Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Vân Hy vì hai chữ “vợ cũ” này, cực kỳ bất mãn, ánh mắt cậu ta sắc bén nhìn mẹ mình, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ bớt nói đi.”
Lê Chấn Hoa nghe Lý Tuyết Hà nói vậy, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, chỉ cảm thấy vô cùng dọa người.
Lê Tố Phương vì nghe thấy lời Lý Tuyết Hà nói, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, hai người ly hôn từ bao giờ thế?”
“Mẹ...” Lê Hiểu Mạn đến gần Lê Tố Phương, nhíu mày, cười nhìn bà: “Lát nữa con kể rõ với mẹ sau.”
Lê Chấn Hoa nhìn thấy Lê Hiểu Mạn cười cũng cười: “Được được! Lát nữa nói, Mạn Mạn, Long tổng hẹn chúng ta tới đây, nói có việc bàn với chúng ta, chúng ta đến phòng Long tổng đặt trước đi.”
Hạ Thanh Vinh vừa nghe Lê Chấn Hoa nói muốn đến phòng Long Tư Hạo đặt trước, sắc mặt ông phức tạp nhìn Lê Tố Phương, lại nhìn về phía Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, khó khăn lắm mới được gặp nhau, hay là đi cùng?”
“Không...”
Lê Hiểu Mạn đang muốn nói không, Long Tư Hạo đã bước tới, ôm eo cô, ánh mắt thâm trầm nhìn Hạ Thanh Vinh, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn giữ nụ cười tao nhã, đáp: “Được thôi.”
Nghe Long Tư Hạo đồng ý, Lê Hiểu Mạn nâng mắt trừng anh, dùng ánh mắt hỏi anh, anh không uống lộn thuốc đó chứ?
Bọn họ sao có thể ngồi chung ăn cơm được?
Cô là vợ cũ của Hoắc Vân Hy, vị hôn thê của anh là Hạ Lâm cũng ở đây, mà mẹ cô là vợ cũ của Hạ Thanh Vinh, bà xã của ông là Lưu Như Hoa cũng có mặt.
Mấy người bọn họ ngồi ăn cơm chung, ai có thể ăn nổi?
Long Tư Hạo thản nhiên hạ mắt, ánh mắt thâm tình nhìn cô, nói nhỏ chỉ mình cô nghe được: “Đừng nói anh uống nhầm thuốc, anh có lý do riêng.”
Lê Hiểu Mạn ngẩn ra, vậy mà anh biết cô muốn nói gì, cái này có thể coi là tâm linh tương thông không?
Hạ Lâm, Lưu Như Hoa, Hoắc Vân Hy, Lý Tuyết Hà, Lê Tố Phương, Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác, và Hạ Thanh Vinh đều không ngờ Long Tư Hạo lại đồng ý.
Hạ Thanh Vinh phản ứng lại, sắc mặt ôn hòa nhìn Long Tư Hạo, cười nói: “Long tổng, mời.”
Long Tư Hạo thản nhiên nhướn mày nhìn Hạ Thanh Vinh, khí chất cao nhã cười: “Bác Hạ, không cần khách khí như vậy, gọi con Tư Hạo là được.”
Dứt lời, anh ôm Lê Hiểu Mạn dẫn đầu đến phòng tên là “Thiên Hỉ Các” Hạ Thanh Vinh đặt trước.
Hoắc Vân Hy thấy Long Tư Hạo ôm Lê Hiểu Mạn, bàn tay xiết chặt.
Cậu căng cứng gương mặt, thần sắc khó coi cũng vào theo.
Hạ Lâm thấy anh vào phòng, vốn không định vào, nhưng nghĩ lại, cô có thể nhân cơ hội này chọc tức Lê Hiểu Mạn nên cũng đi vào.
Mẹ cô Lưu Như Hoa cũng có ý nghĩ giống cô, chỉnh lại dáng vẻ ngạo mạn vừa rồi, thân thiết ung dung tiếng lên chủ động ôm tay trái Lê Tố Phương, cười vô cùng hữu hảo: “Chị Tố Phương, Thanh Vinh nói rất đúng, mọi người khó lắm mới gặp được nhau, chúng ta cũng mấy năm rồi chưa gặp, ngồi ăn cùng nhau đi.”
“Không cần.”
Lê Tố Phương muốn từ chối, Lưu Như Hoa lại kéo bà vào phòng.
Lý Tuyết Hà thấy thế, đang tạo dáng xinh đẹp cũng đi theo vào phòng.
Hạ Thanh Vinh thấy mọi người đều vào, còn lại Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác, ông cười nói: “Văn Bác đã lớn vậy rồi! Chấn Hoa, hai đứa cũng vào đi!”
Cuối cùng, Lê Văn Bác vốn định đi cũng bị Hạ Thanh Vinh kéo vào phòng.
...
Trong phòng, Lê Hiểu Mạn tự nhiên ngồi cạnh Long Tư Hạo, bên cạnh cô là Lê Văn Bác, sau đó theo thứ tự là Hoắc Vân Hy, Lý Tuyết Hà, Hạ Lâm, Lưu Như Hoa, Hạ Thanh Vinh, Lê Chấn Hoa, Lê Tố Phương.
Mười người vừa đủ một bàn, nhưng ngoài Long Tư Hạo vẻ mặt vô cùng thản nhiên ra, những người khác đều mang tâm sự.
Chiến hỏa vô hình lan tràn, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ chiến tranh.
Những người khác đều không có tâm trí đâu gọi món, tuy nơi này lớn tuổi nhất chính là Hạ Thanh Vinh, nhưng ông có chút tán thưởng với Long Tư Hạo tuổi trẻ đầy hứa hẹn này, để anh gọi món.
Mà Long Tư Hạo cũng không từ chối, gọi đồ ăn lên, mỗi lần anh đọc tên món ăn đều trưng cầu ý kiến của Lê Hiểu Mạn bên cạnh, thậm chí sau khi nghe tên món không biết là món gì từ trong miệng cô còn giải thích qua cho cô về cách làm món ăn đó.
Cảnh này dừng trong mắt những người khác, là thằng ngốc cũng nhìn ra được chút manh mối.
Lê Văn Bác ngồi bên cạnh Lê Hiểu Mạn nhìn cô và Long Tư Hạo, sắc mặt hiện lên chút mất mác.
Mà Hoắc Vân Hy vẫn xiết tay đến rung lên, sắc mặt xanh mét, đôi mắt gắt gao trừng Lê Hiểu Mạn, thiếu chút nữa trừng lồi mắt.
Cậu ta không kiên nhẫn nói một câu: “Xong chưa vậy? Gọi món ăn thôi mà dong dài thế?”
Đôi mắt hẹp dài của Long Tư Hạo híp lại, ánh mắt lạnh nhạt quét qua cậu ta một cái, không nhanh không chậm nói: “Đối với cậu là dong dài, nếu cậu có chút kiên nhẫn cũng không đến mức ly hôn, đàn ông nếu đối với người phụ nữ mình âu yếm không đủ cẩn thận săn sóc, sao giữ được lòng cô ấy? Đúng không, Hiểu Hiểu?”
Dứt lời, mắt anh nhìn qua Lê Hiểu Mạn, ánh mắt nhu hòa sủng nịch, đưa tay ôn nhu thay cô vén lọn tóc đang che mất một bên mặt ra sau tai, hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ hơi phiếm hồng của cô.
Lời anh vừa nói không thể nghi ngờ là đang nói với mọi người, Lê Hiểu Mạn là người phụ nữ anh âu yếm.
Hoắc Vân Hy vì hai chữ “vợ cũ” này, cực kỳ bất mãn, ánh mắt cậu ta sắc bén nhìn mẹ mình, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ bớt nói đi.”
Lê Chấn Hoa nghe Lý Tuyết Hà nói vậy, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, chỉ cảm thấy vô cùng dọa người.
Lê Tố Phương vì nghe thấy lời Lý Tuyết Hà nói, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, hai người ly hôn từ bao giờ thế?”
“Mẹ...” Lê Hiểu Mạn đến gần Lê Tố Phương, nhíu mày, cười nhìn bà: “Lát nữa con kể rõ với mẹ sau.”
Lê Chấn Hoa nhìn thấy Lê Hiểu Mạn cười cũng cười: “Được được! Lát nữa nói, Mạn Mạn, Long tổng hẹn chúng ta tới đây, nói có việc bàn với chúng ta, chúng ta đến phòng Long tổng đặt trước đi.”
Hạ Thanh Vinh vừa nghe Lê Chấn Hoa nói muốn đến phòng Long Tư Hạo đặt trước, sắc mặt ông phức tạp nhìn Lê Tố Phương, lại nhìn về phía Lê Hiểu Mạn: “Mạn Mạn, khó khăn lắm mới được gặp nhau, hay là đi cùng?”
“Không...”
Lê Hiểu Mạn đang muốn nói không, Long Tư Hạo đã bước tới, ôm eo cô, ánh mắt thâm trầm nhìn Hạ Thanh Vinh, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn giữ nụ cười tao nhã, đáp: “Được thôi.”
Nghe Long Tư Hạo đồng ý, Lê Hiểu Mạn nâng mắt trừng anh, dùng ánh mắt hỏi anh, anh không uống lộn thuốc đó chứ?
Bọn họ sao có thể ngồi chung ăn cơm được?
Cô là vợ cũ của Hoắc Vân Hy, vị hôn thê của anh là Hạ Lâm cũng ở đây, mà mẹ cô là vợ cũ của Hạ Thanh Vinh, bà xã của ông là Lưu Như Hoa cũng có mặt.
Mấy người bọn họ ngồi ăn cơm chung, ai có thể ăn nổi?
Long Tư Hạo thản nhiên hạ mắt, ánh mắt thâm tình nhìn cô, nói nhỏ chỉ mình cô nghe được: “Đừng nói anh uống nhầm thuốc, anh có lý do riêng.”
Lê Hiểu Mạn ngẩn ra, vậy mà anh biết cô muốn nói gì, cái này có thể coi là tâm linh tương thông không?
Hạ Lâm, Lưu Như Hoa, Hoắc Vân Hy, Lý Tuyết Hà, Lê Tố Phương, Lê Chấn Hoa, Lê Văn Bác, và Hạ Thanh Vinh đều không ngờ Long Tư Hạo lại đồng ý.
Hạ Thanh Vinh phản ứng lại, sắc mặt ôn hòa nhìn Long Tư Hạo, cười nói: “Long tổng, mời.”
Long Tư Hạo thản nhiên nhướn mày nhìn Hạ Thanh Vinh, khí chất cao nhã cười: “Bác Hạ, không cần khách khí như vậy, gọi con Tư Hạo là được.”
Dứt lời, anh ôm Lê Hiểu Mạn dẫn đầu đến phòng tên là “Thiên Hỉ Các” Hạ Thanh Vinh đặt trước.
Hoắc Vân Hy thấy Long Tư Hạo ôm Lê Hiểu Mạn, bàn tay xiết chặt.
Cậu căng cứng gương mặt, thần sắc khó coi cũng vào theo.
Hạ Lâm thấy anh vào phòng, vốn không định vào, nhưng nghĩ lại, cô có thể nhân cơ hội này chọc tức Lê Hiểu Mạn nên cũng đi vào.
Mẹ cô Lưu Như Hoa cũng có ý nghĩ giống cô, chỉnh lại dáng vẻ ngạo mạn vừa rồi, thân thiết ung dung tiếng lên chủ động ôm tay trái Lê Tố Phương, cười vô cùng hữu hảo: “Chị Tố Phương, Thanh Vinh nói rất đúng, mọi người khó lắm mới gặp được nhau, chúng ta cũng mấy năm rồi chưa gặp, ngồi ăn cùng nhau đi.”
“Không cần.”
Lê Tố Phương muốn từ chối, Lưu Như Hoa lại kéo bà vào phòng.
Lý Tuyết Hà thấy thế, đang tạo dáng xinh đẹp cũng đi theo vào phòng.
Hạ Thanh Vinh thấy mọi người đều vào, còn lại Lê Chấn Hoa và Lê Văn Bác, ông cười nói: “Văn Bác đã lớn vậy rồi! Chấn Hoa, hai đứa cũng vào đi!”
Cuối cùng, Lê Văn Bác vốn định đi cũng bị Hạ Thanh Vinh kéo vào phòng.
...
Trong phòng, Lê Hiểu Mạn tự nhiên ngồi cạnh Long Tư Hạo, bên cạnh cô là Lê Văn Bác, sau đó theo thứ tự là Hoắc Vân Hy, Lý Tuyết Hà, Hạ Lâm, Lưu Như Hoa, Hạ Thanh Vinh, Lê Chấn Hoa, Lê Tố Phương.
Mười người vừa đủ một bàn, nhưng ngoài Long Tư Hạo vẻ mặt vô cùng thản nhiên ra, những người khác đều mang tâm sự.
Chiến hỏa vô hình lan tràn, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ chiến tranh.
Những người khác đều không có tâm trí đâu gọi món, tuy nơi này lớn tuổi nhất chính là Hạ Thanh Vinh, nhưng ông có chút tán thưởng với Long Tư Hạo tuổi trẻ đầy hứa hẹn này, để anh gọi món.
Mà Long Tư Hạo cũng không từ chối, gọi đồ ăn lên, mỗi lần anh đọc tên món ăn đều trưng cầu ý kiến của Lê Hiểu Mạn bên cạnh, thậm chí sau khi nghe tên món không biết là món gì từ trong miệng cô còn giải thích qua cho cô về cách làm món ăn đó.
Cảnh này dừng trong mắt những người khác, là thằng ngốc cũng nhìn ra được chút manh mối.
Lê Văn Bác ngồi bên cạnh Lê Hiểu Mạn nhìn cô và Long Tư Hạo, sắc mặt hiện lên chút mất mác.
Mà Hoắc Vân Hy vẫn xiết tay đến rung lên, sắc mặt xanh mét, đôi mắt gắt gao trừng Lê Hiểu Mạn, thiếu chút nữa trừng lồi mắt.
Cậu ta không kiên nhẫn nói một câu: “Xong chưa vậy? Gọi món ăn thôi mà dong dài thế?”
Đôi mắt hẹp dài của Long Tư Hạo híp lại, ánh mắt lạnh nhạt quét qua cậu ta một cái, không nhanh không chậm nói: “Đối với cậu là dong dài, nếu cậu có chút kiên nhẫn cũng không đến mức ly hôn, đàn ông nếu đối với người phụ nữ mình âu yếm không đủ cẩn thận săn sóc, sao giữ được lòng cô ấy? Đúng không, Hiểu Hiểu?”
Dứt lời, mắt anh nhìn qua Lê Hiểu Mạn, ánh mắt nhu hòa sủng nịch, đưa tay ôn nhu thay cô vén lọn tóc đang che mất một bên mặt ra sau tai, hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ hơi phiếm hồng của cô.
Lời anh vừa nói không thể nghi ngờ là đang nói với mọi người, Lê Hiểu Mạn là người phụ nữ anh âu yếm.
/1063
|