Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lâm Mạch Mạch thấy dáng vẻ ngơ ngẩn như không có hồn ở đây, trợn mắt nhìn cô: “Còn làm thế nào nữa? Đương nhiên là cậu có muốn sinh đứa bé này hay không? Nếu không cậu cứ nói chuyện này cho nam thần đi, thương lượng xem có nên giữ đứa bé này hay không. Dù sao anh ta cũng là ba của đứa bé!”
Vừa nghe thấy phải nói chuyện này cho Long Tư Hạo, trái tim Lê Hiểu Mạn càng đập kinh khủng hơn. Cô thật sự không biết Long Tư Hạo sẽ có phản ứng gì.
Thậm chí, cô có cảm giác sỡ hại rằng Long Tư Hạo sẽ không cần đứa bé này. Nhưng nếu giữ lại cũng là điều không thể.
Lúc này đây, trái tim cô hỗn loạn chưa từng có.
Cô ngước mắt nhìn Lâm Mạch Mạch, cau mày nói: “Trước tiên đừng nói cho anh ấy vội, để mình suy nghĩ kĩ một chút!”
Lâm Mạch Mạch thấy sắc mặt cô có chút phức tạp, biết được sự xuất hiện bất ngờ của đứa bé này sẽ khiến cô không kịp trở tay. Dù sao cô và Hoắc Vân Hy còn chưa ly dị, quan hệ với Long Tư Hạo cũng chưa rõ ràng. Quả thật đứa bé này xuất hiện chưa phải lúc.
Cô ấy khẽ thở dài, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai cô, cười nói: “Được, mình sẽ giữ bí mật cho cậu. Nếu như cậu có quyết định trọng đại gì thì nhất định phải nói cho mình biết. Đặc biệt là nếu cậu muốn bỏ đứa bé này cũng phải để mình đi cùng cậu. Nhưng phá thai rất ảnh hưởng đến cơ thể người mẹ, cậu nhất định phải nghĩ cho kỹ!”
Lê Hiểu Mạn hít sâu một hơi, nhìn Lâm Mạch Mạch gật đầu một cái: “Mình biết rồi, mình sẽ nghĩ cho thật kỹ!”
Cả buổi chiều, Lê Hiểu Mạn đều trong trạng thái như người mất hồn, không hề có chút linh cảm nào. Khách hàng hiện giờ của cô là một giám đốc công ty mỹ phẩm, một nữ cường nhân ngoài 40 tuổi, đã kết hôn hai lần. Mấy ngày nữa, bà ta và người bạn trai hiện giờ sẽ kỷ niệm 100 ngày yêu nhau. Bà ta muốn làm một đôi nhẫn. Hơn nữa, yêu cầu về cặp nhẫn này rất cao. Kiểu dáng phải độc nhất vô nhị còn phải thể hiện tình yêu giữa bà ta và bạn trai hiện giờ.
Thực tế case này là do Dương Lỵ Mân phụ trách. Nhưng hôm nay cô đã đi làm nên trưởng phòng Dương giao case này cho cô. Còn Dương Lỵ Mân thì không thấy cô ta trong phòng làm việc.
Không có chút cảm hứng nào khiến Lê Hiểu Mạn nhíu mày, hai tay gõ đầu.
“Nếu gõ nữa sẽ ngu đó!” Lâm Mạch Mạch đến chỗ cô, kéo hai tay cô xuống, lo lắng liếc nhìn cô, hỏi: “Mạn Mạn, với tình trạng cậu hiện giờ không phù hợp để đi làm đâu. Nếu không cậu xin nghỉ thêm vài ngày nữa đi?”
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn Lâm Mạch Mạch, gật đầu một cái, nở nụ cười: “Yên tâm đi, mình không sao. Mình điều chỉnh một chút là được. Đúng rồi, sao không thấy Dương Lỵ Mân đi làm?”
“Mấy ngày này cô ta đã không đi làm rồi, nghe nói bị đuổi việc!” Lâm Mạch Mạch nhíu mày nhìn cô, hơi nghi ngờ hỏi: “Mạn Mạn, cậu hỏi cô ta làm gì? Cậu đừng quên, case của Lý tổng lần trước là cô ta hãm hại cậu. Món nợ này còn chưa tính với cô ta đâu, cô ta bị đuổi cũng dáng đời!”
Nhớ tới lần trước thiếu chút nữa bị Lý tổng chiếm tiện nghi, trong lòng Lê Hiểu Mạn vẫn còn sợ hãi. Nếu như lần đó không phải Long Tư Hạo xuất hiện kịp thời thì không biết bây giờ cô ra sao nữa?
Anh luôn âm thầm giúp đỡ, lúc cô gặp nguy hiểm thì xuất hiện. Nghĩ đến chuyện này, trái tim cô như được rót mật.
Lâm Mạch Mạch thấy khóe môi cô mang ý cười, dáng vẻ như rơi vào bể tình, cô ấy nhíu mày. Xem ra, Mạn Mạn đã rơi vào bể tình rồi.
Ngay cả cô ấy không cần hỏi cũng biết Mạn Mạn đang nghĩ đến Long Tư Hạo.
Nhưng mà cũng tốt, có thể quên tên súc sinh Hoắc Vân Hy kia đối với Mạn Mạn chưa hẳn là chuyện xấu.
Tới lúc tan ca, Lê Hiểu Mạn bị trưởng phòng Dương gọi vào phòng làm việc.
Thấy sắc mặt trưởng phòng Dương nghiêm trọng, Lê Hiểu Mạn có chút nghi ngờ hỏi: “Trưởng phòng Dương, ông gọi tôi tới đây là có chuyện gì?”
Trưởng phòng Dương hơi nhíu chặt chân mày, nhìn cô một lúc mới đứng lên, sau đó đi tới trước mặt cô, giữ lấy hai tay Lê Hiểu Mạn.
“Trưởng phòng Dương, ông muốn làm gì?” Lê Hiểu Mạn hoảng sợ, đang định rút tay về thì ông ta lên tiếng.
“Lê tiểu thư, tôi biết quan hệ giữa cô và tổng giám đốc không bình thường. Lần trước trong case của Lý tổng, Lỵ Mân không nên để cô ở lại trong phòng đó một mình hại cô thiếu chút nữa bị chiếm tiện nghi. Nhưng giờ Lỵ Mân đã biết lỗi rồi, cô có thể cầu xin với tổng giám đốc để cậu ấy bỏ qua cho Lỵ Mân hay không?”
Lê Hiểu Mạn hơi nhíu mày, khó hiểu nhìn Dương Chính Phong: “Trưởng phòng Dương, tôi không hiểu ông đang nói gì! Cái gì mà cầu xin? Dương Lỵ Mân làm sao?”
Thấy dường như Lê Hiểu Mạn hoàn toàn không biết chuyện gì, lúc này Dương Chính Phong mới cau mày nói: “Lê tiểu thư, vì chuyện của Lý tổng mà Lỵ Mân bị tạm giam không rõ lý do mấy ngày rồi. Hơn nữa không thể bảo lãnh. Ngay cả Lý tổng, ba cửa hàng trang sức của ông ta cũng bị TE thu mua. Công ty của ông ta còn đang bị thanh tra nữa!”
Nghe Dương Chính Phong nói xong, Lê Hiểu Mạn có chút kinh ngạc, cô không ngờ Dương Lỵ Mân lại bị tạm giam.
Cô hơi nhíu mày, liếc nhìn Dương Chính Phong, hỏi: “Những điều này có liên quan gì đến Long Tư Hạo chứ?”
Trong lúc vô tình cô quên mất gọi Long Tư Hạo là Long tổng mà Dương Chính Phong vừa nghe cô gọi cả tên họ của Long Tư Hạo thì càng chắc chắn quan hệ giữa cô và Long Tư Hạo không bình thường.
Lâm Mạch Mạch thấy dáng vẻ ngơ ngẩn như không có hồn ở đây, trợn mắt nhìn cô: “Còn làm thế nào nữa? Đương nhiên là cậu có muốn sinh đứa bé này hay không? Nếu không cậu cứ nói chuyện này cho nam thần đi, thương lượng xem có nên giữ đứa bé này hay không. Dù sao anh ta cũng là ba của đứa bé!”
Vừa nghe thấy phải nói chuyện này cho Long Tư Hạo, trái tim Lê Hiểu Mạn càng đập kinh khủng hơn. Cô thật sự không biết Long Tư Hạo sẽ có phản ứng gì.
Thậm chí, cô có cảm giác sỡ hại rằng Long Tư Hạo sẽ không cần đứa bé này. Nhưng nếu giữ lại cũng là điều không thể.
Lúc này đây, trái tim cô hỗn loạn chưa từng có.
Cô ngước mắt nhìn Lâm Mạch Mạch, cau mày nói: “Trước tiên đừng nói cho anh ấy vội, để mình suy nghĩ kĩ một chút!”
Lâm Mạch Mạch thấy sắc mặt cô có chút phức tạp, biết được sự xuất hiện bất ngờ của đứa bé này sẽ khiến cô không kịp trở tay. Dù sao cô và Hoắc Vân Hy còn chưa ly dị, quan hệ với Long Tư Hạo cũng chưa rõ ràng. Quả thật đứa bé này xuất hiện chưa phải lúc.
Cô ấy khẽ thở dài, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai cô, cười nói: “Được, mình sẽ giữ bí mật cho cậu. Nếu như cậu có quyết định trọng đại gì thì nhất định phải nói cho mình biết. Đặc biệt là nếu cậu muốn bỏ đứa bé này cũng phải để mình đi cùng cậu. Nhưng phá thai rất ảnh hưởng đến cơ thể người mẹ, cậu nhất định phải nghĩ cho kỹ!”
Lê Hiểu Mạn hít sâu một hơi, nhìn Lâm Mạch Mạch gật đầu một cái: “Mình biết rồi, mình sẽ nghĩ cho thật kỹ!”
Cả buổi chiều, Lê Hiểu Mạn đều trong trạng thái như người mất hồn, không hề có chút linh cảm nào. Khách hàng hiện giờ của cô là một giám đốc công ty mỹ phẩm, một nữ cường nhân ngoài 40 tuổi, đã kết hôn hai lần. Mấy ngày nữa, bà ta và người bạn trai hiện giờ sẽ kỷ niệm 100 ngày yêu nhau. Bà ta muốn làm một đôi nhẫn. Hơn nữa, yêu cầu về cặp nhẫn này rất cao. Kiểu dáng phải độc nhất vô nhị còn phải thể hiện tình yêu giữa bà ta và bạn trai hiện giờ.
Thực tế case này là do Dương Lỵ Mân phụ trách. Nhưng hôm nay cô đã đi làm nên trưởng phòng Dương giao case này cho cô. Còn Dương Lỵ Mân thì không thấy cô ta trong phòng làm việc.
Không có chút cảm hứng nào khiến Lê Hiểu Mạn nhíu mày, hai tay gõ đầu.
“Nếu gõ nữa sẽ ngu đó!” Lâm Mạch Mạch đến chỗ cô, kéo hai tay cô xuống, lo lắng liếc nhìn cô, hỏi: “Mạn Mạn, với tình trạng cậu hiện giờ không phù hợp để đi làm đâu. Nếu không cậu xin nghỉ thêm vài ngày nữa đi?”
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn Lâm Mạch Mạch, gật đầu một cái, nở nụ cười: “Yên tâm đi, mình không sao. Mình điều chỉnh một chút là được. Đúng rồi, sao không thấy Dương Lỵ Mân đi làm?”
“Mấy ngày này cô ta đã không đi làm rồi, nghe nói bị đuổi việc!” Lâm Mạch Mạch nhíu mày nhìn cô, hơi nghi ngờ hỏi: “Mạn Mạn, cậu hỏi cô ta làm gì? Cậu đừng quên, case của Lý tổng lần trước là cô ta hãm hại cậu. Món nợ này còn chưa tính với cô ta đâu, cô ta bị đuổi cũng dáng đời!”
Nhớ tới lần trước thiếu chút nữa bị Lý tổng chiếm tiện nghi, trong lòng Lê Hiểu Mạn vẫn còn sợ hãi. Nếu như lần đó không phải Long Tư Hạo xuất hiện kịp thời thì không biết bây giờ cô ra sao nữa?
Anh luôn âm thầm giúp đỡ, lúc cô gặp nguy hiểm thì xuất hiện. Nghĩ đến chuyện này, trái tim cô như được rót mật.
Lâm Mạch Mạch thấy khóe môi cô mang ý cười, dáng vẻ như rơi vào bể tình, cô ấy nhíu mày. Xem ra, Mạn Mạn đã rơi vào bể tình rồi.
Ngay cả cô ấy không cần hỏi cũng biết Mạn Mạn đang nghĩ đến Long Tư Hạo.
Nhưng mà cũng tốt, có thể quên tên súc sinh Hoắc Vân Hy kia đối với Mạn Mạn chưa hẳn là chuyện xấu.
Tới lúc tan ca, Lê Hiểu Mạn bị trưởng phòng Dương gọi vào phòng làm việc.
Thấy sắc mặt trưởng phòng Dương nghiêm trọng, Lê Hiểu Mạn có chút nghi ngờ hỏi: “Trưởng phòng Dương, ông gọi tôi tới đây là có chuyện gì?”
Trưởng phòng Dương hơi nhíu chặt chân mày, nhìn cô một lúc mới đứng lên, sau đó đi tới trước mặt cô, giữ lấy hai tay Lê Hiểu Mạn.
“Trưởng phòng Dương, ông muốn làm gì?” Lê Hiểu Mạn hoảng sợ, đang định rút tay về thì ông ta lên tiếng.
“Lê tiểu thư, tôi biết quan hệ giữa cô và tổng giám đốc không bình thường. Lần trước trong case của Lý tổng, Lỵ Mân không nên để cô ở lại trong phòng đó một mình hại cô thiếu chút nữa bị chiếm tiện nghi. Nhưng giờ Lỵ Mân đã biết lỗi rồi, cô có thể cầu xin với tổng giám đốc để cậu ấy bỏ qua cho Lỵ Mân hay không?”
Lê Hiểu Mạn hơi nhíu mày, khó hiểu nhìn Dương Chính Phong: “Trưởng phòng Dương, tôi không hiểu ông đang nói gì! Cái gì mà cầu xin? Dương Lỵ Mân làm sao?”
Thấy dường như Lê Hiểu Mạn hoàn toàn không biết chuyện gì, lúc này Dương Chính Phong mới cau mày nói: “Lê tiểu thư, vì chuyện của Lý tổng mà Lỵ Mân bị tạm giam không rõ lý do mấy ngày rồi. Hơn nữa không thể bảo lãnh. Ngay cả Lý tổng, ba cửa hàng trang sức của ông ta cũng bị TE thu mua. Công ty của ông ta còn đang bị thanh tra nữa!”
Nghe Dương Chính Phong nói xong, Lê Hiểu Mạn có chút kinh ngạc, cô không ngờ Dương Lỵ Mân lại bị tạm giam.
Cô hơi nhíu mày, liếc nhìn Dương Chính Phong, hỏi: “Những điều này có liên quan gì đến Long Tư Hạo chứ?”
Trong lúc vô tình cô quên mất gọi Long Tư Hạo là Long tổng mà Dương Chính Phong vừa nghe cô gọi cả tên họ của Long Tư Hạo thì càng chắc chắn quan hệ giữa cô và Long Tư Hạo không bình thường.
/1063
|