Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tầm mắt cô rơi vào bàn tay trên tay lái của anh. Thấy vết máu đọng trên mu bàn tay anh, cô cả kinh, theo bản năng cầm lấy tay anh, ngước mắt nhìn: “Anh bị thương.”
Long Tư Hạo thấy cô cầm tay mình, ánh mắt hơi trầm xuống, giọng nói bình thản như nước, khẽ mím môi nói ra hai chữ: “Đi đâu?”
Lê Hiểu Mạn thấy anh vẻ mặt bình lặng, thu tay lại: “Đến tiệm thuốc.”
Nghe vậy, Long Tư Hạo giật mình, nhưng mặt không chút thay đổi mà lái xe đến hiệu thuốc.
Long Tư Hạo dừng xe, cô liền đẩy cửa bước ra.
Thấy vậy, Long Tư Hạo cũng xuống, kéo cô lại: “Chờ ở trong xe, muốn mua thuốc gì, tôi đi, em mặc như vậy không thích hợp lắm.”
Lê Hiểu Mạn nhìn lễ phục bị Hoắc Vân Hy xé rách, lại nhìn lên Long Tư Hạo nói: “Bông, cồn và băng dán.”
Long Tư Hạo hơi ngẩn ra, u sâu nhìn cô, môi khẽ nhếch: “Vào xe chờ đi.”
“Ừm!” Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo nhẹ gật đầu một cái, ngồi trong xe chờ.
Mấy phút sau, Long Tư Hạo cầm lấy mấy đồ Lê Hiểu Mạn nói trở lại.
Long Tư Hạo giao cho cô rồi khởi động xe, lại bị Lê Hiểu Mạn ngăn lại.
“Chờ một chút đã.”
Lê Hiểu Mạn nói xong, kéo tay phải của anh qua, nhìn vết thương trên mu bàn tay anh, cô nhíu chặt mày, đáy mặt không khỏi hiện lên tia đau lòng.
Đầu tiên cô dùng bông vải và cồn giúp anh lau đi vết máu, sau đó dán băng lại cho anh.
Vì cả mu bàn tay anh đều bị dán băng nên khá khó coi, Lê Hiểu Mạn nhìn tay anh, lúng túng nhìn anh vẫn chưa lên tiếng, áy náy nói: “Không ổn rồi, tôi không nghĩ nó sẽ khó nhìn như thế, tôi đúng là ngốc, dán băng cũng xấu như vậy.”
Long Tư Hạo nhìn cô vì ngượng ngùng mà khuôn mặt hơi hồng, ánh mắt thâm sâu nhìn cô.
Lê Hiểu Mạn vẫn bị anh nhìn, có hơi không được tự nhiên, cô bối rối, thấp giọng hỏi: “Lúc nãy không phải anh đi rồi sao? Sao vẫn đậu xe ở đó?”
“Em hy vọng tôi đi sao?”
Giọng nói trầm thấp của Long Tư Hạo vang bên tai, Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu lên, lại thấy không biết từ lúc nào anh đã nghiêng người tiến lại gần cô, khuôn mặt tuấn mỹ của anh gần trong gang tấc, làm trong lòng cô sáng bừng.
Khuôn mặt của anh rất có mị lực, không cẩn thận một chút liền có thể bị mê hoặc.
Khoảng cách quá gần, hơi thở mập mờ, mỗi lần Lê Hiểu Mạn hô hấp, là một lần Long Tư Hạo hít vào hương vị của cô.
Anh không giống với những người đàn ông khác. Anh không hút thuốc, trên người không có mùi thuốc lá khó chịu đó, hơi thở của anh mát lạnh tinh khiết, làm cho người ta không khỏi trầm mê.
Trái tim Lê Hiểu Mạn rung động, cô sợ mình trầm mê trong đó, đang muốn lùi lại, bàn tay của Long Tư Hạo đã nhẹ nhàng bao phủ khuôn mặt cô.
Tầm mắt cô rơi vào bàn tay trên tay lái của anh. Thấy vết máu đọng trên mu bàn tay anh, cô cả kinh, theo bản năng cầm lấy tay anh, ngước mắt nhìn: “Anh bị thương.”
Long Tư Hạo thấy cô cầm tay mình, ánh mắt hơi trầm xuống, giọng nói bình thản như nước, khẽ mím môi nói ra hai chữ: “Đi đâu?”
Lê Hiểu Mạn thấy anh vẻ mặt bình lặng, thu tay lại: “Đến tiệm thuốc.”
Nghe vậy, Long Tư Hạo giật mình, nhưng mặt không chút thay đổi mà lái xe đến hiệu thuốc.
Long Tư Hạo dừng xe, cô liền đẩy cửa bước ra.
Thấy vậy, Long Tư Hạo cũng xuống, kéo cô lại: “Chờ ở trong xe, muốn mua thuốc gì, tôi đi, em mặc như vậy không thích hợp lắm.”
Lê Hiểu Mạn nhìn lễ phục bị Hoắc Vân Hy xé rách, lại nhìn lên Long Tư Hạo nói: “Bông, cồn và băng dán.”
Long Tư Hạo hơi ngẩn ra, u sâu nhìn cô, môi khẽ nhếch: “Vào xe chờ đi.”
“Ừm!” Lê Hiểu Mạn nhìn Long Tư Hạo nhẹ gật đầu một cái, ngồi trong xe chờ.
Mấy phút sau, Long Tư Hạo cầm lấy mấy đồ Lê Hiểu Mạn nói trở lại.
Long Tư Hạo giao cho cô rồi khởi động xe, lại bị Lê Hiểu Mạn ngăn lại.
“Chờ một chút đã.”
Lê Hiểu Mạn nói xong, kéo tay phải của anh qua, nhìn vết thương trên mu bàn tay anh, cô nhíu chặt mày, đáy mặt không khỏi hiện lên tia đau lòng.
Đầu tiên cô dùng bông vải và cồn giúp anh lau đi vết máu, sau đó dán băng lại cho anh.
Vì cả mu bàn tay anh đều bị dán băng nên khá khó coi, Lê Hiểu Mạn nhìn tay anh, lúng túng nhìn anh vẫn chưa lên tiếng, áy náy nói: “Không ổn rồi, tôi không nghĩ nó sẽ khó nhìn như thế, tôi đúng là ngốc, dán băng cũng xấu như vậy.”
Long Tư Hạo nhìn cô vì ngượng ngùng mà khuôn mặt hơi hồng, ánh mắt thâm sâu nhìn cô.
Lê Hiểu Mạn vẫn bị anh nhìn, có hơi không được tự nhiên, cô bối rối, thấp giọng hỏi: “Lúc nãy không phải anh đi rồi sao? Sao vẫn đậu xe ở đó?”
“Em hy vọng tôi đi sao?”
Giọng nói trầm thấp của Long Tư Hạo vang bên tai, Lê Hiểu Mạn ngẩng đầu lên, lại thấy không biết từ lúc nào anh đã nghiêng người tiến lại gần cô, khuôn mặt tuấn mỹ của anh gần trong gang tấc, làm trong lòng cô sáng bừng.
Khuôn mặt của anh rất có mị lực, không cẩn thận một chút liền có thể bị mê hoặc.
Khoảng cách quá gần, hơi thở mập mờ, mỗi lần Lê Hiểu Mạn hô hấp, là một lần Long Tư Hạo hít vào hương vị của cô.
Anh không giống với những người đàn ông khác. Anh không hút thuốc, trên người không có mùi thuốc lá khó chịu đó, hơi thở của anh mát lạnh tinh khiết, làm cho người ta không khỏi trầm mê.
Trái tim Lê Hiểu Mạn rung động, cô sợ mình trầm mê trong đó, đang muốn lùi lại, bàn tay của Long Tư Hạo đã nhẹ nhàng bao phủ khuôn mặt cô.
/1063
|