Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thấy Hoắc Nghiệp Hoằng còn khăng khăng như vậy, Lạc Thụy nhìn ông ta nói: “Hoắc lão gia, hiện tại cổ đông của Hoắc thị chỉ còn mình ông và tổng giám đốc nhà chúng tôi, mà tổng giám đốc nhà chúng tôi là đại cổ đông, ông là cổ đông nhỏ, nếu ông không thả người nhà phu nhân nhà chúng tôi ra thì haha. Hoắc lão gia, ông đoán xem sẽ có hậu quả gì? Ông không sợ tổng giám đốc nhà chúng tôi tặng cổ phận trong tay cho người khác sao? Đến lúc đó Hoắc thị của ông liền rơi vào tay người khác rồi.”
“Các người dám uy hiếp ta?” Hoắc Nghiệp Hoằng giận quá không kiềm chết được nhìn đám người Long Tư Hạo, xiết chặt hai tay.
Năm năm trước đưa cháu trai Long Tư Hạo này cầm cổ phần Hoắc thị trong tay ép ông ta đẻ Hoắc Vân Hy ly hôn với Lê Hiểu Mạn, hôm nay lại lấy cổ phần trong tay để bắt ông ta thả người nhà Lê Hiểu Mạn.
Được lắm, ông ta có đứa cháu ngoan.
Lăng Hàn Dạ đứng lên, một tay khoác vai Lạc Thụy, nhíu mày nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Chúng ta chỉ học theo Hoắc lão gia thôi mà, ông làm người bề trên cứ thích uy hiếp người ta như thế, đương nhiên tiểu bối chúng tôi học theo rồi.”
Lạc Thụy tiếp lời anh ta, nhíu mày nói: “Hoắc lão gia, ông nghĩ kĩ xem, ông trói người nhà phu nhân chúng tôi không phải vì Hoắc thị sao? Nếu ông không đồng ý thả người thì sẽ mất Hoắc thị, cho nên ông nhanh thả người đi thôi, tổng giám đốc cũng sẽ trả lại toàn bộ cổ phần công ty cho ông, nói không chừng còn có thể bơm thêm tiền cho Hoắc thị đấy.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nghe anh ta nói vậy, nhíu mày nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, nếu ông nội đồng ý thả người thì cháu xác định trả lại cổ phần trong tay cháu cho ông nội sao?”
Long Tư Hạo đứng lên ánh mắt lạnh nhạt nhìn ông ta: “Ông vẫn nên gọi điện thoại thả người trước đi.”
Hoắc Nghiệp Hoằng vẫn còn do dự, Lạc Thụy thấy thế tiến lên túm lấy hợp đồng chuyển nhượng trên tay ông ta: “Hoắc lão gia, ông nên hiểu nếu so thực lực ông không bằng tổng giám đốc, tổng giám đốc mà dùng vũ lực thì Hoắc gia này đã thành bãi đất bằng rồi, hiện tại anh ấy đang cho ông bậc thang mà xuống đấy, ông còn không xuống thì Hoắc thị chỉ còn đóng cửa mà thôi, ông gấp cái gì, nếu ông đồng ý thả người tổng giám đốc sẽ trả lại cổ phần cho ông, Hoắc thị vẫn là của ông, nếu không ông sẽ mất Hoắc thị ngay lập tức, tuy là có pháp luật nhưng tổng giám đốc nhà chúng tôi là cổ đông lớn nhất, hiện tại anh ấy mới là ông chủ thực sự của Hoắc thị.”
Đối mặt với uy hiếp thẳng thừng của Lạc Thụy, trong lòng Hoắc Nghiệp Hoằng tức giận không thôi nhưng không thể nào phát tác.
Hiện nay trên tay Long Tư Hạo có cổ phẩn nhiều hơn ông ta, quyền lợi đương nhiên lớn hơn ông ta, nếu ông ta còn không thu hồi lại thì sao ông ta còn có quyền quyết định lớn nhất của Hoắc thị.
Công ty có quyết sách gì trên cơ bản là ông ta định đoạt.
Ông ta nhíu mày không thể không thỏa hiệp: “Được, ông đồng ý thả người.”
Thấy ông ta đồng ý, Lê Hiểu Mạn thở phào nhẹ nhóm, không tệ, bọn họ cược thẳng.
Thật ra cô sợ nhất là Hoắc Nghiệp Hoằng không chịu thỏa hiệp, sợ ông ta muốn đồng quy vu tận.
Cô đi tới trước mặt Hoắc Nghiệp Hoằng hỏi: “Ông nhốt người thân của tôi ở đâu hả?”
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Lê Hiểu Mạn, lập tức đểvệ sĩ đưa điện thoại cho ông ta.
Ông ta gọi điện chỉ nói một câu thả bọn họ.
Lê Hiểu Mạn áp chế phẫn hận trong lòng lạnh giọng hỏi: “Ông bắt cậu của tôi ở đâu hả? Nếu bọn họ bị tổn thương một cọng tóc thì tôi sẽ không bỏ qua cho ông.”
Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, vậy mà ông ta lại bắt người nhà ông để uy hiếp cô, Lê Hiểu Mạn càng hận Hoắc Nghiệp Hoằng hơn.
Nếu ông ta không phải là ông già tóc trắng, nếu ông ta không phải là ông nội của Long Tư Hạo, cô nhất định sẽ không khách khí với ông ta như vậy.
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Lê Hiểu Mạn đang tràn đầy hận thù, ông ta nhíu mày: “Mạn Mạn, cháu yên tâm đi, ông nội sẽ không làm tổn thương bọn họ, haix, ông nội có cách thì sẽ không làm như vậy, ông nội chỉ bất đắc dĩ mà thôi.”
Ông ta thở dài một hơi lập tức nói ra địa chỉ.
Ông ta cho người bắt Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác và Tưởng Y Y liền nhốt bọn họ trong một nhà kho ở xưởng khu Bắc Giao.
Nhà xưởng kia bỏ đi là Hoắc Nghiệp Hoằng từng đầu tư vào.
Nghe ông ta nói địa chỉ nhốt Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác và Tưởng Y Y, Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy, còn có Hoắc Vân Hy đều cực kì kinh ngạc.
Thấy Hoắc Nghiệp Hoằng còn khăng khăng như vậy, Lạc Thụy nhìn ông ta nói: “Hoắc lão gia, hiện tại cổ đông của Hoắc thị chỉ còn mình ông và tổng giám đốc nhà chúng tôi, mà tổng giám đốc nhà chúng tôi là đại cổ đông, ông là cổ đông nhỏ, nếu ông không thả người nhà phu nhân nhà chúng tôi ra thì haha. Hoắc lão gia, ông đoán xem sẽ có hậu quả gì? Ông không sợ tổng giám đốc nhà chúng tôi tặng cổ phận trong tay cho người khác sao? Đến lúc đó Hoắc thị của ông liền rơi vào tay người khác rồi.”
“Các người dám uy hiếp ta?” Hoắc Nghiệp Hoằng giận quá không kiềm chết được nhìn đám người Long Tư Hạo, xiết chặt hai tay.
Năm năm trước đưa cháu trai Long Tư Hạo này cầm cổ phần Hoắc thị trong tay ép ông ta đẻ Hoắc Vân Hy ly hôn với Lê Hiểu Mạn, hôm nay lại lấy cổ phần trong tay để bắt ông ta thả người nhà Lê Hiểu Mạn.
Được lắm, ông ta có đứa cháu ngoan.
Lăng Hàn Dạ đứng lên, một tay khoác vai Lạc Thụy, nhíu mày nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Chúng ta chỉ học theo Hoắc lão gia thôi mà, ông làm người bề trên cứ thích uy hiếp người ta như thế, đương nhiên tiểu bối chúng tôi học theo rồi.”
Lạc Thụy tiếp lời anh ta, nhíu mày nói: “Hoắc lão gia, ông nghĩ kĩ xem, ông trói người nhà phu nhân chúng tôi không phải vì Hoắc thị sao? Nếu ông không đồng ý thả người thì sẽ mất Hoắc thị, cho nên ông nhanh thả người đi thôi, tổng giám đốc cũng sẽ trả lại toàn bộ cổ phần công ty cho ông, nói không chừng còn có thể bơm thêm tiền cho Hoắc thị đấy.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nghe anh ta nói vậy, nhíu mày nhìn Long Tư Hạo: “Tư Hạo, nếu ông nội đồng ý thả người thì cháu xác định trả lại cổ phần trong tay cháu cho ông nội sao?”
Long Tư Hạo đứng lên ánh mắt lạnh nhạt nhìn ông ta: “Ông vẫn nên gọi điện thoại thả người trước đi.”
Hoắc Nghiệp Hoằng vẫn còn do dự, Lạc Thụy thấy thế tiến lên túm lấy hợp đồng chuyển nhượng trên tay ông ta: “Hoắc lão gia, ông nên hiểu nếu so thực lực ông không bằng tổng giám đốc, tổng giám đốc mà dùng vũ lực thì Hoắc gia này đã thành bãi đất bằng rồi, hiện tại anh ấy đang cho ông bậc thang mà xuống đấy, ông còn không xuống thì Hoắc thị chỉ còn đóng cửa mà thôi, ông gấp cái gì, nếu ông đồng ý thả người tổng giám đốc sẽ trả lại cổ phần cho ông, Hoắc thị vẫn là của ông, nếu không ông sẽ mất Hoắc thị ngay lập tức, tuy là có pháp luật nhưng tổng giám đốc nhà chúng tôi là cổ đông lớn nhất, hiện tại anh ấy mới là ông chủ thực sự của Hoắc thị.”
Đối mặt với uy hiếp thẳng thừng của Lạc Thụy, trong lòng Hoắc Nghiệp Hoằng tức giận không thôi nhưng không thể nào phát tác.
Hiện nay trên tay Long Tư Hạo có cổ phẩn nhiều hơn ông ta, quyền lợi đương nhiên lớn hơn ông ta, nếu ông ta còn không thu hồi lại thì sao ông ta còn có quyền quyết định lớn nhất của Hoắc thị.
Công ty có quyết sách gì trên cơ bản là ông ta định đoạt.
Ông ta nhíu mày không thể không thỏa hiệp: “Được, ông đồng ý thả người.”
Thấy ông ta đồng ý, Lê Hiểu Mạn thở phào nhẹ nhóm, không tệ, bọn họ cược thẳng.
Thật ra cô sợ nhất là Hoắc Nghiệp Hoằng không chịu thỏa hiệp, sợ ông ta muốn đồng quy vu tận.
Cô đi tới trước mặt Hoắc Nghiệp Hoằng hỏi: “Ông nhốt người thân của tôi ở đâu hả?”
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Lê Hiểu Mạn, lập tức đểvệ sĩ đưa điện thoại cho ông ta.
Ông ta gọi điện chỉ nói một câu thả bọn họ.
Lê Hiểu Mạn áp chế phẫn hận trong lòng lạnh giọng hỏi: “Ông bắt cậu của tôi ở đâu hả? Nếu bọn họ bị tổn thương một cọng tóc thì tôi sẽ không bỏ qua cho ông.”
Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, vậy mà ông ta lại bắt người nhà ông để uy hiếp cô, Lê Hiểu Mạn càng hận Hoắc Nghiệp Hoằng hơn.
Nếu ông ta không phải là ông già tóc trắng, nếu ông ta không phải là ông nội của Long Tư Hạo, cô nhất định sẽ không khách khí với ông ta như vậy.
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Lê Hiểu Mạn đang tràn đầy hận thù, ông ta nhíu mày: “Mạn Mạn, cháu yên tâm đi, ông nội sẽ không làm tổn thương bọn họ, haix, ông nội có cách thì sẽ không làm như vậy, ông nội chỉ bất đắc dĩ mà thôi.”
Ông ta thở dài một hơi lập tức nói ra địa chỉ.
Ông ta cho người bắt Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác và Tưởng Y Y liền nhốt bọn họ trong một nhà kho ở xưởng khu Bắc Giao.
Nhà xưởng kia bỏ đi là Hoắc Nghiệp Hoằng từng đầu tư vào.
Nghe ông ta nói địa chỉ nhốt Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác và Tưởng Y Y, Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy, còn có Hoắc Vân Hy đều cực kì kinh ngạc.
/1063
|