Thọ vương phủ tổ chức tiệc đầy tháng cho Tiểu Quận Chúa, buổi trưa còn là trời trong xanh, tiệc tan không lâu, bầu trời đột nhiên âm u, đến hoàng hôn, lại có thể có tuyết rơi, vừa bắt đầu chỉ là những hạt bông tuyết vụn nhỏ, sau đó từng chút biến thành bông tuyết lớn, rất nhanh, mặt đất liền hiện lên một tầng trắng xóa mỏng. Một chiếc xe ngựa từ trước cửa cung đi ra, lộc cộc quẹo mấy cái cua quẹo, hướng Vệ Quốc Công phủ mà đi.
Quách Bá Ngôn đẩy rèm vải bông ra, vài mảnh tuyết vỡ bị gió thổi tới đây, rơi vào trên mặt ông, nhanh chóng hóa thành vài điểm mát lạnh. Quách Bá Ngôn sờ sờ khuôn mặt, có chút giật mình với lòng ngón tay dày đặc vết chai, sau đó buông rèm cửa sổ xuống, che đi khuôn mặt âm trầm giống như bầu trời kia.
Xe ngựa dừng trước Quốc Công Phủ.
Quách Bá Ngôn nhảy xuống xe, ánh mắt đảo qua Thọ vương phủ nơi xa, lúc này mới nhanh bước vào phủ đệ nhà mình. Đi thỉnh an Thái phu nhân xong mới trở về thay áo choàng mặc nhà, rồi ôm Mậu Ca Nhi nghe thê tử Lâm thị nói về tiệc đầy tháng của Tiểu Quận Chúa, nhìn thê tử lộ ra nụ cười vui mừng tự hào khi nhắc tới nữ nhi khéo léo đáp lễ Duệ Vương phi.
Bên ngoài tuyết lớn đầy trời, trong phòng tình cảm ấm áp hoà thuận vui vẻ, đây chính là nhà của ông, là nơi mà ông nửa đời chinh chiến để đổi lấy an nhàn phú quý.
Quách Bá Ngôn không cho phép bất kỳ kẻ nào phá hư cái nhà này, kể cả con trưởng mà ông kiêu ngạo coi trọng nhất.
Dùng xong cơm tối, Quách Bá Ngôn bảo Lâm thị ngủ trước, ông mang theo hai loại đồ vật, một mình đi tìm con trưởng.
Vào tháng mười một, sau buổi hoàng hôn ngắn ngủi chính là đêm tối như mực buồn chán, trời vẫn còn sớm, Quách Kiêu cũng không ngủ được, đang dựa vào đầu giường xem sách sử. Nghe phụ thân đến, Quách Kiêu lập tức để sách xuống, nhanh chóng sửa sang ổn thỏa áo bào đi nhà chính nghênh đón. Quách Bá Ngôn đã vào, trên tóc, đầu vai rơi xuống một lớp tuyết mỏng, ông tiện tay phủi phủi, nhìn con trưởng hỏi: "Còn chưa ngủ?"
Hai cha con hai mắt nhìn nhau, giống như ai cũng biết đối phương đang suy nghĩ gì, lại giống như không nhìn thấu lẫn nhau.
"Vừa cơm nước xong xuôi, chuẩn bị xem sách hai khắc đồng hồ thì đi nghỉ." Quách Kiêu nói đúng sự thật, dặn dò A Thuận đi chuẩn bị trà.
"Đưa rượu lên." Quách Bá Ngôn ngăn lại A Thuận nói.
A Thuận giật mình, vô thức nhìn chủ tử, Quách Kiêu gật gật đầu, mời phụ thân đi tới giữa noãn tháp ngồi, Quách Bá Ngôn lại dời bước đến chủ vị nhà chính, định uống ở ngay bên ngoài. Màn cửa nhà chính vào lúc ông vào nhà đã tiện tay vén lên mắc ở trên ván cửa, A Thuận không dám hạ xuống, gió lạnh đêm đông chen lấn thổi vào bên trong, thoáng cái liền xua tan đi ấm áp ban đầu.
Quách Bá Ngôn ngồi ở trước cửa, như có điều suy nghĩ.
Quách Kiêu mắt nhìn phụ thân, cũng nhìn về phía ngoài cửa. Mái nhà cong xuống, gió lạnh cuốn bông tuyết cuồng say, không có phương hướng mà rơi xuống đất, lộn xộn, rồi lại ở dưới ánh đèn lờ mờ không chỗ ẩn trốn. Bông tuyết rơi xuống bên trong cánh cửa, dần dần tích tụ thành một tầng, A Thuận bưng rượu vừa mới hâm nóng đi vào, trong chốc lát ở trên tầng tuyết mỏng đằng kia lưu lại hai dấu chân.
"Đi vào trong nội viện trông coi, không cho phép bất kỳ kẻ nào tới gần nhà trên trong vòng ba trượng." Quách Bá Ngôn thản nhiên nói.
"Vâng." A Thuận gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc lui ra ngoài, liền dừng lại ngay phía trước cách cửa ra vào ba trượng, đưa lưng về phía bên này.
Quách Bá Ngôn nghiêng người, nhấc vò rượu lên, rót đầy chín phần hai bình rượu trên bàn. Để vò rượu xuống, Quách Bá Ngôn bưng lên một bình, nhìn con trưởng đối diện nói: "Bình rượu này, kính liệt tổ liệt tông Quách gia chúng ta, không có bọn họ trên trời phù hộ, sẽ không có vinh hoa phú quý cho phụ tử chúng ta bây giờ."
Quách Kiêu và phụ thân đụng bình rượu, nghiêm mặt nói: "Phụ thân nói đúng lắm."
Hai cha con cùng nhau đổ rượu xuống mặt đất.
Quách Bá Ngôn buông bình rượu, Quách Kiêu đứng dậy, cung kính lần nữa rót đầy.
Quách Bá Ngôn giơ bình rượu lên, ngửa đầu nhìn nhi tử, cười nói: "Bình này vi phụ mời con, chúc mừng con ta đại nạn không chết, tất có hậu phúc."
"Cám ơn phụ thân." Quách Kiêu hai tay giơ bình rượu cao lên, uống cạn sạch.
Bình này uống xong, Quách Bá Ngôn đoạt trước một bước bưng vò rượu lên, sau khi rót đầy rượu, lại không vội vã uống, mà là cúi đầu nhìn bình rượu kia, nửa ngày sau mới nói: "Quỳ xuống."
Quách Kiêu không nói hai lời, vung vạt áo lên quỳ gối trước mặt phụ thân, quỳ gối này là tế bái rượu liệt tổ liệt tông Quách gia.
Quách Bá Ngôn nghiêng đầu, bình tĩnh mà nhìn nhi tử: "Cũng biết vi phụ vì sao bảo con quỳ?"
Quách Kiêu cụp mắt nói: "Nhi tử biết, nhi tử có lỗi, phụ thân trách phạt như thế nào cũng không quá đáng."
Hắn hai mươi mốt tuổi, là Tướng Quân đi lên chiến trường đổ máu, là nam nhân chân chính, Quách Bá Ngôn rất rõ ràng, ông cũng không có cách nào dùng uy nghiêm của phụ thân bắt buộc nhi tử làm cái gì, hiện tại bọn họ chỉ là nam nhân đối với nam nhân, ông chỉ có thể sử dụng đạo lý thuyết phục nhi tử. Thân thể vẫn không nhúc nhích, Quách Bá Ngôn trầm giọng hỏi: "Còn không bỏ xuống được phần chấp niệm kia?"
Quách Kiêu trầm mặc, cam chịu.
Trả lời trong dự liệu, ngực Quách Bá Ngôn phập phồng, sau một lát, ông giống như vô lực dựa vào ghế dựa, nhắm mắt lại nói: "Ngày đó tính mệnh của con đe dọa, vi phụ không cách nào ngồi yên không để ý tới, cố trái lương tâm đồng ý con một việc. Hiện tại vi phụ cũng không hối hận, chẳng qua là phụ thân không phải một mình, sau lưng còn tổ mẫu, có mẫu thân đệ đệ muội muội của con, còn có toàn bộ Quốc Công Phủ, ta không thể để người của tam phòng Quách gia bị một mình con liên lụy, cho dù có thể chỉ là khả năng mong manh."
"Nhi tử hiểu." Quách Kiêu giương mắt, bình tĩnh mà nhìn qua nam nhân ngồi trên ghế: "Phụ thân có thể ngầm đồng ý tấm lòng nhi tử đối với Gia Ninh, nhi tử liền thoả mãn, không cần phụ thân vì con làm cái gì." Hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới liều lĩnh đoạt nàng, nếu như cái giá phải trả để có được nàng nhất định khiến mọi người Quách gia chịu khổ, vậy hắn thà rằng dừng tay.
Quách Bá Ngôn đoán được nhi tử có mưu đồ khác, nhưng ông nghĩ không ra nhi tử có thể có cái kế sách song toàn gì, nhi tử và An An, căn bản chính là tử cục, nhi tử không có bất kỳ khả năng danh chính ngôn thuận nào cưới nữ nhi. Lại không cân nhắc Thọ vương nếu bị đoạt Vương Phi sẽ truy xét và trả thù, sau khi nhi tử đoạt An An, tổng cộng chỉ có ba con đường có thể đi. Con đường thứ nhất, giấu An An ở Quốc Công Phủ, nhưng Quốc Công Phủ nhiều người, tin tức quá dễ dàng bại lộ. Con đường thứ hai, nhi tử giấu An An ở bên ngoài, nhưng chỉ cần nhi tử đi ra cửa gặp An An, thì nhất định sẽ bị người có ý phát hiện. Con đường thứ ba, nhi tử mang theo An An cao chạy xa bay mai danh ẩn tích, nhưng hai người đều là dung mạo xinh đẹp hiếm có, đi đến đâu đều sẽ để lại manh mối, trừ phi suốt đêm trốn trong rừng sâu núi thẳm cả đời cũng không đi ra.
Để cả hai có thể ở chung một chỗ, Quách Bá Ngôn chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp, đó chính là ông an bài nhi tử giả chết trước. Sau khi nhi tử hủy dung mai danh ẩn tích rời đi, lại chờ cơ hội, thừa dịp lúc Thọ vương mang nữ nhi ra cửa, dựa vào lực lượng của một mình ông xếp đặt thiết kế một trận ngoài ý muốn, tạo thành hiện trường Thọ vương chết ngoài ý muốn, diệt trừ người quyền thế muốn tìm tung tích nữ nhi, đồng thời tìm cỗ thi thể thay thế nữ nhi giả chết, sau đó mang theo nữ nhi đến một chỗ vắng vẻ.
Nhưng giá phải trả như vậy là quá thảm thiết, riêng việc tự hủy hoại dung mạo của mình, Quách Bá Ngôn cũng không tin nhi tử hạ thủ được, nếu dung mạo bị hủy, nhi tử làm thế nào dỗ dành An An cam tâm tình nguyện đi theo hắn? Quách Bá Ngôn lúc trước mạnh mẽ lấy Lâm thị, là vì đối với chính mình có lòng tin, tin tưởng mình có thể giành được trái tim Lâm thị, nhưng nếu như không có niềm tin này, nếu như ngay từ đầu ông chắc chắn hai người cuối cùng chỉ có thể làm vợ chồng bất hoà, tra tấn lẫn nhau, vậy Quách Bá Ngôn nhất định sẽ không ra tay.
Quách Bá Ngôn không nói cho con trưởng nghe phương pháp xử lý ông nghĩ tới, ông chỉ trình bày sự uy hiếp đối với Quốc Công Phủ khi nhi tử có kế hoạch cướp người, sau đó từ trong lòng lấy ra hai cái hộp hẹp dài nhỏ, đưa một cái trong đó cho nhi tử.
Quách Kiêu hai tay nhận, mở hộp ra, bên trong là thanh dao găm, lưỡi đao sắc bén.
Quách Bá Ngôn nhìn chằm chằm vào con trưởng nói: "Cho dù con kế hoạch có chu đáo chặt chẽ, chỉ cần con có khả năng bị người bắt được, sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu cho Quách gia. Vi phụ duy nhất có thể đáp ứng con, là không can thiệp việc con cướp người, nhưng trước đó, con phải tự hủy dung mạo, giả chết rời khỏi Quách gia, từ nay về sau, con làm bất cứ chuyện gì cũng không quan hệ với Quách gia."
Quách Kiêu nhìn thanh chủy thủ kia, hô hấp dần dần thô nặng, giống như con thú trong lồng bị nhốt, hai mắt phiếm hồng, đang cùng gông xiềng vô hình tranh đấu.
"Nếu như trước khi An An xuất giá con cầu ta lấy nàng, nếu như lúc ấy mệnh con ngàn cân treo sợi tóc, thì có lẽ các con đã có thể hoàn hảo không chút tổn hại mà mai danh ẩn tích, nhưng bây giờ nàng là Thọ vương phi, vi phụ không thể không ra hạ sách này." Quách Bá Ngôn nhìn chằm chằm vào nhi tử, chậm rãi mở cái hộp khác ra, tay lấy ra mảnh giấy nhỏ, phía trên viết là ngày sinh tháng đẻ của con trưởng.
"Nếu như con không nỡ hủy dung mạo, không nỡ bỏ vinh hoa phú quý, không nỡ khiến tổ mẫu con người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vậy thì hoàn toàn nên chết lòng kia, trước năm định ra hôn sự, sớm ngày đại hôn." Đưa ngày sinh tháng đẻ tới trước mặt trưởng tử, Quách Bá Ngôn giọng nói nghiêm nghị nói, "Hai con đường này, đêm nay con chọn một cái, chọn rồi, thì không thể quay đầu lại."
Quách Kiêu ngửa đầu, trong mắt chấn động, không che giấu chút nào oán hận của một đứa con trai với phụ thân.
Quách Bá Ngôn bất vi sở động, chỉ nói: "Con thật có thể vì An An bỏ xuống Quốc Công Phủ, cũng đừng trách vi phụ vì Quốc Công Phủ bỏ qua con."
Quách Kiêu dữ tợn đối mặt cùng phụ thân trước mắt, khuôn mặt trắng nõn sớm đã đỏ lên, trán nổi gân xanh, bởi vì cha cho hắn hai con đường, đều là tử lộ. Hắn hủy dung mạo, nàng tuyệt đối không thể giao trái tim cho một nam nhân xấu xí đáng sợ, hắn không hủy dung, có phụ thân nghiêm gia phòng bị, hắn lại không cơ hội xuất thủ.
Sớm biết như thế, hắn bị thương ngày ấy, sẽ không nên ở trước mặt phụ thân biểu hiện ra ngoài!
Vẻ mặt của nhi tử trẻ tuổi so với gió tuyết ngoài cửa còn làm cho lòng người lạnh lẽo hơn, nhưng Quách Bá Ngôn như núi cao ngồi ở trước mặt nhi tử, kiên nhẫn chờ đợi, sau đó tận mắt nhìn khuôn mặt nhi tử dần dần khôi phục tái nhợt, nhìn nhi tử chậm rãi buông chủy thủ, nhận lấy ngày sinh tháng đẻ nhìn qua. Hết thảy đều như ông sở liệu, nhưng Quách Bá Ngôn không sinh ra được bất kỳ vui mừng nào, chỉ cảm thấy trong lòng như đè ép một ngọn núi, vô cùng trầm trọng.
Ông bưng lên hai bình rượu, một bình đưa cho nhi tử, mỏi mệt nói: "bình thứ ba này, kính con ta sắp đại hỉ."
Nếu như nhi tử lựa chọn con đường hủy dung nhan kia, hiện tại ông kính, chính là tình cảm hai mươi mốt năm phụ tử của hai người.
Quách Kiêu không có nhận bình rượu này, nắm chặt ngày sinh tháng đẻ, Quách Kiêu cười khổ nói: "Phụ thân, nhi tử còn thỉnh cầu cuối cùng."
Quách Bá Ngôn nhìn chòng chọc nhi tử, nói: "Con nói đi."
Quách Kiêu buông ra ngày sinh tháng đẻ dúm dó này, bả vai cứng ngắc sau nửa ngày bỗng nhiên trầm tĩnh lại, rũ lông mi, giọng nói tang thương: "Nhi tử không lấy được người thực sự muốn kết hôn, nhưng cũng không muốn tùy tùy tiện tiện lấy một người, biểu muội nhiều năm si mê con như vậy, con muốn cầu Hoàng Thượng tứ hôn."
Cháu ngoại gái Đoan Tuệ công chúa?
Quách Bá Ngôn theo bản năng nhíu mày. Đoan Tuệ công chúa bị Hoàng Thượng, Thục phi nuôi dưỡng điêu ngoa tùy hứng, cũng không phải con dâu tốt để chọn lựa, gả tới sợ rằng sẽ tìm phiền phức cho thê tử, điểm duy nhất thích hợp với nhi tử, là với tính nết cường ngạnh của Đoan Tuệ công chúa, thì tuyệt đối có thể quản được nhi tử, đừng nói An An đã gả đi, chính là nha hoàn bên cạnh, nhi tử chỉ sợ cũng không có cơ hội trộm.
Trong lúc do dự, Quách Bá Ngôn chợt nghĩ tới quản sự có ẩm báo, nói hôm nay Đoan Tuệ công chúa chạy đến Di Hòa Hiên nhìn nhi tử, không để ý hạ nhân ở đây, trực tiếp nhào vào trong ngực nhi tử, khóc lóc một trận. Trái tim nhi tử đã cho An An, những nữ nhân khác muốn đoạt lại, phải trả giá nhiều hơn, đầu tiên phải có lòng si giống vậy.
Quách Bá Ngôn mơ hồ thấy được một chút hy vọng, thê tử là người thông minh, với ông và Thái phu nhân làm chỗ dựa, ứng phó một tiểu nha đầu dư xài, chỉ cần Đoan Tuệ công chúa có thể khiến nhi tử lạc đường biết quay lại, dù có chút chút tật xấu, ông sẽ không để ý.
"Đoan Tuệ là biểu muội con, nếu như con lấy nàng, liền phải toàn tâm toàn ý đối đãi nàng, nếu không sẽ không cách nào nói rõ được với cô mẫu con." Quách Bá Ngôn nghiêm mặt nói.
Quách Kiêu phát ra một tiếng cười nhạo, giương mắt nhìn phụ thân: "Phụ thân không tin con? Có cần thề thêm một lần hay không?"
Quách Bá Ngôn sắc mặt đại biến, lần trước nhi tử thề muốn vạn tiễn xuyên tim, lời thề nói đến một nửa bị ông cắt ngang, cuối cùng trái lời thề bị ứng nghiệm, một mũi tên xuyên ngực. Lần này, Quách Bá Ngôn thà bị nhi tử lừa gạt, ông cũng không dám cầm mệnh nhi tử thật vất vả nhặt về đi đánh bạc.
Ngũ vị tạp trần, Quách Bá Ngôn nâng nhi tử dậy, vỗ vỗ bả vai nhi tử, cuối cùng lắc đầu, trước khi rời đi, chỉ để lại một tiếng thở thật dài.
Quách Bá Ngôn đẩy rèm vải bông ra, vài mảnh tuyết vỡ bị gió thổi tới đây, rơi vào trên mặt ông, nhanh chóng hóa thành vài điểm mát lạnh. Quách Bá Ngôn sờ sờ khuôn mặt, có chút giật mình với lòng ngón tay dày đặc vết chai, sau đó buông rèm cửa sổ xuống, che đi khuôn mặt âm trầm giống như bầu trời kia.
Xe ngựa dừng trước Quốc Công Phủ.
Quách Bá Ngôn nhảy xuống xe, ánh mắt đảo qua Thọ vương phủ nơi xa, lúc này mới nhanh bước vào phủ đệ nhà mình. Đi thỉnh an Thái phu nhân xong mới trở về thay áo choàng mặc nhà, rồi ôm Mậu Ca Nhi nghe thê tử Lâm thị nói về tiệc đầy tháng của Tiểu Quận Chúa, nhìn thê tử lộ ra nụ cười vui mừng tự hào khi nhắc tới nữ nhi khéo léo đáp lễ Duệ Vương phi.
Bên ngoài tuyết lớn đầy trời, trong phòng tình cảm ấm áp hoà thuận vui vẻ, đây chính là nhà của ông, là nơi mà ông nửa đời chinh chiến để đổi lấy an nhàn phú quý.
Quách Bá Ngôn không cho phép bất kỳ kẻ nào phá hư cái nhà này, kể cả con trưởng mà ông kiêu ngạo coi trọng nhất.
Dùng xong cơm tối, Quách Bá Ngôn bảo Lâm thị ngủ trước, ông mang theo hai loại đồ vật, một mình đi tìm con trưởng.
Vào tháng mười một, sau buổi hoàng hôn ngắn ngủi chính là đêm tối như mực buồn chán, trời vẫn còn sớm, Quách Kiêu cũng không ngủ được, đang dựa vào đầu giường xem sách sử. Nghe phụ thân đến, Quách Kiêu lập tức để sách xuống, nhanh chóng sửa sang ổn thỏa áo bào đi nhà chính nghênh đón. Quách Bá Ngôn đã vào, trên tóc, đầu vai rơi xuống một lớp tuyết mỏng, ông tiện tay phủi phủi, nhìn con trưởng hỏi: "Còn chưa ngủ?"
Hai cha con hai mắt nhìn nhau, giống như ai cũng biết đối phương đang suy nghĩ gì, lại giống như không nhìn thấu lẫn nhau.
"Vừa cơm nước xong xuôi, chuẩn bị xem sách hai khắc đồng hồ thì đi nghỉ." Quách Kiêu nói đúng sự thật, dặn dò A Thuận đi chuẩn bị trà.
"Đưa rượu lên." Quách Bá Ngôn ngăn lại A Thuận nói.
A Thuận giật mình, vô thức nhìn chủ tử, Quách Kiêu gật gật đầu, mời phụ thân đi tới giữa noãn tháp ngồi, Quách Bá Ngôn lại dời bước đến chủ vị nhà chính, định uống ở ngay bên ngoài. Màn cửa nhà chính vào lúc ông vào nhà đã tiện tay vén lên mắc ở trên ván cửa, A Thuận không dám hạ xuống, gió lạnh đêm đông chen lấn thổi vào bên trong, thoáng cái liền xua tan đi ấm áp ban đầu.
Quách Bá Ngôn ngồi ở trước cửa, như có điều suy nghĩ.
Quách Kiêu mắt nhìn phụ thân, cũng nhìn về phía ngoài cửa. Mái nhà cong xuống, gió lạnh cuốn bông tuyết cuồng say, không có phương hướng mà rơi xuống đất, lộn xộn, rồi lại ở dưới ánh đèn lờ mờ không chỗ ẩn trốn. Bông tuyết rơi xuống bên trong cánh cửa, dần dần tích tụ thành một tầng, A Thuận bưng rượu vừa mới hâm nóng đi vào, trong chốc lát ở trên tầng tuyết mỏng đằng kia lưu lại hai dấu chân.
"Đi vào trong nội viện trông coi, không cho phép bất kỳ kẻ nào tới gần nhà trên trong vòng ba trượng." Quách Bá Ngôn thản nhiên nói.
"Vâng." A Thuận gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc lui ra ngoài, liền dừng lại ngay phía trước cách cửa ra vào ba trượng, đưa lưng về phía bên này.
Quách Bá Ngôn nghiêng người, nhấc vò rượu lên, rót đầy chín phần hai bình rượu trên bàn. Để vò rượu xuống, Quách Bá Ngôn bưng lên một bình, nhìn con trưởng đối diện nói: "Bình rượu này, kính liệt tổ liệt tông Quách gia chúng ta, không có bọn họ trên trời phù hộ, sẽ không có vinh hoa phú quý cho phụ tử chúng ta bây giờ."
Quách Kiêu và phụ thân đụng bình rượu, nghiêm mặt nói: "Phụ thân nói đúng lắm."
Hai cha con cùng nhau đổ rượu xuống mặt đất.
Quách Bá Ngôn buông bình rượu, Quách Kiêu đứng dậy, cung kính lần nữa rót đầy.
Quách Bá Ngôn giơ bình rượu lên, ngửa đầu nhìn nhi tử, cười nói: "Bình này vi phụ mời con, chúc mừng con ta đại nạn không chết, tất có hậu phúc."
"Cám ơn phụ thân." Quách Kiêu hai tay giơ bình rượu cao lên, uống cạn sạch.
Bình này uống xong, Quách Bá Ngôn đoạt trước một bước bưng vò rượu lên, sau khi rót đầy rượu, lại không vội vã uống, mà là cúi đầu nhìn bình rượu kia, nửa ngày sau mới nói: "Quỳ xuống."
Quách Kiêu không nói hai lời, vung vạt áo lên quỳ gối trước mặt phụ thân, quỳ gối này là tế bái rượu liệt tổ liệt tông Quách gia.
Quách Bá Ngôn nghiêng đầu, bình tĩnh mà nhìn nhi tử: "Cũng biết vi phụ vì sao bảo con quỳ?"
Quách Kiêu cụp mắt nói: "Nhi tử biết, nhi tử có lỗi, phụ thân trách phạt như thế nào cũng không quá đáng."
Hắn hai mươi mốt tuổi, là Tướng Quân đi lên chiến trường đổ máu, là nam nhân chân chính, Quách Bá Ngôn rất rõ ràng, ông cũng không có cách nào dùng uy nghiêm của phụ thân bắt buộc nhi tử làm cái gì, hiện tại bọn họ chỉ là nam nhân đối với nam nhân, ông chỉ có thể sử dụng đạo lý thuyết phục nhi tử. Thân thể vẫn không nhúc nhích, Quách Bá Ngôn trầm giọng hỏi: "Còn không bỏ xuống được phần chấp niệm kia?"
Quách Kiêu trầm mặc, cam chịu.
Trả lời trong dự liệu, ngực Quách Bá Ngôn phập phồng, sau một lát, ông giống như vô lực dựa vào ghế dựa, nhắm mắt lại nói: "Ngày đó tính mệnh của con đe dọa, vi phụ không cách nào ngồi yên không để ý tới, cố trái lương tâm đồng ý con một việc. Hiện tại vi phụ cũng không hối hận, chẳng qua là phụ thân không phải một mình, sau lưng còn tổ mẫu, có mẫu thân đệ đệ muội muội của con, còn có toàn bộ Quốc Công Phủ, ta không thể để người của tam phòng Quách gia bị một mình con liên lụy, cho dù có thể chỉ là khả năng mong manh."
"Nhi tử hiểu." Quách Kiêu giương mắt, bình tĩnh mà nhìn qua nam nhân ngồi trên ghế: "Phụ thân có thể ngầm đồng ý tấm lòng nhi tử đối với Gia Ninh, nhi tử liền thoả mãn, không cần phụ thân vì con làm cái gì." Hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới liều lĩnh đoạt nàng, nếu như cái giá phải trả để có được nàng nhất định khiến mọi người Quách gia chịu khổ, vậy hắn thà rằng dừng tay.
Quách Bá Ngôn đoán được nhi tử có mưu đồ khác, nhưng ông nghĩ không ra nhi tử có thể có cái kế sách song toàn gì, nhi tử và An An, căn bản chính là tử cục, nhi tử không có bất kỳ khả năng danh chính ngôn thuận nào cưới nữ nhi. Lại không cân nhắc Thọ vương nếu bị đoạt Vương Phi sẽ truy xét và trả thù, sau khi nhi tử đoạt An An, tổng cộng chỉ có ba con đường có thể đi. Con đường thứ nhất, giấu An An ở Quốc Công Phủ, nhưng Quốc Công Phủ nhiều người, tin tức quá dễ dàng bại lộ. Con đường thứ hai, nhi tử giấu An An ở bên ngoài, nhưng chỉ cần nhi tử đi ra cửa gặp An An, thì nhất định sẽ bị người có ý phát hiện. Con đường thứ ba, nhi tử mang theo An An cao chạy xa bay mai danh ẩn tích, nhưng hai người đều là dung mạo xinh đẹp hiếm có, đi đến đâu đều sẽ để lại manh mối, trừ phi suốt đêm trốn trong rừng sâu núi thẳm cả đời cũng không đi ra.
Để cả hai có thể ở chung một chỗ, Quách Bá Ngôn chỉ có thể nghĩ đến một biện pháp, đó chính là ông an bài nhi tử giả chết trước. Sau khi nhi tử hủy dung mai danh ẩn tích rời đi, lại chờ cơ hội, thừa dịp lúc Thọ vương mang nữ nhi ra cửa, dựa vào lực lượng của một mình ông xếp đặt thiết kế một trận ngoài ý muốn, tạo thành hiện trường Thọ vương chết ngoài ý muốn, diệt trừ người quyền thế muốn tìm tung tích nữ nhi, đồng thời tìm cỗ thi thể thay thế nữ nhi giả chết, sau đó mang theo nữ nhi đến một chỗ vắng vẻ.
Nhưng giá phải trả như vậy là quá thảm thiết, riêng việc tự hủy hoại dung mạo của mình, Quách Bá Ngôn cũng không tin nhi tử hạ thủ được, nếu dung mạo bị hủy, nhi tử làm thế nào dỗ dành An An cam tâm tình nguyện đi theo hắn? Quách Bá Ngôn lúc trước mạnh mẽ lấy Lâm thị, là vì đối với chính mình có lòng tin, tin tưởng mình có thể giành được trái tim Lâm thị, nhưng nếu như không có niềm tin này, nếu như ngay từ đầu ông chắc chắn hai người cuối cùng chỉ có thể làm vợ chồng bất hoà, tra tấn lẫn nhau, vậy Quách Bá Ngôn nhất định sẽ không ra tay.
Quách Bá Ngôn không nói cho con trưởng nghe phương pháp xử lý ông nghĩ tới, ông chỉ trình bày sự uy hiếp đối với Quốc Công Phủ khi nhi tử có kế hoạch cướp người, sau đó từ trong lòng lấy ra hai cái hộp hẹp dài nhỏ, đưa một cái trong đó cho nhi tử.
Quách Kiêu hai tay nhận, mở hộp ra, bên trong là thanh dao găm, lưỡi đao sắc bén.
Quách Bá Ngôn nhìn chằm chằm vào con trưởng nói: "Cho dù con kế hoạch có chu đáo chặt chẽ, chỉ cần con có khả năng bị người bắt được, sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu cho Quách gia. Vi phụ duy nhất có thể đáp ứng con, là không can thiệp việc con cướp người, nhưng trước đó, con phải tự hủy dung mạo, giả chết rời khỏi Quách gia, từ nay về sau, con làm bất cứ chuyện gì cũng không quan hệ với Quách gia."
Quách Kiêu nhìn thanh chủy thủ kia, hô hấp dần dần thô nặng, giống như con thú trong lồng bị nhốt, hai mắt phiếm hồng, đang cùng gông xiềng vô hình tranh đấu.
"Nếu như trước khi An An xuất giá con cầu ta lấy nàng, nếu như lúc ấy mệnh con ngàn cân treo sợi tóc, thì có lẽ các con đã có thể hoàn hảo không chút tổn hại mà mai danh ẩn tích, nhưng bây giờ nàng là Thọ vương phi, vi phụ không thể không ra hạ sách này." Quách Bá Ngôn nhìn chằm chằm vào nhi tử, chậm rãi mở cái hộp khác ra, tay lấy ra mảnh giấy nhỏ, phía trên viết là ngày sinh tháng đẻ của con trưởng.
"Nếu như con không nỡ hủy dung mạo, không nỡ bỏ vinh hoa phú quý, không nỡ khiến tổ mẫu con người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, vậy thì hoàn toàn nên chết lòng kia, trước năm định ra hôn sự, sớm ngày đại hôn." Đưa ngày sinh tháng đẻ tới trước mặt trưởng tử, Quách Bá Ngôn giọng nói nghiêm nghị nói, "Hai con đường này, đêm nay con chọn một cái, chọn rồi, thì không thể quay đầu lại."
Quách Kiêu ngửa đầu, trong mắt chấn động, không che giấu chút nào oán hận của một đứa con trai với phụ thân.
Quách Bá Ngôn bất vi sở động, chỉ nói: "Con thật có thể vì An An bỏ xuống Quốc Công Phủ, cũng đừng trách vi phụ vì Quốc Công Phủ bỏ qua con."
Quách Kiêu dữ tợn đối mặt cùng phụ thân trước mắt, khuôn mặt trắng nõn sớm đã đỏ lên, trán nổi gân xanh, bởi vì cha cho hắn hai con đường, đều là tử lộ. Hắn hủy dung mạo, nàng tuyệt đối không thể giao trái tim cho một nam nhân xấu xí đáng sợ, hắn không hủy dung, có phụ thân nghiêm gia phòng bị, hắn lại không cơ hội xuất thủ.
Sớm biết như thế, hắn bị thương ngày ấy, sẽ không nên ở trước mặt phụ thân biểu hiện ra ngoài!
Vẻ mặt của nhi tử trẻ tuổi so với gió tuyết ngoài cửa còn làm cho lòng người lạnh lẽo hơn, nhưng Quách Bá Ngôn như núi cao ngồi ở trước mặt nhi tử, kiên nhẫn chờ đợi, sau đó tận mắt nhìn khuôn mặt nhi tử dần dần khôi phục tái nhợt, nhìn nhi tử chậm rãi buông chủy thủ, nhận lấy ngày sinh tháng đẻ nhìn qua. Hết thảy đều như ông sở liệu, nhưng Quách Bá Ngôn không sinh ra được bất kỳ vui mừng nào, chỉ cảm thấy trong lòng như đè ép một ngọn núi, vô cùng trầm trọng.
Ông bưng lên hai bình rượu, một bình đưa cho nhi tử, mỏi mệt nói: "bình thứ ba này, kính con ta sắp đại hỉ."
Nếu như nhi tử lựa chọn con đường hủy dung nhan kia, hiện tại ông kính, chính là tình cảm hai mươi mốt năm phụ tử của hai người.
Quách Kiêu không có nhận bình rượu này, nắm chặt ngày sinh tháng đẻ, Quách Kiêu cười khổ nói: "Phụ thân, nhi tử còn thỉnh cầu cuối cùng."
Quách Bá Ngôn nhìn chòng chọc nhi tử, nói: "Con nói đi."
Quách Kiêu buông ra ngày sinh tháng đẻ dúm dó này, bả vai cứng ngắc sau nửa ngày bỗng nhiên trầm tĩnh lại, rũ lông mi, giọng nói tang thương: "Nhi tử không lấy được người thực sự muốn kết hôn, nhưng cũng không muốn tùy tùy tiện tiện lấy một người, biểu muội nhiều năm si mê con như vậy, con muốn cầu Hoàng Thượng tứ hôn."
Cháu ngoại gái Đoan Tuệ công chúa?
Quách Bá Ngôn theo bản năng nhíu mày. Đoan Tuệ công chúa bị Hoàng Thượng, Thục phi nuôi dưỡng điêu ngoa tùy hứng, cũng không phải con dâu tốt để chọn lựa, gả tới sợ rằng sẽ tìm phiền phức cho thê tử, điểm duy nhất thích hợp với nhi tử, là với tính nết cường ngạnh của Đoan Tuệ công chúa, thì tuyệt đối có thể quản được nhi tử, đừng nói An An đã gả đi, chính là nha hoàn bên cạnh, nhi tử chỉ sợ cũng không có cơ hội trộm.
Trong lúc do dự, Quách Bá Ngôn chợt nghĩ tới quản sự có ẩm báo, nói hôm nay Đoan Tuệ công chúa chạy đến Di Hòa Hiên nhìn nhi tử, không để ý hạ nhân ở đây, trực tiếp nhào vào trong ngực nhi tử, khóc lóc một trận. Trái tim nhi tử đã cho An An, những nữ nhân khác muốn đoạt lại, phải trả giá nhiều hơn, đầu tiên phải có lòng si giống vậy.
Quách Bá Ngôn mơ hồ thấy được một chút hy vọng, thê tử là người thông minh, với ông và Thái phu nhân làm chỗ dựa, ứng phó một tiểu nha đầu dư xài, chỉ cần Đoan Tuệ công chúa có thể khiến nhi tử lạc đường biết quay lại, dù có chút chút tật xấu, ông sẽ không để ý.
"Đoan Tuệ là biểu muội con, nếu như con lấy nàng, liền phải toàn tâm toàn ý đối đãi nàng, nếu không sẽ không cách nào nói rõ được với cô mẫu con." Quách Bá Ngôn nghiêm mặt nói.
Quách Kiêu phát ra một tiếng cười nhạo, giương mắt nhìn phụ thân: "Phụ thân không tin con? Có cần thề thêm một lần hay không?"
Quách Bá Ngôn sắc mặt đại biến, lần trước nhi tử thề muốn vạn tiễn xuyên tim, lời thề nói đến một nửa bị ông cắt ngang, cuối cùng trái lời thề bị ứng nghiệm, một mũi tên xuyên ngực. Lần này, Quách Bá Ngôn thà bị nhi tử lừa gạt, ông cũng không dám cầm mệnh nhi tử thật vất vả nhặt về đi đánh bạc.
Ngũ vị tạp trần, Quách Bá Ngôn nâng nhi tử dậy, vỗ vỗ bả vai nhi tử, cuối cùng lắc đầu, trước khi rời đi, chỉ để lại một tiếng thở thật dài.
/150
|