng một chút, đừng nghĩ ăn cô sạch sẽ rồi thì không còn biết gì nữa.
Đứng ở rạp hát, Hách An Thuần nhìn Thẩm Quân một thân váy đen, tôn lên cơ thể trắng nõn, đẫy đà. Hạ thể không chịu khống chế đã ngo ngoe rục rịch.
Cùng anh tới quán bar đi? Hách An Thuần làm như vô tình hỏi, trong lòng lại hy vọng mười vạn lần. Nếu Thẩm Quân đáp ứng, rượu vào, sau đó náo loạn, cũng không phải không tốt. Tưởng tượng có thể cùng cô gái xinh đẹp này, sung sướng cả đêm, Hách An Thuần trong mắt lóe lên, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Thẩm Quân, không chút nào che dấu.
Thẩm Quân bị hắn nhìn đến ớn lạnh, nhưng cô thật sự không muốn cùng loại nam nhân ấu trĩ này chơi tình một đêm. Còn không bằng kim chủ của cô, hắn muốn chơi n đêm cô cũng chiều theo tới cùng.
Không được, có người tới đón rồi, cảm ơn anh đã đãi tôi một bữa. Thẩm Quân không có chút nào áy náy, cự tuyệt hắn, làm Hách An Thuấn ngọn lửa trong lòng phút chốc dập tắt chỉ còn cái lạnh thấu xương.
Còn sớm mà?
11 giờ đêm rồi, còn sớm cái gì? Trong lòng quả thật xem thường, nhưng trên mặt vẫn là cười mỉm lấy lệ, ai bảo đây là bạn thân Nguyên Trách chứ.
Nguyên Trách lúc này lái xe tới, Thẩm Quân nói: Tới rồi, đi trước đây, tạm biệt. Dứt lời, cũng vội vàng đi về phía xe. Hách An Thuần nhìn theo ánh mắt Thẩm Quân, thần sắc phức tạp: Sao có thể là Nguyên Trách? Không thể nào...Không thể nào...
Hắn không nghĩ tới cảnh mẹ cứ như vậy mà lại bày ra cái chuyện ép hôn này. Quả thật vớ vẩn đến cực điểm.
Nguyên phu nhân không muốn ở ngoài đường lại lời ra tiếng vào với hắn, quay về phía xe: Con không có quyền quyết định. Sau đó lên xe rời đi. Còn không quên gửi cho hắn số điện thoại Trần Như Khanh.
Con mẹ nó. Nguyên Trách tức giận, đá vào gốc cần gần đó. Thô bạo chửi thề một tiếng. Hắn nhắn cho Trần Như Khanh một tin, sau đó gọi điện cho nữ nhân vô lương tâm cả đêm cứ quấn lấy suy nghĩ hắn.
Trần Như Khanh ngồi ở ghế sau xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc ảm đạm. Nghe được điện thoại báo có tin nhắn: Tôi muốn Trần tiểu thư tự động từ hôn.
Nếu nghĩ cho đại cục, việt làm ảnh hưởng đến ba mẹ như vậy, cô sẽ không làm. Bất quá, cô tin tưởng hôn sự này đương nhiên không thể diễn ra theo ý muốn, chỉ đành chờ chính Nguyên Trách hối hôn. Suy tư một hồi, lại soạn một tin nhắn, gửi đến một số điện thoại không lưu tên: Em sắp đính hôn, anh có chúc phúc cho em không? Từ nay anh được giải thoát rồi.
Cùng thời điểm đó, thành phố B.
Tại một chung cư cao cấp, một thanh niên cao lớn đứng ở cửa sổ nhìn xuống lề đường. Đọc xong tin nhắn, hắn cười một tiếng, không biết là cao hứng hay là trào phúng. Rồi sau đó, điện thoại di động bị nam nhân nện trên nền đất, vỡ tan tành. Thanh niên tuấn mỹ kia đầy tức giận, sau đó rời khỏi nhà, chạy đến quán bar.
--------------
Ăn xong, Thẩm Quân bị Hách An Thuần đưa tới một nơi biểu diễn âm nhạc cổ diễn. Nhưng mà loại âm nhạc này đâu có thích hợp với những người như cô, cầm điện thoại nghịch một hồi, liền có tiếng chuông, vừa thấy người gọi đến là Đại Kim Chủ . Không nghĩ ngợi liền tắt máy.
Người nào đó tức giận gửi cho cô một tin nhắn:
Ở đâu!
Thẩm Quân nhìn màn hình di động, hơi hơi nhướng mày, khó khăn lắm mới được xem Nguyên Trách dùng dấu chấm câu, thật sự không giống tác phong của hắn. Xem ra là cái người nào đó đang nóng lắm rồi.
Thẩm Quân quay mặt liếc nhìn người bên cạnh, dẫn cô tới đây lại nằm lăn ra ghế mà ngủ. Đúng là Nguyên Trách soái hơn hắn rất nhiều. Nhưng mà nếu Nguyên Trách giống Hách An Thuần, cô đảm bảo hắn sẽ hận không thể cùng cô gặp mặt 24 trên 24. Cô muốn gì đều ngoan ngoãn phục tùng, nhưng mà nếu hắn thật sự như vậy, cô sẽ không cảm thấy thú vị. Nội tâm con gái vẫn thích nam nhân bá đạo mà. Không phải sao?
Chờ đến khi người biểu diễn violin trên sân khấu kết thúc, Thẩm Quân mới từ từ trả lời tin nhắn nói cho Nguyên Trách địa chỉ. Cô muốn hắn nôn nóng một chút, đừng nghĩ ăn cô sạch sẽ rồi thì không còn biết gì nữa.
Đứng ở rạp hát, Hách An Thuần nhìn Thẩm Quân một thân váy đen, tôn lên cơ thể trắng nõn, đẫy đà. Hạ thể không chịu khống chế đã ngo ngoe rục rịch.
Cùng anh tới quán bar đi? Hách An Thuần làm như vô tình hỏi, trong lòng lại hy vọng mười vạn lần. Nếu Thẩm Quân đáp ứng, rượu vào, sau đó náo loạn, cũng không phải không tốt. Tưởng tượng có thể cùng cô gái xinh đẹp này, sung sướng cả đêm, Hách An Thuần trong mắt lóe lên, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Thẩm Quân, không chút nào che dấu.
Thẩm Quân bị hắn nhìn đến ớn lạnh, nhưng cô thật sự không muốn cùng loại nam nhân ấu trĩ này chơi tình một đêm. Còn không bằng kim chủ của cô, hắn muốn chơi n đêm cô cũng chiều theo tới cùng.
Không được, có người tới đón rồi, cảm ơn anh đã đãi tôi một bữa. Thẩm Quân không có chút nào áy náy, cự tuyệt hắn, làm Hách An Thuấn ngọn lửa trong lòng phút chốc dập tắt chỉ còn cái lạnh thấu xương.
Còn sớm mà?
11 giờ đêm rồi, còn sớm cái gì? Trong lòng quả thật xem thường, nhưng trên mặt vẫn là cười mỉm lấy lệ, ai bảo đây là bạn thân Nguyên Trách chứ.
Nguyên Trách lúc này lái xe tới, Thẩm Quân nói: Tới rồi, đi trước đây, tạm biệt. Dứt lời, cũng vội vàng đi về phía xe. Hách An Thuần nhìn theo ánh mắt Thẩm Quân, thần sắc phức tạp: Sao có thể là Nguyên Trách? Không thể nào...Không thể nào...
/176
|