Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ba ngày sau
Liên tục ba ngày không liên lạc được với Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn không ngừng lo âu trong lòng, ba ngày, cô không đến công ty, một mực ở căn hộ chờ anh.
Đặc biệt là, khi cô nhìn thấy tin tức đầu tiên liên quan tới tai nạn ở cầu vượt, cô nhận ra xe của Doris, trong lòng lại càng lo âu hơn, sợ Long Tư Hạo xảy ra chuyện, cũng may là tin tức nói xe rơi xuống là xe không, không có ai thương vong.
Cô gọi điện thoại cho Lạc Thụy đến n lần, chắc chắn Long Tư Hạo không có chuyện gì, nhưng lúc cô hỏi anh ta tung tích của Long Tư Hạo, anh ta chỉ nói là anh đang làm chuyện rất quan trọng, nhưng lại không nói cụ thể.
Cũng khoảng thời gian này, ngày nào Hoắc Vân Hy cũng đều gọi cho cô mấy chục cuộc điện thoại, nhưng cô không nhận cuộc gọi nào cả, chỉ gửi cho anh ta một cái tin nhắn, bảo lúc nào anh ta đồng ý ly dị thì hãy liên lạc lại với cô.
Ngoài điện thoại của Hoắc Vân Hy gọi tới, bởi vì Lâm Mạch Mạch nhìn tin tức liên quan tới có dấu vết súng đạn và vết máu ở vùng ngoại ô bỏ hoang, trong tin tức tuôn ra chuyện phu nhân Tổng tài của tập đoàn Hoắc thị bị bắt cóc, cô ấy lo lắng lập tức gọi điện thoại tới hỏi cô có bị thương không.
Lê Hiểu Mạn nói rõ tình huống cụ thể với cô ấy, cô ấy chắc chắn là cô không sao thì mới yên tâm.
...
Lúc này, Lê Hiểu Mạn đang ngồi ở trên ghế sa lon, đã qua ba ngày, Long Tư Hạo còn chưa trở lại, cô cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho anh lần nữa, nhưng điện thoại của anh đang ở trạng thái tắt máy.
Cô cầm chặt điện thoại di động trong tay, rũ mắt xuống, trong đôi mắt tràn đầy bi thương và tịch mịch, khóe mắt dần trở nên ướt át, tại sao điện thoại di động của anh không phải không gọi được thì là trạng thái tắt máy?
Rốt cuộc thì anh đã đi làm chuyện gì?
Trong ba ngày qua cô chưa từng mãnh liệt nghĩ đến anh như lúc này, mấy ngày nay anh không ở bên cạnh, với cô, một ngày trôi qua như bằng một năm, thời thời khắc khắc đều ở trong trạng thái trông đợi anh xuất hiện.
Là từ khi nào thì cô bắt đầu lệ thuộc và không thể rời bỏ anh như vậy?
Cô cắn chặt môi dưới, ôm theo tâm trạng lo lắng, gọi tới lần nữa, lần này lại thông.
Trái tim cô kích động chưa từng có, giọng nói mang theo sự chất vấn, nức nở, ủy khuất: “Tư Hạo, anh đã đi đâu rồi? Tại sao không nghe điện thoại? Vì sao điện thoại không gọi được?”
Đầu bên kia yên lặng mấy phút, rồi truyền tới giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Hiểu Hiểu...”
Nghe thấy từ “Hiểu Hiểu” này, nước mắt của Lê Hiểu Mạn như bị vỡ đê xuống: “Tư Hạo, em nhớ anh.”
Lần đầu tiên, cô thản nhiên thổ lộ tiếng lòng với Long Tư Hạo.
Đầu bên kia lại yên lặng mấy phút, sau đó truyền tới giọng nói trầm thấp mà có hơi kích động: “Hiểu Hiểu, em vừa mới nói gì? Lặp lại lần nữa.”
“Em...”
Lê Hiểu Mạn đang muốn lên tiếng, giọng nói trầm thấp của Long Tư Hạo đã truyền tới lần nữa: “Hiểu Hiểu, trước chờ anh đã, anh muốn em nói ở ngay trước mặt anh.”
Long Tư Hạo vừa dứt lời, chuông cửa đã vang lên.
Lê Hiểu Mạn cau mày lại, cầm điện thoại di động nói: “Tư Hạo, chờ em, đừng treo máy, có người nhấn chuông cửa.”
Không nghe thấy tiếng đáp lại của Long Tư Hạo trong điện thoại, cô dừng lại, cầm điện thoại di động đi tới trước cửa phòng, đưa tay kéo cửa phòng ra, sau khi thấy người đàn ông tuấn mỹ đứng ở cửa phòng, cô chợt sửng sốt, điện thoại di động trong tay cũng tuột xuống đất.
“Tư... Tư Hạo... Tại sao lại là anh?”
Long Tư Hạo chăm chú nhìn Lê Hiểu Mạn, ánh mắt nhu hòa mà thâm tình, trong đôi mắt tràn đầy nhớ nhung, môi mỏng cong lên, anh trầm thấp nói: “Không phải anh thì còn có thể là ai? Em lặp lại lời vừa nãy lần nữa đi.”
“Tư Hạo...” nước mắt của Lê Hiểu Mạn không ngừng rơi xuống, rồi cô nhào vào trong ngực Long Tư Hạo, nức nở nói: “Tư Hạo, em nhớ anh, nhớ anh muốn chết.”
Vì lời này của cô mà cả người Long Tư Hạo chợt chấn động, anh vươn hai tay ra, ôm chặt lấy cô, môi mỏng kề sát bên tai cô: “Hiểu Hiểu, anh cũng nhớ em, rất nhớ rất nhớ.”
Anh ôm lấy eo nhỏ của cô, vừa triền miên hôn cô, vừa kéo cô tiến vào trong phòng, rồi vươn một tay ra khép cửa phòng lại.
“Hiểu Hiểu, chuẩn bị xong chưa?” Long Tư Hạo khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng của cô, ánh mắt sáng quắc liếc nhìn cô.
Lê Hiểu Mạn thở hổn hển, hàng lông mi dài hơi run rẩy, đôi mắt trong veo như nước mê ly liếc nhìn anh, giọng nói khàn khàn mà kiên định: “Tư Hạo, em chuẩn bị xong rồi.”
Cô vừa dứt lời, Long Tư Hạo đã vội vàng, vồ lấy đôi môi của cô.
Rốt cuộc thì cô đã hoàn toàn thuộc về anh, một khi trái tim đã bị đè nén thật lâu của anh bùng nổ, thì khó mà có thể tự kiềm chế được.
Ba ngày sau
Liên tục ba ngày không liên lạc được với Long Tư Hạo, Lê Hiểu Mạn không ngừng lo âu trong lòng, ba ngày, cô không đến công ty, một mực ở căn hộ chờ anh.
Đặc biệt là, khi cô nhìn thấy tin tức đầu tiên liên quan tới tai nạn ở cầu vượt, cô nhận ra xe của Doris, trong lòng lại càng lo âu hơn, sợ Long Tư Hạo xảy ra chuyện, cũng may là tin tức nói xe rơi xuống là xe không, không có ai thương vong.
Cô gọi điện thoại cho Lạc Thụy đến n lần, chắc chắn Long Tư Hạo không có chuyện gì, nhưng lúc cô hỏi anh ta tung tích của Long Tư Hạo, anh ta chỉ nói là anh đang làm chuyện rất quan trọng, nhưng lại không nói cụ thể.
Cũng khoảng thời gian này, ngày nào Hoắc Vân Hy cũng đều gọi cho cô mấy chục cuộc điện thoại, nhưng cô không nhận cuộc gọi nào cả, chỉ gửi cho anh ta một cái tin nhắn, bảo lúc nào anh ta đồng ý ly dị thì hãy liên lạc lại với cô.
Ngoài điện thoại của Hoắc Vân Hy gọi tới, bởi vì Lâm Mạch Mạch nhìn tin tức liên quan tới có dấu vết súng đạn và vết máu ở vùng ngoại ô bỏ hoang, trong tin tức tuôn ra chuyện phu nhân Tổng tài của tập đoàn Hoắc thị bị bắt cóc, cô ấy lo lắng lập tức gọi điện thoại tới hỏi cô có bị thương không.
Lê Hiểu Mạn nói rõ tình huống cụ thể với cô ấy, cô ấy chắc chắn là cô không sao thì mới yên tâm.
...
Lúc này, Lê Hiểu Mạn đang ngồi ở trên ghế sa lon, đã qua ba ngày, Long Tư Hạo còn chưa trở lại, cô cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại cho anh lần nữa, nhưng điện thoại của anh đang ở trạng thái tắt máy.
Cô cầm chặt điện thoại di động trong tay, rũ mắt xuống, trong đôi mắt tràn đầy bi thương và tịch mịch, khóe mắt dần trở nên ướt át, tại sao điện thoại di động của anh không phải không gọi được thì là trạng thái tắt máy?
Rốt cuộc thì anh đã đi làm chuyện gì?
Trong ba ngày qua cô chưa từng mãnh liệt nghĩ đến anh như lúc này, mấy ngày nay anh không ở bên cạnh, với cô, một ngày trôi qua như bằng một năm, thời thời khắc khắc đều ở trong trạng thái trông đợi anh xuất hiện.
Là từ khi nào thì cô bắt đầu lệ thuộc và không thể rời bỏ anh như vậy?
Cô cắn chặt môi dưới, ôm theo tâm trạng lo lắng, gọi tới lần nữa, lần này lại thông.
Trái tim cô kích động chưa từng có, giọng nói mang theo sự chất vấn, nức nở, ủy khuất: “Tư Hạo, anh đã đi đâu rồi? Tại sao không nghe điện thoại? Vì sao điện thoại không gọi được?”
Đầu bên kia yên lặng mấy phút, rồi truyền tới giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Hiểu Hiểu...”
Nghe thấy từ “Hiểu Hiểu” này, nước mắt của Lê Hiểu Mạn như bị vỡ đê xuống: “Tư Hạo, em nhớ anh.”
Lần đầu tiên, cô thản nhiên thổ lộ tiếng lòng với Long Tư Hạo.
Đầu bên kia lại yên lặng mấy phút, sau đó truyền tới giọng nói trầm thấp mà có hơi kích động: “Hiểu Hiểu, em vừa mới nói gì? Lặp lại lần nữa.”
“Em...”
Lê Hiểu Mạn đang muốn lên tiếng, giọng nói trầm thấp của Long Tư Hạo đã truyền tới lần nữa: “Hiểu Hiểu, trước chờ anh đã, anh muốn em nói ở ngay trước mặt anh.”
Long Tư Hạo vừa dứt lời, chuông cửa đã vang lên.
Lê Hiểu Mạn cau mày lại, cầm điện thoại di động nói: “Tư Hạo, chờ em, đừng treo máy, có người nhấn chuông cửa.”
Không nghe thấy tiếng đáp lại của Long Tư Hạo trong điện thoại, cô dừng lại, cầm điện thoại di động đi tới trước cửa phòng, đưa tay kéo cửa phòng ra, sau khi thấy người đàn ông tuấn mỹ đứng ở cửa phòng, cô chợt sửng sốt, điện thoại di động trong tay cũng tuột xuống đất.
“Tư... Tư Hạo... Tại sao lại là anh?”
Long Tư Hạo chăm chú nhìn Lê Hiểu Mạn, ánh mắt nhu hòa mà thâm tình, trong đôi mắt tràn đầy nhớ nhung, môi mỏng cong lên, anh trầm thấp nói: “Không phải anh thì còn có thể là ai? Em lặp lại lời vừa nãy lần nữa đi.”
“Tư Hạo...” nước mắt của Lê Hiểu Mạn không ngừng rơi xuống, rồi cô nhào vào trong ngực Long Tư Hạo, nức nở nói: “Tư Hạo, em nhớ anh, nhớ anh muốn chết.”
Vì lời này của cô mà cả người Long Tư Hạo chợt chấn động, anh vươn hai tay ra, ôm chặt lấy cô, môi mỏng kề sát bên tai cô: “Hiểu Hiểu, anh cũng nhớ em, rất nhớ rất nhớ.”
Anh ôm lấy eo nhỏ của cô, vừa triền miên hôn cô, vừa kéo cô tiến vào trong phòng, rồi vươn một tay ra khép cửa phòng lại.
“Hiểu Hiểu, chuẩn bị xong chưa?” Long Tư Hạo khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng của cô, ánh mắt sáng quắc liếc nhìn cô.
Lê Hiểu Mạn thở hổn hển, hàng lông mi dài hơi run rẩy, đôi mắt trong veo như nước mê ly liếc nhìn anh, giọng nói khàn khàn mà kiên định: “Tư Hạo, em chuẩn bị xong rồi.”
Cô vừa dứt lời, Long Tư Hạo đã vội vàng, vồ lấy đôi môi của cô.
Rốt cuộc thì cô đã hoàn toàn thuộc về anh, một khi trái tim đã bị đè nén thật lâu của anh bùng nổ, thì khó mà có thể tự kiềm chế được.
/1063
|