Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lâm Mạch Mạch liếc cô, nhíu mày: “Cậu ở đây tất nhiên là không có vấn đề gì. Nhưng mà cậu phải nói cho mình biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lê Hiểu Mạn hơi nhíu mày lại. ngước mắt nhìn Lâm Mạch Mạch, mím môi cười nhạt: “Hôm nay mình đã ly hôn với Hoắc Vân Hy rồi!”
“Thật? Cậu thật sự đã ly hôn với tên đàn ông khốn nạn đó rồi sao? Hai người ly hôn thật rồi à?” Lâm Mạch Mạch liếc mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, vẻ mặt cực kỳ động, còn mừng rỡ hơn cả Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn nhìn cô ấy, gật đầu một cái.
Thấy cô gật đầu, Lâm Mạch Mạch ngồi xuống bên cạnh cô, cùi chỏ hơi thúc cô một chút, liếc mi nói: “Ly hôn với tên khốn đó, chắc cậu phải vui vẻ mới đúng, sao mặt mày lại ủ dột như vậy chứ? Đừng nói với mình là cậu không nỡ bỏ anh ta nhé? Mạn Mạn, nếu cậu thật sự nghĩ như vậy thì mình sẽ coi thường cậu đó!”
Lê Hiểu Mạn hơi nhíu mày, sắc mặt có chút ưu thương, con người trong suốt có chút phức tạp, hơi mím môi: “Không liên quan đến Hoắc Vân Hy!”
“Không liên quan đến tên khốn kia sao?” Lâm Mạch Mạch nhíu mày nhìn cô, híp mắt nói: “Vậy thì liên quan đến nam thần rồi!”
Nghe cô nhắc đến Long Tư Hạo, trong lòng Lê Hiểu Mạn như có lưỡi dao đâm trúng, đau đớn. Cô cố gắng che giấu tâm sự, ngước mắt nhìn Lâm Mạch Mạch, hơi nhíu mày: “Mình đói rồi, cậu muốn ăn gì, mình vào phòng bếp làm!”
Dứt lời, cô đứng lên, vào trong phòng bếp của Lâm Mạch Mạch.
Lâm Mạch Mạch thấy vậy, cũng đứng lên đi theo vào, nhíu mày nhìn cô: “Mạn Mạn, hôm nay cậu đã ly hộn với tên khốn họ Hoắc kia. Hay là chúng ta ra ngoài ăn, coi như ăn mừng một bữa đi?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nheo mắt nhìn Lâm Mạch Mạch: “Mình không muốn ra ngoài. Cậu không định nếm thử tay nghề của mình sao?”
Lâm Mạch Mạch thấy cô đầy tâm sự. Hơn nữa, không định nói. Cô ấy cũng không nói nhiều mà nói muốn đi vệ sinh rồi xoay người ra khỏi nhà bếp, cầm di động gọi cho Long Tư Hạo.
Một lúc sau, cô ấy lại vào phòng bếp, nói với Lê Hiểu Mạn rằng định ra ngoài, kêu cô cứ nấu cơm rồi đi.
Sau khi Lâm Mạch Mạch rời khỏi, Lê Hiểu Mạn vừa ngồi xuống ghế trong phòng khách thì chuông cửa vang lên.
Cô nghĩ rằng Lâm Mạch Mạch quên đồ gì, cô không nhìn qua mắt mèo mà mở cửa nhưng khi thấy người đừng ngoài cô cảm thấy kinh ngạc.
Khuôn mặt tuấn tú, áo sơ mi trắng phau, áo vest đen của Armani càng tôn thêm vẻ ngoài anh tuấn, cao ráo của anh. Từ đầu đến chân đều thể hiện khí chất cao quý hơn người.
Cô nhíu mày kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt: “Long Tư Hạo, anh...anh tới đây làm gì?”
Long Tư Hạo thấy rõ thái độ và vẻ mặt của cô, bàn tay nhẹ nhàng giữ gáy cô, nghiên người lên, đè ép cả người nhỏ nhắn của cô lên cửa, ánh mắt hẹp dài hơi híp lại, thì thầm vào tai cô: “Nói chuyện yêu đương!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn đỏ lên, tức giận nhìn anh, giơ tay lên nói: “Anh lăn lộn...Ô...
Cô còn không đánh trúng Long Tư Hạo đã bị anh giữ lấy cổ tay, áp chế trên đỉnh đầu.
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn anh, khi thấy ánh mắt nóng bỏng của anh thì cô hơi sững sờ một chút. Cô rất quen thuộc với ánh mắt này, cô hơi híp mắt, không vui nói: “Anh là đồ lưu manh!”
Dứt lời, cô đang định đóng cửa, Long Tư Hạo đã nhanh tay lẹ mắt giữ chặt, sau đó chen người vào, xoay người đạp một cái đóng sầm cửa lại.
Thấy anh dễ dàng vào nhà, Lê Hiểu Mạn hơi nheo mắt lại, không vui nhìn anh: “Anh đi vào làm gì?”
Suy nghĩ một chút, cô không muốn đôi co với anh, cô nói: “Cút ra ngoài!”
Long Tư Hạo hơi híp mắt lại, cánh tay duỗi ra, ôm cô vào lòng, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, đôi môi mỏng hơi cong lên, trầm giọng nói: “Được, chúng ta cùng nhau cút nào! Cút lên giường cùng lăn lộn nhé?”
“Anh... Lê Hiểu Mạn thẹn quá hóa giận, trợn mắt nhìn Long Tư Hạo: “Sao anh lại khốn kiếp như vậy chứ? Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Một lần nữa, Long Tư Hạo lại dùng ưu thế của bản thân, áp cô lên tường, ánh mắt hẹp dài nhìn cô chằm chằm, đôi môi thì thầm bên tai cô, giọng nói trầm khàn, thản nhiên nói: “Muốn căn, hôn, sờ, ngủ với em! Còn muốn kết hôn với em nữa...
“Anh... Lê Hiểu Mạn vừa tức vừa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn vì những lời nói trắng trợn của anh mà ửng đỏ, ánh mắt đầy tức giận: “Long Tư Hạo, anh coi tôi là gì hả?”
Long Tư Hạo cong môi cười, đôi môi mỏng cắn vành tai trắng nõn của cô, phả hơi thở nóng bỏng, nói thẳng: “Làm ấp giường, hầu hạ, sinh con...
“Anh là tên khốn! Lê Hiểu Mạn bị chọc tức, hai tròng mắt ửng đỏ, ánh mắt phun lửa nhìn anh. Cô đang định giơ tay cho anh một cái tát nhưng lại bị Long Tư Hạo nắm lấy cổ tay cực kỳ dễ dàng.
Lâm Mạch Mạch liếc cô, nhíu mày: “Cậu ở đây tất nhiên là không có vấn đề gì. Nhưng mà cậu phải nói cho mình biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lê Hiểu Mạn hơi nhíu mày lại. ngước mắt nhìn Lâm Mạch Mạch, mím môi cười nhạt: “Hôm nay mình đã ly hôn với Hoắc Vân Hy rồi!”
“Thật? Cậu thật sự đã ly hôn với tên đàn ông khốn nạn đó rồi sao? Hai người ly hôn thật rồi à?” Lâm Mạch Mạch liếc mắt nhìn Lê Hiểu Mạn, vẻ mặt cực kỳ động, còn mừng rỡ hơn cả Lê Hiểu Mạn.
Lê Hiểu Mạn nhìn cô ấy, gật đầu một cái.
Thấy cô gật đầu, Lâm Mạch Mạch ngồi xuống bên cạnh cô, cùi chỏ hơi thúc cô một chút, liếc mi nói: “Ly hôn với tên khốn đó, chắc cậu phải vui vẻ mới đúng, sao mặt mày lại ủ dột như vậy chứ? Đừng nói với mình là cậu không nỡ bỏ anh ta nhé? Mạn Mạn, nếu cậu thật sự nghĩ như vậy thì mình sẽ coi thường cậu đó!”
Lê Hiểu Mạn hơi nhíu mày, sắc mặt có chút ưu thương, con người trong suốt có chút phức tạp, hơi mím môi: “Không liên quan đến Hoắc Vân Hy!”
“Không liên quan đến tên khốn kia sao?” Lâm Mạch Mạch nhíu mày nhìn cô, híp mắt nói: “Vậy thì liên quan đến nam thần rồi!”
Nghe cô nhắc đến Long Tư Hạo, trong lòng Lê Hiểu Mạn như có lưỡi dao đâm trúng, đau đớn. Cô cố gắng che giấu tâm sự, ngước mắt nhìn Lâm Mạch Mạch, hơi nhíu mày: “Mình đói rồi, cậu muốn ăn gì, mình vào phòng bếp làm!”
Dứt lời, cô đứng lên, vào trong phòng bếp của Lâm Mạch Mạch.
Lâm Mạch Mạch thấy vậy, cũng đứng lên đi theo vào, nhíu mày nhìn cô: “Mạn Mạn, hôm nay cậu đã ly hộn với tên khốn họ Hoắc kia. Hay là chúng ta ra ngoài ăn, coi như ăn mừng một bữa đi?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn nheo mắt nhìn Lâm Mạch Mạch: “Mình không muốn ra ngoài. Cậu không định nếm thử tay nghề của mình sao?”
Lâm Mạch Mạch thấy cô đầy tâm sự. Hơn nữa, không định nói. Cô ấy cũng không nói nhiều mà nói muốn đi vệ sinh rồi xoay người ra khỏi nhà bếp, cầm di động gọi cho Long Tư Hạo.
Một lúc sau, cô ấy lại vào phòng bếp, nói với Lê Hiểu Mạn rằng định ra ngoài, kêu cô cứ nấu cơm rồi đi.
Sau khi Lâm Mạch Mạch rời khỏi, Lê Hiểu Mạn vừa ngồi xuống ghế trong phòng khách thì chuông cửa vang lên.
Cô nghĩ rằng Lâm Mạch Mạch quên đồ gì, cô không nhìn qua mắt mèo mà mở cửa nhưng khi thấy người đừng ngoài cô cảm thấy kinh ngạc.
Khuôn mặt tuấn tú, áo sơ mi trắng phau, áo vest đen của Armani càng tôn thêm vẻ ngoài anh tuấn, cao ráo của anh. Từ đầu đến chân đều thể hiện khí chất cao quý hơn người.
Cô nhíu mày kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt: “Long Tư Hạo, anh...anh tới đây làm gì?”
Long Tư Hạo thấy rõ thái độ và vẻ mặt của cô, bàn tay nhẹ nhàng giữ gáy cô, nghiên người lên, đè ép cả người nhỏ nhắn của cô lên cửa, ánh mắt hẹp dài hơi híp lại, thì thầm vào tai cô: “Nói chuyện yêu đương!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Hiểu Mạn đỏ lên, tức giận nhìn anh, giơ tay lên nói: “Anh lăn lộn...Ô...
Cô còn không đánh trúng Long Tư Hạo đã bị anh giữ lấy cổ tay, áp chế trên đỉnh đầu.
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn anh, khi thấy ánh mắt nóng bỏng của anh thì cô hơi sững sờ một chút. Cô rất quen thuộc với ánh mắt này, cô hơi híp mắt, không vui nói: “Anh là đồ lưu manh!”
Dứt lời, cô đang định đóng cửa, Long Tư Hạo đã nhanh tay lẹ mắt giữ chặt, sau đó chen người vào, xoay người đạp một cái đóng sầm cửa lại.
Thấy anh dễ dàng vào nhà, Lê Hiểu Mạn hơi nheo mắt lại, không vui nhìn anh: “Anh đi vào làm gì?”
Suy nghĩ một chút, cô không muốn đôi co với anh, cô nói: “Cút ra ngoài!”
Long Tư Hạo hơi híp mắt lại, cánh tay duỗi ra, ôm cô vào lòng, ánh mắt lấp lánh nhìn cô, đôi môi mỏng hơi cong lên, trầm giọng nói: “Được, chúng ta cùng nhau cút nào! Cút lên giường cùng lăn lộn nhé?”
“Anh... Lê Hiểu Mạn thẹn quá hóa giận, trợn mắt nhìn Long Tư Hạo: “Sao anh lại khốn kiếp như vậy chứ? Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Một lần nữa, Long Tư Hạo lại dùng ưu thế của bản thân, áp cô lên tường, ánh mắt hẹp dài nhìn cô chằm chằm, đôi môi thì thầm bên tai cô, giọng nói trầm khàn, thản nhiên nói: “Muốn căn, hôn, sờ, ngủ với em! Còn muốn kết hôn với em nữa...
“Anh... Lê Hiểu Mạn vừa tức vừa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn vì những lời nói trắng trợn của anh mà ửng đỏ, ánh mắt đầy tức giận: “Long Tư Hạo, anh coi tôi là gì hả?”
Long Tư Hạo cong môi cười, đôi môi mỏng cắn vành tai trắng nõn của cô, phả hơi thở nóng bỏng, nói thẳng: “Làm ấp giường, hầu hạ, sinh con...
“Anh là tên khốn! Lê Hiểu Mạn bị chọc tức, hai tròng mắt ửng đỏ, ánh mắt phun lửa nhìn anh. Cô đang định giơ tay cho anh một cái tát nhưng lại bị Long Tư Hạo nắm lấy cổ tay cực kỳ dễ dàng.
/1063
|