Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“A…”
Nghe ông ta nói tuyệt tình như vậy, Lý Tuyết Hà mất khống chế hô to, kêu khóc: “Hai mươi mấy năm ông lại chưa từng thật lòng với tôi, ha ha… nếu ông đều lừa gạt tôi, tại sao vừa rồi ông còn đỡ đạn cho tôi?”
Long Quân Triệt đưa tay lau máu tràn ra khóe môi: “Tôi lợi dụng bà nhiều năm, đỡ đạn cho bà, chẳng qua là muốn chuộc tội.”
“Ông… muốn chuộc tôi? Chỉ vì ông lợi dụng tôi hai mươi mấy năm? Ha ha…” Lý Tuyết Hà cười lạnh, cả đời này bà chưa từng bị đả kích lớn như vậy, trong lòng đau buồn không thôi.
Bà chịu không nổi ngã ngồi dưới đất, không hình tượng khóc rống.
“Long Quân Triệt, ông lại dám gạt tôi lâu như vậy? Hai mươi mấy năm, ông chưa từng thật lòng với tôi? Ông lại dám gạt tôi lâu như vậy?”
Bị đả kích quá lớn, bà vừa khóc vừa thầm thì.
Bà luôn đặt tất cả tâm tư trên người Long Quân Triệt, đã nhiều năm, bà chú trọng lối ăn mặc, chú trọng bảo dưỡng, không muốn già đi, sợ ông ta chê.
Bà luôn cho rằng Hoắc Vân Hy là con trai ông ta, bà luôn lấy điều này làm niềm tự hào, cảm thấy bà sinh con trai cho ông ta, ông ta nhất định sẽ không vứt bỏ mẹ con bà.
Nhưng mà bây giờ, con trai không phải của ông ta, mà ông ta xưa này chưa từng thật lòng với bà.
Lý Tuyết Hà ngây ngốc bị lợi dụng hai mươi mấy năm, bà ngu ngốc đến mức ngay cả con trai mình là của ai cũng không biết.
Ánh mắt Hoắc Vân Hy phức tạp nhìn mẹ anh ta, lại nhìn Long Quân Triệt, siết chặt hai tay, anh ta thật sự không dám tin, mẹ anh ta và Long Quân Triệt lại…
Long Quân Triệt lợi dụng mẹ anh ta hơn 20 năm…
Trong lòng anh ta rất phức tạp, rất không có tư vị.
Sau đó hốc mắt anh ta đỏ lên nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng sắc mặt cũng không khá lắm, cười khổ nói: “Cuối cùng con cũng biết tại sao ba không thích con. Thì ra ba căn bản không muốn con, con là dư thừa, sự tồn tại của con vĩnh viễn là chứng cứ ba có lỗi với dì Nhã Tâm, không trách ba luôn không muốn thấy con, trốn tránh con. Ông nội, tại sao ông phải làm vậy? Tại sao phải bỏ thuốc ba con? Tại sao phải ép con ra đời?”
“Vân Hy…” Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Hoắc Vân Hy, vẻ mặt không biết làm sao: “Vân Hy, ông nội cũng vì Hoắc gia thôi!”
Dứt lời, ông ta nheo mắt, ánh mắt lại trở nên ác độc, tràn đầy hận ý nhìn Long Quân Triệt, ông ta giao bản ghi chép đó cho cảnh sát, phá hủy ông, phá hủy Hoắc thị, ông sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Ông chết cũng phải kéo ông ta theo chôn cùng.
Ông đột nhiên giơ súng lên, hướng Long Quân Triệt, nả một phát súng.
“Đùng…”
Long Quân Triệt vốn có thể tránh ra, nhưng Lý Tuyết Hà ở sau lưng ông ta, nếu ông ta tránh ra, Lý Tuyết Hà dĩ nhiên trúng đạn, ông ta chỉ có thể đứng tại chỗ tiếp nhận phát súng này.
Trước ngực ông ta trúng đạn một lần nữa, lảo đảo lui về sau, miệng phun ra một đống máu.
“Triệt…” Lý Tuyết Hà sau lưng thấy ông ta trúng đạn lần nữa, trong lòng lo lắng cho ông ta hơn là oán hận.
Lê Hiểu Mạn thấy thế, vẻ mặt đại biến, thiết chút nữa hô lên chữ “ba”.
Dù sao cũng là cha ruột cô, thấy ông ta trúng đạn, sao cô có thể thờ ơ?
Hốc mắt Hoắc Nghiệp Hoằng đỏ bừng, đáy mắt đầy sát ý, muốn ép Long Quân Triệt vào chỗ chết, giơ súng lên lần nữa.
Mắt thấy Hoắc Nghiệp Hoằng muốn bóp cò, Lê Hiểu Mạn hô to “Đừng”, theo bản năng xông tới.
“Hiểu Hiểu.”
Long Tư Hạo thấy cô đột nhiên xông ra, sắc mặt đại biến, lập tức vươn tay nhưng lại không thể kéo cô.
Mà Hoắc Nghiệp Hoằng cũng đã bóp cò.
“Đùng…”
Một tiếng súng vang lên, chỉ thấy một bóng người nhanh chóng vọt tới trước người Lê Hiểu Mạn, đỡ phát súng kia cho cô.
Bóng người này là Hoắc Vân Hy.
Anh ta đứng cách Hoắc Nghiệp Hoằng gần nhất, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh ta chắn trước người Lê Hiểu Mạn, mi tâm trúng đạn, máu tươi từ trên trán anh ta chảy xuống, từ từ nhiễm đỏ khuôn mặt tuấn tú và áo sơ mi trắng của anh.
Vừa rồi Hoắc Nghiệp Hoằng bắn quá nhanh, anh ta ngay cả hô to một tiếng cũng không kịp, trong lúc nguy hiểm nhanh chóng chắn trước người Lê Hiểu Mạn.
Thấy Hoắc Vân Hy trúng đạn, thời gian tựa như dừng lại ở thời khắc này.
Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy, Long Quân Triệt, Lý Tuyết Hà đều khiếp sợ nhìn anh ta đạn trúng mi tâm.
“Vân Hy, ông nội… ông nội không cố ý.”
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy ông bắn trúng cháu trai mình, ông lảo đảo về sau, ngã ngồi trên sofa, súng rơi xuống đất.
Khi cây súng lục màu đen rơi xuống, thân hình cao lớn của Hoắc Vân Hy cũng ngã xuống.
Lý Tuyết Hà nhìn Hoắc Vân Hy hấp hối, khóc hô ta: “Không ——”
Bà bò dậy, chạy tới quỳ ngồi bên cạnh anh ta, đỡ anh ta dậy, kêu khóc: “Vân Hy, con đừng dọa mẹ, con không sao, con không sao, con không sao, Vân Hy, Vân Hy của mẹ… Vân Hy…”
Lý Tuyết Hà vừa nói vừa thất thanh khóc rống.
Lê Hiểu Mạn trợn to mắt nhìn Hoắc Vân Hy mặt đầy máu ở trước mặt cô, đưa tay che miệng, nước mắt tuôn ra.
Cô khóc lắc đầu: “Không… Anh sẽ không chết…. Anh không thể…”
Cô ngồi chồm hổm xuống, khóc nhìn Hoắc Vân Hy hơi thở yếu ớt: “Hoắc Vân Hy, anh đừng chết, anh đừng chết.”
Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy nhìn Hoắc Vân Hy, chân mày cau lại, một phát súng trúng mi tâm, không đơn giản như trúng cánh tay hay là bắp chân, đó là phát súng trí mạng!
Sắc mặt hai người cũng cực kỳ ngưng trọng, tuy trước kia Hoắc Vân Hy khiến người ta chán ghét, nhưng bây giờ anh ta đã cải tà quy chính, biết sai có thể thay đổi, cực kỳ tốt, bọn họ cũng không hy vọng anh ta chết.
Lạc Thụy phục hồi tinh thần, lập tức gọi xe cứu thương.
Long Tư Hạo khiếp sợ nhìn Hoắc Vân Hy, thấy anh ta thoi thóp, anh đột nhiên bước nhanh tới, ngồi xổm bên người Hoắc Vân Hy.
Mặt Hoắc Vân Hy đầy máu, cạnh tai phải có vết thương, rất giống vết đạn.
Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta, nước mắt rơi lã chã.
Long Tư Hạo nắm tay cô, ánh mắt rơi vào trên người Hoắc Vân Hy, đôi mắt thâm thúy cũng ươn ướt.
Vừa rồi Lê Hiểu Mạn xông về phía Long Quân Triệt, anh lật đật muốn kéo, lại không thể, mà Hoắc Nghiệp Hoằng vừa vặn nổ súng, trong lòng anh hoảng sợ vạn phần, thiếu chút nữa tim nhảy ra ngoài.
Nếu không có Hoắc Vân Hy, người trúng đạn nhất định là Hiểu Hiểu của anh.
Đối với người em trai này, anh rất cảm kích và rung động, mặc dù hai anh em bọn họ luôn có quan hệ không tốt, nhưng anh không hy vọng anh ta chết.
Nhất là anh ta còn cứu Hiểu Hiểu của anh.
Lê Hiểu Mạn khóc nhìn anh ta: “Hoắc Vân Hy, anh tỉnh lại đi, anh đừng chết… Nếu anh chết, cả đời này tôi đều sẽ thương tâm bất an, anh tỉnh lại đi, đừng chết…”
“A…”
Nghe ông ta nói tuyệt tình như vậy, Lý Tuyết Hà mất khống chế hô to, kêu khóc: “Hai mươi mấy năm ông lại chưa từng thật lòng với tôi, ha ha… nếu ông đều lừa gạt tôi, tại sao vừa rồi ông còn đỡ đạn cho tôi?”
Long Quân Triệt đưa tay lau máu tràn ra khóe môi: “Tôi lợi dụng bà nhiều năm, đỡ đạn cho bà, chẳng qua là muốn chuộc tội.”
“Ông… muốn chuộc tôi? Chỉ vì ông lợi dụng tôi hai mươi mấy năm? Ha ha…” Lý Tuyết Hà cười lạnh, cả đời này bà chưa từng bị đả kích lớn như vậy, trong lòng đau buồn không thôi.
Bà chịu không nổi ngã ngồi dưới đất, không hình tượng khóc rống.
“Long Quân Triệt, ông lại dám gạt tôi lâu như vậy? Hai mươi mấy năm, ông chưa từng thật lòng với tôi? Ông lại dám gạt tôi lâu như vậy?”
Bị đả kích quá lớn, bà vừa khóc vừa thầm thì.
Bà luôn đặt tất cả tâm tư trên người Long Quân Triệt, đã nhiều năm, bà chú trọng lối ăn mặc, chú trọng bảo dưỡng, không muốn già đi, sợ ông ta chê.
Bà luôn cho rằng Hoắc Vân Hy là con trai ông ta, bà luôn lấy điều này làm niềm tự hào, cảm thấy bà sinh con trai cho ông ta, ông ta nhất định sẽ không vứt bỏ mẹ con bà.
Nhưng mà bây giờ, con trai không phải của ông ta, mà ông ta xưa này chưa từng thật lòng với bà.
Lý Tuyết Hà ngây ngốc bị lợi dụng hai mươi mấy năm, bà ngu ngốc đến mức ngay cả con trai mình là của ai cũng không biết.
Ánh mắt Hoắc Vân Hy phức tạp nhìn mẹ anh ta, lại nhìn Long Quân Triệt, siết chặt hai tay, anh ta thật sự không dám tin, mẹ anh ta và Long Quân Triệt lại…
Long Quân Triệt lợi dụng mẹ anh ta hơn 20 năm…
Trong lòng anh ta rất phức tạp, rất không có tư vị.
Sau đó hốc mắt anh ta đỏ lên nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng sắc mặt cũng không khá lắm, cười khổ nói: “Cuối cùng con cũng biết tại sao ba không thích con. Thì ra ba căn bản không muốn con, con là dư thừa, sự tồn tại của con vĩnh viễn là chứng cứ ba có lỗi với dì Nhã Tâm, không trách ba luôn không muốn thấy con, trốn tránh con. Ông nội, tại sao ông phải làm vậy? Tại sao phải bỏ thuốc ba con? Tại sao phải ép con ra đời?”
“Vân Hy…” Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Hoắc Vân Hy, vẻ mặt không biết làm sao: “Vân Hy, ông nội cũng vì Hoắc gia thôi!”
Dứt lời, ông ta nheo mắt, ánh mắt lại trở nên ác độc, tràn đầy hận ý nhìn Long Quân Triệt, ông ta giao bản ghi chép đó cho cảnh sát, phá hủy ông, phá hủy Hoắc thị, ông sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Ông chết cũng phải kéo ông ta theo chôn cùng.
Ông đột nhiên giơ súng lên, hướng Long Quân Triệt, nả một phát súng.
“Đùng…”
Long Quân Triệt vốn có thể tránh ra, nhưng Lý Tuyết Hà ở sau lưng ông ta, nếu ông ta tránh ra, Lý Tuyết Hà dĩ nhiên trúng đạn, ông ta chỉ có thể đứng tại chỗ tiếp nhận phát súng này.
Trước ngực ông ta trúng đạn một lần nữa, lảo đảo lui về sau, miệng phun ra một đống máu.
“Triệt…” Lý Tuyết Hà sau lưng thấy ông ta trúng đạn lần nữa, trong lòng lo lắng cho ông ta hơn là oán hận.
Lê Hiểu Mạn thấy thế, vẻ mặt đại biến, thiết chút nữa hô lên chữ “ba”.
Dù sao cũng là cha ruột cô, thấy ông ta trúng đạn, sao cô có thể thờ ơ?
Hốc mắt Hoắc Nghiệp Hoằng đỏ bừng, đáy mắt đầy sát ý, muốn ép Long Quân Triệt vào chỗ chết, giơ súng lên lần nữa.
Mắt thấy Hoắc Nghiệp Hoằng muốn bóp cò, Lê Hiểu Mạn hô to “Đừng”, theo bản năng xông tới.
“Hiểu Hiểu.”
Long Tư Hạo thấy cô đột nhiên xông ra, sắc mặt đại biến, lập tức vươn tay nhưng lại không thể kéo cô.
Mà Hoắc Nghiệp Hoằng cũng đã bóp cò.
“Đùng…”
Một tiếng súng vang lên, chỉ thấy một bóng người nhanh chóng vọt tới trước người Lê Hiểu Mạn, đỡ phát súng kia cho cô.
Bóng người này là Hoắc Vân Hy.
Anh ta đứng cách Hoắc Nghiệp Hoằng gần nhất, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, anh ta chắn trước người Lê Hiểu Mạn, mi tâm trúng đạn, máu tươi từ trên trán anh ta chảy xuống, từ từ nhiễm đỏ khuôn mặt tuấn tú và áo sơ mi trắng của anh.
Vừa rồi Hoắc Nghiệp Hoằng bắn quá nhanh, anh ta ngay cả hô to một tiếng cũng không kịp, trong lúc nguy hiểm nhanh chóng chắn trước người Lê Hiểu Mạn.
Thấy Hoắc Vân Hy trúng đạn, thời gian tựa như dừng lại ở thời khắc này.
Lê Hiểu Mạn, Long Tư Hạo, Lăng Hàn Dạ, Lạc Thụy, Long Quân Triệt, Lý Tuyết Hà đều khiếp sợ nhìn anh ta đạn trúng mi tâm.
“Vân Hy, ông nội… ông nội không cố ý.”
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy ông bắn trúng cháu trai mình, ông lảo đảo về sau, ngã ngồi trên sofa, súng rơi xuống đất.
Khi cây súng lục màu đen rơi xuống, thân hình cao lớn của Hoắc Vân Hy cũng ngã xuống.
Lý Tuyết Hà nhìn Hoắc Vân Hy hấp hối, khóc hô ta: “Không ——”
Bà bò dậy, chạy tới quỳ ngồi bên cạnh anh ta, đỡ anh ta dậy, kêu khóc: “Vân Hy, con đừng dọa mẹ, con không sao, con không sao, con không sao, Vân Hy, Vân Hy của mẹ… Vân Hy…”
Lý Tuyết Hà vừa nói vừa thất thanh khóc rống.
Lê Hiểu Mạn trợn to mắt nhìn Hoắc Vân Hy mặt đầy máu ở trước mặt cô, đưa tay che miệng, nước mắt tuôn ra.
Cô khóc lắc đầu: “Không… Anh sẽ không chết…. Anh không thể…”
Cô ngồi chồm hổm xuống, khóc nhìn Hoắc Vân Hy hơi thở yếu ớt: “Hoắc Vân Hy, anh đừng chết, anh đừng chết.”
Lăng Hàn Dạ và Lạc Thụy nhìn Hoắc Vân Hy, chân mày cau lại, một phát súng trúng mi tâm, không đơn giản như trúng cánh tay hay là bắp chân, đó là phát súng trí mạng!
Sắc mặt hai người cũng cực kỳ ngưng trọng, tuy trước kia Hoắc Vân Hy khiến người ta chán ghét, nhưng bây giờ anh ta đã cải tà quy chính, biết sai có thể thay đổi, cực kỳ tốt, bọn họ cũng không hy vọng anh ta chết.
Lạc Thụy phục hồi tinh thần, lập tức gọi xe cứu thương.
Long Tư Hạo khiếp sợ nhìn Hoắc Vân Hy, thấy anh ta thoi thóp, anh đột nhiên bước nhanh tới, ngồi xổm bên người Hoắc Vân Hy.
Mặt Hoắc Vân Hy đầy máu, cạnh tai phải có vết thương, rất giống vết đạn.
Lê Hiểu Mạn nhìn anh ta, nước mắt rơi lã chã.
Long Tư Hạo nắm tay cô, ánh mắt rơi vào trên người Hoắc Vân Hy, đôi mắt thâm thúy cũng ươn ướt.
Vừa rồi Lê Hiểu Mạn xông về phía Long Quân Triệt, anh lật đật muốn kéo, lại không thể, mà Hoắc Nghiệp Hoằng vừa vặn nổ súng, trong lòng anh hoảng sợ vạn phần, thiếu chút nữa tim nhảy ra ngoài.
Nếu không có Hoắc Vân Hy, người trúng đạn nhất định là Hiểu Hiểu của anh.
Đối với người em trai này, anh rất cảm kích và rung động, mặc dù hai anh em bọn họ luôn có quan hệ không tốt, nhưng anh không hy vọng anh ta chết.
Nhất là anh ta còn cứu Hiểu Hiểu của anh.
Lê Hiểu Mạn khóc nhìn anh ta: “Hoắc Vân Hy, anh tỉnh lại đi, anh đừng chết… Nếu anh chết, cả đời này tôi đều sẽ thương tâm bất an, anh tỉnh lại đi, đừng chết…”
/1063
|