Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Cái gì? Đưa cái lão bất tử đó ra tòa?” Lý Tuyết Hà nghe xong mà kinh ngạc không thôi, sau đó bà ta ủy khuất nói: “Triệt, bây giờ em không có địa vị gì ở Hoắc gia cả, em làm sao có thể giúp anh đưa Hoắc Nghiệp Hoằng ra tòa? Có phải mọi người đều ghét em hay không? Vân Hy như vậy, anh cũng như vậy, cha con hai người các anh...”
Long Quân Triệt ở đầu điện thoại bên kia nghe thấy bà ta nhắc tới chữ hai cha con, liền cắt đứt lời của bà ta: “Có vẻ em đã hiểu lầm một số việc rồi.”
“Hiểu lầm chuyện gì?” Lý Tuyết Hà hoàn toàn mơ hồ, đến bây giờ cũng không biết cha của con trai bà ta là ai.
Long Quân Triệt trầm mặc một lúc, vẫn quyết định chờ sau khi giải quyết xong chuyện của Hoắc Nghiệp Hoằng thì nói cho Lý Tuyết Hà biết bà ta vẫn luôn hiểu lầm quan hệ giữa ông ta và Hoắc Vân Hy.
“Chờ đến khi anh làm cho Hoắc Nghiệp Hoằng thân bại danh liệt, anh sẽ nói cho em.”
Lý Tuyết hà nghe ông ta nói như vậy, trong lòng hơi nghi ngờ, nhưng cũng không truy hỏi chuyện này nữa.
Nghĩ đến chuyện ông ta vừa mới nói, bà ta mới hỏi lại: “ Rốt cuộc thì anh muốn em giúp anh cái gì? Phải giúp thế nào?”
“Em thừa dịp lúc Hoắc Nghiệp Hoằng không có ở nhà, đi vào thư phòng của ông ta...”
...
Sau khi cúp điện thoại với Long Quân Triệt, Lý Tuyết Hà ra khỏi phòng ngủ của mình.
Lúc đi tới cửa thư phòng, bà ta thấy cửa thư phòng đang khép hờ, mà Hoắc Nghiệp Hoằng không có ở trong thư phòng.
Nghĩ đến chuyện Long Quân Triệt nhờ bà ta làm, bà ta nhân cơ hội tiến vào thư phòng, rồi đóng cửa thư phòng lại.
Thư phòng của Hoắc Nghiệp Hoằng ngoài ông ta ra, bình thường cũng không có người đi vào.
Sau khi Lý Tuyết Hà tiến vào, bà ta trực tiếp đi về phía kệ sách, tìm cái gì đó ở phía trên.
Bà ta lật tất cả các quyển sách trên giá sách một lần, giống như là không tìm được, bà ta lại đưa mắt nhìn về phía ngăn kéo không được khóa lại ở bàn đọc sách của Hoắc Nghiệp Hoằng.
Bình thường Hoắc Nghiệp Hoành đều sẽ khóa ngăn kéo, chỉ ông ta mới có chìa khóa, tối nay không biết là vì chuyện gì, ông ta lại quên khóa.
Lý Tuyết Hà vui mừng trong lòng, lập tức đi lên trước, kéo ngăn kéo ra, lục soát ở bên trong.
Bên trong ngăn kéo được phân cách, ở tận cùng bên trong ngăn kéo có một ô vuông, bà ta tìm được một quyển sổ nhỏ.
Bà ta mở ra nhìn bên trong, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, bà ta kinh ngạc trợn to hai mắt, trong mắt lộ ra không dám tin.
Sau đó, bà ta đóng quyển sổ nhỏ lại, cười quỷ dị, sau khi thu dọn lại, bà ta nhanh chóng rời khỏi thư phòng của Hoắc Nghiệp Hoằng trở lại phòng ngủ của mình.
Cầm quyển sổ nhỏ trong tay, bà ta gọi cho Long Quân Triệt, nói cho ông ta biết, bà ta đã hoàn thành chuyện ông ta nhờ làm.
Tiểu khu Kim Lai
Bởi vì gần đây Lê Văn Bác phải chăm sóc cho cha anh ta Lê Chấn Hoa nên anh ta về tương đối sớm.
Lúc này, anh ta đang bận rộn ở trong phòng bếp.
Chân của Lê Chấn Hoa đã khỏi rồi, đi bộ đã không có vấn đề gì.
Ông đi vào phòng bếp, nhìn Lê Văn Bác đang bận rộn, chân mày nhíu chặt lại, tâm nguyện lớn nhất của ông ta chính là hy vọng con trai duy nhất của ông ta Lê Văn Bác có thể sớm kết hôn sinh con, thế nhưng mỗi ngày ngoại trừ chiếu cố ông ta, thì anh ta đến công ty, hoàn toàn không có tâm tư muốn kết hôn.
Gần đây Tương Y Y cũng không tới thăm ông, ông cũng không biết con trai mình và Tương Y Y thế nào rồi.
Khoảng thời gian Tương Y Y đến chăm sóc cho ông đó, ông nhìn ra được, nha đầu kia thích Văn Bác.
Hơn nữa, mặc dù nha đầu kia tuổi không lớn lắm, nhưng khéo tay, hiếu thuận hiểu chuyện, nếu như có thể trở thành con dâu của ông, có lẽ khi ngủ ông ta cũng sẽ cười tỉnh.
Haizzz! Ông thật sự không biết nên làm sao với đứa con trai này bây giờ.
Lê Chấn Hoa thầm thở dài thật sâu ở trong đáy lòng, ông xoay người đi vào phòng khách.
Lúc này, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lê Chấn Hoa nghi ngờ hỏi: “Ai vậy?”
Ngoài cửa truyền tới một giọng nam: “Nhân viên an ninh.”
Nhân viên an ninh tới đây làm gì?
Lê Chấn Hoa nghi ngờ đi tới trước cửa, từ mắt mèo nhìn ra ngoài, thấy người đứng ở bên ngoài đúng là nhân viên an ninh của tòa nhà, mới mở cửa phòng ra.
Nhưng ông vừa mới mở cửa phòng, còn chưa kịp hỏi nhân viên an ninh tới có chuyện gì, đã thấy nhân viên kia đột nhiên rút một khẩu súng ra chĩa thẳng vào ông.
Lúc này, có năm vệ sỹ mặc cả người âu phục đen từ bên cạnh ngoài cửa phòng vọt vào.
“Cậu... cậu... các cậu là ai?” sắc mặt của Lê Chấn Hoa tái nhợt, ông kinh hoảng nhìn nhân viên kia, cùng với năm người vừa vọt ra.
Tên giả dạng nhân viên an ninh đang chĩa súng về phía Lê Chấn Hoa kai nghiêng đầu ra hiệu, năm người kia liền vọt vào trong phòng.
Lê Chấn Hoa thấy vậy, trong lòng hơi sợ hãi: “Các... các cậu muốn làm gì?”
Lê Văn Bác ở trong phòng bếp nghe thấy giọng nói của Lê Chấn Hoa hơi kỳ lạ, anh ta lập tức chạy ra.
Thấy cha mình bị người ta chĩa súng vào, anh ta cũng cả kinh, sắc mặt thay đổi: “Các người là ai, đừng thương tổn cha tôi.”
Lê Chấn Hoa thấy Lê Văn Bác đi ra, trong lòng rất lo âu: “Văn Bác, con ra đây làm gì? Mau vào đi.”
Một vệ sỹ trong đó chĩa súng về phía Lê Văn Bác, lạnh lùng nói: “Không muốn chết thì theo chúng tôi một chuyến.”
Lê Văn Bác siết chặt hai tay: “Rốt cuộc thì các người là ai?”
“Đi theo thì anh sẽ biết.” tên vệ sỹ chĩa súng thẳng về phía Lê Văn Bác lên tiếng, sau khi nói xong anh ta ra hiệu cho một vệ sỹ bên cạnh mình.
Tên vệ sỹ kia đi tới bên cạnh Lê Văn Bác, cầm súng chĩa vào sau lưng Lê Văn Bác, lạnh lùng nói: “Đi.”
“Cái gì? Đưa cái lão bất tử đó ra tòa?” Lý Tuyết Hà nghe xong mà kinh ngạc không thôi, sau đó bà ta ủy khuất nói: “Triệt, bây giờ em không có địa vị gì ở Hoắc gia cả, em làm sao có thể giúp anh đưa Hoắc Nghiệp Hoằng ra tòa? Có phải mọi người đều ghét em hay không? Vân Hy như vậy, anh cũng như vậy, cha con hai người các anh...”
Long Quân Triệt ở đầu điện thoại bên kia nghe thấy bà ta nhắc tới chữ hai cha con, liền cắt đứt lời của bà ta: “Có vẻ em đã hiểu lầm một số việc rồi.”
“Hiểu lầm chuyện gì?” Lý Tuyết Hà hoàn toàn mơ hồ, đến bây giờ cũng không biết cha của con trai bà ta là ai.
Long Quân Triệt trầm mặc một lúc, vẫn quyết định chờ sau khi giải quyết xong chuyện của Hoắc Nghiệp Hoằng thì nói cho Lý Tuyết Hà biết bà ta vẫn luôn hiểu lầm quan hệ giữa ông ta và Hoắc Vân Hy.
“Chờ đến khi anh làm cho Hoắc Nghiệp Hoằng thân bại danh liệt, anh sẽ nói cho em.”
Lý Tuyết hà nghe ông ta nói như vậy, trong lòng hơi nghi ngờ, nhưng cũng không truy hỏi chuyện này nữa.
Nghĩ đến chuyện ông ta vừa mới nói, bà ta mới hỏi lại: “ Rốt cuộc thì anh muốn em giúp anh cái gì? Phải giúp thế nào?”
“Em thừa dịp lúc Hoắc Nghiệp Hoằng không có ở nhà, đi vào thư phòng của ông ta...”
...
Sau khi cúp điện thoại với Long Quân Triệt, Lý Tuyết Hà ra khỏi phòng ngủ của mình.
Lúc đi tới cửa thư phòng, bà ta thấy cửa thư phòng đang khép hờ, mà Hoắc Nghiệp Hoằng không có ở trong thư phòng.
Nghĩ đến chuyện Long Quân Triệt nhờ bà ta làm, bà ta nhân cơ hội tiến vào thư phòng, rồi đóng cửa thư phòng lại.
Thư phòng của Hoắc Nghiệp Hoằng ngoài ông ta ra, bình thường cũng không có người đi vào.
Sau khi Lý Tuyết Hà tiến vào, bà ta trực tiếp đi về phía kệ sách, tìm cái gì đó ở phía trên.
Bà ta lật tất cả các quyển sách trên giá sách một lần, giống như là không tìm được, bà ta lại đưa mắt nhìn về phía ngăn kéo không được khóa lại ở bàn đọc sách của Hoắc Nghiệp Hoằng.
Bình thường Hoắc Nghiệp Hoành đều sẽ khóa ngăn kéo, chỉ ông ta mới có chìa khóa, tối nay không biết là vì chuyện gì, ông ta lại quên khóa.
Lý Tuyết Hà vui mừng trong lòng, lập tức đi lên trước, kéo ngăn kéo ra, lục soát ở bên trong.
Bên trong ngăn kéo được phân cách, ở tận cùng bên trong ngăn kéo có một ô vuông, bà ta tìm được một quyển sổ nhỏ.
Bà ta mở ra nhìn bên trong, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, bà ta kinh ngạc trợn to hai mắt, trong mắt lộ ra không dám tin.
Sau đó, bà ta đóng quyển sổ nhỏ lại, cười quỷ dị, sau khi thu dọn lại, bà ta nhanh chóng rời khỏi thư phòng của Hoắc Nghiệp Hoằng trở lại phòng ngủ của mình.
Cầm quyển sổ nhỏ trong tay, bà ta gọi cho Long Quân Triệt, nói cho ông ta biết, bà ta đã hoàn thành chuyện ông ta nhờ làm.
Tiểu khu Kim Lai
Bởi vì gần đây Lê Văn Bác phải chăm sóc cho cha anh ta Lê Chấn Hoa nên anh ta về tương đối sớm.
Lúc này, anh ta đang bận rộn ở trong phòng bếp.
Chân của Lê Chấn Hoa đã khỏi rồi, đi bộ đã không có vấn đề gì.
Ông đi vào phòng bếp, nhìn Lê Văn Bác đang bận rộn, chân mày nhíu chặt lại, tâm nguyện lớn nhất của ông ta chính là hy vọng con trai duy nhất của ông ta Lê Văn Bác có thể sớm kết hôn sinh con, thế nhưng mỗi ngày ngoại trừ chiếu cố ông ta, thì anh ta đến công ty, hoàn toàn không có tâm tư muốn kết hôn.
Gần đây Tương Y Y cũng không tới thăm ông, ông cũng không biết con trai mình và Tương Y Y thế nào rồi.
Khoảng thời gian Tương Y Y đến chăm sóc cho ông đó, ông nhìn ra được, nha đầu kia thích Văn Bác.
Hơn nữa, mặc dù nha đầu kia tuổi không lớn lắm, nhưng khéo tay, hiếu thuận hiểu chuyện, nếu như có thể trở thành con dâu của ông, có lẽ khi ngủ ông ta cũng sẽ cười tỉnh.
Haizzz! Ông thật sự không biết nên làm sao với đứa con trai này bây giờ.
Lê Chấn Hoa thầm thở dài thật sâu ở trong đáy lòng, ông xoay người đi vào phòng khách.
Lúc này, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lê Chấn Hoa nghi ngờ hỏi: “Ai vậy?”
Ngoài cửa truyền tới một giọng nam: “Nhân viên an ninh.”
Nhân viên an ninh tới đây làm gì?
Lê Chấn Hoa nghi ngờ đi tới trước cửa, từ mắt mèo nhìn ra ngoài, thấy người đứng ở bên ngoài đúng là nhân viên an ninh của tòa nhà, mới mở cửa phòng ra.
Nhưng ông vừa mới mở cửa phòng, còn chưa kịp hỏi nhân viên an ninh tới có chuyện gì, đã thấy nhân viên kia đột nhiên rút một khẩu súng ra chĩa thẳng vào ông.
Lúc này, có năm vệ sỹ mặc cả người âu phục đen từ bên cạnh ngoài cửa phòng vọt vào.
“Cậu... cậu... các cậu là ai?” sắc mặt của Lê Chấn Hoa tái nhợt, ông kinh hoảng nhìn nhân viên kia, cùng với năm người vừa vọt ra.
Tên giả dạng nhân viên an ninh đang chĩa súng về phía Lê Chấn Hoa kai nghiêng đầu ra hiệu, năm người kia liền vọt vào trong phòng.
Lê Chấn Hoa thấy vậy, trong lòng hơi sợ hãi: “Các... các cậu muốn làm gì?”
Lê Văn Bác ở trong phòng bếp nghe thấy giọng nói của Lê Chấn Hoa hơi kỳ lạ, anh ta lập tức chạy ra.
Thấy cha mình bị người ta chĩa súng vào, anh ta cũng cả kinh, sắc mặt thay đổi: “Các người là ai, đừng thương tổn cha tôi.”
Lê Chấn Hoa thấy Lê Văn Bác đi ra, trong lòng rất lo âu: “Văn Bác, con ra đây làm gì? Mau vào đi.”
Một vệ sỹ trong đó chĩa súng về phía Lê Văn Bác, lạnh lùng nói: “Không muốn chết thì theo chúng tôi một chuyến.”
Lê Văn Bác siết chặt hai tay: “Rốt cuộc thì các người là ai?”
“Đi theo thì anh sẽ biết.” tên vệ sỹ chĩa súng thẳng về phía Lê Văn Bác lên tiếng, sau khi nói xong anh ta ra hiệu cho một vệ sỹ bên cạnh mình.
Tên vệ sỹ kia đi tới bên cạnh Lê Văn Bác, cầm súng chĩa vào sau lưng Lê Văn Bác, lạnh lùng nói: “Đi.”
/1063
|