Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nghe vậy khóe môi Lê Hiểu Mạn giật giật, suýt chút nữa thì từ trên ghế sofa bật dậy, nhìn bề ngoài của anh tao nhã như thế, sao lời nói ra lại làm chấn động lòng người như vậy? Chuyện vừa nãy đủ làm cho người ta chấn kinh rồi.
Cô nheo mắt, đang muốn nói gì đó thì mẹ của Hoắc Vân Hy là Lý Tuyết Hà từ trên lầu đi xuống.
Cô lập tức đứng lên lễ phép chào hỏi: “Mẹ…”
Lý Tuyết Hà vừa thấy cô liền không cho sắc mặt hòa nhã, sau đó đưa tay lên dùng sức tát cô một cái.
“Á…” đột nhiên bị một cái tát, Lê Hiểu Mạn quay đầu lảo đảo, không đứng vững, cả người ngã sấp trên ghế.
Bàn tay mảnh khảnh che má, lại ngước mắt nhìn Lý Tuyết Hà, trong mắt đỏ lên: “Vì sao mẹ đánh con?”
Lý Tuyết Hà tàn nhẫn phận nộ nhìn cô: “Cô còn dám hỏi vì sao? Cô nói bậy gì Vân Hy trước mặt ông cụ? Ông cụ ở trong phòng giận dữ nói muốn đuổi Vân Hy ra khỏi Hoắc thị, người đàn bà như cô thật nhẫn tâm, Vân Hy là chồng cô, cô lại đối với nói như thế, cô cứ thế hy vọng nó bị đuổi ra khỏi Hoắc gia sao?”
Dứt lời, bà ta trừng cô, lại đưa tay muốn tát thêm cái nữa.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn không kịp trốn tránh, lúc ngàn cân treo sợi tóc thì cổ tay Lý Tuyết Hà bị một cánh tay bóp chặt.
Lý Tuyết Hà thấy người ngăn bà ta đánh Lê Hiểu Mạn là Long Tư Hạo, đành nén lại cảm xúc trong lòng, đột nhiên anh về nước khiến bà ta vô cùng bất an, thậm chí lo sợ mục đích thực sự khiến anh về nước, từ mười năm trước anh đã ra nước ngoài, bà ta còn tưởng anh không về, thậm chí nghĩ anh…
Bà ta ra vẻ kinh ngạc nhìn Long Tư Hạo, giọng điệu không vui: “Tư Hạo, con làm gì vậy? Tuy con là cháu trai trưởng của Hoắc gia nhưng dù sao ta cũng là bề trên của cháu, thế nào, vừa về nước đã muốn ngăn ta dạy dỗ con dâu sao?”
Ánh mắt Long Tư Hạo lạnh nhạt nhìn gò má đang sưng của Lê Hiểu Mạn, đôi mắt đen thâm thúy thậm chí không tự chủ hiện lên sự thô bạo, đôi mắt thâm trầm như màn đêm, âm thanh lạnh lẽo phát ra từ kẽ răng: “Dì muốn dạy con dâu thì được nhưng nơi này không thích hợp.”
Dứt lời, anh buông tay bà ta ra, lại ngồi xuống ghế, khí chất tao nhã khí vũ bất phàm, giống như một đế vương cao cao tại thượng.
Lê Hiểu Mạn không nghĩ tới anh lại giúp cô, cô đỏ mắt nhìn anh, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Lý Tuyết Hà bị Long Tư Hạo ngăn cản nên không dám ngang nhiên làm gì anh đành trút hết sự tức giận lên người Lê Hiểu Mạn.
Ánh mắt bà ta không vui giận dữ hét cô: “Còn ngây ngốc đó làm gì? Không mau vào bếp giúp mẹ Trương đi, thật sự xem mình là thiếu phu nhân Hoắc gia sao?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn rũ mắt, hàng mi thon dài che đi cảm xúc trong mắt, cô đứng lên đi vào bếp, từ đầu cô đã không muốn đối mặt với bà ta rồi, đi vào bếp.
Ánh mắt Long Tư Hạo vẫn lạnh nhạt nhìn bóng lưng cô, đôi mắt tối tăm, gương mặt tuấn tú như bao phủ một tầng thâm thúy khiến cho người ta không nhìn ra cảm xúc của anh.
Nghe vậy khóe môi Lê Hiểu Mạn giật giật, suýt chút nữa thì từ trên ghế sofa bật dậy, nhìn bề ngoài của anh tao nhã như thế, sao lời nói ra lại làm chấn động lòng người như vậy? Chuyện vừa nãy đủ làm cho người ta chấn kinh rồi.
Cô nheo mắt, đang muốn nói gì đó thì mẹ của Hoắc Vân Hy là Lý Tuyết Hà từ trên lầu đi xuống.
Cô lập tức đứng lên lễ phép chào hỏi: “Mẹ…”
Lý Tuyết Hà vừa thấy cô liền không cho sắc mặt hòa nhã, sau đó đưa tay lên dùng sức tát cô một cái.
“Á…” đột nhiên bị một cái tát, Lê Hiểu Mạn quay đầu lảo đảo, không đứng vững, cả người ngã sấp trên ghế.
Bàn tay mảnh khảnh che má, lại ngước mắt nhìn Lý Tuyết Hà, trong mắt đỏ lên: “Vì sao mẹ đánh con?”
Lý Tuyết Hà tàn nhẫn phận nộ nhìn cô: “Cô còn dám hỏi vì sao? Cô nói bậy gì Vân Hy trước mặt ông cụ? Ông cụ ở trong phòng giận dữ nói muốn đuổi Vân Hy ra khỏi Hoắc thị, người đàn bà như cô thật nhẫn tâm, Vân Hy là chồng cô, cô lại đối với nói như thế, cô cứ thế hy vọng nó bị đuổi ra khỏi Hoắc gia sao?”
Dứt lời, bà ta trừng cô, lại đưa tay muốn tát thêm cái nữa.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn không kịp trốn tránh, lúc ngàn cân treo sợi tóc thì cổ tay Lý Tuyết Hà bị một cánh tay bóp chặt.
Lý Tuyết Hà thấy người ngăn bà ta đánh Lê Hiểu Mạn là Long Tư Hạo, đành nén lại cảm xúc trong lòng, đột nhiên anh về nước khiến bà ta vô cùng bất an, thậm chí lo sợ mục đích thực sự khiến anh về nước, từ mười năm trước anh đã ra nước ngoài, bà ta còn tưởng anh không về, thậm chí nghĩ anh…
Bà ta ra vẻ kinh ngạc nhìn Long Tư Hạo, giọng điệu không vui: “Tư Hạo, con làm gì vậy? Tuy con là cháu trai trưởng của Hoắc gia nhưng dù sao ta cũng là bề trên của cháu, thế nào, vừa về nước đã muốn ngăn ta dạy dỗ con dâu sao?”
Ánh mắt Long Tư Hạo lạnh nhạt nhìn gò má đang sưng của Lê Hiểu Mạn, đôi mắt đen thâm thúy thậm chí không tự chủ hiện lên sự thô bạo, đôi mắt thâm trầm như màn đêm, âm thanh lạnh lẽo phát ra từ kẽ răng: “Dì muốn dạy con dâu thì được nhưng nơi này không thích hợp.”
Dứt lời, anh buông tay bà ta ra, lại ngồi xuống ghế, khí chất tao nhã khí vũ bất phàm, giống như một đế vương cao cao tại thượng.
Lê Hiểu Mạn không nghĩ tới anh lại giúp cô, cô đỏ mắt nhìn anh, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Lý Tuyết Hà bị Long Tư Hạo ngăn cản nên không dám ngang nhiên làm gì anh đành trút hết sự tức giận lên người Lê Hiểu Mạn.
Ánh mắt bà ta không vui giận dữ hét cô: “Còn ngây ngốc đó làm gì? Không mau vào bếp giúp mẹ Trương đi, thật sự xem mình là thiếu phu nhân Hoắc gia sao?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn rũ mắt, hàng mi thon dài che đi cảm xúc trong mắt, cô đứng lên đi vào bếp, từ đầu cô đã không muốn đối mặt với bà ta rồi, đi vào bếp.
Ánh mắt Long Tư Hạo vẫn lạnh nhạt nhìn bóng lưng cô, đôi mắt tối tăm, gương mặt tuấn tú như bao phủ một tầng thâm thúy khiến cho người ta không nhìn ra cảm xúc của anh.
/1063
|