Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 297: Giải thích, anh không phải là người máu lạnh (2)
/1063
|
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lê Hiểu Mạn thấy anh cứng rắn muốn kéo cô rời khỏi đây, cô giãy giụa khỏi bàn tay của anh, ánh mắt càng ngày càng nghi ngờ không hiểu gì nhìn anh: “Tư Hạo, đó là ông nội của anh, em không hiểu, ông ấy vẫn còn ở trên giường bệnh, tại sao anh lại cứ rời đi như vậy? Anh như vậy là quá...”
Lê Hiểu Mạn cắn chặc môi dưới, cô dừng lại, rồi mới nói ra hai chữ: “Bất hiếu.”
Lời của cô khiến trái tim của Long Tư Hạo đau đớn như kim châm vậy, anh nâng mí mắt lên, thâm trầm ngưng mắt nhìn cô: “Hiểu Hiểu, anh có thể tới thăm ông ta, còn gọi ông ta là ông nội, đã là hết tình hết nghĩa rồi.”
“Hết tình hết nghĩa?” Lê Hiểu Mạn nhìn thẳng vào Long Tư Hạo, nhíu chặt mày lại: “Tư Hạo, có phải giữa anh và ông nội đã phát sinh chuyện gì hay không?”
Sau đó, cô nhớ tới lời mà Hoắc Vân Hy đã nói, liếc nhìn anh dò xét hỏi: “Có phải là liên quan đến mẹ anh hay không?”
Long Tư Hạo nghe thấy cô nhắc tới mẹ mình, anh nheo đôi mắt hẹp dài lạnh thấu xương lại, ánh mắt thoáng qua một tia thù địch, đường nét trên gương mặt tuấn mỹ dần trở nên lạnh lùng, hai tay âm thầm nắm chặt thành quyền.
Lê Hiểu Mạn thu hết biến hóa của anh vào trong mắt, cô đi lên trước, đưa tay cầm lấy bàn tay đang siết chặt thành quả đấm của anh, cau mày nhìn anh: “Tư Hạo, em không biết, giữa anh ông nội còn có mẹ anh đã phát sinh qua chuyện gì, nhưng thủy chung ông nội vẫn là người thân của anh, đây vĩnh viễn là sự thật không thể thay đổi được. Ông nội đã lớn tuổi rồi, thân thể cũng càng ngày càng không tốt, nếu như trong lòng anh thật sự tồn tại ngăn cách với ông nội, thì có thể tạm thời buông xuống hay không?”
Long Tư Hạo nhíu chặt mày lại, anh thâm trầm liếc nhìn cô, tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, môi mỏng nhẹ mân: “Hiểu Hiểu...”
“Bộp ——!”
Đột nhiên, có tiếng vang truyền tới từ trong phòng bệnh VIP phía sau hai người.
“Ông nội...”
Lê Hiểu Mạn cả kinh, vội vàng chạy vào phòng bệnh, thấy Hoắc Nghiệp Hoằng té ngã trên đất.
“Ông nội...”
Cô hoảng sợ vội vàng tiến lên, ngồi xổm người xuống đỡ Hoắc Nghiệp Hoằng dậy, thấy ông nhắm nghiền hai mắt, giống như là té không nhẹ, đã ngất đi.
“Ông nội... Ông nội...”
Cô gọi liên tục, thấy Hoắc Nghiệp Hoằng không có phản ứng, cô lo lắng ngước mắt nhìn Long Tư Hạo tiến vào sau: “Tư Hạo, ông nội té xỉu rồi, mau gọi bác sỹ đi.”
Long Tư Hạo bước dài đi lên phía trước, anh cau mày phức tạp nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, rồi ôm ông lên trên giường bệnh, cũng gọi điện thoại gọi bác sĩ phụ trách của ông ấy tới.
Hoắc Vân Hy vẫn còn đang cấp cứu, lão quản gia Hoắc gia trông nom ở bên ngoài phòng cấp cứu, Hoắc Nghiệp Hoằng ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh vẫn chưa thấy tỉnh lại.
Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo bất đắc dĩ lưu lại ở trong bệnh viện.
Trong phòng bệnh VIP có phòng khách, hai người đều ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách.
Ánh mắt của Long Tư Hạo thâm trầm, vẻ mặt thâm thúy, làm người ta không nhìn ra được anh đang suy nghĩ gì.
Lê Hiểu Mạn thì hơi cau mày lại, trong lòng lo âu không dứt, mặc dù Hoắc Nghiệp Hoằng không phải là ông nội ruột của cô, thế nhưng cô vẫn luôn coi ông ấy là ông nội ruột để đối đãi.
Ông ngã xuống đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, cô thật sự rất sợ ông ấy sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô luôn rất sợ người thân của mình rời đi, nhất là những người đối tốt với cô, cô càng sợ bọn họ rời đi hơn.
Long Tư Hạo thấy vẻ mặt đầy lo âu của cô, anh đưa tay ra ôm cô vào trong ngực, ánh mắt thâm tình nhu hòa nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em yên tâm đi, ông nội không có việc gì.”
“Ừm!” Lê Hiểu Mạn nhìn anh rồi gật gật đầu, cô vòng tay qua ôm lấy eo của anh, dựa thật sát mặt vào trong ngực anh.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra, Hoắc Nghiêm lão quản gia của Hoắc trạch và một bác sỹ, hai y tá vội vội vàng vàng đi vào.
Hoắc Nghiêm thấy Long Tư Hạo ở đây, vội vàng nói: “Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia mất máu quá nhiều, cần phải chuyền máu ngay lập tức, nhưng ngân hàng máu trong bệnh viện không đủ nhóm máu O, mặc dù lão gia mang nhóm máu O, nhưng lão gia đã lớn tuổi như vậy rồi, lại...”
Không đợi Hoắc Nghiêm nói xong, Long Tư Hạo đã trầm giọng nói: “Tôi nhóm máu O.”
Dứt lời, anh liếc nhìn Lê Hiểu Mạn, giọng nói trầm thấp ôn nhu nói: “Em chờ anh ở đây.”
Lê Hiểu Mạn nhìn về phía anh, cau mày hỏi: “Anh chuẩn bị đi chuyền máu cho Hoắc Vân Hy?”
Long Tư Hạo nâng mi mắt lên, nhu hòa liếc nhìn cô, môi mỏng nhẹ mân: “Làm sao? Em không hy vọng anh đi chuyền máu cho cậu ta?”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh thật sâu, đôi môi phấn hồng nhẹ mân: “Không phải! Em chỉ hơi bất ngờ.”
Lời này của cô khiến Long Tư Hạo cau mày lại, anh thâm trầm liếc nhìn cô, trong lòng trầm thống như bị kim châm vậy: “Hiểu Hiểu, ở trong lòng em, anh là người máu lạnh như vậy sao?”
Thấy Long Tư Hạo nhíu chặt mày lại, sắc mặt trầm xuống, đôi mắt ẩn giấu nỗi đau, Lê Hiểu Mạn mới phản ứng được, lời của cô đã làm tổn thương trái tim của Long Tư Hạo.
Cô không cho rằng anh là người máu lạnh, chẳng qua là nghe thấy anh nói chuyền máu cho Hoắc Vân Hy, cô rất kinh ngạc mà thôi, chỉ là kinh ngạc, sao hôm nay anh lại nhạy cảm như vậy?
Cô nhìn thẳng vào anh, hơi cau mày lại: “Em...”
Cô vừa muốn lên tiếng, Long Tư Hạo đã không đợi cô nói xong, liền cất bước đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
“Thiếu phu nhân, làm phiền cô chăm sóc lão gia.” Lão quản gia Hoắc Nghiêm nói với Lê Hiểu Mạn, rồi cùng rời khỏi phòng bệnh với bác sĩ y tá vừa mới tiến vào cùng ông.
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo không đợi cô nói xong mà đã rời đi, cô nhíu chặt mày lại, đừng nói bởi vì lời nói đó mà anh tức giận đó chứ.
Cô cầm lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Long Tư Hạo.
Nội dung tin nhắn là giải thích với anh, cô không cảm thấy anh máu lạnh.
Cô vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình, thấy tin nhắn đã gửi đi lâu rồi, mà Long Tư Hạo vẫn không trả lời lại, cô hơi mất mát cất điện thoại di động đi, sau đó đứng dậy đẩy cửa tiến vào trong phòng.
Hoắc Nghiệp Hoằng vẫn chưa tỉnh lại, cô đi lên trước ngồi ở trên ghế bên cạnh giường bệnh của ông.
Trải qua một ngày một đêm cấp cứu, đến sau khi trời sáng, Hoắc Vân Hy được chuyển từ phòng cấp cứu vào phòng chăm sóc đặc biệt, anh ta vẫn chưa vượt qua khỏi giai đoạn nguy hiểm như cũ.
Tối hôm qua, Lê Hiểu Mạn vẫn luôn tập trung trông nom Hoắc Nghiệp Hoằng, trời đã sắp sáng, mà Long Tư Hạo vẫn không trả lời tin nhắn của cô và trở lại, co hơi mệt rã rời, liền nằm ngủ xuống một lúc.
Chờ cô tỉnh lại, thấy Hoắc Nghiệp Hoằng đã tỉnh, đang giùng giằng muốn đứng lên.
Lê Hiểu Mạn thấy anh cứng rắn muốn kéo cô rời khỏi đây, cô giãy giụa khỏi bàn tay của anh, ánh mắt càng ngày càng nghi ngờ không hiểu gì nhìn anh: “Tư Hạo, đó là ông nội của anh, em không hiểu, ông ấy vẫn còn ở trên giường bệnh, tại sao anh lại cứ rời đi như vậy? Anh như vậy là quá...”
Lê Hiểu Mạn cắn chặc môi dưới, cô dừng lại, rồi mới nói ra hai chữ: “Bất hiếu.”
Lời của cô khiến trái tim của Long Tư Hạo đau đớn như kim châm vậy, anh nâng mí mắt lên, thâm trầm ngưng mắt nhìn cô: “Hiểu Hiểu, anh có thể tới thăm ông ta, còn gọi ông ta là ông nội, đã là hết tình hết nghĩa rồi.”
“Hết tình hết nghĩa?” Lê Hiểu Mạn nhìn thẳng vào Long Tư Hạo, nhíu chặt mày lại: “Tư Hạo, có phải giữa anh và ông nội đã phát sinh chuyện gì hay không?”
Sau đó, cô nhớ tới lời mà Hoắc Vân Hy đã nói, liếc nhìn anh dò xét hỏi: “Có phải là liên quan đến mẹ anh hay không?”
Long Tư Hạo nghe thấy cô nhắc tới mẹ mình, anh nheo đôi mắt hẹp dài lạnh thấu xương lại, ánh mắt thoáng qua một tia thù địch, đường nét trên gương mặt tuấn mỹ dần trở nên lạnh lùng, hai tay âm thầm nắm chặt thành quyền.
Lê Hiểu Mạn thu hết biến hóa của anh vào trong mắt, cô đi lên trước, đưa tay cầm lấy bàn tay đang siết chặt thành quả đấm của anh, cau mày nhìn anh: “Tư Hạo, em không biết, giữa anh ông nội còn có mẹ anh đã phát sinh qua chuyện gì, nhưng thủy chung ông nội vẫn là người thân của anh, đây vĩnh viễn là sự thật không thể thay đổi được. Ông nội đã lớn tuổi rồi, thân thể cũng càng ngày càng không tốt, nếu như trong lòng anh thật sự tồn tại ngăn cách với ông nội, thì có thể tạm thời buông xuống hay không?”
Long Tư Hạo nhíu chặt mày lại, anh thâm trầm liếc nhìn cô, tay khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, môi mỏng nhẹ mân: “Hiểu Hiểu...”
“Bộp ——!”
Đột nhiên, có tiếng vang truyền tới từ trong phòng bệnh VIP phía sau hai người.
“Ông nội...”
Lê Hiểu Mạn cả kinh, vội vàng chạy vào phòng bệnh, thấy Hoắc Nghiệp Hoằng té ngã trên đất.
“Ông nội...”
Cô hoảng sợ vội vàng tiến lên, ngồi xổm người xuống đỡ Hoắc Nghiệp Hoằng dậy, thấy ông nhắm nghiền hai mắt, giống như là té không nhẹ, đã ngất đi.
“Ông nội... Ông nội...”
Cô gọi liên tục, thấy Hoắc Nghiệp Hoằng không có phản ứng, cô lo lắng ngước mắt nhìn Long Tư Hạo tiến vào sau: “Tư Hạo, ông nội té xỉu rồi, mau gọi bác sỹ đi.”
Long Tư Hạo bước dài đi lên phía trước, anh cau mày phức tạp nhìn Hoắc Nghiệp Hoằng, rồi ôm ông lên trên giường bệnh, cũng gọi điện thoại gọi bác sĩ phụ trách của ông ấy tới.
Hoắc Vân Hy vẫn còn đang cấp cứu, lão quản gia Hoắc gia trông nom ở bên ngoài phòng cấp cứu, Hoắc Nghiệp Hoằng ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh vẫn chưa thấy tỉnh lại.
Lê Hiểu Mạn và Long Tư Hạo bất đắc dĩ lưu lại ở trong bệnh viện.
Trong phòng bệnh VIP có phòng khách, hai người đều ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách.
Ánh mắt của Long Tư Hạo thâm trầm, vẻ mặt thâm thúy, làm người ta không nhìn ra được anh đang suy nghĩ gì.
Lê Hiểu Mạn thì hơi cau mày lại, trong lòng lo âu không dứt, mặc dù Hoắc Nghiệp Hoằng không phải là ông nội ruột của cô, thế nhưng cô vẫn luôn coi ông ấy là ông nội ruột để đối đãi.
Ông ngã xuống đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, cô thật sự rất sợ ông ấy sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô luôn rất sợ người thân của mình rời đi, nhất là những người đối tốt với cô, cô càng sợ bọn họ rời đi hơn.
Long Tư Hạo thấy vẻ mặt đầy lo âu của cô, anh đưa tay ra ôm cô vào trong ngực, ánh mắt thâm tình nhu hòa nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em yên tâm đi, ông nội không có việc gì.”
“Ừm!” Lê Hiểu Mạn nhìn anh rồi gật gật đầu, cô vòng tay qua ôm lấy eo của anh, dựa thật sát mặt vào trong ngực anh.
Lúc này, cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra, Hoắc Nghiêm lão quản gia của Hoắc trạch và một bác sỹ, hai y tá vội vội vàng vàng đi vào.
Hoắc Nghiêm thấy Long Tư Hạo ở đây, vội vàng nói: “Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia mất máu quá nhiều, cần phải chuyền máu ngay lập tức, nhưng ngân hàng máu trong bệnh viện không đủ nhóm máu O, mặc dù lão gia mang nhóm máu O, nhưng lão gia đã lớn tuổi như vậy rồi, lại...”
Không đợi Hoắc Nghiêm nói xong, Long Tư Hạo đã trầm giọng nói: “Tôi nhóm máu O.”
Dứt lời, anh liếc nhìn Lê Hiểu Mạn, giọng nói trầm thấp ôn nhu nói: “Em chờ anh ở đây.”
Lê Hiểu Mạn nhìn về phía anh, cau mày hỏi: “Anh chuẩn bị đi chuyền máu cho Hoắc Vân Hy?”
Long Tư Hạo nâng mi mắt lên, nhu hòa liếc nhìn cô, môi mỏng nhẹ mân: “Làm sao? Em không hy vọng anh đi chuyền máu cho cậu ta?”
Lê Hiểu Mạn nhìn anh thật sâu, đôi môi phấn hồng nhẹ mân: “Không phải! Em chỉ hơi bất ngờ.”
Lời này của cô khiến Long Tư Hạo cau mày lại, anh thâm trầm liếc nhìn cô, trong lòng trầm thống như bị kim châm vậy: “Hiểu Hiểu, ở trong lòng em, anh là người máu lạnh như vậy sao?”
Thấy Long Tư Hạo nhíu chặt mày lại, sắc mặt trầm xuống, đôi mắt ẩn giấu nỗi đau, Lê Hiểu Mạn mới phản ứng được, lời của cô đã làm tổn thương trái tim của Long Tư Hạo.
Cô không cho rằng anh là người máu lạnh, chẳng qua là nghe thấy anh nói chuyền máu cho Hoắc Vân Hy, cô rất kinh ngạc mà thôi, chỉ là kinh ngạc, sao hôm nay anh lại nhạy cảm như vậy?
Cô nhìn thẳng vào anh, hơi cau mày lại: “Em...”
Cô vừa muốn lên tiếng, Long Tư Hạo đã không đợi cô nói xong, liền cất bước đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
“Thiếu phu nhân, làm phiền cô chăm sóc lão gia.” Lão quản gia Hoắc Nghiêm nói với Lê Hiểu Mạn, rồi cùng rời khỏi phòng bệnh với bác sĩ y tá vừa mới tiến vào cùng ông.
Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo không đợi cô nói xong mà đã rời đi, cô nhíu chặt mày lại, đừng nói bởi vì lời nói đó mà anh tức giận đó chứ.
Cô cầm lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Long Tư Hạo.
Nội dung tin nhắn là giải thích với anh, cô không cảm thấy anh máu lạnh.
Cô vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình, thấy tin nhắn đã gửi đi lâu rồi, mà Long Tư Hạo vẫn không trả lời lại, cô hơi mất mát cất điện thoại di động đi, sau đó đứng dậy đẩy cửa tiến vào trong phòng.
Hoắc Nghiệp Hoằng vẫn chưa tỉnh lại, cô đi lên trước ngồi ở trên ghế bên cạnh giường bệnh của ông.
Trải qua một ngày một đêm cấp cứu, đến sau khi trời sáng, Hoắc Vân Hy được chuyển từ phòng cấp cứu vào phòng chăm sóc đặc biệt, anh ta vẫn chưa vượt qua khỏi giai đoạn nguy hiểm như cũ.
Tối hôm qua, Lê Hiểu Mạn vẫn luôn tập trung trông nom Hoắc Nghiệp Hoằng, trời đã sắp sáng, mà Long Tư Hạo vẫn không trả lời tin nhắn của cô và trở lại, co hơi mệt rã rời, liền nằm ngủ xuống một lúc.
Chờ cô tỉnh lại, thấy Hoắc Nghiệp Hoằng đã tỉnh, đang giùng giằng muốn đứng lên.
/1063
|