Thẩm Quân trừng mắt, có điểm không tin được, cho rằng mình nghe lầm, xoa xoa mắt: Anh, anh nói cái gì, nói lại đi?
Nguyên Trách nói xong, cảm thấy xấu hổ không tả được, lại nghe cô bảo lập lại, trừng mắt quát: Cái gì cũng chưa nói.
Không đúng, anh nói anh muốn kết hôn với tôi? Anh yêu tôi rồi, đúng không Nguyên Trách? Thẩm Quân ngồi dậy, tiến lại gần Nguyên Trách, vừa nói vừa cười, trên mặt đều là đắc ý miễn bàn.
Nếu nói lần đó hắn thô lỗ như vậy, cô không giận, là xạo. Cô phải nằm lì ở trên giường mấy ngày mới có thể xuống giường đi chậm chậm. Hai cái đùi cũng mỏi lì không còn cảm giác. Sau cái ngày đó, hắn không nói gì nữa, cũng không tìm cô. Đột nhiên lại nghĩ tới vị hôn thê kia, thanh giọng nói: Trần Như Khanh thì sao? Nói xong còn bĩu môi bất mãn.
Cô đương nhiên biết Nguyên Trách sẽ không làm ra cái chuyện điên rồ này, nhưng mà cô đáp ứng hắn liền thì không được tốt lắm, còn một vị phu nhân ở nhà, cô còn chưa có cơ hội tiếp xúc.
Nguyên Trách nhìn Thẩm Quân là bộ dạng tiểu nhân đắc chí, không biết bây giờ hối hận còn kịp hay không. Còn về phía Trần Như Khanh thì căn bản không có gì để lo, chỉ cần cô ta từ hôn, mọi việc đều ổn thỏa, mà hắn cũng sẽ không để cô ta chịu thiệt thòi gì nhiều.
Em giải thích đi, em với Thẩm Bạch là làm sao? Nguyên Trách đột nhiên lái qua chuyện khác, nhắc tới cái tên được coi là bạn trai Thẩm Quân, trong lòng liền thấy không thoải mái. Giống như vật sủng của mình bị người khác cướp đi vậy.
Đối với việc bị Nguyên Trách làm khó dễ, Thẩm Quân sớm có chuẩn bị: Chỉ là bạn bè mà thôi, trùng hợp là cùng họ Thẩm, quan hệ không tệ lắm. Yên tâm đi, Thẩm ca có người trong lòng rồi, bất quá là ai thì tôi cũng không rõ lắm.
Nếu em đã thích giúp người như vậy thì em nên giúp tới cùng, đừng bỏ lỡ giữa chừng. Nguyên Trách cười khẩy, bộ dạng lúc nào cũng là thích giúp đỡ người khác, nhưng hắn tin cô không đơn giản như vậy, nói giúp là giúp.
--------------------
Hai ngày sau.
Nguyên phu nhân gọi điện triệu tập Nguyên Trách khẩn cấp về nhà.
Phu nhân vẫn ăn mặc cao quý như cũ, trang điểm khéo léo, đang nhâm nhi hồng trà, nhàn nhạc xem tin tức. Hắn nghĩ tới Thẩm Quân, ngày thường hay xem phim truyền hình, không thì chơi trò chơi, có khi còn ầm ĩ với hắn, có lúc thì lại ăn uống thả cửa, bộ dạng phong phú, thoải mái, làm người khác tự nhiên sinh hảo cảm.
Còn Nguyên phu nhân, mỗi ngày đều đi gặp vài người bạn làm ăn trong giới, không thì cũng đi uống trà, hoặc là tham gia vài cái quỹ từ thiện tẻ nhạt, trên cơ bản là cuộc sống quá quy tắc, quá buồn tẻ. Nguyên Trách lần đầu tin trong đời phát hiện ra Nguyên phu nhân sống cuộc đời nhàm chán tẻ nhạt như vậy, vẫn là nghĩ tới Thẩm Quân, tính tình cô ấy không tồi chút nào.
Trần gia từ hôn. Nguyên phu nhân lúc này buông chén trà xuống, trên mặt bình thản, nhưng trong mắt không giấu được tia nghi ngờ.
Nguyên Trách làm bộ kinh ngạc: Chắc là người ta không vừa lòng con.
Còn không phải đúng với ý ngươi? Có thể cùng với cái con hồ ly tinh kia ở chung một chỗ, ân ân ái ái, mẹ nói rõ cho con câu này, chỉ cần ngày nào mẹ còn ở trong căn nhà này, thì đừng mong mẹ chấp nhận con hồ ly tinh đó. Nguyên phu nhân nổi giận, đối với Thẩm Quân đều là coi thường.
Mẹ, rõ ràng là mẹ có thành kiến với cô ấy? Bởi vì cô ấy lớn lên xinh đẹp sao? Bởi vì cô ấy làm mẹ nhớ tới Đường Thu Uyển, nghĩ tới cuộc hôn nhân thất bại của mẹ, có phải không?
Ở trong chăn mới biết chăn có rận, đương nhiên Nguyên Trách hiểu rõ mẹ mình, càng hiểu rõ vì sao bà ấy ác cảm với Thẩm Quân như vậy.
Câm miệng! Nguyên phu nhân mặc đại biến, tức giận nói: Con vì con hồ ly tinh đó mà cãi lại mẹ, hôm nay nó không bước được vào nhà họ Nguyên, thì sau này cũng sẽ không.
Nguyên Trách cau mày: Con bận, đi trước. Nguyên phu nhân nói đến vô lý, càng không cho người khác cơ hội giải thích, nói nhiều với bà cũng vô ích.
Nguyên phu nhân ở phía sau nổi giận, la lên: Con đừng có mơ, mẹ sẽ không chấp nhận loại con dâu như vậy.
Ngồi trên xe, nội tâm bực bội, Nguyên Trách nghĩ nghĩ, cầm điện thoại gọi cho một người: Giúp tôi điều tra một người tên Đường Thu Uyển. Có một số việc muốn mở nút phải tìm người thắt nút, nếu không lấy trứng chọi đá là không thể nào có kết quả tốt đẹp được.
Nguyên Trách nói xong, cảm thấy xấu hổ không tả được, lại nghe cô bảo lập lại, trừng mắt quát: Cái gì cũng chưa nói.
Không đúng, anh nói anh muốn kết hôn với tôi? Anh yêu tôi rồi, đúng không Nguyên Trách? Thẩm Quân ngồi dậy, tiến lại gần Nguyên Trách, vừa nói vừa cười, trên mặt đều là đắc ý miễn bàn.
Nếu nói lần đó hắn thô lỗ như vậy, cô không giận, là xạo. Cô phải nằm lì ở trên giường mấy ngày mới có thể xuống giường đi chậm chậm. Hai cái đùi cũng mỏi lì không còn cảm giác. Sau cái ngày đó, hắn không nói gì nữa, cũng không tìm cô. Đột nhiên lại nghĩ tới vị hôn thê kia, thanh giọng nói: Trần Như Khanh thì sao? Nói xong còn bĩu môi bất mãn.
Cô đương nhiên biết Nguyên Trách sẽ không làm ra cái chuyện điên rồ này, nhưng mà cô đáp ứng hắn liền thì không được tốt lắm, còn một vị phu nhân ở nhà, cô còn chưa có cơ hội tiếp xúc.
Nguyên Trách nhìn Thẩm Quân là bộ dạng tiểu nhân đắc chí, không biết bây giờ hối hận còn kịp hay không. Còn về phía Trần Như Khanh thì căn bản không có gì để lo, chỉ cần cô ta từ hôn, mọi việc đều ổn thỏa, mà hắn cũng sẽ không để cô ta chịu thiệt thòi gì nhiều.
Em giải thích đi, em với Thẩm Bạch là làm sao? Nguyên Trách đột nhiên lái qua chuyện khác, nhắc tới cái tên được coi là bạn trai Thẩm Quân, trong lòng liền thấy không thoải mái. Giống như vật sủng của mình bị người khác cướp đi vậy.
Đối với việc bị Nguyên Trách làm khó dễ, Thẩm Quân sớm có chuẩn bị: Chỉ là bạn bè mà thôi, trùng hợp là cùng họ Thẩm, quan hệ không tệ lắm. Yên tâm đi, Thẩm ca có người trong lòng rồi, bất quá là ai thì tôi cũng không rõ lắm.
Nếu em đã thích giúp người như vậy thì em nên giúp tới cùng, đừng bỏ lỡ giữa chừng. Nguyên Trách cười khẩy, bộ dạng lúc nào cũng là thích giúp đỡ người khác, nhưng hắn tin cô không đơn giản như vậy, nói giúp là giúp.
--------------------
Hai ngày sau.
Nguyên phu nhân gọi điện triệu tập Nguyên Trách khẩn cấp về nhà.
Phu nhân vẫn ăn mặc cao quý như cũ, trang điểm khéo léo, đang nhâm nhi hồng trà, nhàn nhạc xem tin tức. Hắn nghĩ tới Thẩm Quân, ngày thường hay xem phim truyền hình, không thì chơi trò chơi, có khi còn ầm ĩ với hắn, có lúc thì lại ăn uống thả cửa, bộ dạng phong phú, thoải mái, làm người khác tự nhiên sinh hảo cảm.
Còn Nguyên phu nhân, mỗi ngày đều đi gặp vài người bạn làm ăn trong giới, không thì cũng đi uống trà, hoặc là tham gia vài cái quỹ từ thiện tẻ nhạt, trên cơ bản là cuộc sống quá quy tắc, quá buồn tẻ. Nguyên Trách lần đầu tin trong đời phát hiện ra Nguyên phu nhân sống cuộc đời nhàm chán tẻ nhạt như vậy, vẫn là nghĩ tới Thẩm Quân, tính tình cô ấy không tồi chút nào.
Trần gia từ hôn. Nguyên phu nhân lúc này buông chén trà xuống, trên mặt bình thản, nhưng trong mắt không giấu được tia nghi ngờ.
Nguyên Trách làm bộ kinh ngạc: Chắc là người ta không vừa lòng con.
Còn không phải đúng với ý ngươi? Có thể cùng với cái con hồ ly tinh kia ở chung một chỗ, ân ân ái ái, mẹ nói rõ cho con câu này, chỉ cần ngày nào mẹ còn ở trong căn nhà này, thì đừng mong mẹ chấp nhận con hồ ly tinh đó. Nguyên phu nhân nổi giận, đối với Thẩm Quân đều là coi thường.
Mẹ, rõ ràng là mẹ có thành kiến với cô ấy? Bởi vì cô ấy lớn lên xinh đẹp sao? Bởi vì cô ấy làm mẹ nhớ tới Đường Thu Uyển, nghĩ tới cuộc hôn nhân thất bại của mẹ, có phải không?
Ở trong chăn mới biết chăn có rận, đương nhiên Nguyên Trách hiểu rõ mẹ mình, càng hiểu rõ vì sao bà ấy ác cảm với Thẩm Quân như vậy.
Câm miệng! Nguyên phu nhân mặc đại biến, tức giận nói: Con vì con hồ ly tinh đó mà cãi lại mẹ, hôm nay nó không bước được vào nhà họ Nguyên, thì sau này cũng sẽ không.
Nguyên Trách cau mày: Con bận, đi trước. Nguyên phu nhân nói đến vô lý, càng không cho người khác cơ hội giải thích, nói nhiều với bà cũng vô ích.
Nguyên phu nhân ở phía sau nổi giận, la lên: Con đừng có mơ, mẹ sẽ không chấp nhận loại con dâu như vậy.
Ngồi trên xe, nội tâm bực bội, Nguyên Trách nghĩ nghĩ, cầm điện thoại gọi cho một người: Giúp tôi điều tra một người tên Đường Thu Uyển. Có một số việc muốn mở nút phải tìm người thắt nút, nếu không lấy trứng chọi đá là không thể nào có kết quả tốt đẹp được.
/176
|