Chống đỡ cỗ thân thể dậy một cách nặng nhọc, Vân Lăng kiểm tra toàn thân trên dưới một lượt, phát hiên chỉ bị thương ngoài da, chủ nhân cỗ thân thể này là mất máu quá nhiều mà chết. Lăng Vân chợt sờ lên cỗ tay, phát hiện chiếc vòng cô gặp hồi nãy, cô chạm vào thì lập tức cố một lực hút kéo linh hồn cô đi. Sau một hồi loạng choạng ổn định tâm thần, Vân Lăng phát hiện bản thân trong một gian phòng rộng lớn, có một giá sách cũ kĩ, khá nhiều sách cổ. Còn lại cả một khoảng không gian rộng chừng 50 mét vuông đều trưng các lọ sứ chứa đan dược. Chính giữa là một cái bàn, bên trên có một một vật giống lư hương cũ kĩ, một tờ giấy để lại. Vân Lăng tiến lại đọc.
Gặp nhau là duyên, con chiếm được truyền thừa của ta, hi vọng con sẽ phát triển và dùng nó làm việc thiện. Ta không thể tận tình chỉ dạy con nên mong con hãy tự thân cố gắng tìm hiểu. Báo danh cho con, ta là thần dược sư Hư Vô Tử. Ta để lại cho con gia tài tích lũy cả đời của ta, cả các loại thuốc ta luyện được. Hãy nhớ lấy tên ta.
Vân Lăng nắm chặt tờ giấy, quỳ gối xuống và nói;
- Tuy chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng ta đã nhận được truyền thừa của người, cũng xem như được người chỉ dạy, ta quỳ ở đây bái người làm sư. Sư phụ, ta nhất định học hỏi cẩn thận, không phụ người.
Vân lăng đứng lên, cô dạo qua các dãy đan dược, tìm một loại trị thương. Trong lúc quay đi, cô phát hiện một cái hòm kế bên, cô nhấc chân bước qua và mở ra. Bên trong có một chút vàng bạc, châu ngọc. Có hai cái hộp gỗ nhỏ tinh xảo một đen, một nâu khảm nạm vàng khá tinh xảo. Trong hộp gỗ đen có một viên châu to cỡ nắm tay màu đỏ tản ra ánh sáng đỏ rực rỡ làm sáng cả căn phòng. Trong hộp màu nâu khảm vàng có một viên đan dược vàng như ánh kim, tỏa ra mùi dược liệu nồng đặc khiến người ta thư thái. Vân Lăng xác định hai vật này vô cùng trân quý.
Tâm thần rời khỏi không gian giới chỉ, trên tay cầm thêm một khỏa đan dược, cô đem đan dược nuốt vào và cảm thụ biến hóa của thân thể. Thật kì diệu là các vết thương dần lành lại một cách nhanh chóng, toàn thân lúc trước vô lực giờ đã có sinh khí, sắc mặt hồng nhuận chứ không tái nhợt như trước nữa. Vân Lăng tâm vui vẻ, ccản thận nhắm mắt suy nghĩ về tình cảnh bản thân. Một lượng kiến thức của chủ nhân cỗ thân thể được cô tiếp nhận. Khuôn mặt cô biến hóa biểu cảm, bắt đầu từ vui vẻ hạnh phúc sang buồn rầu, rồi đau lòng, và căm hận. Mở mắt, Vân Lăng ánh lên vẻ tức giận.
- Hay cho một cái muội muội, hay cho một Lăng gia. Ta nhất định sẽ thay Lăng Thiên Vân cô báo thù từng người họ. Từ nay tên của ta là Lăng Thiên Vân.
Nhìn vết thương khôi phục không sai biệt lắm, Vân Lăng đứng dậy, dựa theo trí nhớ cũ tìm đường trở về biệt viên. Mặt trời đã xuống núi, chỉ còn vài tia sáng le lói trong rừng, cũng may ở đây không xa chỗ ở nếu không đi lại ban đêm trong rừng núi quả thật là nguy hiểm. Khoảng nửa canh giờ cô tới cửa biệt viện. Một ngôi nhà trúc nhỏ, ánh nến le lói, có lẽ mẫu thân đang chờ cô. Bước vào nhà, cô thấy bà ngồi đang ngồi bên bàn ăn, còn có hai cái tiểu nha hoàn, Tiểu Hoa, Tiểu Điệp. Mọi người ngước nhìn thấy cô thì vui vẻ chạy tới. Tiểu Hoa, Tiểu Điệp đồng thanh.
- Tiểu thư, người trở về rồi, bọn họ có bắt nạt người không, tiểu thư làm bọn em lo quá.
- Vân nhi, con có sao không, trở về liền tốt. haizzz
Mẫu thân cô nắm lấy tay cô, thở dài một hơi. Bà biết bản thân vô dụng khiến con gái chịu nhiều uất ức, nhưng lại chẳng thể làm gì. Nhìn thấy mọi người tự dưng Thiên Vân khóe mắt cay cay, tuy cô không được cha yêu thương nhưng mẹ lại yêu cô rất nhiều, còn có Tiểu Hoa , Tiểu Điệp cũng quan tâm bản thân. Làm cô nhớ tới gia đình của mình ở kiếp trước. Cô không nhịn được hai hàng nước mắt chảy dài, ôm chầm, lấy ba người rồi nói;
- Mẫu thân, con không sao, con trở về rồi, từ nay con sẽ không để mọi người lo lắng nữa. Con sẽ bảo vệ tốt mẫu thân, cả hai muội nữa.
Thiên Vân nhìn hai nha hoàn của mình, họ là người yêu thương che chở cô nhất. Mọi người đều cười vui vẻ rồi trở vào bàn ăn cơm.
Gặp nhau là duyên, con chiếm được truyền thừa của ta, hi vọng con sẽ phát triển và dùng nó làm việc thiện. Ta không thể tận tình chỉ dạy con nên mong con hãy tự thân cố gắng tìm hiểu. Báo danh cho con, ta là thần dược sư Hư Vô Tử. Ta để lại cho con gia tài tích lũy cả đời của ta, cả các loại thuốc ta luyện được. Hãy nhớ lấy tên ta.
Vân Lăng nắm chặt tờ giấy, quỳ gối xuống và nói;
- Tuy chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng ta đã nhận được truyền thừa của người, cũng xem như được người chỉ dạy, ta quỳ ở đây bái người làm sư. Sư phụ, ta nhất định học hỏi cẩn thận, không phụ người.
Vân lăng đứng lên, cô dạo qua các dãy đan dược, tìm một loại trị thương. Trong lúc quay đi, cô phát hiện một cái hòm kế bên, cô nhấc chân bước qua và mở ra. Bên trong có một chút vàng bạc, châu ngọc. Có hai cái hộp gỗ nhỏ tinh xảo một đen, một nâu khảm nạm vàng khá tinh xảo. Trong hộp gỗ đen có một viên châu to cỡ nắm tay màu đỏ tản ra ánh sáng đỏ rực rỡ làm sáng cả căn phòng. Trong hộp màu nâu khảm vàng có một viên đan dược vàng như ánh kim, tỏa ra mùi dược liệu nồng đặc khiến người ta thư thái. Vân Lăng xác định hai vật này vô cùng trân quý.
Tâm thần rời khỏi không gian giới chỉ, trên tay cầm thêm một khỏa đan dược, cô đem đan dược nuốt vào và cảm thụ biến hóa của thân thể. Thật kì diệu là các vết thương dần lành lại một cách nhanh chóng, toàn thân lúc trước vô lực giờ đã có sinh khí, sắc mặt hồng nhuận chứ không tái nhợt như trước nữa. Vân Lăng tâm vui vẻ, ccản thận nhắm mắt suy nghĩ về tình cảnh bản thân. Một lượng kiến thức của chủ nhân cỗ thân thể được cô tiếp nhận. Khuôn mặt cô biến hóa biểu cảm, bắt đầu từ vui vẻ hạnh phúc sang buồn rầu, rồi đau lòng, và căm hận. Mở mắt, Vân Lăng ánh lên vẻ tức giận.
- Hay cho một cái muội muội, hay cho một Lăng gia. Ta nhất định sẽ thay Lăng Thiên Vân cô báo thù từng người họ. Từ nay tên của ta là Lăng Thiên Vân.
Nhìn vết thương khôi phục không sai biệt lắm, Vân Lăng đứng dậy, dựa theo trí nhớ cũ tìm đường trở về biệt viên. Mặt trời đã xuống núi, chỉ còn vài tia sáng le lói trong rừng, cũng may ở đây không xa chỗ ở nếu không đi lại ban đêm trong rừng núi quả thật là nguy hiểm. Khoảng nửa canh giờ cô tới cửa biệt viện. Một ngôi nhà trúc nhỏ, ánh nến le lói, có lẽ mẫu thân đang chờ cô. Bước vào nhà, cô thấy bà ngồi đang ngồi bên bàn ăn, còn có hai cái tiểu nha hoàn, Tiểu Hoa, Tiểu Điệp. Mọi người ngước nhìn thấy cô thì vui vẻ chạy tới. Tiểu Hoa, Tiểu Điệp đồng thanh.
- Tiểu thư, người trở về rồi, bọn họ có bắt nạt người không, tiểu thư làm bọn em lo quá.
- Vân nhi, con có sao không, trở về liền tốt. haizzz
Mẫu thân cô nắm lấy tay cô, thở dài một hơi. Bà biết bản thân vô dụng khiến con gái chịu nhiều uất ức, nhưng lại chẳng thể làm gì. Nhìn thấy mọi người tự dưng Thiên Vân khóe mắt cay cay, tuy cô không được cha yêu thương nhưng mẹ lại yêu cô rất nhiều, còn có Tiểu Hoa , Tiểu Điệp cũng quan tâm bản thân. Làm cô nhớ tới gia đình của mình ở kiếp trước. Cô không nhịn được hai hàng nước mắt chảy dài, ôm chầm, lấy ba người rồi nói;
- Mẫu thân, con không sao, con trở về rồi, từ nay con sẽ không để mọi người lo lắng nữa. Con sẽ bảo vệ tốt mẫu thân, cả hai muội nữa.
Thiên Vân nhìn hai nha hoàn của mình, họ là người yêu thương che chở cô nhất. Mọi người đều cười vui vẻ rồi trở vào bàn ăn cơm.
/8
|