Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Ông Hoắc, hôm nay là đại thọ bảy mươi của ông, đại diện tòa soạn của chúng tôi chúc ngài thân thể an khang, bách niên bách lão, năm nào cũng có ngày này, ngày nào cũng là ngày vui.”
“Cảm ơn! Cảm ơn! Vậy chúc cậu trăm sự đều thành.” Hoắc Nghiệp Hoành nhìn phóng viên chúc mình cười nói.
“Ông Hoắc, vị bên cạnh này là cháu dâu của ngài sao? Cô ấy thật xinh đẹp, chúc ngài sớm có cháu ôm.”
Lê Hiểu Mạn đang đỡ bên trái Hoắc Nghiệp Hoành nghe thấy lời phóng viên, hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn Hoắc Nghiệp Hoành, thấp giọng gọi một tiếng: “Ông nội...”
Cô hy vọng ông có thể làm rõ chuyện ly hôn của mình và Hoắc Vân Hy, nhưng Hoắc Nghiệp Hoành lại nhìn cô, cười vỗ tay cô, chỉ nói cảm ơn với phóng viên, cũng không làm rõ gì cả: “Cảm ơn, mượn lời chúc của cậu, tôi cũng hy vọng mình sớm có cháu bế.”
Dứt lời, ông lại cười nhìn Hoắc Vân Hy và Lê Hiểu Mạn bên cạnh mình một cái.
Lê Hiểu Mạn thấy Hoắc Nghiệp Hoành không nói rõ, lại thấp giọng gọi: “Ông nội...”
Hoắc Nghiệp Hoành cười nhìn Lê Hiểu Mạn, thấp giọng: “Mạn Mạn, hôm nay là đại thọ bảy mươi của ta, cháu cũng biết, tập đoàn Hoắc thị đang trong tình thế nguy hiểm, ông nội không hy vọng người ta biết chuyện cháu và Hoắc Vân Hy ly hôn lúc này, coi như giúp ta, hôm nay đừng nói chuyện này.”
Dứt lời, ông liền vịn theo Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy đi tới chào hỏi khách khác.
Vẫn luôn có phóng viên theo sát ông.
“Ông Hoắc, cổ phiếu Hoắc thị thời gian trước liên tục liên tục thay đổi, hay là bởi tình hình không khả quan, khách trả hàng liên tục, còn bị viện kiểm sát điều tra, ảnh hưởng lớn tới danh tiếng Hoắc thị, dù hai ngày gần đây bắt đầu tăng lại, nhưng muốn vượt qua được lần này quả thực khá khó, ngài có lòng tin...”
Không đợi phóng viên nói xong, Hoắc Nghiệp Hoành cười hòa ái: “Làm ăn kinh doanh giống như trên chiếc tàu biển vậy, khó tránh khỏi các loại sóng to gió lớn, chuyện kiểm tra không quá quan ngại, chuyện này có thế này, dù là thương nhân sản xuất hay những vấn đề của người khác, Hoắc thị cũng sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, còn tôi, tôi luôn có lòng tin, Hoắc thị có thể vượt qua lần nguy hiểm này.”
Phóng viên tới lần này đề là do Hoắc Nghiệp Hoành cố ý mới tới, vậy nên không hỏi ông về chuyện.... Hoắc Vân Hy ở bên ngoài.
Dù là phóng viên hay tân khách, thấy Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy bên cạnh Hoắc Nghiệp Hoành, một nhà vui vẻ hòa thuận, càng sẽ không hỏi tới chuyện bên ngoài của Hoắc Vân Hy.
Dù sao hôm nay cũng là đại thọ bảy mươi của Hoắc Nghiệp Hoành, khách khứa cũng phải nể mặt mũi Hoắc Nghiệp Hoành.
Lê Hiểu Mạn đỡ Hoắc Nghiệp Hoành một vòng, trong lúc ông nói chuyện với khách khứa, lại có tân khác hỏi tới cô, ông đều giới thiệu, nói cô là cháu dâu mình.
Nếu không phải vì mặt mũi Hoắc Nghiệp Hoành, cô sẽ phủ nhận.
Cô luôn nhíu mày, mím môi không lên tiếng.
Phụng bồi Hoắc Nghiệp Hoành xong, cô lấy cớ muốn đi ăn chút gì đó, liền một mình đi tới bàn buffet.
Đúng lúc cô chuẩn bị lấy đồ ăn, phía sau truyền tới giọng nói tức giận của Hạ Lâm.
“Lê Hiểu Mạn... tiện nhân.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn vừa xoay người, lại bị Hạ Lâm cho một cái bạt tai.
Một cái tát này là toàn lực đánh ra, mà Lê Hiểu Mạn nhất thời không kịp tránh, cái tát này rơi trúng vào mặt.
Còn chưa đợi cô kịp phản ứng lại, Hạ Lâm hai mắt đỏ ửng như dã thú xổng khỏi lồng, khuôn mặt tràn ngập hận ý và tức giận đánh Lê Hiểu Mạn.
“A...” Lê Hiểu Mạn bị tát không đứng vững.
Phục vụ thấy cô bị đánh mà ngã tới không kịp tránh, cái khay trên tay liền bị cô làm rơi xuống.
Cốc trên khay rơi xuống đất vỡ vụn, mà Lê Hiểu Mạn ngã trên mặt đất, lễ phục mày trắng nhuốm màu rượu đỏ một mảng lớn, tay cô đụng trúng mảnh thủy tinh trên mặt đất, ngón trỏ và ngón giữa bị thương rỉ máu.
Một màn này rơi vào trong mắt khách khứa, và cả Hoắc Nghiệp Hoành cùng Hoắc Vân Hy.
Hoắc Vân Hy thấy Lê Hiểu Mạn bị ngã trên mặt đất, liền thả tay Hoắc Nghiệp Hoành chạy tới.
Thấy tay Lê Hiểu Mạn bị chảy máu, lập tức đỡ cô, ánh mắt sắc bén nhìn Hạ Lâm, giận dữ hét: “Hạ Lâm, cô điên à?”
Hạ Lâm thấy Hoắc Vân Hy che chở cho Lê Hiểu Mạn, vốn đã tức giận mà giờ không thèm để ý cái gì, ghen tuông nồng đậm trong mắt nhìn Hoắc Vân Hy: “Em điên rồi thì cũng là do các người ép cả, Vân Hy thật uổng cho em đã yêu anh, em còn mang trong mình đứa con anh, anh không thông báo chuyện chúng ta đính hôn, lại còn muốn bỏ con của chúng ta đi, anh đã ly hôn với con tiện nhân kia rồi thì sao lại không thể thông báo? Các người làm trò trước mặt nhiều người như vậy, cứ như vợ chồng thật, có nghĩ tới cảm nhận của em không?”
“Ông Hoắc, hôm nay là đại thọ bảy mươi của ông, đại diện tòa soạn của chúng tôi chúc ngài thân thể an khang, bách niên bách lão, năm nào cũng có ngày này, ngày nào cũng là ngày vui.”
“Cảm ơn! Cảm ơn! Vậy chúc cậu trăm sự đều thành.” Hoắc Nghiệp Hoành nhìn phóng viên chúc mình cười nói.
“Ông Hoắc, vị bên cạnh này là cháu dâu của ngài sao? Cô ấy thật xinh đẹp, chúc ngài sớm có cháu ôm.”
Lê Hiểu Mạn đang đỡ bên trái Hoắc Nghiệp Hoành nghe thấy lời phóng viên, hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn Hoắc Nghiệp Hoành, thấp giọng gọi một tiếng: “Ông nội...”
Cô hy vọng ông có thể làm rõ chuyện ly hôn của mình và Hoắc Vân Hy, nhưng Hoắc Nghiệp Hoành lại nhìn cô, cười vỗ tay cô, chỉ nói cảm ơn với phóng viên, cũng không làm rõ gì cả: “Cảm ơn, mượn lời chúc của cậu, tôi cũng hy vọng mình sớm có cháu bế.”
Dứt lời, ông lại cười nhìn Hoắc Vân Hy và Lê Hiểu Mạn bên cạnh mình một cái.
Lê Hiểu Mạn thấy Hoắc Nghiệp Hoành không nói rõ, lại thấp giọng gọi: “Ông nội...”
Hoắc Nghiệp Hoành cười nhìn Lê Hiểu Mạn, thấp giọng: “Mạn Mạn, hôm nay là đại thọ bảy mươi của ta, cháu cũng biết, tập đoàn Hoắc thị đang trong tình thế nguy hiểm, ông nội không hy vọng người ta biết chuyện cháu và Hoắc Vân Hy ly hôn lúc này, coi như giúp ta, hôm nay đừng nói chuyện này.”
Dứt lời, ông liền vịn theo Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy đi tới chào hỏi khách khác.
Vẫn luôn có phóng viên theo sát ông.
“Ông Hoắc, cổ phiếu Hoắc thị thời gian trước liên tục liên tục thay đổi, hay là bởi tình hình không khả quan, khách trả hàng liên tục, còn bị viện kiểm sát điều tra, ảnh hưởng lớn tới danh tiếng Hoắc thị, dù hai ngày gần đây bắt đầu tăng lại, nhưng muốn vượt qua được lần này quả thực khá khó, ngài có lòng tin...”
Không đợi phóng viên nói xong, Hoắc Nghiệp Hoành cười hòa ái: “Làm ăn kinh doanh giống như trên chiếc tàu biển vậy, khó tránh khỏi các loại sóng to gió lớn, chuyện kiểm tra không quá quan ngại, chuyện này có thế này, dù là thương nhân sản xuất hay những vấn đề của người khác, Hoắc thị cũng sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, còn tôi, tôi luôn có lòng tin, Hoắc thị có thể vượt qua lần nguy hiểm này.”
Phóng viên tới lần này đề là do Hoắc Nghiệp Hoành cố ý mới tới, vậy nên không hỏi ông về chuyện.... Hoắc Vân Hy ở bên ngoài.
Dù là phóng viên hay tân khách, thấy Lê Hiểu Mạn và Hoắc Vân Hy bên cạnh Hoắc Nghiệp Hoành, một nhà vui vẻ hòa thuận, càng sẽ không hỏi tới chuyện bên ngoài của Hoắc Vân Hy.
Dù sao hôm nay cũng là đại thọ bảy mươi của Hoắc Nghiệp Hoành, khách khứa cũng phải nể mặt mũi Hoắc Nghiệp Hoành.
Lê Hiểu Mạn đỡ Hoắc Nghiệp Hoành một vòng, trong lúc ông nói chuyện với khách khứa, lại có tân khác hỏi tới cô, ông đều giới thiệu, nói cô là cháu dâu mình.
Nếu không phải vì mặt mũi Hoắc Nghiệp Hoành, cô sẽ phủ nhận.
Cô luôn nhíu mày, mím môi không lên tiếng.
Phụng bồi Hoắc Nghiệp Hoành xong, cô lấy cớ muốn đi ăn chút gì đó, liền một mình đi tới bàn buffet.
Đúng lúc cô chuẩn bị lấy đồ ăn, phía sau truyền tới giọng nói tức giận của Hạ Lâm.
“Lê Hiểu Mạn... tiện nhân.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn vừa xoay người, lại bị Hạ Lâm cho một cái bạt tai.
Một cái tát này là toàn lực đánh ra, mà Lê Hiểu Mạn nhất thời không kịp tránh, cái tát này rơi trúng vào mặt.
Còn chưa đợi cô kịp phản ứng lại, Hạ Lâm hai mắt đỏ ửng như dã thú xổng khỏi lồng, khuôn mặt tràn ngập hận ý và tức giận đánh Lê Hiểu Mạn.
“A...” Lê Hiểu Mạn bị tát không đứng vững.
Phục vụ thấy cô bị đánh mà ngã tới không kịp tránh, cái khay trên tay liền bị cô làm rơi xuống.
Cốc trên khay rơi xuống đất vỡ vụn, mà Lê Hiểu Mạn ngã trên mặt đất, lễ phục mày trắng nhuốm màu rượu đỏ một mảng lớn, tay cô đụng trúng mảnh thủy tinh trên mặt đất, ngón trỏ và ngón giữa bị thương rỉ máu.
Một màn này rơi vào trong mắt khách khứa, và cả Hoắc Nghiệp Hoành cùng Hoắc Vân Hy.
Hoắc Vân Hy thấy Lê Hiểu Mạn bị ngã trên mặt đất, liền thả tay Hoắc Nghiệp Hoành chạy tới.
Thấy tay Lê Hiểu Mạn bị chảy máu, lập tức đỡ cô, ánh mắt sắc bén nhìn Hạ Lâm, giận dữ hét: “Hạ Lâm, cô điên à?”
Hạ Lâm thấy Hoắc Vân Hy che chở cho Lê Hiểu Mạn, vốn đã tức giận mà giờ không thèm để ý cái gì, ghen tuông nồng đậm trong mắt nhìn Hoắc Vân Hy: “Em điên rồi thì cũng là do các người ép cả, Vân Hy thật uổng cho em đã yêu anh, em còn mang trong mình đứa con anh, anh không thông báo chuyện chúng ta đính hôn, lại còn muốn bỏ con của chúng ta đi, anh đã ly hôn với con tiện nhân kia rồi thì sao lại không thể thông báo? Các người làm trò trước mặt nhiều người như vậy, cứ như vợ chồng thật, có nghĩ tới cảm nhận của em không?”
/1063
|