Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh vậy mà đến đây?
Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy mình như đang mơ.
Con tim vốn đang đau khổ sắp chết giờ phút này nhìn thấy anh cũng như được sống lại.
Cô liếc nhìn Long Tư Hạo, nước mắt không ngừng rơi, đôi môi khẽ run: “Tư Hạo, em không giết người, em không giết người.”
Nhìn cô khóc như vậy, Long Tư Hạo như thể bị người ta đánh một quyền, đau đớn đến mức hít thở không thông, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho người đã hãm hại cô.
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đong đầy nước, khẽ nói: “Hiểu Hiểu, anh biết, anh biết, anh tin em không giết người, bây giờ anh sẽ đưa em rời khỏi đây.”
Dứt lời, anh ôm ngang người cô, rời khỏi phòng tạm giam.
Ngoài phòng tạm giam ngoài Lạc Thụy, luật sư Lâm thì còn có cục trưởng cục công an Ngô Giang, đội trưởng phụ trách vụ án này và hai cảnh ngục.
Lạc Thụy nhíu mày nhìn Long Tư Hạo ôm Lê Hiểu Mạn, cười nói: “Lê tiểu thư, yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Long Tư Hạo cúi đầu đau lòng nhìn cô, sau đó lạnh lùng nhìn cục trưởng Ngô: “Cục trưởng Ngô, chúng tôi có thể đi chưa?”
“Chuyện đó...” Cục trưởng Ngô nhìn Lê Hiểu Mạn, rồi lại nhìn Long Tư Hạo, khó xử nói: “Long thiếu, vị hôn thê của cậu liên quan đến vụ giết người, nếu cậu cứ như vậy dẫn cô ấy đi, tôi... Tôi...”
Ánh mắt Long Tư Hạo sắc lạnh, sương mù phủ kín khắp mặt: “Thế nào? Ông muốn đổi ý?”
Anh đến thành phố K, việc đàu tiên là đi tìm cục trưởng Ngô, sau đó mới đến đây.
Cục trưởng Ngô thấy vẻ mặt Long Tư Hạo lạnh lùng, cả người tỏa ra khí thế độc ác thì hơi nhíu mày: “Long thiếu, tạm thời cậu có thể đưa cô ấy đi, nhưng nếu trong vòng 3 ngày, cậu không tìm được nhân chứng chứng minh vị hôn thê của cậu vô tội thì chúng tôi buộc phải bắt cô ấy lại.”
“Không cần ba ngày!” Long Tư Hạo tái mặt, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn cục trưởng Ngô nói, sau đó ôm Lê Hiểu Mạn lập tức rời khỏi trại tạm giam.
Đội trưởng phụ trách vụ án này khó hiểu nhìn cục trưởng Ngô: “Anh ta là ai? Sao cục trưởng lại để anh ta đưa kẻ bị tình nghi đi?”
Cục trưởng Ngô ngẩng đầu nhìn đội trưởng, vẻ mặt nghiêm khắc: “Đừng hỏi nhiều, làm tốt mấy vụ án mạng của cậu là được.”
Thật ra ông ta cũng không biết thân phận thật sự của Long Tư Hạo, chỉ biết là anh có thể có quan hệ với cục bảy hoặc cục chín ở cục quốc an, nhưng không chắc anh có phải là người của cục ấy không.
Tóm lại thân phận của anh rất cường đại.
...
Sau khi ôm Lê Hiểu Mạn vào xe, Long Tư Hạo mới lạnh lùng nhìn Lạc Thụy và luật sư Lâm, trầm giọng nói: “Đi điều tra hồ sơ vụ án này, nhất là báo cáo của bộ phận xem xét vân tay và khẩu cung của mọi người trong cục cảnh sát, tôi muốn tất cả tư liệu của vụ án này, trước hừng đông, phải mang đến Hồng Hoa uyển cho tôi.
Luật sư Lâm nghe Long Tư Hạo nói thì có chút khó xử: “Long tổng, cảnh sát đã chuyển những tư liệu đó cho Viện Kiểm Sát rồi, muốn đọc còn khó, huống chi là điều tra?”
Long Tư Hạo nheo mắt lại, ánh mắt trầm lạnh, cũng không trả lời luật sư mà ngồi vào khởi động xe, rời khỏi.
Sau khi Lạc Thụy thấy anh đi, mới đưa tay gõ đầu luật sư Lâm: “Tiểu Lâm, cậu càng sống càng hồ đồ rồi đấy, tổng giám đốc đã có thể đưa Lê tiểu thư rời khỏi trại tạm giam, vậy thì muốn điều tra hồ sơ vụ án thì có gì khó, đi thôi! Cậu lái xe, để tôi ngủ một chút, tổng giám đốc cũng thật là, vừa xuống máy bay đã gọi tôi tới, đã hơn nửa đêm rồi, tôi buồn ngủ quá!”
Lạc Thụy ngáp dài, ngồi vào xe rồi nhắm mắt ngủ gà ngủ gật.
Luật sư Lâm thấy thế, cũng không thể không ngồi vào ghế lái.
...
Về đến Hồng Hoa uyển, Long Tư Hạo ôm Lê Hiểu Mạn đi thẳng vào phòng tắm, xả nước cho cô rồi mới đứng thẳng.
Anh vẫn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm tình, đau lòng không thôi: “Hiểu Hiểu, không sao nữa rồi, tắm trước đã.”
Dứt lời, anh đưa tay định cởi quần áo cho cô nhưng lại bị Lê Hiểu Mạn bắt được, ánh mắt trong suốt ngẩn ngơ nhìn anh, cắn chặt môi dưới, muốn nói gì đó không không phát ra lời.
Long Tư Hạo đau lòng nhìn cô, ôm chặt cơ thể nhỏ bé ấy vào lòng, bàn tay to lớn vỗ về, giọng nói trầm thấp rõ ràng: “Hiểu Hiểu, không sao nữa rồi, em yên tâm, anh sẽ giúp em lấy lại sự trong sạch, nhé?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn liếc nhìn anh, đôi mi thanh tú cau chặt: “Anh cũng không phải là Bao Thanh Thiên, sao có thể giúp em đây? Con dao trên ngực và cổ của vú Trương đều có dấu vân tay của em, nhưng em không hề chạm vào con dao ấy, cũng không bóp cổ vú Trương.”
Long Tư Hạo cúi đầu hôn lên đôi môi trắng bệch của cô, đau lòng: “Hiểu Hiểu, là hung thủ cố ý để vân tay của em lên đó, muốn giá họa cho em, nhưng em yên tâm, ông xã tương lai của em còn thông minh hơn Bao Thanh Thiên nhiều, anh nhất định sẽ tìm ra sơ hở, giúp em thoát khỏi nghi ngờ. Ngoan, tắm trước đã.”
Nhìn ánh mắt kiên định thâm tình của anh, Lê Hiểu Mạn hơi hơi hạ mắt, cắn môi nói: “Anh tin tưởng em đến vậy sao?”
Long Tư Hạo khẽ nâng cằm cô lên, mỉm cười, ánh mắt kiên định: “Cho dù cả thế giới này không tin em, anh cũng vẫn sẽ tin, em lương thiện như vậy, nhất định sẽ không giết người, nhất là vú Trương đối tốt với em như vậy, sao em có thể giết bà? Trên đời này, người anh tin tưởng nhất chính là em.”
Lời của anh như một dòng nước ấm chảy vào tim cô, ánh mắt rung động, khuôn mặt thanh lệ đỏ bừng, lớn mật nói: “Tư Hạo, hôn em, muốn em, để em thật sự cảm nhận được... Ưm...”
Long Tư Hạo không đợi cô nói xong, đôi môi nóng bỏng đã hạ xuống.
Một màn chiến đấu kịch liệt diễn ra.
Anh vậy mà đến đây?
Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy mình như đang mơ.
Con tim vốn đang đau khổ sắp chết giờ phút này nhìn thấy anh cũng như được sống lại.
Cô liếc nhìn Long Tư Hạo, nước mắt không ngừng rơi, đôi môi khẽ run: “Tư Hạo, em không giết người, em không giết người.”
Nhìn cô khóc như vậy, Long Tư Hạo như thể bị người ta đánh một quyền, đau đớn đến mức hít thở không thông, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho người đã hãm hại cô.
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đong đầy nước, khẽ nói: “Hiểu Hiểu, anh biết, anh biết, anh tin em không giết người, bây giờ anh sẽ đưa em rời khỏi đây.”
Dứt lời, anh ôm ngang người cô, rời khỏi phòng tạm giam.
Ngoài phòng tạm giam ngoài Lạc Thụy, luật sư Lâm thì còn có cục trưởng cục công an Ngô Giang, đội trưởng phụ trách vụ án này và hai cảnh ngục.
Lạc Thụy nhíu mày nhìn Long Tư Hạo ôm Lê Hiểu Mạn, cười nói: “Lê tiểu thư, yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Long Tư Hạo cúi đầu đau lòng nhìn cô, sau đó lạnh lùng nhìn cục trưởng Ngô: “Cục trưởng Ngô, chúng tôi có thể đi chưa?”
“Chuyện đó...” Cục trưởng Ngô nhìn Lê Hiểu Mạn, rồi lại nhìn Long Tư Hạo, khó xử nói: “Long thiếu, vị hôn thê của cậu liên quan đến vụ giết người, nếu cậu cứ như vậy dẫn cô ấy đi, tôi... Tôi...”
Ánh mắt Long Tư Hạo sắc lạnh, sương mù phủ kín khắp mặt: “Thế nào? Ông muốn đổi ý?”
Anh đến thành phố K, việc đàu tiên là đi tìm cục trưởng Ngô, sau đó mới đến đây.
Cục trưởng Ngô thấy vẻ mặt Long Tư Hạo lạnh lùng, cả người tỏa ra khí thế độc ác thì hơi nhíu mày: “Long thiếu, tạm thời cậu có thể đưa cô ấy đi, nhưng nếu trong vòng 3 ngày, cậu không tìm được nhân chứng chứng minh vị hôn thê của cậu vô tội thì chúng tôi buộc phải bắt cô ấy lại.”
“Không cần ba ngày!” Long Tư Hạo tái mặt, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn cục trưởng Ngô nói, sau đó ôm Lê Hiểu Mạn lập tức rời khỏi trại tạm giam.
Đội trưởng phụ trách vụ án này khó hiểu nhìn cục trưởng Ngô: “Anh ta là ai? Sao cục trưởng lại để anh ta đưa kẻ bị tình nghi đi?”
Cục trưởng Ngô ngẩng đầu nhìn đội trưởng, vẻ mặt nghiêm khắc: “Đừng hỏi nhiều, làm tốt mấy vụ án mạng của cậu là được.”
Thật ra ông ta cũng không biết thân phận thật sự của Long Tư Hạo, chỉ biết là anh có thể có quan hệ với cục bảy hoặc cục chín ở cục quốc an, nhưng không chắc anh có phải là người của cục ấy không.
Tóm lại thân phận của anh rất cường đại.
...
Sau khi ôm Lê Hiểu Mạn vào xe, Long Tư Hạo mới lạnh lùng nhìn Lạc Thụy và luật sư Lâm, trầm giọng nói: “Đi điều tra hồ sơ vụ án này, nhất là báo cáo của bộ phận xem xét vân tay và khẩu cung của mọi người trong cục cảnh sát, tôi muốn tất cả tư liệu của vụ án này, trước hừng đông, phải mang đến Hồng Hoa uyển cho tôi.
Luật sư Lâm nghe Long Tư Hạo nói thì có chút khó xử: “Long tổng, cảnh sát đã chuyển những tư liệu đó cho Viện Kiểm Sát rồi, muốn đọc còn khó, huống chi là điều tra?”
Long Tư Hạo nheo mắt lại, ánh mắt trầm lạnh, cũng không trả lời luật sư mà ngồi vào khởi động xe, rời khỏi.
Sau khi Lạc Thụy thấy anh đi, mới đưa tay gõ đầu luật sư Lâm: “Tiểu Lâm, cậu càng sống càng hồ đồ rồi đấy, tổng giám đốc đã có thể đưa Lê tiểu thư rời khỏi trại tạm giam, vậy thì muốn điều tra hồ sơ vụ án thì có gì khó, đi thôi! Cậu lái xe, để tôi ngủ một chút, tổng giám đốc cũng thật là, vừa xuống máy bay đã gọi tôi tới, đã hơn nửa đêm rồi, tôi buồn ngủ quá!”
Lạc Thụy ngáp dài, ngồi vào xe rồi nhắm mắt ngủ gà ngủ gật.
Luật sư Lâm thấy thế, cũng không thể không ngồi vào ghế lái.
...
Về đến Hồng Hoa uyển, Long Tư Hạo ôm Lê Hiểu Mạn đi thẳng vào phòng tắm, xả nước cho cô rồi mới đứng thẳng.
Anh vẫn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm tình, đau lòng không thôi: “Hiểu Hiểu, không sao nữa rồi, tắm trước đã.”
Dứt lời, anh đưa tay định cởi quần áo cho cô nhưng lại bị Lê Hiểu Mạn bắt được, ánh mắt trong suốt ngẩn ngơ nhìn anh, cắn chặt môi dưới, muốn nói gì đó không không phát ra lời.
Long Tư Hạo đau lòng nhìn cô, ôm chặt cơ thể nhỏ bé ấy vào lòng, bàn tay to lớn vỗ về, giọng nói trầm thấp rõ ràng: “Hiểu Hiểu, không sao nữa rồi, em yên tâm, anh sẽ giúp em lấy lại sự trong sạch, nhé?”
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn liếc nhìn anh, đôi mi thanh tú cau chặt: “Anh cũng không phải là Bao Thanh Thiên, sao có thể giúp em đây? Con dao trên ngực và cổ của vú Trương đều có dấu vân tay của em, nhưng em không hề chạm vào con dao ấy, cũng không bóp cổ vú Trương.”
Long Tư Hạo cúi đầu hôn lên đôi môi trắng bệch của cô, đau lòng: “Hiểu Hiểu, là hung thủ cố ý để vân tay của em lên đó, muốn giá họa cho em, nhưng em yên tâm, ông xã tương lai của em còn thông minh hơn Bao Thanh Thiên nhiều, anh nhất định sẽ tìm ra sơ hở, giúp em thoát khỏi nghi ngờ. Ngoan, tắm trước đã.”
Nhìn ánh mắt kiên định thâm tình của anh, Lê Hiểu Mạn hơi hơi hạ mắt, cắn môi nói: “Anh tin tưởng em đến vậy sao?”
Long Tư Hạo khẽ nâng cằm cô lên, mỉm cười, ánh mắt kiên định: “Cho dù cả thế giới này không tin em, anh cũng vẫn sẽ tin, em lương thiện như vậy, nhất định sẽ không giết người, nhất là vú Trương đối tốt với em như vậy, sao em có thể giết bà? Trên đời này, người anh tin tưởng nhất chính là em.”
Lời của anh như một dòng nước ấm chảy vào tim cô, ánh mắt rung động, khuôn mặt thanh lệ đỏ bừng, lớn mật nói: “Tư Hạo, hôn em, muốn em, để em thật sự cảm nhận được... Ưm...”
Long Tư Hạo không đợi cô nói xong, đôi môi nóng bỏng đã hạ xuống.
Một màn chiến đấu kịch liệt diễn ra.
/1063
|