Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lê Hiểu Mạn cô vậy mà cũng có ngày vào cục cảnh sát, còn trở thành kẻ bị tình nghi giết người đưa vào phòng thẩm vấn.
Trong lòng cô vô cùng bi thương, chỉ cảm thấy ủy khuất không thôi.
Nhìn ba vị cảnh sát mặt lạnh như băng đối diện, cô ngược lại bình tĩnh hơn một chút, không còn hoảng sợ và sợ hãi như vừa rồi.
Đội trưởng Hà ngồi ở giữa thần sắc uy nghiêm nhìn Lê Hiểu Mạn, thấy cô có vẻ bình tĩnh hơn trước, ông ta cười lạnh nói: “Ha hả... Cô bình tĩnh thật...”
Dừng lại, ông ta bất ngờ hỏi: “Là cô giết dì Trương?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn lập tức lắc đầu phủ định: “Không phải... Tôi với dì Trương không thù không oán, vì sao tôi phải giết dì ấy? Tôi căn bản không có động cơ giết người.”
Một nữ cảnh sát ngồi cạnh Đội trưởng Hà nhìn Lê Hiểu Mạn nói: “Lê Hiểu Mạn, chúng tôi đã hỏi những người khác, vì cô và ai đó đã xảy ra xung đột, lễ phục vô tình bị đổ rượu đỏ lên, Hoắc lão gia bảo dì Trương đỡ cô lên lầu đi thay quần áo, mọi người đều có thể làm chứng, tận mắt thấy cô và dì Trương lên lầu, sau đó những người khác không ai gặp lại dì Trương nữa, nói cách khác, cô là người cuối cùng tiếp xúc với dì Trương, mẹ chồng cũ của cô, bà Lý Tuyết Hà nói đến phòng tìm cô thì phát hiện dì Trương đã chết ngay bên cạnh cô, trên người cô cũng có máu của dì Trương, lúc ấy trong phòng cũng chỉ có cô và dì Trương, không có ai khác.”
Lê Hiểu Mạn nheo mắt, nhìn nữ cảnh sát kia hỏi: “Cô nói vậy là có ý gì? Tôi không giết người, dì Trương bình thường đối xử với tôi rất tốt, tôi không có khả năng sát hại dì ấy, tôi bị hãm hại, mấy người không có chứng cớ, không thể oan uổng nói tôi giết người.”
“Lê Hiểu Mạn, mời cô tỉ mỉ nói lại những gì mình biết, cô làm thế nào phát hiện ra dì Trương đã chết? Cô nói cô không giết dì Trương, vậy cô có gì chứng minh lúc dì Trương chết cô không có mặt ở hiện trường không? Hoặc là, cô có thấy hung thủ thật sự không?” Lúc này nói chuyện chính là Đội trưởng Hà, ông không hề chớp mắt, ánh mắt sắc bén nhìn Lê Hiểu Mạn, giống như muốn nhìn trên mặt cô ra dấu vết gì đó.
Nghe thấy Đội trưởng Hà nói như vậy, Lê Hiểu Mạn kể rõ chuyện mình bị Hạ Lâm tát một cái, sau đó dì Trương đỡ cô lên lầu.
“Lê Hiểu Mạn, cô nói có người đánh ngất cô, vậy cô có nhìn thấy mặt người kia không?”
“Không!” Lê Hiểu Mạn nhíu mày lắc đầu trả lời Đội trưởng Hà, lúc ấy tốc độ của người kia quá nhanh, hơn nữa là thừa dịp cô không chú ý ra tay, cô căn bản không nhìn rõ dáng vẻ người kia.
Cô chỉ nhớ được mùi hương đặc biệt kia, nếu để cô ngửi lại, cô nhất định nhận ra.
“Lê Hiểu Mạn, cô nói mình tỉnh lại phát hiện dì Trương đã chết rồi, cũng không có ai làm nhân chứng cho cô, một mình cô nói rất khó khiến người ta tin tưởng, xem ra chúng ta chỉ có thể chờ kết quả bên pháp chứng mới có thể xác định cô có phải hung thủ hay không.”
Lê Hiểu Mạn nheo mắt, có chút nghi hoặc nhìn Đội trưởng Hà: “Kết quả gì cơ?”
Đội trưởng Hà vẻ mặt uy nghiêm nhìn thấy cô: “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, cô có giết người hay không, trên người nạn nhân nhất định sẽ để lại dấu vết, bên pháp chứng sẽ nghiệm chứng dấu vân tay trên di thể người bị hại và lưỡi dao trên ngực dì ấy.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn trong lòng vui vẻ, nâng mắt nhìn Đội trưởng Hà: “Có phải trên dao không có dấu vân tay của tôi là tôi có thể thoát khỏi diện tình nghi giết người?”
Cô căn bản chưa từng chạm qua con dao đó, bên trên không thể có dấu vân tay của cô.
Đội trưởng Hà nhìn cô một cái, lập tức nói: “Cho dù trên dao không có dấu vân tay của cô cũng không thể xác định cô không phải hung thủ, nhưng nếu trên dao có vân tay của cô, cô khó mà tránh khỏi tình nghi giết người.”
Dứt lời, Đội trưởng Hà đứng lên, hai người cảnh sát khác đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, đem kẻ tình nghi giết người lớn nhất trước mắt là cô mang vào phòng tạm giam.
Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy đứng ra nộp tiền bảo lãnh, nhưng cảnh sát không đồng ý.
Mà cái gọi là phòng tạm giam là một căn phòng nhỏ u ám lại ẩm ướt, chỉ có một chiếc bóng đèn mờ nhạt, còn có một chiếc giường thô cứng.
Nhìn căn phòng tản ra hơi thở u ám này, Lê Hiểu Mạn nhớ tới dáng vẻ khi chết của dì Trương, sau lưng thấm ra mồ hôi lạnh, sợ hãi lại ủy khuất ngồi thẳng xuống đất, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước, nước mắt trong suốt giống như hồng thủy vỡ đê chảy khỏi khóe mắt.
Cô đưa tay bịt miệng, cắn chặt môi dưới, không cho bản thân khóc thành tiếng, cô không thể gục ngã như vậy được, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, cô không giết người, không ai có thể oan uổng cô.
[Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc: Người ngay thẳng thì cho dù không cần phải giải thích hay biện hộ gì thì bản chất người ta cũng vẫn ngay thẳng. Dù bị vu vạ hay bị nghi oan hoặc bị nói xấu gì, người ta không cần thanh minh sự thật cũng sẽ được phơi bày.
Còn người xấu xa thì cho dù có lấp liếm thế nào rốt cuộc cái bản chất xấu xa cũng sẽ bị lộ ra.
Chỉ cần cô rời khỏi nơi này, cô nhất định phải tra ra là ai đang hãm hại cô?
Cô cả đêm không ngủ, gần như luôn khóc.
Hôm sau.
Cô ngơ ngác nghe bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, cô vội vàng đứng lên, thấy hai cảnh sát một nam một nữ đi đến, đúng là hai người trong phòng thẩm vấn hôm qua.
Nữ cảnh sát tiến lên, lấy ra một bộ còng tay đeo lên cho Lê Hiểu Mạn.
Thấy thế, cô nao nao, ánh mắt khó hiểu nhìn hai vị cảnh sát sắc mặt lạnh như băng nọ: “Mấy người có ý gì? Tôi không giết người, vì sao còng tay tôi?”
Hai cảnh sát không nói gì, đem cô từ phòng tạm giam tới phòng thẩm vấn ngày hôm qua.
Vẫn là “tam đường hội thẩm (1)” như ngày hôm qua, ba người ngồi đối diện thay nhau đề ra nghi vấn cô có giết người hay không.
Mặc kệ bọn họ hỏi gì, cô luôn một mực chắc chắn cô không giết người.
Thẩm vấn giằng co nhiều giờ, Lê Hiểu Mạn bị ba cảnh sát thay nhau hỏi sắp điên mất, cô một lần lại một lần lặp lại tôi không giết người.
Lê Hiểu Mạn cô vậy mà cũng có ngày vào cục cảnh sát, còn trở thành kẻ bị tình nghi giết người đưa vào phòng thẩm vấn.
Trong lòng cô vô cùng bi thương, chỉ cảm thấy ủy khuất không thôi.
Nhìn ba vị cảnh sát mặt lạnh như băng đối diện, cô ngược lại bình tĩnh hơn một chút, không còn hoảng sợ và sợ hãi như vừa rồi.
Đội trưởng Hà ngồi ở giữa thần sắc uy nghiêm nhìn Lê Hiểu Mạn, thấy cô có vẻ bình tĩnh hơn trước, ông ta cười lạnh nói: “Ha hả... Cô bình tĩnh thật...”
Dừng lại, ông ta bất ngờ hỏi: “Là cô giết dì Trương?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn lập tức lắc đầu phủ định: “Không phải... Tôi với dì Trương không thù không oán, vì sao tôi phải giết dì ấy? Tôi căn bản không có động cơ giết người.”
Một nữ cảnh sát ngồi cạnh Đội trưởng Hà nhìn Lê Hiểu Mạn nói: “Lê Hiểu Mạn, chúng tôi đã hỏi những người khác, vì cô và ai đó đã xảy ra xung đột, lễ phục vô tình bị đổ rượu đỏ lên, Hoắc lão gia bảo dì Trương đỡ cô lên lầu đi thay quần áo, mọi người đều có thể làm chứng, tận mắt thấy cô và dì Trương lên lầu, sau đó những người khác không ai gặp lại dì Trương nữa, nói cách khác, cô là người cuối cùng tiếp xúc với dì Trương, mẹ chồng cũ của cô, bà Lý Tuyết Hà nói đến phòng tìm cô thì phát hiện dì Trương đã chết ngay bên cạnh cô, trên người cô cũng có máu của dì Trương, lúc ấy trong phòng cũng chỉ có cô và dì Trương, không có ai khác.”
Lê Hiểu Mạn nheo mắt, nhìn nữ cảnh sát kia hỏi: “Cô nói vậy là có ý gì? Tôi không giết người, dì Trương bình thường đối xử với tôi rất tốt, tôi không có khả năng sát hại dì ấy, tôi bị hãm hại, mấy người không có chứng cớ, không thể oan uổng nói tôi giết người.”
“Lê Hiểu Mạn, mời cô tỉ mỉ nói lại những gì mình biết, cô làm thế nào phát hiện ra dì Trương đã chết? Cô nói cô không giết dì Trương, vậy cô có gì chứng minh lúc dì Trương chết cô không có mặt ở hiện trường không? Hoặc là, cô có thấy hung thủ thật sự không?” Lúc này nói chuyện chính là Đội trưởng Hà, ông không hề chớp mắt, ánh mắt sắc bén nhìn Lê Hiểu Mạn, giống như muốn nhìn trên mặt cô ra dấu vết gì đó.
Nghe thấy Đội trưởng Hà nói như vậy, Lê Hiểu Mạn kể rõ chuyện mình bị Hạ Lâm tát một cái, sau đó dì Trương đỡ cô lên lầu.
“Lê Hiểu Mạn, cô nói có người đánh ngất cô, vậy cô có nhìn thấy mặt người kia không?”
“Không!” Lê Hiểu Mạn nhíu mày lắc đầu trả lời Đội trưởng Hà, lúc ấy tốc độ của người kia quá nhanh, hơn nữa là thừa dịp cô không chú ý ra tay, cô căn bản không nhìn rõ dáng vẻ người kia.
Cô chỉ nhớ được mùi hương đặc biệt kia, nếu để cô ngửi lại, cô nhất định nhận ra.
“Lê Hiểu Mạn, cô nói mình tỉnh lại phát hiện dì Trương đã chết rồi, cũng không có ai làm nhân chứng cho cô, một mình cô nói rất khó khiến người ta tin tưởng, xem ra chúng ta chỉ có thể chờ kết quả bên pháp chứng mới có thể xác định cô có phải hung thủ hay không.”
Lê Hiểu Mạn nheo mắt, có chút nghi hoặc nhìn Đội trưởng Hà: “Kết quả gì cơ?”
Đội trưởng Hà vẻ mặt uy nghiêm nhìn thấy cô: “Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, cô có giết người hay không, trên người nạn nhân nhất định sẽ để lại dấu vết, bên pháp chứng sẽ nghiệm chứng dấu vân tay trên di thể người bị hại và lưỡi dao trên ngực dì ấy.”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn trong lòng vui vẻ, nâng mắt nhìn Đội trưởng Hà: “Có phải trên dao không có dấu vân tay của tôi là tôi có thể thoát khỏi diện tình nghi giết người?”
Cô căn bản chưa từng chạm qua con dao đó, bên trên không thể có dấu vân tay của cô.
Đội trưởng Hà nhìn cô một cái, lập tức nói: “Cho dù trên dao không có dấu vân tay của cô cũng không thể xác định cô không phải hung thủ, nhưng nếu trên dao có vân tay của cô, cô khó mà tránh khỏi tình nghi giết người.”
Dứt lời, Đội trưởng Hà đứng lên, hai người cảnh sát khác đi tới trước mặt Lê Hiểu Mạn, đem kẻ tình nghi giết người lớn nhất trước mắt là cô mang vào phòng tạm giam.
Hoắc Nghiệp Hoằng và Hoắc Vân Hy đứng ra nộp tiền bảo lãnh, nhưng cảnh sát không đồng ý.
Mà cái gọi là phòng tạm giam là một căn phòng nhỏ u ám lại ẩm ướt, chỉ có một chiếc bóng đèn mờ nhạt, còn có một chiếc giường thô cứng.
Nhìn căn phòng tản ra hơi thở u ám này, Lê Hiểu Mạn nhớ tới dáng vẻ khi chết của dì Trương, sau lưng thấm ra mồ hôi lạnh, sợ hãi lại ủy khuất ngồi thẳng xuống đất, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước, nước mắt trong suốt giống như hồng thủy vỡ đê chảy khỏi khóe mắt.
Cô đưa tay bịt miệng, cắn chặt môi dưới, không cho bản thân khóc thành tiếng, cô không thể gục ngã như vậy được, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, cô không giết người, không ai có thể oan uổng cô.
[Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc: Người ngay thẳng thì cho dù không cần phải giải thích hay biện hộ gì thì bản chất người ta cũng vẫn ngay thẳng. Dù bị vu vạ hay bị nghi oan hoặc bị nói xấu gì, người ta không cần thanh minh sự thật cũng sẽ được phơi bày.
Còn người xấu xa thì cho dù có lấp liếm thế nào rốt cuộc cái bản chất xấu xa cũng sẽ bị lộ ra.
Chỉ cần cô rời khỏi nơi này, cô nhất định phải tra ra là ai đang hãm hại cô?
Cô cả đêm không ngủ, gần như luôn khóc.
Hôm sau.
Cô ngơ ngác nghe bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, cô vội vàng đứng lên, thấy hai cảnh sát một nam một nữ đi đến, đúng là hai người trong phòng thẩm vấn hôm qua.
Nữ cảnh sát tiến lên, lấy ra một bộ còng tay đeo lên cho Lê Hiểu Mạn.
Thấy thế, cô nao nao, ánh mắt khó hiểu nhìn hai vị cảnh sát sắc mặt lạnh như băng nọ: “Mấy người có ý gì? Tôi không giết người, vì sao còng tay tôi?”
Hai cảnh sát không nói gì, đem cô từ phòng tạm giam tới phòng thẩm vấn ngày hôm qua.
Vẫn là “tam đường hội thẩm (1)” như ngày hôm qua, ba người ngồi đối diện thay nhau đề ra nghi vấn cô có giết người hay không.
Mặc kệ bọn họ hỏi gì, cô luôn một mực chắc chắn cô không giết người.
Thẩm vấn giằng co nhiều giờ, Lê Hiểu Mạn bị ba cảnh sát thay nhau hỏi sắp điên mất, cô một lần lại một lần lặp lại tôi không giết người.
/1063
|