Nhất định là bị điên rồi? Cô hiện tại là tiểu thư khuê các, lại đi nói những lời này? Hắn sẽ biến cô thành cái loại con gái gì đây?
Chúc Cẩm Thành trong đầu truyền đến một âm thanh Ầm , hai mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm Thẩm Quân, hắn lập tức muốn đá một cước vào người Thẩm Quân, chỉ là trong nháy mắt, hạ thân yên lặng nhiều năm đột nhiên giật giật một cái
Thời điểm đó cả người hắn đều cứng đờ, lý trí Thẩm Quân lúc này lại bay đến nơi nào đó xa xôi, hơn nữa lại nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, thậm chí một khoảng cách nhỏ thôi là có thể chụp được hạ thân của hắn.
Ở ranh giới lý trí cuối cùng,, Thẩm Quân mua được khả năng xoa bóp kỹ thuật cao mà, cô muốn chứng minh đều đó, nhưng không muốn bản thân quá tùy tiện. Không khí có chút đình trệ kì lạ, thừa dịp Chúc Cẩm Thành không động đậy, Thẩm Quân ngồi dậy nghiêm chỉnh nhì nhắn, hai người mặt đối mặt, Thẩm Quân từ sau lưng lấy ra một tấm giấy chứng nhận, nghiêm túc nói: Chúc tiên sinh, hiện ta chúng ta nói rõ, những điều khi nãy coi như là ngoài ý muốn đi.
Chúc Cẩm Thành gật đầu, hắn muốn xác định hạ thân vừa rồi thật sự có động đậy, rốt cuộc có phải ảo giác hay không.
Thẩm Quân mở giấy chứng nhận ra đặt trên tay Chúc Cẩm Thành, trên đó viết:
Tiến Sĩ Tâm Lý Học, Đại Học Lâm Sàng Harvard - Bằng Tốt Nghiệp.
Chúc Cẩm Thành cúi đầu nhìn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước mặt, cô mặc áo sơ mi đơn giản rộng thùng thình với quần jean, tóc đen nhánh cột gọn sau tay, lộ ra cả một người thoải mái tràn sức sống. Như vậy mà đi làm bác sĩ tâm lý?
Tôi nói thẳng vậy, chắc anh biết lý do tại sao tôi ở đây, tôi sẽ dùng hành động trực tiếp chứng minh khả năng của tôi, anh cứ nghĩ đơn giản là nam nữ bình đẳng sinh hoạt tùy ý đi, Tuy là trên mặt Thẩm Quân đều là bình ổn, dịu dàng, nhưng trong lòng thật sự sợ chết khiếp.
Chúc Cẩm Thành không nói gì, hay tay để trên gối, một lúc sau cười lạnh, cả một người hết sức lạnh nhạt: Giúp tôi, cô dựa vào cái gì giúp tôi? Chỉ vì tôi sẽ là anh rể tương lai của cô? Thật nực cười, ai không biết chị gái cô ở bên ngoài là hạng người gì? Cô còn cần tôi nhắc lại cho rõ không, Thẩm Quân?
Không cần, tôi hiểu rõ, anh có bao nhiêu khổ sở tôi hiểu rõ hơn ai. Hoa si nào đó lại trỗi dậy trong lòng Thẩm Quân.
Sau đó bắt đầu than thở: Anh rể, kỳ thật tôi không phải vì anh là anh rể mới đi giúp đỡ anh đâu, tất cả bởi vì, bởi vì tôi thật sự thích anh, tôi lúc đầu chỉ muốn nhìn xem anh rể tương lai là người như thế nào, nên nhờ vài người chụp hình anh, ai ngờ lần đầu nhìn thấy đã sinh hảo cảm, vừa rồi lần đầu nhìn thấy anh, tôi liền không bỏ xuống được nữa, toàn bộ cơ thể tôi bao gồm trái tim đều là của anh.
Chúc Cẩm Thành bị một màn này làm trở tay không kịp, lâu sau mới nghẹn ra một câu: Cô thích tôi cái gì?
Thẩm Quân không chút do dự, hai mắt sáng ngời: Đương nhiên là vì anh rất đẹp trai, dáng người cao ráo, cơ rực cứng rắn, mùi hương trên người cũng dễ ngửi, chân dài thẳng tắp, khí chất bá đạo, tất cả mọi thứ của anh tôi đều thích, chỉ cần là anh tôi liền thích vô điều kiện.
Đủ rồi!
Chúc Cẩm Thành không nghe nổi nửa, thật sự những lời này quá là buồn nôn đi, nhiều năm như vậy lần đầu hắn mới nghe được có người chai mặt thổ lộ với hắn, lại là em vợ của hắn, hắn hiện tại chỉ mong Thẩm Quân có thể lập tức biến mất.
Thẩm Quân ám đạo không thôi, lại cảm thấy ủy khuất, không có nghe theo lời hắn mà bỏ đi, chỉ có im lặng phía sau, đem tay mình đặt ở đũng quần hắn, sau đó ở côn thịt, ra sức xoa nắn, ánh mắt đều ngập xuân tình.
Một tia bất ngờ lóe lên mắt hắn, Chúc Cẩm Thành khiếp sợ nhìn đôi tay đan xoa lão nhị mình.
Như thế nào? Sao có thể?
Mấy năm nay hắn đi khám biết bao nhiêu danh y nổi tiếng, đều bó tay, hôm nay trên tay cô gái không biết xấu hổ này, lại cảm thấy hy vọng.
Chúc Cẩm Thành cả biểu tình kinh ngạc, Thẩm Quân biết đây là cơ hội tốt để tiến tới, lên tiếng: Cách quần làm không tốt, trực tiếp đụng vào có thể hiểu rõ vấn đề mấu chốt nằm ở đây, anh có thể, có thể cởi quần ra không?
Chúc Cẩm Thành: Được.
Chúc Cẩm Thành mấy năm nay lần đầu tiên có nữ nhân chạm vào hạ thân của hắn.
Chúc Cẩm Thành trong đầu truyền đến một âm thanh Ầm , hai mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm Thẩm Quân, hắn lập tức muốn đá một cước vào người Thẩm Quân, chỉ là trong nháy mắt, hạ thân yên lặng nhiều năm đột nhiên giật giật một cái
Thời điểm đó cả người hắn đều cứng đờ, lý trí Thẩm Quân lúc này lại bay đến nơi nào đó xa xôi, hơn nữa lại nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, thậm chí một khoảng cách nhỏ thôi là có thể chụp được hạ thân của hắn.
Ở ranh giới lý trí cuối cùng,, Thẩm Quân mua được khả năng xoa bóp kỹ thuật cao mà, cô muốn chứng minh đều đó, nhưng không muốn bản thân quá tùy tiện. Không khí có chút đình trệ kì lạ, thừa dịp Chúc Cẩm Thành không động đậy, Thẩm Quân ngồi dậy nghiêm chỉnh nhì nhắn, hai người mặt đối mặt, Thẩm Quân từ sau lưng lấy ra một tấm giấy chứng nhận, nghiêm túc nói: Chúc tiên sinh, hiện ta chúng ta nói rõ, những điều khi nãy coi như là ngoài ý muốn đi.
Chúc Cẩm Thành gật đầu, hắn muốn xác định hạ thân vừa rồi thật sự có động đậy, rốt cuộc có phải ảo giác hay không.
Thẩm Quân mở giấy chứng nhận ra đặt trên tay Chúc Cẩm Thành, trên đó viết:
Tiến Sĩ Tâm Lý Học, Đại Học Lâm Sàng Harvard - Bằng Tốt Nghiệp.
Chúc Cẩm Thành cúi đầu nhìn, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước mặt, cô mặc áo sơ mi đơn giản rộng thùng thình với quần jean, tóc đen nhánh cột gọn sau tay, lộ ra cả một người thoải mái tràn sức sống. Như vậy mà đi làm bác sĩ tâm lý?
Tôi nói thẳng vậy, chắc anh biết lý do tại sao tôi ở đây, tôi sẽ dùng hành động trực tiếp chứng minh khả năng của tôi, anh cứ nghĩ đơn giản là nam nữ bình đẳng sinh hoạt tùy ý đi, Tuy là trên mặt Thẩm Quân đều là bình ổn, dịu dàng, nhưng trong lòng thật sự sợ chết khiếp.
Chúc Cẩm Thành không nói gì, hay tay để trên gối, một lúc sau cười lạnh, cả một người hết sức lạnh nhạt: Giúp tôi, cô dựa vào cái gì giúp tôi? Chỉ vì tôi sẽ là anh rể tương lai của cô? Thật nực cười, ai không biết chị gái cô ở bên ngoài là hạng người gì? Cô còn cần tôi nhắc lại cho rõ không, Thẩm Quân?
Không cần, tôi hiểu rõ, anh có bao nhiêu khổ sở tôi hiểu rõ hơn ai. Hoa si nào đó lại trỗi dậy trong lòng Thẩm Quân.
Sau đó bắt đầu than thở: Anh rể, kỳ thật tôi không phải vì anh là anh rể mới đi giúp đỡ anh đâu, tất cả bởi vì, bởi vì tôi thật sự thích anh, tôi lúc đầu chỉ muốn nhìn xem anh rể tương lai là người như thế nào, nên nhờ vài người chụp hình anh, ai ngờ lần đầu nhìn thấy đã sinh hảo cảm, vừa rồi lần đầu nhìn thấy anh, tôi liền không bỏ xuống được nữa, toàn bộ cơ thể tôi bao gồm trái tim đều là của anh.
Chúc Cẩm Thành bị một màn này làm trở tay không kịp, lâu sau mới nghẹn ra một câu: Cô thích tôi cái gì?
Thẩm Quân không chút do dự, hai mắt sáng ngời: Đương nhiên là vì anh rất đẹp trai, dáng người cao ráo, cơ rực cứng rắn, mùi hương trên người cũng dễ ngửi, chân dài thẳng tắp, khí chất bá đạo, tất cả mọi thứ của anh tôi đều thích, chỉ cần là anh tôi liền thích vô điều kiện.
Đủ rồi!
Chúc Cẩm Thành không nghe nổi nửa, thật sự những lời này quá là buồn nôn đi, nhiều năm như vậy lần đầu hắn mới nghe được có người chai mặt thổ lộ với hắn, lại là em vợ của hắn, hắn hiện tại chỉ mong Thẩm Quân có thể lập tức biến mất.
Thẩm Quân ám đạo không thôi, lại cảm thấy ủy khuất, không có nghe theo lời hắn mà bỏ đi, chỉ có im lặng phía sau, đem tay mình đặt ở đũng quần hắn, sau đó ở côn thịt, ra sức xoa nắn, ánh mắt đều ngập xuân tình.
Một tia bất ngờ lóe lên mắt hắn, Chúc Cẩm Thành khiếp sợ nhìn đôi tay đan xoa lão nhị mình.
Như thế nào? Sao có thể?
Mấy năm nay hắn đi khám biết bao nhiêu danh y nổi tiếng, đều bó tay, hôm nay trên tay cô gái không biết xấu hổ này, lại cảm thấy hy vọng.
Chúc Cẩm Thành cả biểu tình kinh ngạc, Thẩm Quân biết đây là cơ hội tốt để tiến tới, lên tiếng: Cách quần làm không tốt, trực tiếp đụng vào có thể hiểu rõ vấn đề mấu chốt nằm ở đây, anh có thể, có thể cởi quần ra không?
Chúc Cẩm Thành: Được.
Chúc Cẩm Thành mấy năm nay lần đầu tiên có nữ nhân chạm vào hạ thân của hắn.
/176
|