Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn khẽ giật mình, ánh mắt vẫn trong veo lạnh lùng nhìn anh, cười nhạt: “Ha ha... Tôi sẽ không ghen vì một người cặn bã đâu.”
Long Tư Hạo nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ xinh, rồi ôm cô vào lòng: “Hiểu Hiểu, em nhất định phải nghĩ một đằng nói một lẻo nghĩ một đằng nói một lẻo sao? Chuyện hôm nay em nhìn thấy không như em tưởng tượng đâu, nó rất phức tạp, anh tạm thời không thể nói tỉ mỉ với em được, tin anh, anh chưa bao giờ trêu đùa cô gái nào hết, nhất là em, không được ví anh với Hoắc Vân Hy nữa.”
Lê Hiểu Mạn nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn anh: “Nói xong rồi sao? Ông nội bị tăng huyết áp, thổ huyết té xỉu, nếu anh không cho tôi xuống xe thì đi Hoắc trạch đi.”
Long Tư Hạo thấy cô vẫn lạnh lùng như cũ thì nhíu chặt mày, xem ra muốn gỡ bỏ hiểu lầm của cô không thể là chuyện ngày một ngày hai được.
Anh vẫn ôm chặt lấy cô, để cằm lên chiếc trán nhỏ xinh ấy, ánh mắt đầy phức tạp: “Hiểu Hiểu, anh xin lỗi! Cho dù chỉ là hiểu lầm, nhưng anh để người phụ nữ khác tiến sát mình ba bước vẫn là lỗi của anh.”
Lê Hiểu Mạn nghe thấy anh giải thích thì hơi run lên, lạnh nhạt liếc nhìn anh nhưng không nói gì.
Cô muốn thoát khỏi lòng Long Tư Hạo nhưng anh cứ ôm chặt không buông.
Cô vùng vẫy một lúc mà không được thì lặng im, mặc kệ cho anh ôm, ánh mắt vẫn là vẻ lạnh nhạt.
Long Tư Hạo khỏi động lại xe, nhưng vẫn một tay ôm cô, một tay lái.
Đến Hoắc trạch, Lê Hiểu Mạn bước xuống xe trước Long Tư Hạo một bước, đã thấy Hoắc Vân Hy đang đợi ngoài đại sảnh.
Hoắc Vân Hy thấy cô bước xuống từ xe Long Tư Hạo thì lạnh mặt, hai tay cũng nắm chặt thành quyền.
Anh ta lạnh lùng bước lên, kéo Lê Hiểu Mạn về phía mình, phẫn nộ nhìn Long Tư Hạo: “Anh tới đây làm gì?”
Long Tư Hạo nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén rơi lên bàn tay đang nắm lấy tay Lê Hiểu Mạn, thấy cô không giẫy ra thì sắc mặt càng âm trầm hơn, không trả lời Hoắc Vân Hy mà đi thẳng vào đại sảnh.
Lê Hiểu Mạn thấy anh đi vào xong mới lạnh lùng bỏ tay ra khỏi tay Hoắc Vân Hy.
“Mạn Mạn... Em... Em có ý gì?” Hoắc Vân Hy thấy Lê Hiểu Mạn đột nhiên lạnh lùng bỏ tay mình ra thì nhìn cô chằm chằm, nghĩ đến chuyện cô đợi Long Tư Hạo vào sảnh rồi mới bỏ tay mình ra thì ánh mắt lạnh đi.
“ Lê Hiểu Mạn...” Anh ta kiềm chế sự tức giận, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của cô: “Tối qua em đi đâu? Em rời khỏi phòng tắm từ lúc nào? Hôm nay đi đâu? Chị Lâm bảo không thấy đồ đạc của em đâu nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lê Hiểu Mạn nhẹ nhàng ngước mắt, lạnh lùng nhìn Hoắc Vân Hy, thấy anh ta dùng giọng điệu chất vấn nói chuyện với mình thì lạnh lùng nhếch môi: “Hoắc Vân Hy, trước khi chất vẫn người khác, sao anh không tự nhìn lại chính mình đi? Tự hỏi xem hôm qua mình đi đâu, làm gì? Ông nội đột nhiên bị tăng huyết áp, chắc chắn là liên quan đến anh.”
Dứt lời, Lê Hiểu Mạn không để ý tới anh ta nữa mà bước vào đại sảnh.
Hoắc Vân Hy thấy thế, lập tức đuổi theo, giữ cô lại, áy náy nói: “Mạn Mạn, anh... Đã chia tay với Hạ Lâm rồi.”
Lê Hiểu Mạn khẽ giật mình, ánh mắt vẫn trong veo lạnh lùng nhìn anh, cười nhạt: “Ha ha... Tôi sẽ không ghen vì một người cặn bã đâu.”
Long Tư Hạo nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ xinh, rồi ôm cô vào lòng: “Hiểu Hiểu, em nhất định phải nghĩ một đằng nói một lẻo nghĩ một đằng nói một lẻo sao? Chuyện hôm nay em nhìn thấy không như em tưởng tượng đâu, nó rất phức tạp, anh tạm thời không thể nói tỉ mỉ với em được, tin anh, anh chưa bao giờ trêu đùa cô gái nào hết, nhất là em, không được ví anh với Hoắc Vân Hy nữa.”
Lê Hiểu Mạn nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn anh: “Nói xong rồi sao? Ông nội bị tăng huyết áp, thổ huyết té xỉu, nếu anh không cho tôi xuống xe thì đi Hoắc trạch đi.”
Long Tư Hạo thấy cô vẫn lạnh lùng như cũ thì nhíu chặt mày, xem ra muốn gỡ bỏ hiểu lầm của cô không thể là chuyện ngày một ngày hai được.
Anh vẫn ôm chặt lấy cô, để cằm lên chiếc trán nhỏ xinh ấy, ánh mắt đầy phức tạp: “Hiểu Hiểu, anh xin lỗi! Cho dù chỉ là hiểu lầm, nhưng anh để người phụ nữ khác tiến sát mình ba bước vẫn là lỗi của anh.”
Lê Hiểu Mạn nghe thấy anh giải thích thì hơi run lên, lạnh nhạt liếc nhìn anh nhưng không nói gì.
Cô muốn thoát khỏi lòng Long Tư Hạo nhưng anh cứ ôm chặt không buông.
Cô vùng vẫy một lúc mà không được thì lặng im, mặc kệ cho anh ôm, ánh mắt vẫn là vẻ lạnh nhạt.
Long Tư Hạo khỏi động lại xe, nhưng vẫn một tay ôm cô, một tay lái.
Đến Hoắc trạch, Lê Hiểu Mạn bước xuống xe trước Long Tư Hạo một bước, đã thấy Hoắc Vân Hy đang đợi ngoài đại sảnh.
Hoắc Vân Hy thấy cô bước xuống từ xe Long Tư Hạo thì lạnh mặt, hai tay cũng nắm chặt thành quyền.
Anh ta lạnh lùng bước lên, kéo Lê Hiểu Mạn về phía mình, phẫn nộ nhìn Long Tư Hạo: “Anh tới đây làm gì?”
Long Tư Hạo nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén rơi lên bàn tay đang nắm lấy tay Lê Hiểu Mạn, thấy cô không giẫy ra thì sắc mặt càng âm trầm hơn, không trả lời Hoắc Vân Hy mà đi thẳng vào đại sảnh.
Lê Hiểu Mạn thấy anh đi vào xong mới lạnh lùng bỏ tay ra khỏi tay Hoắc Vân Hy.
“Mạn Mạn... Em... Em có ý gì?” Hoắc Vân Hy thấy Lê Hiểu Mạn đột nhiên lạnh lùng bỏ tay mình ra thì nhìn cô chằm chằm, nghĩ đến chuyện cô đợi Long Tư Hạo vào sảnh rồi mới bỏ tay mình ra thì ánh mắt lạnh đi.
“ Lê Hiểu Mạn...” Anh ta kiềm chế sự tức giận, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của cô: “Tối qua em đi đâu? Em rời khỏi phòng tắm từ lúc nào? Hôm nay đi đâu? Chị Lâm bảo không thấy đồ đạc của em đâu nữa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lê Hiểu Mạn nhẹ nhàng ngước mắt, lạnh lùng nhìn Hoắc Vân Hy, thấy anh ta dùng giọng điệu chất vấn nói chuyện với mình thì lạnh lùng nhếch môi: “Hoắc Vân Hy, trước khi chất vẫn người khác, sao anh không tự nhìn lại chính mình đi? Tự hỏi xem hôm qua mình đi đâu, làm gì? Ông nội đột nhiên bị tăng huyết áp, chắc chắn là liên quan đến anh.”
Dứt lời, Lê Hiểu Mạn không để ý tới anh ta nữa mà bước vào đại sảnh.
Hoắc Vân Hy thấy thế, lập tức đuổi theo, giữ cô lại, áy náy nói: “Mạn Mạn, anh... Đã chia tay với Hạ Lâm rồi.”
/1063
|