Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bát canh bị hất đổ hết trên tay cô ta và quầnaáo, cô ta bị bỏng nhảy cẫng lên, không ngừng thổi tay, hai mắt không dám tin nhìn anh ta, ủy khuất bi thương rơi nước mắt nức nở nói: “Vân Hy, anh… sao anh có thể đối với em như vạy? Em vì tốt cho anh mà thôi, anh vậy mà… anh quá đáng rồi đấy, anh thay đổi rồi, không biết nói lý nữa, càng không giống Hoắc Vân Hy mà em biết, sao anh có thể hất canh trong tay em? Anh thật sự không yêu em chút nào sao? huhu, Vân Hy… anh không cần đối với em như vậy có được không?”
Hoắc Vân Hy ngước mắt nhìn Hạ Lâm khóc như mưa, trong mắt không hề có tình cảm, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, lạnh lùng nói: “Đó là tự cô tìm lấy, nếu cô không biết xấu hổ thì chuyện quá phận hơn tôi đều làm được, tôi nói lần nữa, biến, tôi không biết gặp lại cô, nhìn cô thêm một cái tôi liền thêm chán ghét, đừng có nhắc hai chữ trẻ con trước mặt tôi, nó càng làm cho tôi thêm chán ghét cô, cút…”
“Anh…” Hạ Lâm cắn môi, khóc lóc nhìn Hoắc Vân Hy, thấy sác mặt anh ta lạnh lùng, tuyệt tình, cô ta đẫm lệ nhưng sắc mặt hiện lên sự âm ngoan: “Vân Hy, anh đối với em như vậy là vì con tiện nhân Lê Hiểu Mạn đúng không? Em sẽ khiến cho anh hối hận.”
Dứt lời cô ta khóc chạy khỏi phòng bệnh.
Hoắc Vân Hy thấy cô ta đã rời đi, sắc mặt âm trầm nhìn thímLâm, lạnh lùng: “Sau này không được để cho tiện nữ không biết xấu hổ kia vào phòng bệnh của tôi.”
“Thiếu gia, cô ấy…”
Thím Lâm chần chờ, ánh mắt Hoắc Vân Hy lạnh lùng nhìn bà ta giận dữ hét lên: “Thế nào hả? Bà điếc tai hay tôi nói bà không hiểu?”
Thím Lâm bị Hoắc Vân Hy mắng, bị dọa mắt trắng bệch, nhìn Hoắc Vân Hy gật đầu như giã tỏi, e ngại nói: “Tôi… tôi biết rõ rồi.”
Lòng bàn tay bà ta vã hết mồ hôi, trong mắt có sự hoảng sợ, thiếu gia nhà bà từ khi tỉnh lại đa thay đổi, trở nên thích giận dữ hơn trước, hơn nữa làm cho người ta có cảm giác tối tăm.
Bà ta ở Hoắc gia làm giúp việc lâu như vậy rồi, tuy thường ngày anh ta lạnh lùng nhưng cũng xem như tôn kính bà, chưa bao giờ hét lên với bà, hiện tại…
Haiz.
Bà ngầm thở dài, thiếu gia nhà bà sao có thể biến thành như vậy chứ?
Hoắc Vân Hy thấy bà cúi đầu than thở thì lạnh lùng quát: “Đi ra ngoài.”
“Vâng.” Thím Lâm giật mình, sắc mặt trắng bệch gật đầu sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Lúc bà ấy rời đi thì Hoắc Vân Hy liền dựa lưng vào tường, híp mắt, Mạn Mạn, vì sao hôm nay không tới thăm anh? Là Long Tư Hạo không cho em tới sao?
Ánh mắt anh ta hung ác, anh ta sẽ không bỏ qua cho Long Tư Hạo.
Lê Hiểu Mạn là vợ anh ta, anh ta nhất định sẽ đoạt trở về.
Hạ Lâm bị Hoắc Vân Hy làm cho tức giận rời khỏi phòng bệnh liền gọi điện thoại cho Lôi Dương, sau đó hai người hẹn gặp mặt ở khách sạn Đế hoa quốc tế.
Lôi Dương đặt phòng, Hạ Lâm tới nơi liền trực tiếp đến phòng tổng thống Lôi Dương đã đặt.
Đi vào phòng, cô ta ngồi uống rượu còn Lôi Dương thì hút thuốc trên ghế sofa.
Thấy Hạ Lâm có thai mà còn uống nhiều, Lôi Dương dập tắt đầu thuốc đứng lên cầm ly cao cổ trong tay cô ta, ngửa đầu uống cạn cái ly cô ta đang uống dở.
Hạ Lâm uống đến mặt đỏ bừng, híp mắt nhìn Lôi Dương, vươn tay về phía anh ta đầy không vui nói: “Đưa cái ly cho tôi, nhanh lên.”
Lôi Dương đặt cái ly lên bàn, tay kia đỡ Hạ Lâm, tức giận nhìn cô ta: “Lâm Lâm, đừng quên em còn có thai, em không thể uống nũa, chẳng lẽ em không muốn đứa trẻ của em và Hoắc Vân Hy à?”
Vốn anh ta và Hoắc Vân Hy là bạn tốt, nhưng lần trước Hoắc Vân Hy vì Lê Hiểu Mạn mà đến nhà tìm anh ta phát sinh xung đột, tình an hem giữa anh ta và Hoắc Vân Hy xuất hiện vết rách.
Anh ta vẫn vì chuyện Hoắc Vân Hy vì Lê Hiểu Mạn mà ra tay với anh ta mà canh cánh trong lòng, vì thế anh ta biết Hoắc Vân Hy xảy ra tai nạn xe cô vẫn không đến thăm là vì thế.
“Con sao?” Hạ Lâm híp mắt nhìn Lôi Dương, đưa tay vỗ vỗ bụng mình, mang theo mấy phần men say nói: “Tôi lấy con ở đâu ra? Tôi… Lôi Dương, tôi nói thật cho anh biết, tôi căn bản không mang thai, vì đạt được Hoắc Vân Hy, tôi mới gạt anh ấy là tôi có thai nhưng mà…”
Nói đến đây Hạ Lâm rơi nước mắt, thương tâm nói: “Nhưng mà thế thì thế nào? Dù tôi có mang thai thì anh ấy vãn không cần tôi nữa, anh ấy chỉ muốn con tiện nhân kia, vì anh ấy tôi đã làm nhiều như vậy nhưng vẫn không lấy được trái tim của anh ấy, vậy mà anh ấy… vậy mà đến giờ anh ấy vẫn yêu con tiện nhân kia, huh… tôi có gì không tốt, vì sao anh ấy không cần tôi? Vì sao chứ?”
Lôi Dương nghe cô ta nói xong trong mắt hiện lên sự vui sướng, anh ta kinh ngạc nhìn cô ta: “Lâm Lâm em nói thật sao? Em không mang thai, em không mang thai đứa con của Hoắc Vân Hy?”
Hạ Lâm không đáp lại mà định tiếp tục uống rượu.
Bát canh bị hất đổ hết trên tay cô ta và quầnaáo, cô ta bị bỏng nhảy cẫng lên, không ngừng thổi tay, hai mắt không dám tin nhìn anh ta, ủy khuất bi thương rơi nước mắt nức nở nói: “Vân Hy, anh… sao anh có thể đối với em như vạy? Em vì tốt cho anh mà thôi, anh vậy mà… anh quá đáng rồi đấy, anh thay đổi rồi, không biết nói lý nữa, càng không giống Hoắc Vân Hy mà em biết, sao anh có thể hất canh trong tay em? Anh thật sự không yêu em chút nào sao? huhu, Vân Hy… anh không cần đối với em như vậy có được không?”
Hoắc Vân Hy ngước mắt nhìn Hạ Lâm khóc như mưa, trong mắt không hề có tình cảm, khóe môi lạnh lùng nhếch lên, lạnh lùng nói: “Đó là tự cô tìm lấy, nếu cô không biết xấu hổ thì chuyện quá phận hơn tôi đều làm được, tôi nói lần nữa, biến, tôi không biết gặp lại cô, nhìn cô thêm một cái tôi liền thêm chán ghét, đừng có nhắc hai chữ trẻ con trước mặt tôi, nó càng làm cho tôi thêm chán ghét cô, cút…”
“Anh…” Hạ Lâm cắn môi, khóc lóc nhìn Hoắc Vân Hy, thấy sác mặt anh ta lạnh lùng, tuyệt tình, cô ta đẫm lệ nhưng sắc mặt hiện lên sự âm ngoan: “Vân Hy, anh đối với em như vậy là vì con tiện nhân Lê Hiểu Mạn đúng không? Em sẽ khiến cho anh hối hận.”
Dứt lời cô ta khóc chạy khỏi phòng bệnh.
Hoắc Vân Hy thấy cô ta đã rời đi, sắc mặt âm trầm nhìn thímLâm, lạnh lùng: “Sau này không được để cho tiện nữ không biết xấu hổ kia vào phòng bệnh của tôi.”
“Thiếu gia, cô ấy…”
Thím Lâm chần chờ, ánh mắt Hoắc Vân Hy lạnh lùng nhìn bà ta giận dữ hét lên: “Thế nào hả? Bà điếc tai hay tôi nói bà không hiểu?”
Thím Lâm bị Hoắc Vân Hy mắng, bị dọa mắt trắng bệch, nhìn Hoắc Vân Hy gật đầu như giã tỏi, e ngại nói: “Tôi… tôi biết rõ rồi.”
Lòng bàn tay bà ta vã hết mồ hôi, trong mắt có sự hoảng sợ, thiếu gia nhà bà từ khi tỉnh lại đa thay đổi, trở nên thích giận dữ hơn trước, hơn nữa làm cho người ta có cảm giác tối tăm.
Bà ta ở Hoắc gia làm giúp việc lâu như vậy rồi, tuy thường ngày anh ta lạnh lùng nhưng cũng xem như tôn kính bà, chưa bao giờ hét lên với bà, hiện tại…
Haiz.
Bà ngầm thở dài, thiếu gia nhà bà sao có thể biến thành như vậy chứ?
Hoắc Vân Hy thấy bà cúi đầu than thở thì lạnh lùng quát: “Đi ra ngoài.”
“Vâng.” Thím Lâm giật mình, sắc mặt trắng bệch gật đầu sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Lúc bà ấy rời đi thì Hoắc Vân Hy liền dựa lưng vào tường, híp mắt, Mạn Mạn, vì sao hôm nay không tới thăm anh? Là Long Tư Hạo không cho em tới sao?
Ánh mắt anh ta hung ác, anh ta sẽ không bỏ qua cho Long Tư Hạo.
Lê Hiểu Mạn là vợ anh ta, anh ta nhất định sẽ đoạt trở về.
Hạ Lâm bị Hoắc Vân Hy làm cho tức giận rời khỏi phòng bệnh liền gọi điện thoại cho Lôi Dương, sau đó hai người hẹn gặp mặt ở khách sạn Đế hoa quốc tế.
Lôi Dương đặt phòng, Hạ Lâm tới nơi liền trực tiếp đến phòng tổng thống Lôi Dương đã đặt.
Đi vào phòng, cô ta ngồi uống rượu còn Lôi Dương thì hút thuốc trên ghế sofa.
Thấy Hạ Lâm có thai mà còn uống nhiều, Lôi Dương dập tắt đầu thuốc đứng lên cầm ly cao cổ trong tay cô ta, ngửa đầu uống cạn cái ly cô ta đang uống dở.
Hạ Lâm uống đến mặt đỏ bừng, híp mắt nhìn Lôi Dương, vươn tay về phía anh ta đầy không vui nói: “Đưa cái ly cho tôi, nhanh lên.”
Lôi Dương đặt cái ly lên bàn, tay kia đỡ Hạ Lâm, tức giận nhìn cô ta: “Lâm Lâm, đừng quên em còn có thai, em không thể uống nũa, chẳng lẽ em không muốn đứa trẻ của em và Hoắc Vân Hy à?”
Vốn anh ta và Hoắc Vân Hy là bạn tốt, nhưng lần trước Hoắc Vân Hy vì Lê Hiểu Mạn mà đến nhà tìm anh ta phát sinh xung đột, tình an hem giữa anh ta và Hoắc Vân Hy xuất hiện vết rách.
Anh ta vẫn vì chuyện Hoắc Vân Hy vì Lê Hiểu Mạn mà ra tay với anh ta mà canh cánh trong lòng, vì thế anh ta biết Hoắc Vân Hy xảy ra tai nạn xe cô vẫn không đến thăm là vì thế.
“Con sao?” Hạ Lâm híp mắt nhìn Lôi Dương, đưa tay vỗ vỗ bụng mình, mang theo mấy phần men say nói: “Tôi lấy con ở đâu ra? Tôi… Lôi Dương, tôi nói thật cho anh biết, tôi căn bản không mang thai, vì đạt được Hoắc Vân Hy, tôi mới gạt anh ấy là tôi có thai nhưng mà…”
Nói đến đây Hạ Lâm rơi nước mắt, thương tâm nói: “Nhưng mà thế thì thế nào? Dù tôi có mang thai thì anh ấy vãn không cần tôi nữa, anh ấy chỉ muốn con tiện nhân kia, vì anh ấy tôi đã làm nhiều như vậy nhưng vẫn không lấy được trái tim của anh ấy, vậy mà anh ấy… vậy mà đến giờ anh ấy vẫn yêu con tiện nhân kia, huh… tôi có gì không tốt, vì sao anh ấy không cần tôi? Vì sao chứ?”
Lôi Dương nghe cô ta nói xong trong mắt hiện lên sự vui sướng, anh ta kinh ngạc nhìn cô ta: “Lâm Lâm em nói thật sao? Em không mang thai, em không mang thai đứa con của Hoắc Vân Hy?”
Hạ Lâm không đáp lại mà định tiếp tục uống rượu.
/1063
|