Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo thấy cô nhíu chặt mày, vẫn luôn cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, anh đứng dậy lần nữa, ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay trắng nõn khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, ánh mắt thâm tình liếc nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em có tâm sự gì phải không?”
Đôi tay mảnh khảnh của Lê Hiểu Mạn vòng lấy cổ của anh, đôi mắt trong veo như nước nhìn anh, đáy mắt hiện ra tình cảm nồng đậm cùng dịu dàng: “Tư Hạo, anh sẽ phản bội em sao?”
Long Tư Hạo khẽ dao động, đôi mắt nheo lại, ánh mắt kiên định nhìn cô, môi mỏng mấp máy: “Sẽ không!”
Cánh tay dài anh ôm chặt cô vào lòng, đặt cằm ở trán cô: “Hiểu Hiểu, anh biết Hoắc Vân Hy làm tổn thương em, lòng em sẽ rất mẫn cảm với những chuyện thế này, nhưng hãy tin tưởng anh, anh vĩnh viễn sẽ không phản bội em!”
Lê Hiểu Mạn khẽ cau mày, ngước mắt nhu hòa nhìn anh, cười nhẹ: “Đương nhiên anh tin tưởng em.”
Nếu như ngay cả Long Tư Hạo cũng tin không nổi, cô thật sự không biết trên đời này còn có người đàn ông nào có thể tin tưởng được.
Đột nhiên có thêm vài thứ đồ không phải của cô, trước khi biết rõ mọi chuyện, cô không thể đoán bừa được.
Long Tư Hạo thấy cô cúi đầu không nói, đưa tay nâng cằm cô, đôi mắt nhìn cô thật sâu: “Hiểu Hiểu, có phải em có tâm sự gì không?”
Lê Hiểu Mạn ôm cổ anh, tựa đầu vào bả vai anh, ngón tay mảnh khảnh chạm vào cánh môi anh: “Không cần lo lắng, em chỉ có chút mệt mỏi thôi.”
Long Tư Hạo cúi đầu, hôn một cái lên cánh môi đầy đặn của cô, ánh mắt nhu hòa nhìn cô: “Mệt mỏi thì ngủ lát đi.”
Dứt lời, anh bế cô vào phòng ngủ, đặt cô lên chiếc giường lớn sang trọng.
“Nghỉ ngơi thật tốt!”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm!”
Long Tư Hạo cưng chìu nhìn cô, cúi đầu hôn lên tóc cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Nhanh ngủ đi! Anh sẽ ở bên cạnh em.”
Thấy anh dịu dàng chăm sóc mình như thế, lòng Lê Hiểu Mạn rung động không ngớt, cả người nhào vào trong ngực anh, ôm chặt anh, cảm nhận hơi thở mát lạnh thuộc về anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trầm ổn, nhắm hai mắt lại, dần dần ngủ thiếp đi.
Long Tư Hạo thấy cô nhíu chặt mày, vẫn luôn cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, anh đứng dậy lần nữa, ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay trắng nõn khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô, ánh mắt thâm tình liếc nhìn cô: “Hiểu Hiểu, em có tâm sự gì phải không?”
Đôi tay mảnh khảnh của Lê Hiểu Mạn vòng lấy cổ của anh, đôi mắt trong veo như nước nhìn anh, đáy mắt hiện ra tình cảm nồng đậm cùng dịu dàng: “Tư Hạo, anh sẽ phản bội em sao?”
Long Tư Hạo khẽ dao động, đôi mắt nheo lại, ánh mắt kiên định nhìn cô, môi mỏng mấp máy: “Sẽ không!”
Cánh tay dài anh ôm chặt cô vào lòng, đặt cằm ở trán cô: “Hiểu Hiểu, anh biết Hoắc Vân Hy làm tổn thương em, lòng em sẽ rất mẫn cảm với những chuyện thế này, nhưng hãy tin tưởng anh, anh vĩnh viễn sẽ không phản bội em!”
Lê Hiểu Mạn khẽ cau mày, ngước mắt nhu hòa nhìn anh, cười nhẹ: “Đương nhiên anh tin tưởng em.”
Nếu như ngay cả Long Tư Hạo cũng tin không nổi, cô thật sự không biết trên đời này còn có người đàn ông nào có thể tin tưởng được.
Đột nhiên có thêm vài thứ đồ không phải của cô, trước khi biết rõ mọi chuyện, cô không thể đoán bừa được.
Long Tư Hạo thấy cô cúi đầu không nói, đưa tay nâng cằm cô, đôi mắt nhìn cô thật sâu: “Hiểu Hiểu, có phải em có tâm sự gì không?”
Lê Hiểu Mạn ôm cổ anh, tựa đầu vào bả vai anh, ngón tay mảnh khảnh chạm vào cánh môi anh: “Không cần lo lắng, em chỉ có chút mệt mỏi thôi.”
Long Tư Hạo cúi đầu, hôn một cái lên cánh môi đầy đặn của cô, ánh mắt nhu hòa nhìn cô: “Mệt mỏi thì ngủ lát đi.”
Dứt lời, anh bế cô vào phòng ngủ, đặt cô lên chiếc giường lớn sang trọng.
“Nghỉ ngơi thật tốt!”
Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Long Tư Hạo, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm!”
Long Tư Hạo cưng chìu nhìn cô, cúi đầu hôn lên tóc cô, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Nhanh ngủ đi! Anh sẽ ở bên cạnh em.”
Thấy anh dịu dàng chăm sóc mình như thế, lòng Lê Hiểu Mạn rung động không ngớt, cả người nhào vào trong ngực anh, ôm chặt anh, cảm nhận hơi thở mát lạnh thuộc về anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trầm ổn, nhắm hai mắt lại, dần dần ngủ thiếp đi.
/1063
|