Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn tưới nước cho hoa cỏ xong, lúc tiến vào thư phòng, Long Tư Hạo đang nghe điện thoại.
Thấy cô đi vào, Long Tư Hạo nói đôi câu rồi cúp máy, anh nhu hòa nhìn cô, vươn hai cánh tay vững chắc ra, anh cong môi cười, giọng nói trầm thấp ôn nhu: “Tới đây.”
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn anh, rồi ngồi thẳng xuống ghế sa lon màu đen bằng da thật ở trong thư phòng, nâng mi mắt liếc nhìn anh: “Anh đáp ứng thả cậu em, bây giờ ông ấy đã về nhà rồi chứ? Đưa điện thoại di động cho em, em gọi điện thoại cho cậu em.”
Hai ngày qua, anh lấy lý do để côg nghỉ ngơi cho khỏe, bảo cô đợi ở trên giường, ngay cả điện thoại di động cũng đều bị anh “Tịch thu”, vì vậy cô không nhận được điện thoại của bất cứ ai cả, ngay cả ti vi cũng không bật, nên không biết hai ngày qua Hoắc gia đã xảy ra đại sự gì.
Long Tư Hạo đứng dậy từ ghế ngồi, đi tới bên người Lê Hiểu Mạn ngồi xuống, anh duỗi cánh tay dài ra, kéo cô vào trong ngực mình, rồi vùi đầu ở cần cổ của cô, tham lam ngửi mùi hương trên người cô, anh trầm thấp hỏi: “Hiểu Hiểu, hai ngày qua em đã nghỉ khỏe chưa?”
Dứt lời, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc liếc nhìn cô, ánh mắt đen như mực bùng lên ngọn lửa mà Lê Hiểu Mạn quen thuộc.
Nhìn vào ánh mắt này của anh, Lê Hiểu Mạn cũng biết anh muốn làm cái gì, cô hơi đỏ mặt lên, nâng mi mắt liếc nhìn anh: “Khỏe thì khỏe rồi, tuy nhiên...”
Nói đến đây, đôi môi căng mọng của cô kề sát bên tai anh, cô nhỏ giọng nói: “Họ hàng nhà em vừa tới, vì vậy anh hiểu.”
Long Tư Hạo híp mắt lại, ánh mắt sâu kín liếc nhìn cô, hơi không tin hỏi: “Tới thật? Để anh nghiệm chứng xem.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn anh, cô đưa tay tới trước mặt anh: “Đưa điện thoại di động cho em.”
Long Tư Hạo thu hồi tầm mắt, liếc nhìn tay nhỏ vừa đưa tới, anh đứng dậy lấy điện thoại di động đặt ở trong bàn làm việc làm bằng gỗ đàn hương đưa cho cô.
Cầm lấy điện thoại di động, Lê Hiểu Mạn thấy tắt máy, cô lập tức mở máy, lại thấy có mấy chục cuộc gọi nhỡ, gần như tất cả đều là của Hoắc Nghiệp Hoằng gọi, Lâm Mạch Mạch gọi mấy cuộc, còn một số lạ nữa.
Nghĩ đến Hoắc Nghiệp Hoằng gọi điện thoại tới có thể là bởi vì chuyện cô không nói tiếng nào đã rời khỏi Hoắc trạch, cô nhíu mày lại, do dự một hồi mới gọi tới.
Sau khi tiếp thông, người nhận điện thoại không phải là Hoắc Nghiệp Hoằng, mà là vú Trương.
“Thiếu phu nhân, cuối cùng cô cũng đã mở máy? Hai ngày qua cô đã đi đâu vậy? Vì sao cô luôn...”
Vú Trương còn chưa nói hết lời, đột nhiên truyền đến giọng nói tức giận của Lý Tuyết Hà: “Tiểu tiện nhân, cô tiêu sái quá nhỉ, mình chồng xảy ra chuyện, cô lại nhắm mắt làm ngơ?”
Nghe thấy lời của Lý Tuyết Hà, Lê Hiểu Mạn nheo mắt lại, cô lạnh lùng nói: “Hoắc phu nhân, xin bà nói chuyện tôn trọng vào, tôi và con trai bà sắp ly dị rồi, anh ta đã xảy ra chuyện gì cũng không liên quan gì tới tôi.”
“Không liên quan tới cô?” giọng nói tức giận của Lý Tuyết Hà truyền tới: “Tiểu tiện nhân, sao Vân Hy lại cưới phải người phụ nữ không có lương tâm như cô vậy? Cô thật đúng là một lời nguyền, Vân Hy xảy ra chuyện, cô nhắm mắt làm ngơ, ngay cả lão gia ngã bệnh cô cũng không hỏi một câu, cô có còn lương tâm hay không?”
Nghe thấy Lý Tuyết Hà nói Hoắc Nghiệp Hoằng bị bệnh, Lê Hiểu Mạn cả kinh, lo lắng hỏi: “Ông nội bị bệnh? Ông nội bây giờ thế nào?”
Lý Tuyết Hà không nói nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn nhíu chặt mày lại, cô ngước mắt lên nhìn Long Tư Hạo, tràn đầy lo lắng nói: “Ông nội ngã bệnh, em phải đi thăm ông.”
Dứt lời, cô từ trên ghế salon đứng lên rồi chuẩn bị đi Hoắc trạch.
“Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo kéo cô lại, đôi mắt hẹp dài khóa chặt người cô, ánh mắt thâm trầm: “Lát nữa anh sẽ đi cùng em, em nói cho anh trước đã, có phải ông nội tặng 15% cổ phần cho em hay không?”
Lê Hiểu Mạn cau mày liếc nhìn anh, gật đầu với anh: “Đúng! Sao vậy?”
Long Tư Hạo khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt nhìn cô càng ngày càng thâm trầm, môi mỏng nhẹ mân, giọng nói trầm thấp thanh nhuận: “Chuyển toàn bộ cho anh.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn híp mắt lại, nghi ngờ nhìn anh: “Chuyển cho anh? Anh muốn cổ phần tập đoàn Hoắc thị làm gì?”
!!
Lê Hiểu Mạn tưới nước cho hoa cỏ xong, lúc tiến vào thư phòng, Long Tư Hạo đang nghe điện thoại.
Thấy cô đi vào, Long Tư Hạo nói đôi câu rồi cúp máy, anh nhu hòa nhìn cô, vươn hai cánh tay vững chắc ra, anh cong môi cười, giọng nói trầm thấp ôn nhu: “Tới đây.”
Lê Hiểu Mạn liếc nhìn anh, rồi ngồi thẳng xuống ghế sa lon màu đen bằng da thật ở trong thư phòng, nâng mi mắt liếc nhìn anh: “Anh đáp ứng thả cậu em, bây giờ ông ấy đã về nhà rồi chứ? Đưa điện thoại di động cho em, em gọi điện thoại cho cậu em.”
Hai ngày qua, anh lấy lý do để côg nghỉ ngơi cho khỏe, bảo cô đợi ở trên giường, ngay cả điện thoại di động cũng đều bị anh “Tịch thu”, vì vậy cô không nhận được điện thoại của bất cứ ai cả, ngay cả ti vi cũng không bật, nên không biết hai ngày qua Hoắc gia đã xảy ra đại sự gì.
Long Tư Hạo đứng dậy từ ghế ngồi, đi tới bên người Lê Hiểu Mạn ngồi xuống, anh duỗi cánh tay dài ra, kéo cô vào trong ngực mình, rồi vùi đầu ở cần cổ của cô, tham lam ngửi mùi hương trên người cô, anh trầm thấp hỏi: “Hiểu Hiểu, hai ngày qua em đã nghỉ khỏe chưa?”
Dứt lời, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc liếc nhìn cô, ánh mắt đen như mực bùng lên ngọn lửa mà Lê Hiểu Mạn quen thuộc.
Nhìn vào ánh mắt này của anh, Lê Hiểu Mạn cũng biết anh muốn làm cái gì, cô hơi đỏ mặt lên, nâng mi mắt liếc nhìn anh: “Khỏe thì khỏe rồi, tuy nhiên...”
Nói đến đây, đôi môi căng mọng của cô kề sát bên tai anh, cô nhỏ giọng nói: “Họ hàng nhà em vừa tới, vì vậy anh hiểu.”
Long Tư Hạo híp mắt lại, ánh mắt sâu kín liếc nhìn cô, hơi không tin hỏi: “Tới thật? Để anh nghiệm chứng xem.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn trợn mắt nhìn anh, cô đưa tay tới trước mặt anh: “Đưa điện thoại di động cho em.”
Long Tư Hạo thu hồi tầm mắt, liếc nhìn tay nhỏ vừa đưa tới, anh đứng dậy lấy điện thoại di động đặt ở trong bàn làm việc làm bằng gỗ đàn hương đưa cho cô.
Cầm lấy điện thoại di động, Lê Hiểu Mạn thấy tắt máy, cô lập tức mở máy, lại thấy có mấy chục cuộc gọi nhỡ, gần như tất cả đều là của Hoắc Nghiệp Hoằng gọi, Lâm Mạch Mạch gọi mấy cuộc, còn một số lạ nữa.
Nghĩ đến Hoắc Nghiệp Hoằng gọi điện thoại tới có thể là bởi vì chuyện cô không nói tiếng nào đã rời khỏi Hoắc trạch, cô nhíu mày lại, do dự một hồi mới gọi tới.
Sau khi tiếp thông, người nhận điện thoại không phải là Hoắc Nghiệp Hoằng, mà là vú Trương.
“Thiếu phu nhân, cuối cùng cô cũng đã mở máy? Hai ngày qua cô đã đi đâu vậy? Vì sao cô luôn...”
Vú Trương còn chưa nói hết lời, đột nhiên truyền đến giọng nói tức giận của Lý Tuyết Hà: “Tiểu tiện nhân, cô tiêu sái quá nhỉ, mình chồng xảy ra chuyện, cô lại nhắm mắt làm ngơ?”
Nghe thấy lời của Lý Tuyết Hà, Lê Hiểu Mạn nheo mắt lại, cô lạnh lùng nói: “Hoắc phu nhân, xin bà nói chuyện tôn trọng vào, tôi và con trai bà sắp ly dị rồi, anh ta đã xảy ra chuyện gì cũng không liên quan gì tới tôi.”
“Không liên quan tới cô?” giọng nói tức giận của Lý Tuyết Hà truyền tới: “Tiểu tiện nhân, sao Vân Hy lại cưới phải người phụ nữ không có lương tâm như cô vậy? Cô thật đúng là một lời nguyền, Vân Hy xảy ra chuyện, cô nhắm mắt làm ngơ, ngay cả lão gia ngã bệnh cô cũng không hỏi một câu, cô có còn lương tâm hay không?”
Nghe thấy Lý Tuyết Hà nói Hoắc Nghiệp Hoằng bị bệnh, Lê Hiểu Mạn cả kinh, lo lắng hỏi: “Ông nội bị bệnh? Ông nội bây giờ thế nào?”
Lý Tuyết Hà không nói nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn nhíu chặt mày lại, cô ngước mắt lên nhìn Long Tư Hạo, tràn đầy lo lắng nói: “Ông nội ngã bệnh, em phải đi thăm ông.”
Dứt lời, cô từ trên ghế salon đứng lên rồi chuẩn bị đi Hoắc trạch.
“Hiểu Hiểu...” Long Tư Hạo kéo cô lại, đôi mắt hẹp dài khóa chặt người cô, ánh mắt thâm trầm: “Lát nữa anh sẽ đi cùng em, em nói cho anh trước đã, có phải ông nội tặng 15% cổ phần cho em hay không?”
Lê Hiểu Mạn cau mày liếc nhìn anh, gật đầu với anh: “Đúng! Sao vậy?”
Long Tư Hạo khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt nhìn cô càng ngày càng thâm trầm, môi mỏng nhẹ mân, giọng nói trầm thấp thanh nhuận: “Chuyển toàn bộ cho anh.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn híp mắt lại, nghi ngờ nhìn anh: “Chuyển cho anh? Anh muốn cổ phần tập đoàn Hoắc thị làm gì?”
!!
/1063
|