Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô hơi nghiêng người, đang chuẩn bị đắp kín chăn cho ông, Hoắc Nghiệp Hoằng liền mở hai mắt ra, giờ phút này đôi mắt quắc thước ngày xưa đã yếu ớt không còn ánh sáng.
“Hiểu Hiểu, cháu... tới rồi?” Giọng nói của ông nhợt nhạt mà yếu ớt, nói một câu mà như đã lấy mất của ông rất nhiều khí lực, hơi thở không ổn định.
Lê Hiểu Mạn nhíu mày lại, đau lòng nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, lo lắng hỏi: “Ông nội, sao bệnh của ông đột nhiên nghiêm trọng như vậy?”
Hoắc Nghiệp Hoằng phức tạp liếc nhìn Long Tư Hạo, ông như cố ý che giấu cái gì đó, sau đó mới nhìn về phía Lê Hiểu Mạn: “Hiểu... Hiểu Hiểu, Vân Hy... Bị cảnh sát bắt đi... Chuyện này… cháu biết không?”
“Hoắc Vân Hy bị bắt đi?” Lê Hiểu Mạn kinh ngạc, đôi mắt trong veo như nước không thể tin liếc nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Ông nội, sao anh ta bị bắt đi vậy? Là chuyện bao lâu rồi?”
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy cô hỏi như vậy, liền biết nhất định là cô không biết gì, ông cũng không kinh ngạc nhiều, lại ngẩng đầu lên phức tạp nhìn Long Tư Hạo lần nữa, chân mày nhíu lại thật chặc, giọng nói yếu ớt mang theo một phần ngưng trọng: “Hiểu Hiểu... Hoắc gia phát sinh... chuyện lớn như vậy, sao cháu không biết? Không... Không có ai nói cho cháu sao? Hay là... Có người... Tận lực không để cho cháu biết?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn đột nhiên nhớ tới chuyện hai ngày qua Long Tư Hạo bảo cô nghỉ ngơi ở trên giường, cũng tịch thu điện thoại di động của cô. Chuyện Hoắc Vân Hy bị cảnh sát bắt đi lớn như vậy, hẳn là truyền thông sẽ bùng nổ, anh ấy không thể không biết được, tại sao anh không nói cho cô? Hơn nữa còn tận lực không nói cho cô.
Cô híp mắt lại, ánh mắt dần trở nên sắc bén liếc nhìn Long Tư Hạo, đôi mi hơi cau lại: “Có phải anh đã sớm biết chuyện Hoắc Vân Hy bị bắt rồi hay không?”
Long Tư Hạo nâng mí mắt lên, thâm trầm liếc nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, anh đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, môi mỏng nhẹ mân: “Hiểu Hiểu, em đi ra ngoài trước, anh có lời muốn nói với ông nội.”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh thật sâu, rồi quay đầu lại nhìn về phía Hoắc Nghiệp Hoằng, thấy ông cũng tỏ ý bảo cô đi ra ngoài trước, cô hơi chần chừ, rồi mới xoay người ra khỏi phòng của Hoắc Nghiệp Hoằng.
Thấy cô rời khỏi phòng, Long Tư Hạo đóng kỹ cửa phòng lại, rồi mới đi tới trước giường của Hoắc Nghiệp Hoằng lần nữa, anh thâm trầm liếc nhìn ông, vẻ mặt thâm thúy, không nhìn ra vui giận: “Xem ra cái gì ông nội cũng biết.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Long Tư Hạo thật sâu, khuôn mặt già nua không biểu lộ bất cứ biểu tình gì, nhưng ánh mắt yếu đuối đã dần sắc bén hơn: “Nói đi, cháu... làm những chuyện này… rốt cuộc là có... mục đích gì?”
Thấy ông hỏi trực tiếp, Long Tư Hạo cũng không vòng vo, anh tao nhã ngồi xuống, híp đôi mắt hẹp dài lại, ánh mắt ám trầm liếc nhìn ông, trầm giọng nói: “Để cho bọn họ ly dị.”
Anh nói bọn họ tự nhiên là chỉ Lê Hiểu Mạn vaà Hoắc Vân Hy.
Hoắc Nghiệp Hoằng không ngờ là anh làm tất cả việc này lại vì mục đích đó, ông còn cho rằng anh muốn trả thù ông.
Đối với anh, ông rất áy náy, dù sao thì cũng chính ông đã hại chết mẹ anh.
Ông biết anh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, cũng nghĩ tới anh sẽ trả thù ông.
Cô hơi nghiêng người, đang chuẩn bị đắp kín chăn cho ông, Hoắc Nghiệp Hoằng liền mở hai mắt ra, giờ phút này đôi mắt quắc thước ngày xưa đã yếu ớt không còn ánh sáng.
“Hiểu Hiểu, cháu... tới rồi?” Giọng nói của ông nhợt nhạt mà yếu ớt, nói một câu mà như đã lấy mất của ông rất nhiều khí lực, hơi thở không ổn định.
Lê Hiểu Mạn nhíu mày lại, đau lòng nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, lo lắng hỏi: “Ông nội, sao bệnh của ông đột nhiên nghiêm trọng như vậy?”
Hoắc Nghiệp Hoằng phức tạp liếc nhìn Long Tư Hạo, ông như cố ý che giấu cái gì đó, sau đó mới nhìn về phía Lê Hiểu Mạn: “Hiểu... Hiểu Hiểu, Vân Hy... Bị cảnh sát bắt đi... Chuyện này… cháu biết không?”
“Hoắc Vân Hy bị bắt đi?” Lê Hiểu Mạn kinh ngạc, đôi mắt trong veo như nước không thể tin liếc nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng: “Ông nội, sao anh ta bị bắt đi vậy? Là chuyện bao lâu rồi?”
Hoắc Nghiệp Hoằng thấy cô hỏi như vậy, liền biết nhất định là cô không biết gì, ông cũng không kinh ngạc nhiều, lại ngẩng đầu lên phức tạp nhìn Long Tư Hạo lần nữa, chân mày nhíu lại thật chặc, giọng nói yếu ớt mang theo một phần ngưng trọng: “Hiểu Hiểu... Hoắc gia phát sinh... chuyện lớn như vậy, sao cháu không biết? Không... Không có ai nói cho cháu sao? Hay là... Có người... Tận lực không để cho cháu biết?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn đột nhiên nhớ tới chuyện hai ngày qua Long Tư Hạo bảo cô nghỉ ngơi ở trên giường, cũng tịch thu điện thoại di động của cô. Chuyện Hoắc Vân Hy bị cảnh sát bắt đi lớn như vậy, hẳn là truyền thông sẽ bùng nổ, anh ấy không thể không biết được, tại sao anh không nói cho cô? Hơn nữa còn tận lực không nói cho cô.
Cô híp mắt lại, ánh mắt dần trở nên sắc bén liếc nhìn Long Tư Hạo, đôi mi hơi cau lại: “Có phải anh đã sớm biết chuyện Hoắc Vân Hy bị bắt rồi hay không?”
Long Tư Hạo nâng mí mắt lên, thâm trầm liếc nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, anh đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, môi mỏng nhẹ mân: “Hiểu Hiểu, em đi ra ngoài trước, anh có lời muốn nói với ông nội.”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh thật sâu, rồi quay đầu lại nhìn về phía Hoắc Nghiệp Hoằng, thấy ông cũng tỏ ý bảo cô đi ra ngoài trước, cô hơi chần chừ, rồi mới xoay người ra khỏi phòng của Hoắc Nghiệp Hoằng.
Thấy cô rời khỏi phòng, Long Tư Hạo đóng kỹ cửa phòng lại, rồi mới đi tới trước giường của Hoắc Nghiệp Hoằng lần nữa, anh thâm trầm liếc nhìn ông, vẻ mặt thâm thúy, không nhìn ra vui giận: “Xem ra cái gì ông nội cũng biết.”
Hoắc Nghiệp Hoằng nhìn Long Tư Hạo thật sâu, khuôn mặt già nua không biểu lộ bất cứ biểu tình gì, nhưng ánh mắt yếu đuối đã dần sắc bén hơn: “Nói đi, cháu... làm những chuyện này… rốt cuộc là có... mục đích gì?”
Thấy ông hỏi trực tiếp, Long Tư Hạo cũng không vòng vo, anh tao nhã ngồi xuống, híp đôi mắt hẹp dài lại, ánh mắt ám trầm liếc nhìn ông, trầm giọng nói: “Để cho bọn họ ly dị.”
Anh nói bọn họ tự nhiên là chỉ Lê Hiểu Mạn vaà Hoắc Vân Hy.
Hoắc Nghiệp Hoằng không ngờ là anh làm tất cả việc này lại vì mục đích đó, ông còn cho rằng anh muốn trả thù ông.
Đối với anh, ông rất áy náy, dù sao thì cũng chính ông đã hại chết mẹ anh.
Ông biết anh vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này, cũng nghĩ tới anh sẽ trả thù ông.
/1063
|