Tòa nhà Chúc Thị.
Văn phòng tổng giám đốc.
Phí huân đẩy cửa vào, một không khí tràn ngập mùi khói thuốc sọc thẳng vào mũi, dưới đất có đầy tàn thuốc. Văn kiện hỗn độn trên sàn nhà. Chúc cẩm thành ngồi trên ghế, hai mắt đều ngập tơ máu, cả người bộ dạng mệt mỏi, cà vạt kéo tùy ý một bên.
Chúc Cẩm Thành nhìn thấy Phí Huấn, gạt điếu thuốc: Tìm được rồi sao? Giọng nói khàn đến đáng sợ.
Hai ngày nay, Chúc Cẩm Thành mệt mỏi cực điểm, hắn không tìm được Thẩm Quân, lòng cũng tan nát. Hắn hiện giờ giống như cái xác không hồn. Hắn chắc chắn, Chúc Vũ Trạch có liên quan tới việc này, nếu Thẩm Quân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn nhất định bắt đám người đó chôn sống cùng cô.
Điện thoại di động của Thẩm tiểu thư đã sửa xong, tôi đem đến cho ngài xem thử.
Phí Huân không nghĩ Thẩm Quân trong lòng Chúc Cẩm Thành lại quan trọng như vậy, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, anh sợ Chúc Cẩm Thành cũng không xong.
Chúc Cẩm Thành đưa tay: Đưa tôi.
Không nghĩ tới, Chúc Cẩm Thành hắn rồi sẽ có ngày nhìn vật mà nhớ thương người.
Di động Thẩm Quân đã được bẻ khóa, trong danh sách trò chuyện gần nhất cũng chỉ có hắn, cô lưu là Ông nhã nhỏ
Chúc Cẩm Thành bật cười, cái gì mà ông xã nhỏ? Chữ nhỏ này có ý gì?
Album ảnh bên trong có rất nhiều ảnh chụp, dễ thương có, đáng yêu có, lạnh lùng cũng có. Còn có một folder riêng, bên trong rất nhiều hình của hắn, lúc hắn làm việc, ngồi, nằm, ngủ, thậm chí có cả ảnh hai người đang quan hệ.
Cô nhóc này thật sự quá to gan.
Cô nhóc này, cũng thật lòng yêu hắn.
Lúc này, điện thoại di động của Chúc Cẩm Thành vang lên: Nói.
Chúc Cẩm Thành bóp chặt hai tay, sắc mạnh lạn đến cực điểm, hai mắt hắn ngập vẻ khát máu, muốn một mạng đền một mạng.
Mấy ngày sau, Thẩm Quân cuối cùng cũng không bị đói chết. Hách Mạn bắt thêm một người nữa, trói tới, người này với cô cực kỳ quen thuộc. Chính là Thẩm Hạm.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người họ, Thẩm Quân mới mở miệng: Sao chị cũng bị bắt tới đây?
Hừ, nam nhân đúng là một lũ không ra gì. Cô ta dám lấy điện thoại Triệu Lương Tuấn nhắn cho chị, hẹn chị tới một vùng ngoại ô. Chị cứ tưởng Triệu Lương Tuấn nổi thú tính muốn chơi dã chiến. Nên không nghi ngờ gì đã lập tức tới.
Thẩm Hạm tức giận không phải không có lý do, Hách Mạn làm sao dễ dàng lấy được điện thoại Triệu Lương Tuấn?
Điện thoại em đâu?
Trên đường bị ném đi rồi.
Mấy ngày hôm trước Triệu Lương Tuấn tặng chị một cái vòng cổ.
Thì sao? Thẩm Quân một chút cũng không có hứng thú.
Bên trong viên ngọc có định vị GPS, hắn cho rằng chị không biết. Chị còn tưởng hắn vì quan tâm mới muốn quản lý chị. Ai dè bản thân bị bắt trói tới đây. Thẩm Hạm vẻ mặt đầy phẫn uất, trong ánh mắt tràn ngập bi thương.
Giống như không đúng chỗ nào?
Cốt truyện Thẩm Quân đọc trước đây, Hách Mạn với Triệu Lương Tuấn không phải cùng một thuyền? Hai người cũng không đi tới cuối cùng nhau. Triệu Lương Tuấn sao có thể vì Hách Mạn mà bắt cóc Thẩm Hạm.
Được cứu rồi!
Thẩm Quân lập tức có thêm tinh thần, cô tin tưởng thêm một ngày nữa thôi, Chúc Cẩm Thành nhất định sẽ tìm được cô.
Nhưng suy nghĩ này Thẩm Quân hoàn toàn không nói cho Thẩm Hạm biết, Thẩm Hạm và Triệu Lương Tuấn tương lai ra sao, phải do bản thân hai người họ tự cố gắng. Cô là người ngoài, không thích hợp tham dự lắm.
Bên ngoài, có bốn người vây quanh nhau cùng chơi bài.
Mẹ nó, tao không tin hôm nay không thắng được bàn nào. Nơi này quá đen đủi, hai con điếm kia lại không thể đụng vào. Tức chết đi được!
Thôi đi, đâu phải ai cũng dẫm phải cứt chó như mày.
Câm miệng!
Tao chính là nói mày đó, sao, không phục?
Tao không đánh chết mày, tao liền có lỗi với ba mẹ.
Mày dám.
Tiếng chửi bới còn chưa dứt, xung quanh vang lên tiếng đùng, một nửa số người ở đây ngã gục xuống đất.
Đứa nào?
Một âm thanh lạnh lẽo vang lên: Tao tới lấy mạng mày.
Văn phòng tổng giám đốc.
Phí huân đẩy cửa vào, một không khí tràn ngập mùi khói thuốc sọc thẳng vào mũi, dưới đất có đầy tàn thuốc. Văn kiện hỗn độn trên sàn nhà. Chúc cẩm thành ngồi trên ghế, hai mắt đều ngập tơ máu, cả người bộ dạng mệt mỏi, cà vạt kéo tùy ý một bên.
Chúc Cẩm Thành nhìn thấy Phí Huấn, gạt điếu thuốc: Tìm được rồi sao? Giọng nói khàn đến đáng sợ.
Hai ngày nay, Chúc Cẩm Thành mệt mỏi cực điểm, hắn không tìm được Thẩm Quân, lòng cũng tan nát. Hắn hiện giờ giống như cái xác không hồn. Hắn chắc chắn, Chúc Vũ Trạch có liên quan tới việc này, nếu Thẩm Quân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn nhất định bắt đám người đó chôn sống cùng cô.
Điện thoại di động của Thẩm tiểu thư đã sửa xong, tôi đem đến cho ngài xem thử.
Phí Huân không nghĩ Thẩm Quân trong lòng Chúc Cẩm Thành lại quan trọng như vậy, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, anh sợ Chúc Cẩm Thành cũng không xong.
Chúc Cẩm Thành đưa tay: Đưa tôi.
Không nghĩ tới, Chúc Cẩm Thành hắn rồi sẽ có ngày nhìn vật mà nhớ thương người.
Di động Thẩm Quân đã được bẻ khóa, trong danh sách trò chuyện gần nhất cũng chỉ có hắn, cô lưu là Ông nhã nhỏ
Chúc Cẩm Thành bật cười, cái gì mà ông xã nhỏ? Chữ nhỏ này có ý gì?
Album ảnh bên trong có rất nhiều ảnh chụp, dễ thương có, đáng yêu có, lạnh lùng cũng có. Còn có một folder riêng, bên trong rất nhiều hình của hắn, lúc hắn làm việc, ngồi, nằm, ngủ, thậm chí có cả ảnh hai người đang quan hệ.
Cô nhóc này thật sự quá to gan.
Cô nhóc này, cũng thật lòng yêu hắn.
Lúc này, điện thoại di động của Chúc Cẩm Thành vang lên: Nói.
Chúc Cẩm Thành bóp chặt hai tay, sắc mạnh lạn đến cực điểm, hai mắt hắn ngập vẻ khát máu, muốn một mạng đền một mạng.
Mấy ngày sau, Thẩm Quân cuối cùng cũng không bị đói chết. Hách Mạn bắt thêm một người nữa, trói tới, người này với cô cực kỳ quen thuộc. Chính là Thẩm Hạm.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người họ, Thẩm Quân mới mở miệng: Sao chị cũng bị bắt tới đây?
Hừ, nam nhân đúng là một lũ không ra gì. Cô ta dám lấy điện thoại Triệu Lương Tuấn nhắn cho chị, hẹn chị tới một vùng ngoại ô. Chị cứ tưởng Triệu Lương Tuấn nổi thú tính muốn chơi dã chiến. Nên không nghi ngờ gì đã lập tức tới.
Thẩm Hạm tức giận không phải không có lý do, Hách Mạn làm sao dễ dàng lấy được điện thoại Triệu Lương Tuấn?
Điện thoại em đâu?
Trên đường bị ném đi rồi.
Mấy ngày hôm trước Triệu Lương Tuấn tặng chị một cái vòng cổ.
Thì sao? Thẩm Quân một chút cũng không có hứng thú.
Bên trong viên ngọc có định vị GPS, hắn cho rằng chị không biết. Chị còn tưởng hắn vì quan tâm mới muốn quản lý chị. Ai dè bản thân bị bắt trói tới đây. Thẩm Hạm vẻ mặt đầy phẫn uất, trong ánh mắt tràn ngập bi thương.
Giống như không đúng chỗ nào?
Cốt truyện Thẩm Quân đọc trước đây, Hách Mạn với Triệu Lương Tuấn không phải cùng một thuyền? Hai người cũng không đi tới cuối cùng nhau. Triệu Lương Tuấn sao có thể vì Hách Mạn mà bắt cóc Thẩm Hạm.
Được cứu rồi!
Thẩm Quân lập tức có thêm tinh thần, cô tin tưởng thêm một ngày nữa thôi, Chúc Cẩm Thành nhất định sẽ tìm được cô.
Nhưng suy nghĩ này Thẩm Quân hoàn toàn không nói cho Thẩm Hạm biết, Thẩm Hạm và Triệu Lương Tuấn tương lai ra sao, phải do bản thân hai người họ tự cố gắng. Cô là người ngoài, không thích hợp tham dự lắm.
Bên ngoài, có bốn người vây quanh nhau cùng chơi bài.
Mẹ nó, tao không tin hôm nay không thắng được bàn nào. Nơi này quá đen đủi, hai con điếm kia lại không thể đụng vào. Tức chết đi được!
Thôi đi, đâu phải ai cũng dẫm phải cứt chó như mày.
Câm miệng!
Tao chính là nói mày đó, sao, không phục?
Tao không đánh chết mày, tao liền có lỗi với ba mẹ.
Mày dám.
Tiếng chửi bới còn chưa dứt, xung quanh vang lên tiếng đùng, một nửa số người ở đây ngã gục xuống đất.
Đứa nào?
Một âm thanh lạnh lẽo vang lên: Tao tới lấy mạng mày.
/176
|