Sắc Nước Hương Trời

Chương 102

/150


Trên đường đi đến Sùng Chính điện, Tuyên Đức Đế suy nghĩ rất nhiều.

Chuyện Tống gia đến đòi người này, ông tin tưởng Quách Bá Ngôn có thể giải quyết êm đẹp, sẽ không gây ra quá nhiều ồn ào, thế nhưng đám dân chúng trà dư tửu hậu nói chuyện đàm luận, thanh danh của nha đầu kia rốt cuộc cũng hoàn toàn bị phá hủy, một nữ nhân khắp người đều là đề tài nói chuyện châm biếm, ông nếu như tiếp tục để nàng làm Vương Phi, tổn hại chính là uy danh của nhi tử.

"Cửa hôn sự này, thôi đi, trẫm lại tìm danh môn khuê tú đẹp đẽ khác cho con." Ngồi trên long ỷ, Tuyên Đức Đế nhìn nhi tử nói.

Triệu Hằng nghiêm mặt nói: "Nhi thần, đã từng đồng ý."

Tuyên Đức Đế mặt lộ vẻ khó hiểu.

Triệu Hằng nhìn thoáng qua Phúc công công hắn cố ý đưa theo.

Phúc công công lập tức khom lưng, nhìn Tuyên Đức Đế giải thích nói: "Hoàng Thượng, tháng tư tuyển tú, trên mặt Tứ cô nương nổi bệnh sởi, sau khi Hoàng Thượng tứ hôn, Vương Gia từng đi Quốc Công Phủ thăm Tứ cô nương. Tứ cô nương bị tổn thương khuôn mặt, thanh danh lại bị hao tổn, vô cùng lo lắng sợ bị Vương Gia ghét bỏ. Vì để cho Tứ cô nương có thể an tâm tĩnh dưỡng, Vương Gia từng chính miệng đồng ý, nói đại hôn sẽ cử hành như thời hạn."

Tuyên Đức Đế biết rõ nhi tử đi qua Quốc Công Phủ, lại không biết hắn dám nói lời này, trầm mặc một lát, cau mày nói: "Nhưng lần này..."

Triệu Hằng bỗng nhiên thi lễ vối Tuyên Đức Đế một cái, sau đó tiến lên vài bước, từ trên ngự trác lấy một tờ giấy Tuyên Thành đã bỏ, mượn cây bút của Tuyên Đức Đế, nước chảy mây trôi viết hai hàng chữ. Tuyên Đức đế ngồi ở đối diện, nhìn từng chữ từng chữ, không chỉ chấn động vì chữ viết tinh tế rõ ràng của nhi tử, mà còn rung động vì quyết tâm được thể hiện trong hang chữ.

"Ta không phụ bá tánh, cũng không vì bá tánh phụ nàng."

Ta chưa làm qua chuyện có lỗi với lê dân, những bách tính kia cười nhạo ta là vì bọn họ thích ngôn luận thị phi người khác, ta không thể bởi vì cái dạng người này, mà phụ lòng nữ nhân có hôn ước.

Tuyên Đức Đế bỗng nhiên một chữ cũng không nói ra được. Lời ấy của nhi tử, mặc dù là vì nhi nữ tình trường, nhưng ẩn chứa thâm ý. Thân là Đế Vương, mỗi tiếng nói cử động đều bị thần tử dân chúng nhìn chằm chằm, còn cực kỳ dễ dàng bị người hiểu lầm, rõ ràng mình không có làm cái gì, những người kia liền chụp mũ đổ tội, chỉ trích hắn làm không đúng ở đâu. Cho nên tuy là Đế Vương, vì cố kỵ miệng đời, Đế Vương cũng không thể mọi chuyện vừa lòng đẹp ý. Nếu như có thể độ lượng như nhi tử, chỉ cầu không thẹn với lương tâm...

Nhìn hai hàng chữ ngắn ngủn này, Tuyên Đức Đế sau nửa ngày cũng không nói câu gì, sau đó thở ra một hơi thật dài. Đời này của ông, sợ là không học được sự độ lượng của nhi tử rồi, nhưng điều này không ngăn được Tuyên Đức Đế một lần nữa nhận thức lại đứa con trai này. Nhi tử thời niên thiếu, đã từng cố gắng biểu hiện ở trước mặt ông, thế nhưng lúc đó ông vội vàng ngăn chặn miệng triều thần dân chúng, vội vàng củng cố đế vị, không có lòng dạ nào quản giáo ấu tử trong nhà, đặc biệt là lão Tam, có người nói lão Tam miệng tật chính là ông trời khiển trách ông, cho nên mỗi lần nhìn thấy lão Tam, ông đều nhịn không được giận chó đánh mèo.

Đợi đế vị vững chắc, chờ ông có nhiều thời gian cho bọn nhỏ rồi, Tuyên Đức Đế mới tiếc nuối phát hiện, lão Tam của ông sẽ không bao giờ còn dùng ánh mắt mong đợi mà nhìn ông nữa, văn khóa vũ khóa của lão Tam cũng không còn rực rỡ. Tuyên Đức Đế thử cổ vũ nhi tử, nhi tử cũng không lĩnh tình, Tuyên Đức Đế dù sao cũng phải vất vả quốc sự, dần dà, ông bắt đầu ngầm đồng ý lựa chọn của nhi tử, nếu như nhi tử không quan tâm triều đình, ông cũng không cưõng bách hắn.

Nhưng bây giờ, chính mắt thấy tài học của nhi tử, lĩnh giáo lòng dạ nhi tử, Tuyên Đức Đế không muốn lại mai một đứa con trai này.

"Thật sự, không phải nàng không cưới?" Một lần nữa ngồi trở lại Long ỷ, Tuyên Đức Đế có chút chế nhạo nhìn nhi tử hỏi.

Triệu Hằng khó hiểu phụ hoàng vì sao mà sung sướng, nhưng vẫn gật đầu.

Tuyên Đức Đế liền nói: "Quân tử hứa hẹn, con muốn làm quân tử, trẫm nguyện thành toàn cho con, nhưng, trẫm hiện tại thiếu người tu soạn Hàn Lâm viện, trẫm thành toàn lòng yêu thích cái đẹp cho con, con có phải cũng nên vì trẫm phân ưu hay không?"

Triệu Hằng nhíu mày lại.

Phúc công công lại cao hứng không thôi, Hàn Lâm viện tu soạn mặc dù chỉ là Tiểu Quan tòng Lục phẩm, nhưng phụ trách tu sửa quốc sử, chịu trách nhiệm vì Đế Vương trình lên giảng kinh lịch sử, chính là cận thần Thiên Tử, rất có cơ hội lấy được tín nhiệm của Hoàng thượng, một khi được Hoàng Thượng ưu ái, việc lên chức quan còn không dễ dàng? Thăng quan, trong tay liền có quyền.

Tuyên Đức Đế biết rõ nhi tử để ý cái gì, liền chỉ vào Phúc công công nói: "Trẫm nhìn hắn như con giun trong bụng con, con nghĩ cái gì hắn đều rõ ràng, đi vào Hàn Lâm viện, sau này chỗ cần muốn nói chuyện thì bảo hắn thay con nói." Nghĩ như vậy, Tuyên Đức Đế chợt nhớ tới một vị cấm quân tướng lãnh mà Cao Tổ Hoàng Đế đã dùng qua.

Lúc ấy Đại Chu mới lập, Cao Tổ Hoàng Đế dùng thân phận võ tướng đoạt được thiên hạ nên kỵ nhất là võ tướng, bởi vì nghi ngờ nên tướng lãnh cấm quân không bao lâu sau liền được đổi mới. Về sau có một cấm quân họ Dương tiếp quản, sau khi tiếp quản không lâu thì bỗng nhiên bị câm, bản thân không nói được, toàn bộ đều nhờ một người trung bộc bên cạnh thay hắn giải thích, ông ta còn không phải vững vững vàng vàng cai quản cấm quân những mười hai năm hay sao?

Con của ông chỉ là nói không lưu loát, so với tướng lĩnh kia thì tốt hơn nhiều.

Nhìn ra nam nhân trên long ỷ rất nghiêm túc, Triệu Hằng liền nói: "Nhi thần, lĩnh mệnh."

Hắn dường như không quá tình nguyện, Tuyên Đức Đế lần nữa thưởng thức chữ của nhi tử, trong đầu bỗng nhiên toát ra nha đầu Quách gia kia. Tuy rằng thanh danh không tốt lắm, nhưng nhi tử vậy mà lại vì nàng hai lần cầu phụ hoàng ông đây, còn nguyện ý vào triều làm quan, như thế xem ra, Quách gia nha đầu có lẽ đúng là lương phối mệnh định của nhi tử rồi.

~

Vệ Quốc Công phủ.

Trở về Lâm Vân Đường, Quách Bá Ngôn cười nói với thê tử nữ nhi: "Lời kia của Hoàng Thượng nghe có vẻ nghiêm trọng, nhưng thật ra là nói cho dân chúng nghe, muốn dân chúng biết là Hoàng Thượng ngài ấy vì dân làm chủ, nhưng chỉ cần ta đuổi phu thê Tống Khoát đi, chuyện này liền trôi qua, hai mẹ con nhà nàng không cần lo lắng."

Lâm thị cũng nhìn ra Hoàng Thượng là đứng ở bên Quách gia, bằng không thì không đến mức đánh gậy Tống Nhị gia, nhưng phu thê Hồ Thị nếu như ngàn dặm xa xôi chạy đến kinh thành, sẽ bị đánh mà liền dễ dàng trở về sao? Nếu như Quách Bá Ngôn dùng quyền thế đe dọa đối phương, một khi truyền đi, thanh danh Quách Bá Ngôn sẽ bị hư hại, mà Hoàng Thượng cũng sẽ bị mất thể diện.

Quách Bá Ngôn mắt nhìn nữ nhi, có mấy lời không tốt nói trước mặt hài tử, chỉ nói: "Theo ta thấy, vào kinh xác nhận là chủ ý của ác phụ này, Tống Khoát gan nhỏ hèn nhát, nếu ta cho hắn chút chỗ tốt, hắn sẽ cảm thấy hài lòng mà quay về Giang Nam, không dám tiếp tục đến kinh thành làm loạn."

Lâm thị hiểu rõ điểm này, nhưng Tống Gia Ninh không quá yên tâm, nhỏ giọng nhắc nhở kế phụ nói: "Phụ thân, Nhị thúc sợ nhị thẩm con nhất, trong nhà chuyện gì cũng do nhị thẩm định đoạt, cho dù ông ấy ở trước mặt người đáp ứng, nhưng quay đầu bị nhị thẩm dạy bảo, chỉ sợ lúc đó lại muốn đổi ý." Kiếp trước, thím giam nàng ở hậu viện không cho nàng đi ra ngoài, nàng khóc cầu nhị thúc thả nàng đi ra ngoài, nhị thúc đồng ý tốt rồi, nhưng trở về bị nhị thẩm mắng, liền không thấy mặt.

Quách Bá Ngôn cười, dùng ánh mắt như nhìn hài tử mà nhìn nữ nhi nói: "An An chờ đi, vi phụ tự có biện pháp khiến hắn không sợ."

Nam nhân ngữ khí nhẹ nhàng, Tống Gia Ninh theo bản năng tin tưởng.

Lâm thị liếc nhìn trượng phu, lại quay qua, sờ sờ tóc nữ nhi, giận dữ nói: "Bọn họ vào kinh rõ ràng không có ý tốt, An An sau này đổi giọng đi, đừng có gọi bọn họ là thúc thẩm nữa." Nếu như phu thê Hồ Thị thiệt tình xem nữ nhi là chất nữ, bà tuyệt sẽ không nói lời nói này, nhưng sự thực là, phu thê Hồ Thị có chủ tâm không muốn hai mẹ con bà sống tốt. Quách Bá Ngôn khắp nơi bảo vệ các nàng, bà cũng nên biểu hiện một chút, miễn cho Quách Bá Ngôn ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng lại để ý cách xưng hô của nữ nhi đối với người nhà họ Tống.

Tống Gia Ninh nhìn kế phụ, không chút do dự nói: "Được."

Tình cảm thúc cháu, từ kiếp trước đã cắt đứt sạch sẽ rồi.

Quách Bá Ngôn bụng dạ cũng không hẹp hòi như vậy, nhưng nghe thê tử muốn nữ nhi phủi sạch quan hệ với Tống gia, ông vẫn nở nụ cười, cảm thấy lời lẽ hôm nay không có uổng phí.

Trấn an được thê nữ, Quách Bá Ngôn một người đi tiền viện, gọi Tiền quản sự tới phân phó một phen. Tiền quản sự lập tức an bài, rất nhanh liền từ thanh lâu mua hai cô nương dung mạo xinh đẹp chưa khai bao, tuổi đều tầm mười sáu mười bảy, một người khuôn mặt thanh lệ, một người ánh mắt câu dẫn, phong tình đầy đủ.

Phu thê Tống Nhị gia sớm được thu xếp vào khách viện Quốc Công Phủ, Quách Bá Ngôn dẫn hai nha hoàn, tự mình đi gặp Tống Nhị gia.

Hai vợ chồng đều bị đánh gậy, Hồ Thị miễn cưỡng còn có thể đi đi lại lại, Tống Nhị gia thì một chút khí lực cũng không còn, nằm lỳ ở trên giường “Ai ôi!!! Ai ôi!!!” Mà kêu lên đau đớn, vừa đau vừa quở trách thê tử: "Ta đã nói không muốn đi nhưng ngươi lại càng muốn đi, hiện tại đã thấy chưa, tiện nghi không chiếm được, đã thế hai cái mạng này cũng muốn bỏ lại ở đây, chết nơi đất khách quê người..."

"Ngậm ngay cái miệng quạ đen của ngươi đi!" Hồ Thị dựa vào phía trước cửa sổ, len lén dò xét bên ngoài, "Hoàng Thượng đã nói, Gia Ninh là người nhà họ Tống, Quách gia nếu không cho chúng ta mang Gia Ninh đi, liền đợi bị Hoàng Thượng xử phạt đi!"

Tống Nhị gia nhắm mắt lại, chỉ cầu có thể toàn thân mà lui, một tia ý chí chiến đấu cũng không có.

"Đến rồi đến rồi!" Thoáng nhìn Quách Bá Ngôn, Hồ Thị lập tức buông cửa sổ, một tay vịn eo, tư thế quái dị mà chạy về bên giường, thấp giọng dặn dò trượng phu: "Chút nữa người đi vào, ngươi câm miệng cho ta, một câu đều không cho nói, để ta đến đối phó với bọn họ."

Tống Nhị gia nào vốn dám nghĩ đối phó cái gì không đối phó cái gì, bực bội gật gật đầu

Hồ Thị nghe tiếng bước chân bên ngoài, khi đám người Quách Bá Ngôn đẩy cửa đi vào một khắc này, bà ta khó khăn quỳ gối trước giường trượng phu, gào khóc lên: "Gia Ninh là cô nương Tống gia chúng ta, Quách gia dựa vào cái gì chiếm lấy? Hôm nay bọn họ nếu không đưa Gia Ninh ra, ta liền lại đi gõ Đăng Văn cổ, liều cái mạng này cũng muốn lấy lại công đạo!"

Nói xong quay đầu, tóc tai bù xù trừng mắt nhìn Quách Bá Ngôn đã bước vào phòng.

Tống Nhị gia e ngại Quách Bá Ngôn, giãy giụa muốn hành lễ.

Quách Bá Ngôn nhìn thấy, bước dài chạy tới, ấn bả vai Tống Nhị gia nói: "Hiền đệ bị thương cả người, không cần thiết cử động, ta gọi người chuẩn bị thuốc trị thương, trước thay hiền đệ bôi thuốc, bôi thuốc xong chúng ta lại ôn chuyện."

Hiền đệ...

Tống Nhị gia được sủng ái mà lo sợ, tựa như nằm mơ ngước nhìn nam nhân ở trên đầu mình.

Hồ Thị thì là như là thấy quỷ, sau khi hết khiếp sợ, lập tức cảnh giác lên, dự đoán đây chỉ là quỷ kế của Quách Bá Ngôn.

Quách Bá Ngôn không thèm liếc nhìn Hồ Thị, chỉ dặn dò hai nha hoàn mới mua: "Các ngươi hầu hạ Nhị gia bôi thuốc."

"Vâng." Cẩm Thư, Cẩm Họa đồng thanh lên tiếng, sau đó một người bưng chậu đồng, một người cầm thuốc trị thương bu lại, thấy Tống Nhị gia si ngốc nhìn các nàng, hai nữ nhân mặt lộ vẻ ngượng ngùng, mắt đẹp long lanh.

Tống Nhị gia ở Giang Nam, không có sắc tâm, không có sắc đảm [1], chỉ dám vụng trộm nhớ thương nữ nhân có dung mạo xinh đẹp, một lần cũng không dám trộm, hiện tại hai cô nương như hoa như ngọc đồng thời nhìn hắn lấy lòng, Tống Nhị gia xương cốt toàn thân đều muốn nhũn ra rồi. Hồ Thị nhìn thấy, lập tức liền đoán được Quách gia tính toán, tức giận hung hăng bấm véo Tống Nhị gia một cái: "Nhìn cái gì vậy, ngươi là đến kinh thành tìm chất nữ đó..."

[1] sắc đảm: không có dũng cảm để thực hiện hành vi dâm dục.

"Người tới, dẫn đi." Bà ta còn chưa có mắng xong, Quách Bá Ngôn bỗng nhiên lạnh giọng phân phó nói.

Hồ Thị kinh hãi, hai gã sai vặt chờ ngoài cửa cũng không để ý bà ta có nguyện ý hay không, chặn miệng liền kéo ra ngoài. Tống Nhị gia trợn mắt há hốc mồm, Quách Bá Ngôn lần nữa khôi phục sắc mặt khoan dung lúc trước, có lòng tốt mà khuyên bảo ông ta: "Nam nhân đại trượng phu, làm sao có thể bị một phu nhân đánh chửi, ác phụ như vậy, ta là hiền đệ, đã sớm bỏ, xem bà ta còn càn rỡ như thế nào."

Tống Nhị gia bị Hồ Thị khi dễ đã quen, nhất thời không có lên tiếng.

Quách Bá Ngôn lại nói: "Ta đi ra ngoài trước, hiền đệ bôi thuốc xong ta lại tới."

Nói xong dẫn Tiền quản sự ra cửa.

Tống Nhị gia hoang mang nhìn theo bóng lưng nam nhân, cảm thấy là lạ ở chỗ nào, đang suy nghĩ, phía sau lưng bỗng nhiên mát lạnh, chăn mền trên người bị người xốc lên! Tống Nhị gia kinh hãi, thê tử vừa mới giúp hắn cởi quần, hắn còn chưa có mặc...

"A, vết thương của Nhị gia sao lại nặng như vậy?" Cẩm Thư ngồi lệch ở trên giường, đau lòng lấy tay vuốt đầu gối Tống Nhị gia không có bị đánh gậy.

Tống Nhị gia không khỏi sợ run cả người, cũng không phải là do bị đau.

/150

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status