Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Vân Hy là con nhà giàu đẹp trai tiêu chuẩn, từ khi anh ta đi vào, không ít phụ nữ xếp hàng nhận giấy hôn thú nhìn anh ta, còn nhỏ giọng nghị luận.
“Wow! Anh nhìn kìa, người đàn ông kia đẹp trai như vậy, vừa nhìn anh ta mặc nhãn hiệu nổi tiếng liền biết là người có tiền, đầu người phụ nữ kia có phải bị úng nước hay không? Sao có thể ly dị với anh ta chứ?”
Nói chuyện chính là một cô gái hơn 20 tuổi, bộ dáng vui vẻ.
Người đàn ông đứng cạnh cô ta nhìn Hoắc Vân Hy, sau đó ôm cô ta nói: “Dáng dấp đẹp trai thì có lợi ích gì, nhìn anh ta giống như một hoa hoa công tử, nhất định không thương vợ, mới có thể dẫn đến ly dị, bảo bối yên tâm, sau khi chúng ta kết hôn, anh nhất định sẽ thương em, yêu em thật nhiều.”
Người phụ nữ vui vẻ tựa vào ngực người đàn ông, cười mặt đầy hạnh phúc.
Cũng cảm thấy Hoắc Vân Hy trông quen mắt, nhưng đều không nhận ra anh ta, có lẽ vì vẻ mặt Hoắc Vân Hy quá chán chường sa sút, mắt đầy bi thương, ai cũng không nghĩ tới anh ta là Tổng giám đốc Hoắc thị.
Thật vất vả đến phiên Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy, nhân viên làm thủ tục ly dị là một đàn bà trung niên hơn 40 tuổi.
Bà ta nhìn ngày tháng Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy kết hôn trên giấy hôn thú, mới một năm, sau đó lại ngẩng đầu nhìn hai người.
Thấy nam vẻ mặt chán chường thống khổ, nữ mặt đầy lạnh lùng, thậm chí có chút nóng nảy.
Sắc mặt bà ta không tốt lắm, xụ mặt hỏi: “Tại sao ly dị?”
Hoắc Vân Hy không có lên tiếng, Lê Hiểu Mạn bình thản đáp: “Tình cảm bất hòa.”
Bà ta nhìn sắc mặt hai người, lại hỏi: “Nhất định phải ly dị? Tài sản đều chia xong rồi? Không có tranh cãi? Có con hay không?”
Hoắc Vân Hy vẫn không lên tiếng, Lê Hiểu Mạn đưa đơn ly dị cô đã sớm ký tên đưa cho bà bác kia, sắc mặt bình tĩnh nói: “Không có tranh cãi tài sản, cũng không có con, không có bất kỳ tranh chấp khác, nhất định phải ly dị.”
Nghe lời đoạn tuyệt vô tình của Lê Hiểu Mạn, Hoắc Vân Hy âm thầm siết chặt hai quả đấm, đôi mắt mang theo tia không thể tin nhìn cô, người phụ nữ đã từng yêu anh ta sâu đậm tại sao trở nên nhẫn tâm tuyệt tình như vậy?
Là vì Long Tư Hạo sao? Cô thật sự yêu Long Tư Hạo rồi?
Anh ta đè nén tức giận trong lòng, ánh mắt trở nên lạnh như băng mà sắc bén, vẻ mặt âm trầm.
Bà bác trung niên kia nhìn hai người, xụ mặt nói: “Người trẻ tuổi các người bây giờ, kết hôn mau, ly dị cũng mau, lấy hôn nhân làm trò đùa, hiện ly dị gấp như vậy, ban đầu vì sao kết hôn?”
Ngay sau đó đưa đơn ly dị cho Hoắc Vân Hy: “Cậu còn chưa ký tên, ký đi.”
Hoắc Vân Hy nhìn Lê Hiểu Mạn lạnh nhạt, hai quả đấm càng rắc rắc vang dội, do dự một hồi mới cầm bút lên ký.
Bà bác trung niên thấy anh ta ký xong, nhìn xuống, kiểm tra giấy chứng nhận của hai người đều đầy đủ, cầm lấy con dấu ấn lên giấy hôn thú và đơn ly dị của hai người, ấn hai cái, ấn đến lòng Hoắc Vân Hy đau đớn kịch liệt.
Anh ta cầm giấy hôn thú trên bàn lên nhìn, con ngươi cũng sắp lồi ra, trong khung màu xanh phía trên, xuất hiện rõ ràng 11 to “Song phương ly dị, giấy chứng nhận mất đi hiệu lực”.
Nhìn 11 chữ đó, lòng anh ta đã đau đến mức sắp không chịu nổi.
Anh ta liếc mắt Lê Hiểu Mạn lạnh lùng đợi ở bên cạnh, không cách nào tiếp nhận được nữa, xoay người đi ra.
Lê Hiểu Mạn đợi bà bác trung niên kia chuẩn bị giấy chứng nhận ly dị xong, cô cầm lấy, sau đó không để ý Hoắc Vân Hy, đi thẳng ra ngoài.
Hoắc Vân Hy thấy thế, đang muốn đuổi theo, sau lưng vang lên thanh âm của bà bác trung niên kia: “Cậu không cần giấy chứng nhận ly dị?”
Nghe vậy, Hoắc Vân Hy mới xoay người, mặt âm trầm cầm lấy giấy chứng nhận ly dị chỉ dán hình anh kia.
Anh ta vừa cầm giấy chứng nhận ly dị rời đi, một cô gái hơn 20 tuổi đi tới trước người bà bác trung niên, nhìn bà cười nói: “Dì, cảm ơn dì thế chỗ giúp con, hôm nay uống nước nhiều, nên muốn đi vệ sinh.”
Bà bác trung niên nhìn cô ta, thở dài nói: “Haiz! Vừa làm một đôi ly dị, hai người trông rất xứng đôi, kết hôn mới được một năm liền ly dị, làm mà chua xót lòng người ah! Vẫn là làm kết hôn tốt hơn, từng mặt đều vui vẻ, tâm tình cũng tốt, làm ly dị, haiz!”
Bà bác trung niên than thở nói xong, trở lại vị trí của mình, cũng chính là vị trí trống bên làm kết hôn.
…
“Mạn Mạn…”
Hoắc Vân Hy cầm giấy chứng nhận ly dị đuổi theo, kéo tay Lê Hiểu Mạn, hai mắt ưu tư phức tạp nhìn cô: “Mạn Mạn, ly dị còn có thể tái hôn, cho dù chúng ta ly dị, anh cũng sẽ không bỏ rơi em.”
Lê Hiểu Mạn lạnh lùng hất tay anh ta ra, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh ta: “Đó là chuyện của anh, có điều, đời này tôi tuyệt đối sẽ không tái hôn với anh.”
Hoắc Vân Hy là con nhà giàu đẹp trai tiêu chuẩn, từ khi anh ta đi vào, không ít phụ nữ xếp hàng nhận giấy hôn thú nhìn anh ta, còn nhỏ giọng nghị luận.
“Wow! Anh nhìn kìa, người đàn ông kia đẹp trai như vậy, vừa nhìn anh ta mặc nhãn hiệu nổi tiếng liền biết là người có tiền, đầu người phụ nữ kia có phải bị úng nước hay không? Sao có thể ly dị với anh ta chứ?”
Nói chuyện chính là một cô gái hơn 20 tuổi, bộ dáng vui vẻ.
Người đàn ông đứng cạnh cô ta nhìn Hoắc Vân Hy, sau đó ôm cô ta nói: “Dáng dấp đẹp trai thì có lợi ích gì, nhìn anh ta giống như một hoa hoa công tử, nhất định không thương vợ, mới có thể dẫn đến ly dị, bảo bối yên tâm, sau khi chúng ta kết hôn, anh nhất định sẽ thương em, yêu em thật nhiều.”
Người phụ nữ vui vẻ tựa vào ngực người đàn ông, cười mặt đầy hạnh phúc.
Cũng cảm thấy Hoắc Vân Hy trông quen mắt, nhưng đều không nhận ra anh ta, có lẽ vì vẻ mặt Hoắc Vân Hy quá chán chường sa sút, mắt đầy bi thương, ai cũng không nghĩ tới anh ta là Tổng giám đốc Hoắc thị.
Thật vất vả đến phiên Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy, nhân viên làm thủ tục ly dị là một đàn bà trung niên hơn 40 tuổi.
Bà ta nhìn ngày tháng Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy kết hôn trên giấy hôn thú, mới một năm, sau đó lại ngẩng đầu nhìn hai người.
Thấy nam vẻ mặt chán chường thống khổ, nữ mặt đầy lạnh lùng, thậm chí có chút nóng nảy.
Sắc mặt bà ta không tốt lắm, xụ mặt hỏi: “Tại sao ly dị?”
Hoắc Vân Hy không có lên tiếng, Lê Hiểu Mạn bình thản đáp: “Tình cảm bất hòa.”
Bà ta nhìn sắc mặt hai người, lại hỏi: “Nhất định phải ly dị? Tài sản đều chia xong rồi? Không có tranh cãi? Có con hay không?”
Hoắc Vân Hy vẫn không lên tiếng, Lê Hiểu Mạn đưa đơn ly dị cô đã sớm ký tên đưa cho bà bác kia, sắc mặt bình tĩnh nói: “Không có tranh cãi tài sản, cũng không có con, không có bất kỳ tranh chấp khác, nhất định phải ly dị.”
Nghe lời đoạn tuyệt vô tình của Lê Hiểu Mạn, Hoắc Vân Hy âm thầm siết chặt hai quả đấm, đôi mắt mang theo tia không thể tin nhìn cô, người phụ nữ đã từng yêu anh ta sâu đậm tại sao trở nên nhẫn tâm tuyệt tình như vậy?
Là vì Long Tư Hạo sao? Cô thật sự yêu Long Tư Hạo rồi?
Anh ta đè nén tức giận trong lòng, ánh mắt trở nên lạnh như băng mà sắc bén, vẻ mặt âm trầm.
Bà bác trung niên kia nhìn hai người, xụ mặt nói: “Người trẻ tuổi các người bây giờ, kết hôn mau, ly dị cũng mau, lấy hôn nhân làm trò đùa, hiện ly dị gấp như vậy, ban đầu vì sao kết hôn?”
Ngay sau đó đưa đơn ly dị cho Hoắc Vân Hy: “Cậu còn chưa ký tên, ký đi.”
Hoắc Vân Hy nhìn Lê Hiểu Mạn lạnh nhạt, hai quả đấm càng rắc rắc vang dội, do dự một hồi mới cầm bút lên ký.
Bà bác trung niên thấy anh ta ký xong, nhìn xuống, kiểm tra giấy chứng nhận của hai người đều đầy đủ, cầm lấy con dấu ấn lên giấy hôn thú và đơn ly dị của hai người, ấn hai cái, ấn đến lòng Hoắc Vân Hy đau đớn kịch liệt.
Anh ta cầm giấy hôn thú trên bàn lên nhìn, con ngươi cũng sắp lồi ra, trong khung màu xanh phía trên, xuất hiện rõ ràng 11 to “Song phương ly dị, giấy chứng nhận mất đi hiệu lực”.
Nhìn 11 chữ đó, lòng anh ta đã đau đến mức sắp không chịu nổi.
Anh ta liếc mắt Lê Hiểu Mạn lạnh lùng đợi ở bên cạnh, không cách nào tiếp nhận được nữa, xoay người đi ra.
Lê Hiểu Mạn đợi bà bác trung niên kia chuẩn bị giấy chứng nhận ly dị xong, cô cầm lấy, sau đó không để ý Hoắc Vân Hy, đi thẳng ra ngoài.
Hoắc Vân Hy thấy thế, đang muốn đuổi theo, sau lưng vang lên thanh âm của bà bác trung niên kia: “Cậu không cần giấy chứng nhận ly dị?”
Nghe vậy, Hoắc Vân Hy mới xoay người, mặt âm trầm cầm lấy giấy chứng nhận ly dị chỉ dán hình anh kia.
Anh ta vừa cầm giấy chứng nhận ly dị rời đi, một cô gái hơn 20 tuổi đi tới trước người bà bác trung niên, nhìn bà cười nói: “Dì, cảm ơn dì thế chỗ giúp con, hôm nay uống nước nhiều, nên muốn đi vệ sinh.”
Bà bác trung niên nhìn cô ta, thở dài nói: “Haiz! Vừa làm một đôi ly dị, hai người trông rất xứng đôi, kết hôn mới được một năm liền ly dị, làm mà chua xót lòng người ah! Vẫn là làm kết hôn tốt hơn, từng mặt đều vui vẻ, tâm tình cũng tốt, làm ly dị, haiz!”
Bà bác trung niên than thở nói xong, trở lại vị trí của mình, cũng chính là vị trí trống bên làm kết hôn.
…
“Mạn Mạn…”
Hoắc Vân Hy cầm giấy chứng nhận ly dị đuổi theo, kéo tay Lê Hiểu Mạn, hai mắt ưu tư phức tạp nhìn cô: “Mạn Mạn, ly dị còn có thể tái hôn, cho dù chúng ta ly dị, anh cũng sẽ không bỏ rơi em.”
Lê Hiểu Mạn lạnh lùng hất tay anh ta ra, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh ta: “Đó là chuyện của anh, có điều, đời này tôi tuyệt đối sẽ không tái hôn với anh.”
/1063
|