Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô ta và anh chung một chỗ mười năm, vì vậy cô ta vô cùng hiểu rõ anh, cho dù thực lực của anh có mạnh hơn nữa, nhưng thuốc mê mà cô ta vừa mới phun ra chính là loại thuốc mê đặc chế của gia tộc Knox bọn họ, có thể khiến người ta hôn mê trong nháy mắt.
Cho dù bản lĩnh của Long Tư Hạo có lớn cỡ nào, thì anh cũng không thể chống đỡ nổi, anh có thể kiên trì lâu như vậy, đã là cực hạn của anh rồi.
Đầu óc của Long Tư Hạo càng ngày càng nặng nề, kiên trì mãi mà anh cũng không thể chống cự nổi với thuốc mê, anh té xỉu ở bên cạnh Sophie.
Sau khi Sophie thấy anh té xỉu, cô ta cong môi cười nụ cười được như ý, cô ta móc bình xịt salbutamol từ trong túi ra hít hít hai lần.
Vì có thể thành công khiến trúng kế Long Tư Hạo, cô ta không tiếc lấy tĩnh mạng của của mình ra làm tiền đặt cuộc.
Sau khi hít salbutamol thì cô ta không còn thở dốc dồn dập nữa, hơi thở dần đều lại.
Mặc dù sắc mặt của cô ta vô cùng nhợt nhạt, nhưng trạng thái tinh thần đã tốt hơn hơn nhiều.
“Tư Hạo...” cô ta nhìn chằm chằm vào Long Tư Hạo đang té xỉu trên đất, cô ta vươn tay ra lấy ngón tay miêu tả mi mắt của anh, đôi mắt nồng đậm thâm tình không lời nào kể siết.
Cô ta yêu anh, đã yêu từ rất lâu rồi.
Không biết đã bao nhiêu đêm, cô đều ôm anh ỏ trong mơ như vậy, vuốt ve anh, tựa sát vào trong ngực anh.
Nhưng sau khi tỉnh lại, trở lại với hiện thực, thì ngay cả cơ hôi đến gần anh cũng rất khó.
Ở trong lòng anh, vẫn luôn chỉ có hình bóng của một phụ nữ, vì người phụ nữ đõ, có thể nói là anh đã thủ thân như ngọc, cho tới bây giờ vẫn luôn không để cho những phụ nữ khác gần anh.
Cô vẫn cho rằng người phụ nữ trong lòng anh kia đã chết, cô ta cho rằng cô ta có thể tranh được với người chết, nhưng anh lại nói cho cô ta, Lê Hiểu Mạn chính là người phụ nữ anh vẫn luôn yêu thương kia.
Cô ta không phục, cô ta tự nhận là cô ta không thua gì Lê Hiểu Mạn, dựa vào cái gì mà cô ấy có thể được anh yêu, mà Sophie cô ta lại không thể.
Long Tư Hạo phải thuộc về Sophie cô ta, vô luận dùng phương pháp gì, cô ta nhất định phải đoạt được anh vào tay.
Cô đã điều tra Lê Hiểu Mạn, cô từng có một đoạn hôn nhân không hạnh phúc, điều tối kỵ của người phụ nữ đã từng thất bại trong tình yêu chính là bị tổn thương giống như trước.
Cho nên cô ta phải chia rẽ bọn họ, vô cùng đơn giản, chỉ cần để cô ta nếm mùi bị phản bội lần nữa là được.
Cô ta tin rằng, nếu Lê Hiểu Mạn biết cô ta và Long Tư Hạo phát sinh cái gì đó, thì Lê Hiểu Mạn nhất định sẽ không tin tưởng Long Tư Hạo nữa, nhất định sẽ rời khỏi anh.
Người phụ nữ đã từng bị tổn thương sẽ có lòng nghi ngờ rất lớn, nhất là người phụ nữ đã từng bị phản bội lại càng ghét bị phản bội hơn.
Cô ta muốn để Lê Hiểu Mạn nếm mùi vị bị phản bội thêm lần nữa.
Cô ta lại rũ mắt xuống, cô ta dịu dàng nhìn Long Tư Hạo, giọng nói kiều nhu: “Tư Hạo, anh đừng trách em, bởi vì em quá yêu anh, nên mới có thể ra hạ sách nầy.”
Dứt lời, cô ta cúi đầu xuống, hôn lên môi của Long Tư Hạo, rồi cởi cúc áo trên âu phục và áo sơ mi của anh.
Sau đó cô ta còn lấy điện thoại di động ra, mở chức năng quay phim, cô ta âm hiểm cười, trong đôi mắt nâu thoáng qua tia âm độc...
Hôm sau
Ngày hôm qua Lê Hiểu Mạn bị Lôi Dương cưỡng ép mang đi, lúc này cô đã không còn ở thành phố K.
Ngày hôm qua, sau khi cô bị Lôi Dương mang tới biệt thự Lôi gia, anh ta cứng rắn kéo cô lên một chiếc máy bay trực thăng, rồi đưa cô đến một hòn đảo cá thưa thớt dân cư.
Lôi Dương ném cô lại hòn đảo hoang vắng hoàn toàn xa lạ này, rồi anh ta trở về.
Mà điện thoại di động của cô cũng bị Lôi Dương cầm đi, cô không có điện thoại di động, không có cách nào liên lạc với mọi người. Hơn nữa, cho dù cô có điện thoại di động trong tay, thì ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, cũng không có tín hiệu.
Người nơi này đều dựa vào đánh bắt cá mà sinh sống, so với thành phố K phồn hoa, nơi này hết sức lạc hậu, công nghệ hiện đại vẫn chưa được đưa tới đây.
Mà chỗ cô đang đứng lúc này chỉ là một làng chài nhỏ trên đảo, cô đứng một mình cô đơn ở bờ biển, cách đó không xa, có mấy cái chòi gỗ đơn sơ gần biển, có ống khói đã tỏa đầy khói trên nóc nhà, có mấy người phụ nữ đang ngồi ở ngoài nhà nhặt cá, da của anh cũng đều ngăm đen, hẳn là do phơi nắng hết năm này đến năm khác tạo thành.
Bên bờ biển, có mấy đứa trẻ đang chơi đùa cười vui vẻ, thấy một mình cô đứng ở bên bờ biển, năm sáu đứa trẻ đi lên trước, quan sát khắp người cô, một bé trai lớn tuổi hơn mấy đứa trong nhóm hỏi: “Cô từ đâu đến?”
Cô ta và anh chung một chỗ mười năm, vì vậy cô ta vô cùng hiểu rõ anh, cho dù thực lực của anh có mạnh hơn nữa, nhưng thuốc mê mà cô ta vừa mới phun ra chính là loại thuốc mê đặc chế của gia tộc Knox bọn họ, có thể khiến người ta hôn mê trong nháy mắt.
Cho dù bản lĩnh của Long Tư Hạo có lớn cỡ nào, thì anh cũng không thể chống đỡ nổi, anh có thể kiên trì lâu như vậy, đã là cực hạn của anh rồi.
Đầu óc của Long Tư Hạo càng ngày càng nặng nề, kiên trì mãi mà anh cũng không thể chống cự nổi với thuốc mê, anh té xỉu ở bên cạnh Sophie.
Sau khi Sophie thấy anh té xỉu, cô ta cong môi cười nụ cười được như ý, cô ta móc bình xịt salbutamol từ trong túi ra hít hít hai lần.
Vì có thể thành công khiến trúng kế Long Tư Hạo, cô ta không tiếc lấy tĩnh mạng của của mình ra làm tiền đặt cuộc.
Sau khi hít salbutamol thì cô ta không còn thở dốc dồn dập nữa, hơi thở dần đều lại.
Mặc dù sắc mặt của cô ta vô cùng nhợt nhạt, nhưng trạng thái tinh thần đã tốt hơn hơn nhiều.
“Tư Hạo...” cô ta nhìn chằm chằm vào Long Tư Hạo đang té xỉu trên đất, cô ta vươn tay ra lấy ngón tay miêu tả mi mắt của anh, đôi mắt nồng đậm thâm tình không lời nào kể siết.
Cô ta yêu anh, đã yêu từ rất lâu rồi.
Không biết đã bao nhiêu đêm, cô đều ôm anh ỏ trong mơ như vậy, vuốt ve anh, tựa sát vào trong ngực anh.
Nhưng sau khi tỉnh lại, trở lại với hiện thực, thì ngay cả cơ hôi đến gần anh cũng rất khó.
Ở trong lòng anh, vẫn luôn chỉ có hình bóng của một phụ nữ, vì người phụ nữ đõ, có thể nói là anh đã thủ thân như ngọc, cho tới bây giờ vẫn luôn không để cho những phụ nữ khác gần anh.
Cô vẫn cho rằng người phụ nữ trong lòng anh kia đã chết, cô ta cho rằng cô ta có thể tranh được với người chết, nhưng anh lại nói cho cô ta, Lê Hiểu Mạn chính là người phụ nữ anh vẫn luôn yêu thương kia.
Cô ta không phục, cô ta tự nhận là cô ta không thua gì Lê Hiểu Mạn, dựa vào cái gì mà cô ấy có thể được anh yêu, mà Sophie cô ta lại không thể.
Long Tư Hạo phải thuộc về Sophie cô ta, vô luận dùng phương pháp gì, cô ta nhất định phải đoạt được anh vào tay.
Cô đã điều tra Lê Hiểu Mạn, cô từng có một đoạn hôn nhân không hạnh phúc, điều tối kỵ của người phụ nữ đã từng thất bại trong tình yêu chính là bị tổn thương giống như trước.
Cho nên cô ta phải chia rẽ bọn họ, vô cùng đơn giản, chỉ cần để cô ta nếm mùi bị phản bội lần nữa là được.
Cô ta tin rằng, nếu Lê Hiểu Mạn biết cô ta và Long Tư Hạo phát sinh cái gì đó, thì Lê Hiểu Mạn nhất định sẽ không tin tưởng Long Tư Hạo nữa, nhất định sẽ rời khỏi anh.
Người phụ nữ đã từng bị tổn thương sẽ có lòng nghi ngờ rất lớn, nhất là người phụ nữ đã từng bị phản bội lại càng ghét bị phản bội hơn.
Cô ta muốn để Lê Hiểu Mạn nếm mùi vị bị phản bội thêm lần nữa.
Cô ta lại rũ mắt xuống, cô ta dịu dàng nhìn Long Tư Hạo, giọng nói kiều nhu: “Tư Hạo, anh đừng trách em, bởi vì em quá yêu anh, nên mới có thể ra hạ sách nầy.”
Dứt lời, cô ta cúi đầu xuống, hôn lên môi của Long Tư Hạo, rồi cởi cúc áo trên âu phục và áo sơ mi của anh.
Sau đó cô ta còn lấy điện thoại di động ra, mở chức năng quay phim, cô ta âm hiểm cười, trong đôi mắt nâu thoáng qua tia âm độc...
Hôm sau
Ngày hôm qua Lê Hiểu Mạn bị Lôi Dương cưỡng ép mang đi, lúc này cô đã không còn ở thành phố K.
Ngày hôm qua, sau khi cô bị Lôi Dương mang tới biệt thự Lôi gia, anh ta cứng rắn kéo cô lên một chiếc máy bay trực thăng, rồi đưa cô đến một hòn đảo cá thưa thớt dân cư.
Lôi Dương ném cô lại hòn đảo hoang vắng hoàn toàn xa lạ này, rồi anh ta trở về.
Mà điện thoại di động của cô cũng bị Lôi Dương cầm đi, cô không có điện thoại di động, không có cách nào liên lạc với mọi người. Hơn nữa, cho dù cô có điện thoại di động trong tay, thì ở cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này, cũng không có tín hiệu.
Người nơi này đều dựa vào đánh bắt cá mà sinh sống, so với thành phố K phồn hoa, nơi này hết sức lạc hậu, công nghệ hiện đại vẫn chưa được đưa tới đây.
Mà chỗ cô đang đứng lúc này chỉ là một làng chài nhỏ trên đảo, cô đứng một mình cô đơn ở bờ biển, cách đó không xa, có mấy cái chòi gỗ đơn sơ gần biển, có ống khói đã tỏa đầy khói trên nóc nhà, có mấy người phụ nữ đang ngồi ở ngoài nhà nhặt cá, da của anh cũng đều ngăm đen, hẳn là do phơi nắng hết năm này đến năm khác tạo thành.
Bên bờ biển, có mấy đứa trẻ đang chơi đùa cười vui vẻ, thấy một mình cô đứng ở bên bờ biển, năm sáu đứa trẻ đi lên trước, quan sát khắp người cô, một bé trai lớn tuổi hơn mấy đứa trong nhóm hỏi: “Cô từ đâu đến?”
/1063
|