Y phục mỏng manh nhanh chóng được tháo sạch, lộ ra thân hình hoàn mỹ nhỏ nhắn như hài đồng.
Không vội, không vội, thực sự là không nên vội a!!
Hắn tự bảo mình như thế nhưng cơ thể lại không ngừng phát nhiệt đòi hỏi được thõa mãn nhu cầu, cuối cùng hắn đành quyết định chốt lại một câu : Thời gian còn nhiều, cứ từ từ mà ngắm, trước tiên phải tự lo cho bản thân cái đã!
Không bỏ sót một khắc lãng phí, hắn tách hai chân Thiên Ngọc ra rồi áp mình vào giữa, vốn định một đường thẳng tiến nhưng nhớ lại cơ thể y quá yếu ớt mong manh nên hắn không còn cách nào khác là đành ngồi thẳng dậy chuẩn bị cho kỹ càng, thôi thì cứ nhân cơ hội này mà tìm hiểu song tính nhân cho kỹ vậy!
Hắn đưa tay bóp nhẹ lấy hai khỏa tiểu cầu, tuy kích thước không lớn nhưng cấu tạo có thể xem như là hoàn chỉnh không khác với hắn là bao. (trời ạ!!)
Trong đầu hắn lại đột nhiên nảy ra một suy nghĩ hết sức thú vị khiến hắn đột nhiên cất tiếng cười tà : “Ha ha, xem ra ta lại có thêm một thử nghiệm mới!”
Hắn ghé sát vào tai Thiên Ngọc, liếm liếm vành tai mong manh nhạy cảm đã đỏ bừng vì hơi men khiến y cảm thấy nhột nhạt không tự giác nỉ non ư a vài tiếng hết sức gợi tình, điều đó lại khiến ý tưởng điên rồ của Thiên Vũ càng thêm kiên quyết.
“Ngươi có sinh con được không?
Không đợi Thiên Ngọc trả lời, hắn lại tiếp tục lướt nhẹ qua chiếc cổ trắng ngần vô cùng khả ái : “Ta muốn sinh hài tử, ngươi sinh nó ra nhé…”
Huyệt đạo nhanh chóng được giải khai, Thiên Ngọc ngay lập tức đưa tay gạt đi thứ đang không ngừng cọ sát vào cơ thể, cảm giác đó khiến y hoàn toàn không có chút thoải mái nào ngược lại còn vô cùng khó chịu.
“Tỉnh lại đi, nếu không ngươi sẽ bỏ lỡ một cơ hội quý báu đó!”
Vừa nói, hắn vừa miết nhẹ lên nhũ điểm hồng hồng, sau đó lại áp môi xuống mút mạnh.
“Ahh!”
Cảm giác nhói đau khiến y đột ngột hét lớn, nhưng cũng không quá lâu, vùng ngực lại truyền đến một cảm giác gì đó… rất ư là thư thái, vừa ấm áp, vừa mềm mại, rõ ràng là có một thứ gì đó đang áp vào ngực y, vừa liếm vừa mút, tuy rất nhột nhưng không hế khiến y muốn né tránh, ngược lại, đâu đó trong mông lung, y mong muốn hành động đó phải mạnh hơn một chút.Thấy Thiên Ngọc vô cùng hưởng ứng mà ghì chặt lấy mình, lại còn phát ra những tiếng rên thõa mãn, Thiên Vũ lại càng hứng thú muốn y bộc lộ hết dục tâm.
Hắn rời khỏi hai nhũ điểm mê người mà trượt dần xuống phía dưới, từng chỗ từng chỗ đều vô cùng mềm mại mịn màng khiến hắn quyến luyến không thôi, nhưng tất nhiên cũng không thể dây dưa quá lâu với những thứ ấy, cái hắn muốn chính là…. khả năng nam nhân của Thiên Ngọc! (má ơi! Ngất!!)
Hắn dùng tay ma sát phần cơ thể non nớt đã gần như sắp tỉnh, từng chút từng chút một đưa nó đến cao trào.
Thiên Ngọc run rẩy cố gắng khép chân, khoái cảm từ hạ thân không ngừng truyền đến khiến y sợ hãi khóc nấc lên cầu xin tha thứ :
“Đừng… ahh… dừng lại… không được… không… tha cho ta… đừng như thế… uhm…”
“Dừng lại? được thôi!”
Thiên Vũ ác ý lập tức buông tay, rất thoải mái ngắm nhìn khuôn mặt mê tình của Thiên Ngọc đột nhiên biến sắc.
Thiên Ngọc khó chịu “Ah?” lên một tiếng bất mãn, tay không tự chủ muốn chạm đến hạ thân, ngay lúc đó, hắn lại bắt lấy tay y khóa chặt trên đỉnh đầu rồi dùng dây mềm quấn lại.
“Buông… không… thả ta ra… ưm…” – Thiên Ngọc nức nở.
Thiên Vũ lại càng ác ý trêu đùa : “Hãy nói ‘ta yêu phu quân nhất’ đi rồi ta sẽ làm cho ngươi thoải mái.”
Thiên Ngọc vô cùng khó chịu vặn vẹo thân người, miệng lặp lại liên tục y như lời Thiên Vũ đã nói.
“Ha ha, tiểu bảo bối thật là ngoan đó nha!”
Vừa nói hắn vừa dùng tay chà xát lúc mạnh lúc nhẹ, chậm rãi miết đều lên quy đầu phân thân. Rất nhanh, Thiên Ngọc đã lên đến đỉnh, y co người khép chặt hai chân ngăn cản thứ gì đó đang sắp trào ra khỏi cơ thể, cảm giác đó rất thống khoái nhưng cũng làm y sợ hãi vô cùng, từng chút từng chút bức y rơi vào mê loạn.
Không vội, không vội, thực sự là không nên vội a!!
Hắn tự bảo mình như thế nhưng cơ thể lại không ngừng phát nhiệt đòi hỏi được thõa mãn nhu cầu, cuối cùng hắn đành quyết định chốt lại một câu : Thời gian còn nhiều, cứ từ từ mà ngắm, trước tiên phải tự lo cho bản thân cái đã!
Không bỏ sót một khắc lãng phí, hắn tách hai chân Thiên Ngọc ra rồi áp mình vào giữa, vốn định một đường thẳng tiến nhưng nhớ lại cơ thể y quá yếu ớt mong manh nên hắn không còn cách nào khác là đành ngồi thẳng dậy chuẩn bị cho kỹ càng, thôi thì cứ nhân cơ hội này mà tìm hiểu song tính nhân cho kỹ vậy!
Hắn đưa tay bóp nhẹ lấy hai khỏa tiểu cầu, tuy kích thước không lớn nhưng cấu tạo có thể xem như là hoàn chỉnh không khác với hắn là bao. (trời ạ!!)
Trong đầu hắn lại đột nhiên nảy ra một suy nghĩ hết sức thú vị khiến hắn đột nhiên cất tiếng cười tà : “Ha ha, xem ra ta lại có thêm một thử nghiệm mới!”
Hắn ghé sát vào tai Thiên Ngọc, liếm liếm vành tai mong manh nhạy cảm đã đỏ bừng vì hơi men khiến y cảm thấy nhột nhạt không tự giác nỉ non ư a vài tiếng hết sức gợi tình, điều đó lại khiến ý tưởng điên rồ của Thiên Vũ càng thêm kiên quyết.
“Ngươi có sinh con được không?
Không đợi Thiên Ngọc trả lời, hắn lại tiếp tục lướt nhẹ qua chiếc cổ trắng ngần vô cùng khả ái : “Ta muốn sinh hài tử, ngươi sinh nó ra nhé…”
Huyệt đạo nhanh chóng được giải khai, Thiên Ngọc ngay lập tức đưa tay gạt đi thứ đang không ngừng cọ sát vào cơ thể, cảm giác đó khiến y hoàn toàn không có chút thoải mái nào ngược lại còn vô cùng khó chịu.
“Tỉnh lại đi, nếu không ngươi sẽ bỏ lỡ một cơ hội quý báu đó!”
Vừa nói, hắn vừa miết nhẹ lên nhũ điểm hồng hồng, sau đó lại áp môi xuống mút mạnh.
“Ahh!”
Cảm giác nhói đau khiến y đột ngột hét lớn, nhưng cũng không quá lâu, vùng ngực lại truyền đến một cảm giác gì đó… rất ư là thư thái, vừa ấm áp, vừa mềm mại, rõ ràng là có một thứ gì đó đang áp vào ngực y, vừa liếm vừa mút, tuy rất nhột nhưng không hế khiến y muốn né tránh, ngược lại, đâu đó trong mông lung, y mong muốn hành động đó phải mạnh hơn một chút.Thấy Thiên Ngọc vô cùng hưởng ứng mà ghì chặt lấy mình, lại còn phát ra những tiếng rên thõa mãn, Thiên Vũ lại càng hứng thú muốn y bộc lộ hết dục tâm.
Hắn rời khỏi hai nhũ điểm mê người mà trượt dần xuống phía dưới, từng chỗ từng chỗ đều vô cùng mềm mại mịn màng khiến hắn quyến luyến không thôi, nhưng tất nhiên cũng không thể dây dưa quá lâu với những thứ ấy, cái hắn muốn chính là…. khả năng nam nhân của Thiên Ngọc! (má ơi! Ngất!!)
Hắn dùng tay ma sát phần cơ thể non nớt đã gần như sắp tỉnh, từng chút từng chút một đưa nó đến cao trào.
Thiên Ngọc run rẩy cố gắng khép chân, khoái cảm từ hạ thân không ngừng truyền đến khiến y sợ hãi khóc nấc lên cầu xin tha thứ :
“Đừng… ahh… dừng lại… không được… không… tha cho ta… đừng như thế… uhm…”
“Dừng lại? được thôi!”
Thiên Vũ ác ý lập tức buông tay, rất thoải mái ngắm nhìn khuôn mặt mê tình của Thiên Ngọc đột nhiên biến sắc.
Thiên Ngọc khó chịu “Ah?” lên một tiếng bất mãn, tay không tự chủ muốn chạm đến hạ thân, ngay lúc đó, hắn lại bắt lấy tay y khóa chặt trên đỉnh đầu rồi dùng dây mềm quấn lại.
“Buông… không… thả ta ra… ưm…” – Thiên Ngọc nức nở.
Thiên Vũ lại càng ác ý trêu đùa : “Hãy nói ‘ta yêu phu quân nhất’ đi rồi ta sẽ làm cho ngươi thoải mái.”
Thiên Ngọc vô cùng khó chịu vặn vẹo thân người, miệng lặp lại liên tục y như lời Thiên Vũ đã nói.
“Ha ha, tiểu bảo bối thật là ngoan đó nha!”
Vừa nói hắn vừa dùng tay chà xát lúc mạnh lúc nhẹ, chậm rãi miết đều lên quy đầu phân thân. Rất nhanh, Thiên Ngọc đã lên đến đỉnh, y co người khép chặt hai chân ngăn cản thứ gì đó đang sắp trào ra khỏi cơ thể, cảm giác đó rất thống khoái nhưng cũng làm y sợ hãi vô cùng, từng chút từng chút bức y rơi vào mê loạn.
/38
|