Chúc Vũ Trạch tuy chỉ là quản lý một chi nhánh nhỏ của Chúc Thị. Nhưng sự việc lần này gây ảnh hưởng không ít đến cả gia tộc. Cùng đêm đó, Chúc Gia sốt ruột tập hợp tất cả thành viên trong gia đình. Thẩm Quân là người ngoài đương nhiên không có tư cách tham dự. Nhưng cô biết rõ nội dung bên trong là gì. Chúc Thị cả trong lẫn ngoài đều liên quan một ít đến hắc đạo, dạo gần đây quả thật không ngừng tẩy trắng, nhưng nếu sự việc lần này kéo theo những việc khác, hậu quả giống như kéo theo một đống hệ lụy, bị ảnh hưởng là điều sớm muộn.
Chúc Cẩm Thành đi sớm về muộn, có nhiều đêm hắn về rất khuya, nhưng vẫn muốn Thẩm Quân. Cô cảm nhận được có cái gì thô cứng cắm vào trong người mình. Cô thật lòng mong Chúc Cẩm Thành giải quyết vấn đề gần đây nhanh lên một chút, lúc đó cô mới thoải mái mà phóng thích. Chứ không như bây giờ, cứ tới khuya hắn mới muốn cô. Cô mệt muốn chết.
Tối thứ bảy.
Thẩm Quân ở trong siêu thị chọn thịt bò, muốn cùng Chúc Cẩm Thành ăn bữa tối dưới ánh nến, chơi vài trò tình thú lãng mạn.
Nhưng Thẩm Hạm cứ như vậy mà gọi cho cô: Em gái, chị sắp chết rồi, tới đây với chị đi.
Lời nói của Thẩm Hạm mang theo nghẹn ngào, lần đầu tiên Thẩm Quân nghe được Thẩm Hạm thống khổ như vậy. Cô không nghĩ nhiều, lập tức đến tìm Thẩm Hạm.
Em tới ngay.
Thẩm Quân buông thịt bò trong tay xuống, bắt xe đi đến quán bar. Hồng Sắc là một nơi ồn ào, Thẩm Quân thật sự không thích nơi này, cả trái tim đều cảm thấy khó chịu bức rức. Âm nhạc để hưởng thụ khác với loại nhạc hành xác này.
Thẩm Hạm mặc một bộ váy màu đỏ, ngồi 1 mình uống rượu giải sầu, tóc dài đen che nửa khuôn mặt.
Làm sao vậy, chị
Thẩm Quân ngồi xuống kế bên, cầm ly rượu với cả bình rượu gần đó lấy đi. Uống hết đống này, chắc chắn sẽ nhập viện.
Đưa cho chị, không thì chị không chịu nỗi. Thẩm Hạm đoạt lại, uống một ngụm lớn, nước mắt cứ thế chảy ra, cả người biến thành vô cùng thảm hại.
Chị mỗi ngày đều nghĩ tới anh ấy, nghĩ tới muốn điên lên. Anh ấy không tìm chị, cũng không muốn tìm chị, chị quá mệt mỏi rồi, cái tên vô lương tâm đó. Thẩm Quân, em có hiểu không, người em yêu điên cuồng, lại không hề yêu em.
Tên đó có thấy bộ dạng như vậy của chị không? Chị ở đây thống khổ cho ai xem?
Em không hiểu....Từ đầu đến chân, cả một sợi tóc, chị đều thích, chị thích muốn điên lên, bất luận tại sao, vì lý do gì, chị đều không cưỡng lại được. Thẩm Hạm bực bội nắm tóc, cô bây giờ không còn cao ngạo, không còn lạnh lùng, cũng không có cao cao tại thượng, chỉ vì yêu, mà trở nên hèn mọn, nhỏ bé.
Thẩm Hạm kêu Thẩm Quân tới, chỉ là muốn tìm người nói chuyện. Rượu là để cô phóng túng chính mình, nếu ở trong mơ, có thể gặp được hắn, nếu có thể cùng hắn yêu nhau, vậy thì tốt quá.
Thẳng tới khi, Chúc Cẩm Thành về tới nhà, lại phát hiện trong nhà không có bóng người. Hắn giận run mình gọi điện cho Thẩm Quân, lúc đó Thẩm Hạm mới bị áp chế rời khỏi quán bar. Dùng hết sức lực bản thân mới đem Thẩm Hạm về tới nhà, Thẩm Quân mệt mỏi không thôi.
Ở khu nhà của Thẩm Hạm, Thẩm Quân bắt được một chiếc xe, mãi suy nghĩ không biết sau khi về nhà rồi, cô nên nấu món gì cho Chúc Cẩm Thành ăn, trong lòng suy nghĩ thất thần nên không phát hiện được tài xế taxi đã đổi hướng đi. Chở cô thẳng về phía quốc lộ.
11 giờ tối, Chúc Cẩm Thành ngồi trên sô pha, hắn biết Thẩm Quân lên xe trở về đã khoảng 1 tiếng trước, nhà của Thẩm Hạm cũng không cách đây quá xa. Trong lòng Chúc Cẩm Thành dự cảm bất an càng mãnh liệt, hắn bắt đầu gọi điện cho Thẩm Quân, một lần, hai lần, ba lần....Sau đó thì tắt máy.
Chúc Cẩm Thành bực bội gọi điện chi Phí Huân, bảo hắn điều tra vị trí di động của Thẩm Quân, kết quả cuối cùng là báo cô đang ở gần bãi biển, sau đó là mất dấu không tìm được.
Tìm cho tôi....Nhất định phải tìm được cô ấy.
Bang một tiếng, Chúc Cẩm Thành nện điện thoại xuống sàn nhà, ở trên mặt đất điện thoại bể tan tành. Giống như tâm tình của bản thân hắn bây giờ, từng chút từng chút đều vỡ tan.
Chúc Cẩm Thành đi sớm về muộn, có nhiều đêm hắn về rất khuya, nhưng vẫn muốn Thẩm Quân. Cô cảm nhận được có cái gì thô cứng cắm vào trong người mình. Cô thật lòng mong Chúc Cẩm Thành giải quyết vấn đề gần đây nhanh lên một chút, lúc đó cô mới thoải mái mà phóng thích. Chứ không như bây giờ, cứ tới khuya hắn mới muốn cô. Cô mệt muốn chết.
Tối thứ bảy.
Thẩm Quân ở trong siêu thị chọn thịt bò, muốn cùng Chúc Cẩm Thành ăn bữa tối dưới ánh nến, chơi vài trò tình thú lãng mạn.
Nhưng Thẩm Hạm cứ như vậy mà gọi cho cô: Em gái, chị sắp chết rồi, tới đây với chị đi.
Lời nói của Thẩm Hạm mang theo nghẹn ngào, lần đầu tiên Thẩm Quân nghe được Thẩm Hạm thống khổ như vậy. Cô không nghĩ nhiều, lập tức đến tìm Thẩm Hạm.
Em tới ngay.
Thẩm Quân buông thịt bò trong tay xuống, bắt xe đi đến quán bar. Hồng Sắc là một nơi ồn ào, Thẩm Quân thật sự không thích nơi này, cả trái tim đều cảm thấy khó chịu bức rức. Âm nhạc để hưởng thụ khác với loại nhạc hành xác này.
Thẩm Hạm mặc một bộ váy màu đỏ, ngồi 1 mình uống rượu giải sầu, tóc dài đen che nửa khuôn mặt.
Làm sao vậy, chị
Thẩm Quân ngồi xuống kế bên, cầm ly rượu với cả bình rượu gần đó lấy đi. Uống hết đống này, chắc chắn sẽ nhập viện.
Đưa cho chị, không thì chị không chịu nỗi. Thẩm Hạm đoạt lại, uống một ngụm lớn, nước mắt cứ thế chảy ra, cả người biến thành vô cùng thảm hại.
Chị mỗi ngày đều nghĩ tới anh ấy, nghĩ tới muốn điên lên. Anh ấy không tìm chị, cũng không muốn tìm chị, chị quá mệt mỏi rồi, cái tên vô lương tâm đó. Thẩm Quân, em có hiểu không, người em yêu điên cuồng, lại không hề yêu em.
Tên đó có thấy bộ dạng như vậy của chị không? Chị ở đây thống khổ cho ai xem?
Em không hiểu....Từ đầu đến chân, cả một sợi tóc, chị đều thích, chị thích muốn điên lên, bất luận tại sao, vì lý do gì, chị đều không cưỡng lại được. Thẩm Hạm bực bội nắm tóc, cô bây giờ không còn cao ngạo, không còn lạnh lùng, cũng không có cao cao tại thượng, chỉ vì yêu, mà trở nên hèn mọn, nhỏ bé.
Thẩm Hạm kêu Thẩm Quân tới, chỉ là muốn tìm người nói chuyện. Rượu là để cô phóng túng chính mình, nếu ở trong mơ, có thể gặp được hắn, nếu có thể cùng hắn yêu nhau, vậy thì tốt quá.
Thẳng tới khi, Chúc Cẩm Thành về tới nhà, lại phát hiện trong nhà không có bóng người. Hắn giận run mình gọi điện cho Thẩm Quân, lúc đó Thẩm Hạm mới bị áp chế rời khỏi quán bar. Dùng hết sức lực bản thân mới đem Thẩm Hạm về tới nhà, Thẩm Quân mệt mỏi không thôi.
Ở khu nhà của Thẩm Hạm, Thẩm Quân bắt được một chiếc xe, mãi suy nghĩ không biết sau khi về nhà rồi, cô nên nấu món gì cho Chúc Cẩm Thành ăn, trong lòng suy nghĩ thất thần nên không phát hiện được tài xế taxi đã đổi hướng đi. Chở cô thẳng về phía quốc lộ.
11 giờ tối, Chúc Cẩm Thành ngồi trên sô pha, hắn biết Thẩm Quân lên xe trở về đã khoảng 1 tiếng trước, nhà của Thẩm Hạm cũng không cách đây quá xa. Trong lòng Chúc Cẩm Thành dự cảm bất an càng mãnh liệt, hắn bắt đầu gọi điện cho Thẩm Quân, một lần, hai lần, ba lần....Sau đó thì tắt máy.
Chúc Cẩm Thành bực bội gọi điện chi Phí Huân, bảo hắn điều tra vị trí di động của Thẩm Quân, kết quả cuối cùng là báo cô đang ở gần bãi biển, sau đó là mất dấu không tìm được.
Tìm cho tôi....Nhất định phải tìm được cô ấy.
Bang một tiếng, Chúc Cẩm Thành nện điện thoại xuống sàn nhà, ở trên mặt đất điện thoại bể tan tành. Giống như tâm tình của bản thân hắn bây giờ, từng chút từng chút đều vỡ tan.
/176
|