Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lê Hiểu Mạn nhìn anh, gật đầu một cái: “Ừ!”
Long Tư Hạo cúi đầu hôn lên đôi môi kiều diễm ướt át của cô, đứng lên tỏ ý Lăng Hàn Dạ đi ra ngoài cùng anh.
Lâm Mạch Mạch thấy Lăng Hàn Dạ cùng Long Tư Hạo đi ra ngoài, mới lê tới bên cạnh Lê Hiểu Mạn, hai mắt không ngừng hâm mộ nhìn cô: “Mạn Mạn, nam thần tốt với cậu không gì sánh bằng nha, mình sắp hâm mộ cậu muốn chết.”
Lê Hiểu Mạn nhàn nhạt cười, nhướng mày nhìn cô ta: “Lăng Hàn Dạ không tốt với cậu sao?”
Trong mắt Lâm Mạch Mạch thoáng qua vẻ mất mác, nhưng rất nhanh biến mất.
“Mạn Mạn, nghe nói Hoắc cặn bã xảy ra tai nạn giao thông, đây là thật?”
“Ừ!” Lê Hiểu Mạn nhìn Lâm Mạch Mạch gật đầu, mi tâm nhíu lại.
Lâm Mạch Mạch thấy thế, trợn mắt nhìn cô nói: “Mạn Mạn, đừng nói với mình, Hoắc cặn bã gặp tai nạn, cô đang lo lắng cho anh ta nha. Trước kia anh ta đối xử với cậu như vậy, đây xem như là ông trời trừng phạt anh ta, cậu không thể lo lắng cho anh ta, anh ta không xứng, trên đời này, người tổn thương cậu sâu nhất chính là anh ta.”
Lê Hiểu Mạn nheo mắt: “Mạch Mạch, không phải mình đang lo lắng cho anh ta, chẳng qua cảm thấy thật ra anh ta cũng rất đáng thương, thậm chí rất thảm thương, ông nội nói đúng, anh ta biến thành như hôm nay không thể thiếu công lao của anh ta, mình và anh ta đã hoàn toàn kết thúc, nếu như nói mình lo lắng cho anh ta, cũng chỉ vì khi tuổi thơ, bây giờ anh ta gặp tai nạn, bác sĩ nói có thể sẽ biến thành người thực vật, sau khi biết chuyện đó, oán hận của mình đối với anh ta từ từ biến mất, ở trong lòng mình, anh ta dần biến thành một người xa lạ, mình không thương anh ta, cũng không hận anh ta, anh ta hoàn toàn biến mất khỏi lòng mình.”
Lâm Mạch Mạch nghe cô nói, đưa tay vui vẻ vỗ vai cô: “Mạn Mạn, tốt lắm, phải cầm lên được thì cũng buông xuống được như vậy, yên nam thần thật tốt, đừng bỏ lỡ anh ấy, đúng rồi, hai người đã đính hôn, khi nào kết hôn?”
“Kết hôn?” Lê Hiểu Mạn nhớ tới vừa rồi Long Tư Hạo yên lặng, cô nhíu mày, ngước mắt nhìn cô ta: “Mạch Mạch, kết hôn không phải trò đùa.”
Lâm Mạch Mạch nhíu mày nhìn cô: “Cậu trả lời như vậy? Xem ra cậu vẫn chưa muốn kết hôn với nam thần phải không? Chờ hai người định ngày cưới, nhất định phải nói cho mình.”
Lê Hiểu Mạn cười nhìn cô ta: “Dĩ nhiên, nếu như mình kết hôn, người đầu tiên mình thông báo chính là cậu.”
“Ừ! Vậy còn được.”
“Cái gì còn được?” Thanh âm Lăng Hàn Dạ vang lên, Lâm Mạch Mạch ngước mắt nhìn anh ta: “Phụ nữ nói chuyện, đàn ông bớt chen miệng vào, đi ra ngoài!”
Lăng Hàn Dạ không đi ra, ngồi xuống bên cạnh Lâm Mạch Mạch, hai tay khoanh trước ngực, nhìn hai người: “Hai người cứ trò chuyện tiếp, xem như tôi không tồn tại.”
Lâm Mạch Mạch thấy Lăng Hàn Dạ ngồi ngay ngắn trên sofa, không có ý muốn rời đi, cô ta trợn mắt nhìn anh ta, cũng không để ý nữa, ném anh ta sang một bên, trò chuyện với Lê Hiểu Mạn.
…
Đồn cảnh sát, phòng làm việc Cục trưởng thành phố.
Cục trưởng Ngô ngồi ở vị trí của mình, đôi mắt nghi ngờ đánh giá người đàn ông ngồi trên sofa trong phòng làm việc ông ta.
Người đàn ông mặc âu phục mặc âu phục màu xám tro, phong thái bất phàm, dung mạo tuấn mỹ, không giống như Long Tư Hạo, mày kiếm như mực, ánh mắt sâu thẳm tối đen, khiến người ta không nhìn ra ưu tư, con mắt hồ đào mị hoặc mê người, tựa như có thể hút lấy hồn phách người khác, cánh mũi cao ngất, nhìn rất trẻ tuổi, quanh thân tản ra hơi thở đàn ông thành thục có thể khiến phụ nữ khắp thiên hạ mê mệt.
Hơi thở mạnh mẽ, khí chất cao quý nho nhã.
“Nhìn đủ chưa? Tôi không có hứng thú với đàn ông.” Người đàn ông nhíu mày, mắt bồ đào lãnh đạm liếc Cục trưởng Ngô, thanh âm thuần hậu êm tai, tựa như rượu ngon động lòng người, nhưng xen lẫn tia lạnh lẽo dọa người.
Cục trưởng Ngô không khỏi run rẩy, phát hiện người đàn ông trước mặt ông ta giống như Long Tư Hạo, trên người đều mang khí thế khiến người ta không rét mà run.
Ông u ám hơn Long Tư Hạo, Long Tư Hạo trầm lặng hơn ông, hai người dường như không phân cao thấp.
Ông ta không khỏi nghi ngờ hai người có phải là hai anh em không. Trừ dung mạo không giống nhau ra, khí chất tương tự nhau.
Thân phận bối cảnh của Long Tư Hạo đã quá lớn mạnh, bối cảnh của ông cũng không đơn giản, ông có thể để cho Thị trưởng đích thân gọi ông ta thả Lý Tuyết Hà.
Thị trưởng thành phố vừa gọi nói ông ta thả người ra, đã có người tới đồn cảnh sát tự thú.
Lê Hiểu Mạn nhìn anh, gật đầu một cái: “Ừ!”
Long Tư Hạo cúi đầu hôn lên đôi môi kiều diễm ướt át của cô, đứng lên tỏ ý Lăng Hàn Dạ đi ra ngoài cùng anh.
Lâm Mạch Mạch thấy Lăng Hàn Dạ cùng Long Tư Hạo đi ra ngoài, mới lê tới bên cạnh Lê Hiểu Mạn, hai mắt không ngừng hâm mộ nhìn cô: “Mạn Mạn, nam thần tốt với cậu không gì sánh bằng nha, mình sắp hâm mộ cậu muốn chết.”
Lê Hiểu Mạn nhàn nhạt cười, nhướng mày nhìn cô ta: “Lăng Hàn Dạ không tốt với cậu sao?”
Trong mắt Lâm Mạch Mạch thoáng qua vẻ mất mác, nhưng rất nhanh biến mất.
“Mạn Mạn, nghe nói Hoắc cặn bã xảy ra tai nạn giao thông, đây là thật?”
“Ừ!” Lê Hiểu Mạn nhìn Lâm Mạch Mạch gật đầu, mi tâm nhíu lại.
Lâm Mạch Mạch thấy thế, trợn mắt nhìn cô nói: “Mạn Mạn, đừng nói với mình, Hoắc cặn bã gặp tai nạn, cô đang lo lắng cho anh ta nha. Trước kia anh ta đối xử với cậu như vậy, đây xem như là ông trời trừng phạt anh ta, cậu không thể lo lắng cho anh ta, anh ta không xứng, trên đời này, người tổn thương cậu sâu nhất chính là anh ta.”
Lê Hiểu Mạn nheo mắt: “Mạch Mạch, không phải mình đang lo lắng cho anh ta, chẳng qua cảm thấy thật ra anh ta cũng rất đáng thương, thậm chí rất thảm thương, ông nội nói đúng, anh ta biến thành như hôm nay không thể thiếu công lao của anh ta, mình và anh ta đã hoàn toàn kết thúc, nếu như nói mình lo lắng cho anh ta, cũng chỉ vì khi tuổi thơ, bây giờ anh ta gặp tai nạn, bác sĩ nói có thể sẽ biến thành người thực vật, sau khi biết chuyện đó, oán hận của mình đối với anh ta từ từ biến mất, ở trong lòng mình, anh ta dần biến thành một người xa lạ, mình không thương anh ta, cũng không hận anh ta, anh ta hoàn toàn biến mất khỏi lòng mình.”
Lâm Mạch Mạch nghe cô nói, đưa tay vui vẻ vỗ vai cô: “Mạn Mạn, tốt lắm, phải cầm lên được thì cũng buông xuống được như vậy, yên nam thần thật tốt, đừng bỏ lỡ anh ấy, đúng rồi, hai người đã đính hôn, khi nào kết hôn?”
“Kết hôn?” Lê Hiểu Mạn nhớ tới vừa rồi Long Tư Hạo yên lặng, cô nhíu mày, ngước mắt nhìn cô ta: “Mạch Mạch, kết hôn không phải trò đùa.”
Lâm Mạch Mạch nhíu mày nhìn cô: “Cậu trả lời như vậy? Xem ra cậu vẫn chưa muốn kết hôn với nam thần phải không? Chờ hai người định ngày cưới, nhất định phải nói cho mình.”
Lê Hiểu Mạn cười nhìn cô ta: “Dĩ nhiên, nếu như mình kết hôn, người đầu tiên mình thông báo chính là cậu.”
“Ừ! Vậy còn được.”
“Cái gì còn được?” Thanh âm Lăng Hàn Dạ vang lên, Lâm Mạch Mạch ngước mắt nhìn anh ta: “Phụ nữ nói chuyện, đàn ông bớt chen miệng vào, đi ra ngoài!”
Lăng Hàn Dạ không đi ra, ngồi xuống bên cạnh Lâm Mạch Mạch, hai tay khoanh trước ngực, nhìn hai người: “Hai người cứ trò chuyện tiếp, xem như tôi không tồn tại.”
Lâm Mạch Mạch thấy Lăng Hàn Dạ ngồi ngay ngắn trên sofa, không có ý muốn rời đi, cô ta trợn mắt nhìn anh ta, cũng không để ý nữa, ném anh ta sang một bên, trò chuyện với Lê Hiểu Mạn.
…
Đồn cảnh sát, phòng làm việc Cục trưởng thành phố.
Cục trưởng Ngô ngồi ở vị trí của mình, đôi mắt nghi ngờ đánh giá người đàn ông ngồi trên sofa trong phòng làm việc ông ta.
Người đàn ông mặc âu phục mặc âu phục màu xám tro, phong thái bất phàm, dung mạo tuấn mỹ, không giống như Long Tư Hạo, mày kiếm như mực, ánh mắt sâu thẳm tối đen, khiến người ta không nhìn ra ưu tư, con mắt hồ đào mị hoặc mê người, tựa như có thể hút lấy hồn phách người khác, cánh mũi cao ngất, nhìn rất trẻ tuổi, quanh thân tản ra hơi thở đàn ông thành thục có thể khiến phụ nữ khắp thiên hạ mê mệt.
Hơi thở mạnh mẽ, khí chất cao quý nho nhã.
“Nhìn đủ chưa? Tôi không có hứng thú với đàn ông.” Người đàn ông nhíu mày, mắt bồ đào lãnh đạm liếc Cục trưởng Ngô, thanh âm thuần hậu êm tai, tựa như rượu ngon động lòng người, nhưng xen lẫn tia lạnh lẽo dọa người.
Cục trưởng Ngô không khỏi run rẩy, phát hiện người đàn ông trước mặt ông ta giống như Long Tư Hạo, trên người đều mang khí thế khiến người ta không rét mà run.
Ông u ám hơn Long Tư Hạo, Long Tư Hạo trầm lặng hơn ông, hai người dường như không phân cao thấp.
Ông ta không khỏi nghi ngờ hai người có phải là hai anh em không. Trừ dung mạo không giống nhau ra, khí chất tương tự nhau.
Thân phận bối cảnh của Long Tư Hạo đã quá lớn mạnh, bối cảnh của ông cũng không đơn giản, ông có thể để cho Thị trưởng đích thân gọi ông ta thả Lý Tuyết Hà.
Thị trưởng thành phố vừa gọi nói ông ta thả người ra, đã có người tới đồn cảnh sát tự thú.
/1063
|