Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trực giác nói cho anh, người đàn ông trước mặt không phải là nhân vật đơn giản, ánh mắt ông cho anh cảm giác vô cùng âm trầm u ám.
“Long Quân Triệt…” Người đàn ông vẫn nở nụ cười âm trầm, chậm rãi phun ra ba chữ.
Người đàn ông tuấn mỹ tên là Long Quân Triệt,một nhân vật cực kỳ không đơn giản.
Lý Tuyết Hà ngồi bên cạnh thấy ông lại nói tên mình cho Long Tư Hạo, bà đưa tay kéo ông: “Triệt… Anh…”
“Anh họ Long?” Mắt Long Tư Hạo sắc bén nhìn ông, luôn cảm thấy giữa anh và ông tựa như có liên hệ gì.
Long Quân Triệt nắm tay Lý Tuyết Hà chơi ngay trước mặt Long Tư Hạo, nụ cười âm trầm tùy ý: “Đúng! Tôi họ Long, hơn nữa, còn có thể là trưởng bối của cậu, tôi có thể nói cho cậu, quan hệ chúng ta rất không bình thường, còn quan hệ thế nào, vậy phải xem cậu có bản lĩnh tra rõ hay không, nếu đã gặp mặt, có một việc tôi không ngại nói cho cậu, Hiểu Hiểu của cậu bị đổ tội giết người, tất cả đều là một tay tôi bày tính…”
Long Tư Hạo nghe Long Quân Triệt tự nhận là ông sắp đặt hãm hại Lê Hiểu Mạn, anh sững sờ, suýt chút nữa không kiên nhẫn mà xuống xe.
Chỉ có anh kêu Lê Hiểu Mạn là “Hiểu Hiểu”, mà Long Quân Triệt có thể biết, nói rõ ông đối với anh rõ như lòng bàn tay.
Ông dám thẳng thắn nói cho anh là ông bày kế như vậy, ông nhất định nắm chắc anh tạm thời không thể giết ông.
Anh tận lực đè nén xúc động muốn giết Long Quân Triệt, ánh mắt lạnh thấu xương, sắc bén nhìn Long Quân Triệt: “Anh làm những chuyện này có mục đích gì? Cho tôi biết tay?”
Long Quân Triệt khoác tay lên vai Lý Tuyết Hà, bàn tay nhẹ nhàng vuốt đầu vai bà, câu môi nói: “Đúng vậy, tôi muốn cho cậu biết tay, hơn nữa, cố ý chừa cho Hiểu Hiểu của cậu một con đường sống, nếu như không phải tôi làm lại dấu vân tay cô ấy không nguyên vẹn, cậu còn có thể tùy tiện tìm được sơ hở giúp cô ấy thoát khỏi tình nghi giết người sao? Lần này chẳng qua cho cậu biết tay nho nhỏ, lần sau, tôi sẽ không cho cậu có cơ hội cứu cô ấy nữa.”
Mắt Long Tư Hạo trầm xuống, thoáng qua tia ác tâm, môi mỏng mím chặt, thanh âm rét lạnh: “Tôi sẽ không cho anh có cơ hội này.”
“Ha ha…” Long Quân Triệt câu môi cười, thanh âm rùng mình: “Long Quân Triệt tôi thích kẻ địch khiêu chiến cường đại nhất, trên đời này, có tư cách trở thành kẻ địch của tôi nhất cũng chỉ có Long thiếu cậu, bảo vệ tốt Hiểu Hiểu của cậu, nếu lần sau cô ấy mang tội dang giết người nữa, không dễ dàng thoát như lần này.”
Dứt lời, ông chạy xe đi, hướng đến bệnh viện.
Long Tư Hạo nắm chặt tay lái, không đuổi theo Long Quân Triệt.
Lạc Thụy thấy Long Quân Triệt rời đi, đi tới bên xe Long Tư Hạo, mở cửa xe, ngồi ghế cạnh tài xế.
“Tổng giám đốc, Long Quân Triệt đó là ai? Tôi chưa từng gặp người nào lớn lối như anh ta, hãm hại Lê tiểu thư, anh ta còn dám nói cho Tổng giám đốc, đầu anh ta nhất định bị lừa đá.”
Long Tư Hạo trầm mặt, môi mỏng mím chặt, khí thế khiếp người: “Anh ta cố ý muốn cho tôi biết sự tồn tại của anh ta, muốn tôi sợ anh ta, đề phòng anh ta, muốn tôi vì sự tồn tại của anh mà thời thời khắc khắc lo lắng an toàn của Hiểu Hiểu…”
Nói tới đây, ánh mắt anh tàn ác, quanh thân tản ra hơi thở âm lệ, môi mỏng mím thật chặt, thanh âm lạnh như băng: “Anh ta muốn tôi tự làm rối mình, vậy thì anh ta tính lầm rồi, tôi sẽ làm cho anh ta trả giá thật lớn vì hãm hại Hiểu Hiểu.”
“Vẫn là Tổng giám đốc nhìn thấu đáo, Tổng giám đốc định làm gì?” Lạc Thụy nhìn Long Tư Hạo, sắc mặt ngưng trọng.
Trực giác của anh ta, Long Quân Triệt này còn khó đối phó hơn Doris nhiều.
Long Tư Hạo nhếch môi: “Làm cho binh đoàn MX biến mất khỏi thế giới này.”
Lạc Thụy nghi ngờ nhìn Long Tư Hạo: “Chuyện làm cho binh đoàn MX biến mất có liên quan gì tới Long Quân Triệt kia? Chẳng lẽ Tổng giám đốc hoài nghi anh ta chính là thủ lĩnh binh đoàn MX?”
Ánh mắt Long Tư Hạo thâm thúy khiến người ta suy nghĩ không ra, nhàn nhạt khạc ra hai chữ: “Xuống xe.”
“Hả…” Lạc Thụy ngây người, nhìn Long Tư Hạo một lát, liền cau mày xuống xe, đóng cửa xe xong, xuyên qua cửa kính nhìn Long Tư Hạo trong xe nói: “Tổng giám đốc, tiết lộ một chút đi! Có phải anh nghi ngờ Long Quân Triệt đó là thủ lĩnh binh đoàn MX không? Tổng giám đốc, anh nói xem, hai người đều họ Long, hai người có phải là anh em hay không? Anh ta trẻ tuổi như vậy, sao có thể ở cùng một chỗ với Lý Tuyết Hà? Chẳng lẽ anh ta có tâm tình yêu mẹ? Có sở thích đặc biệt, thích bà lão? Thật sự nhìn không ra nha, em trai anh và mẹ của em trai cùng cha khác mẹ với anh lại vụng trộm? Không trách Hoắc Vân Hy cũng đi vụng trộm, thì ra đây là di truyền, anh nói nếu chuyện này bị truyền thông tiết lộ, Lý Tuyết Hà còn có mặt mũi sống tiếp ở thành phố K không?”
Trực giác nói cho anh, người đàn ông trước mặt không phải là nhân vật đơn giản, ánh mắt ông cho anh cảm giác vô cùng âm trầm u ám.
“Long Quân Triệt…” Người đàn ông vẫn nở nụ cười âm trầm, chậm rãi phun ra ba chữ.
Người đàn ông tuấn mỹ tên là Long Quân Triệt,một nhân vật cực kỳ không đơn giản.
Lý Tuyết Hà ngồi bên cạnh thấy ông lại nói tên mình cho Long Tư Hạo, bà đưa tay kéo ông: “Triệt… Anh…”
“Anh họ Long?” Mắt Long Tư Hạo sắc bén nhìn ông, luôn cảm thấy giữa anh và ông tựa như có liên hệ gì.
Long Quân Triệt nắm tay Lý Tuyết Hà chơi ngay trước mặt Long Tư Hạo, nụ cười âm trầm tùy ý: “Đúng! Tôi họ Long, hơn nữa, còn có thể là trưởng bối của cậu, tôi có thể nói cho cậu, quan hệ chúng ta rất không bình thường, còn quan hệ thế nào, vậy phải xem cậu có bản lĩnh tra rõ hay không, nếu đã gặp mặt, có một việc tôi không ngại nói cho cậu, Hiểu Hiểu của cậu bị đổ tội giết người, tất cả đều là một tay tôi bày tính…”
Long Tư Hạo nghe Long Quân Triệt tự nhận là ông sắp đặt hãm hại Lê Hiểu Mạn, anh sững sờ, suýt chút nữa không kiên nhẫn mà xuống xe.
Chỉ có anh kêu Lê Hiểu Mạn là “Hiểu Hiểu”, mà Long Quân Triệt có thể biết, nói rõ ông đối với anh rõ như lòng bàn tay.
Ông dám thẳng thắn nói cho anh là ông bày kế như vậy, ông nhất định nắm chắc anh tạm thời không thể giết ông.
Anh tận lực đè nén xúc động muốn giết Long Quân Triệt, ánh mắt lạnh thấu xương, sắc bén nhìn Long Quân Triệt: “Anh làm những chuyện này có mục đích gì? Cho tôi biết tay?”
Long Quân Triệt khoác tay lên vai Lý Tuyết Hà, bàn tay nhẹ nhàng vuốt đầu vai bà, câu môi nói: “Đúng vậy, tôi muốn cho cậu biết tay, hơn nữa, cố ý chừa cho Hiểu Hiểu của cậu một con đường sống, nếu như không phải tôi làm lại dấu vân tay cô ấy không nguyên vẹn, cậu còn có thể tùy tiện tìm được sơ hở giúp cô ấy thoát khỏi tình nghi giết người sao? Lần này chẳng qua cho cậu biết tay nho nhỏ, lần sau, tôi sẽ không cho cậu có cơ hội cứu cô ấy nữa.”
Mắt Long Tư Hạo trầm xuống, thoáng qua tia ác tâm, môi mỏng mím chặt, thanh âm rét lạnh: “Tôi sẽ không cho anh có cơ hội này.”
“Ha ha…” Long Quân Triệt câu môi cười, thanh âm rùng mình: “Long Quân Triệt tôi thích kẻ địch khiêu chiến cường đại nhất, trên đời này, có tư cách trở thành kẻ địch của tôi nhất cũng chỉ có Long thiếu cậu, bảo vệ tốt Hiểu Hiểu của cậu, nếu lần sau cô ấy mang tội dang giết người nữa, không dễ dàng thoát như lần này.”
Dứt lời, ông chạy xe đi, hướng đến bệnh viện.
Long Tư Hạo nắm chặt tay lái, không đuổi theo Long Quân Triệt.
Lạc Thụy thấy Long Quân Triệt rời đi, đi tới bên xe Long Tư Hạo, mở cửa xe, ngồi ghế cạnh tài xế.
“Tổng giám đốc, Long Quân Triệt đó là ai? Tôi chưa từng gặp người nào lớn lối như anh ta, hãm hại Lê tiểu thư, anh ta còn dám nói cho Tổng giám đốc, đầu anh ta nhất định bị lừa đá.”
Long Tư Hạo trầm mặt, môi mỏng mím chặt, khí thế khiếp người: “Anh ta cố ý muốn cho tôi biết sự tồn tại của anh ta, muốn tôi sợ anh ta, đề phòng anh ta, muốn tôi vì sự tồn tại của anh mà thời thời khắc khắc lo lắng an toàn của Hiểu Hiểu…”
Nói tới đây, ánh mắt anh tàn ác, quanh thân tản ra hơi thở âm lệ, môi mỏng mím thật chặt, thanh âm lạnh như băng: “Anh ta muốn tôi tự làm rối mình, vậy thì anh ta tính lầm rồi, tôi sẽ làm cho anh ta trả giá thật lớn vì hãm hại Hiểu Hiểu.”
“Vẫn là Tổng giám đốc nhìn thấu đáo, Tổng giám đốc định làm gì?” Lạc Thụy nhìn Long Tư Hạo, sắc mặt ngưng trọng.
Trực giác của anh ta, Long Quân Triệt này còn khó đối phó hơn Doris nhiều.
Long Tư Hạo nhếch môi: “Làm cho binh đoàn MX biến mất khỏi thế giới này.”
Lạc Thụy nghi ngờ nhìn Long Tư Hạo: “Chuyện làm cho binh đoàn MX biến mất có liên quan gì tới Long Quân Triệt kia? Chẳng lẽ Tổng giám đốc hoài nghi anh ta chính là thủ lĩnh binh đoàn MX?”
Ánh mắt Long Tư Hạo thâm thúy khiến người ta suy nghĩ không ra, nhàn nhạt khạc ra hai chữ: “Xuống xe.”
“Hả…” Lạc Thụy ngây người, nhìn Long Tư Hạo một lát, liền cau mày xuống xe, đóng cửa xe xong, xuyên qua cửa kính nhìn Long Tư Hạo trong xe nói: “Tổng giám đốc, tiết lộ một chút đi! Có phải anh nghi ngờ Long Quân Triệt đó là thủ lĩnh binh đoàn MX không? Tổng giám đốc, anh nói xem, hai người đều họ Long, hai người có phải là anh em hay không? Anh ta trẻ tuổi như vậy, sao có thể ở cùng một chỗ với Lý Tuyết Hà? Chẳng lẽ anh ta có tâm tình yêu mẹ? Có sở thích đặc biệt, thích bà lão? Thật sự nhìn không ra nha, em trai anh và mẹ của em trai cùng cha khác mẹ với anh lại vụng trộm? Không trách Hoắc Vân Hy cũng đi vụng trộm, thì ra đây là di truyền, anh nói nếu chuyện này bị truyền thông tiết lộ, Lý Tuyết Hà còn có mặt mũi sống tiếp ở thành phố K không?”
/1063
|