Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Long Tư Hạo tới công ty, thì Sophie lúc này lại tới khu biệt thự Nguyệt Hồ.
Vì sáng nay đi tìm Lê Hiểu Mạn, nghe cô nói đang mang thai, lúc trở lại biệt thự liền uống rượu.
Trong biệt thự, nữ hầu Sara theo cô từ Pháp tới, một người Pháp chính thống, đã ở gia tộc Nox gần hai mươi năm, cũng là nhìn Sophie lớn lên.
Sophie tóc rối bù, ngã ngồi ở thảm trên mặt đất, đôi mắt nâu nhạt chứa đầy lệ, sắc mặt tái nhợt, uống một chén lại một chén, làm ngơ lời Sara.
Sara nói với Sophie xong chuẩn bị xoay người rời đi, lại thấy Sophie một mực nhìn mình, nức nở nói: “Sara, dì đến từ lúc nào? Con đang nghĩ đến dì.”
Sara đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của Sophie: “Tôi mới gọi cho phu nhân, phu nhân sẽ đến nhanh thôi, tôi đi nấu giải rượu cho tiểu thư.”
Sara lúc ở gia tộc Nox đã học tiếng Trung, vậy nên nói tiếng Trung rất tố, nghe Sophie nói xong liền vội xuống dưới.
Vừa xuống, bà đã thấy Long Tư Hạo tìm Sophie.
“Thiếu gia.”
Sara nhìn Long Tư Hạo tản ra thần sắc nguy hiểm, ngạc nhiên, và cả sợ hãi nữa.
Long Tư Hạo không để ý đến Sara, trực tiếp đi lên tầng.
Vừa đến cửa phòng, anh đã ngửi thấy mùi rượu nồng đạm.
Thấy Sophie đang ngồi uống rượu dưới đất, ánh mắt anh trầm xuống.
Thấy có người đi vào, Sophie ngẩng đầu lên, thấy là Long Tư Hạo, ly trong tay cô rơi xuống, đôi mắt đẫm lệ kinh ngạc mà mừng rỡ nhìn anh.
“Tư Hạo, sao anh lại tới đây? có phải anh nghĩ thông suốt muốn em rồi không?”
Cô đang định đứng lên, Long Tư Hạo lại cúi xuống, nắm chặt lấy cằm cô.
Đôi mắt hẹp dài lạnh thấu xương của anh tức giận nhìn cô: “Hiểu Hiểu nói trong tủ quần áo là cô bỏ vào? Dám hãm hại tôi? Cô muốn chết trong tay tôi sao?”
Bị nắm cằm đến phát đau, Sophie tràn đầy nước mắt mà bi thương nhìn anh: “Anh.. Sao anh biết? Lê Hiểu Mạn nói cho anh?”
Long Tư Hạo càng thêm dùng sức, khiến khuôn mặt tái nhợt của Sophie càng thêm nhăn nhó.
“Tư... Tư Hạo... Đau... đau...”
Long Tư Hạo không vì Sophie kêu đau mà giảm độ mạnh yếu, ngược lại còn có phẩn gia tăng.
Sophie bị đau, nước mắt rơi như mưa, không kêu la nữa, chỉ bi thống nhìn anh: “Tư Hạo, anh.. Anh tơi đây chỉ vì chuyện này? Em hãm hại anh thì sao? Em nói rồi, em muốn phá hoại tình yêu của anh, trừ khi em... chết, nếu không, em sẽ không thể nhìn anh đi yêu người phụ nữ khác đâu. Tư Hạo, em nếu dám làm vậy... cũng sẽ không sợ anh giết em.”
Long Tư Hạo buông lỏng bàn tay, giọng nói lạnh lùng: “Sophie, Long Tư Hạo tôi không phải người vong ân bội nghĩa, nhượng địa vị ba cô ở Nox, tôi cho cô thêm một cơ hội, hủy những thứ kia đi thì tôi sẽ bỏ qua cho cô, còn có thể coi cô là em gái, nếu không, đừng trách tôi vô tình.”
Với Sophie, điều anh băn khoăn không chỉ vì trên tay cô có hình và chuyện cô là con gia tộc Nox, mà còn bởi một nguyên nhân khác.
Sophie nức nở kêu lớn: “Không.. Tư Hạo, em yêu anh, em không muốn làm em gái nah, em muốn làm người phụ nữ của anh, làm vợ anh.”
Long Tư Hạo đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống, ngữ khí khẳng định: “Vợ của tôi chỉ có thể là một mình Hiểu Hiểu mà thôi.”
Sophie nghe xong tràn đầy đố kỵ với Lê Hiểu Mạn, nhìn Long Tư Hạo mà giọng nguội lạnh đi phần nào: “Tư Hạo, em nói ròi, anh không đính hôn với em, em sẽ công khai những tấm hình kia, đến lúc đó, em không tin cô ta sẽ lại tin tưởng anh.”
Nghe vậy, đôi mắt Long Tư Hạo nheo lại đầy nguy hiểm, khõe môi vẽ ra nụ cười lạnh như băng: “Được, cơ hội tôi đã cho cô, cô không quý trọng, vậy đừng trách tôi vô tình.”
Vì lời anh nói mà Sophie hơi hoảng loạn: “Tư Hạo.. Anh, anh muốn làm gì?”
Long Tư Hạo nghiêng người, bàn tay đặt tại cổ Sophie, nụ cười dần nở rộng lạnh băng theo độ mạnh ở tay: “Không gì cả, chỉ muốn cô sống mà không bằng chết thôi.”
Dứt lời, anh dùng sức, khóe môi Sophie tràn ra máu.
“Anh.. anh thật sự muốn... muốn giết em?” Sophie không dám tin nhìn Long Tư Hạo, hít thở không thông càng làm cô khó chịu, ho khan: “Khụ.. khụ...”
Cô vẫn cho là mình rất hiểu anh, cho anh là người trọng tình trọng nghĩ, cha cô có công cứu anh, cho dù hận cô, anh cũng sẽ không giết cô, vậy nên cô mới có thể càn rỡ như vậy trước mặt anh.
Mà hiện tại, anh vậy mà lại muốn giết cô, còn là vì người phụ nữ khác...
Nhìn sắc mặt lúc trắng lúc đỏ của Sophie, Long Tư Hạo cười lạnh, độ mạnh trên tay không giảm bớt mà ngược lại còn tăng thêm.
Sau đó một gióng nói tức giận vang lên: “Glen, dừng tay! Muốn bóp chết Sophie hay sao? Đó là em gái của con.”
Người phụ nữ vóc người tin tế, trang phục cao cấp, khuôn mặt tinh xảo, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, đeo kính đen, vừa nhìn đã biết chính là một phu nhân thân phận cao quý.
Long Tư Hạo nghe thấy giọng nói quen thuộc dần buông lỏng Sophie ra, sâu trong hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó đứng thẳng lên.
“Sophie...” Bà tháo kính xuống, lộ ra một đôi mắt hết sức tương tự Lê Hiểu Mạn.
Mà gương mặt cũng có vài phần tương tự Lê Hiểu Mạn.
Bà đau lòng đỡ Sophie dậy.
“Mẹ... mẹ...” Sắc mặt Sophie trắng bệch, nhìn người đỡ mình lên, nước mặt tuôn ra, ủy khuất nhào vào lòng bà.
Vị phu nhân này chính là phu nhân gia tộc Nox, mẹ của Sophie, Kylie, tên tiếng trung là Trầm Thi Vi.
Trầm Thi Vi thấy khõe môi Sophie có vết máu, bà híp mắt, không dám tin nhìn Long Tư Hạo: “Glen, con chưa từng làm vậy với Sophie. Sophie đã làm sai chuyện gì mà để con phải làm đến mức này?”
Long Tư Hạo tới công ty, thì Sophie lúc này lại tới khu biệt thự Nguyệt Hồ.
Vì sáng nay đi tìm Lê Hiểu Mạn, nghe cô nói đang mang thai, lúc trở lại biệt thự liền uống rượu.
Trong biệt thự, nữ hầu Sara theo cô từ Pháp tới, một người Pháp chính thống, đã ở gia tộc Nox gần hai mươi năm, cũng là nhìn Sophie lớn lên.
Sophie tóc rối bù, ngã ngồi ở thảm trên mặt đất, đôi mắt nâu nhạt chứa đầy lệ, sắc mặt tái nhợt, uống một chén lại một chén, làm ngơ lời Sara.
Sara nói với Sophie xong chuẩn bị xoay người rời đi, lại thấy Sophie một mực nhìn mình, nức nở nói: “Sara, dì đến từ lúc nào? Con đang nghĩ đến dì.”
Sara đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của Sophie: “Tôi mới gọi cho phu nhân, phu nhân sẽ đến nhanh thôi, tôi đi nấu giải rượu cho tiểu thư.”
Sara lúc ở gia tộc Nox đã học tiếng Trung, vậy nên nói tiếng Trung rất tố, nghe Sophie nói xong liền vội xuống dưới.
Vừa xuống, bà đã thấy Long Tư Hạo tìm Sophie.
“Thiếu gia.”
Sara nhìn Long Tư Hạo tản ra thần sắc nguy hiểm, ngạc nhiên, và cả sợ hãi nữa.
Long Tư Hạo không để ý đến Sara, trực tiếp đi lên tầng.
Vừa đến cửa phòng, anh đã ngửi thấy mùi rượu nồng đạm.
Thấy Sophie đang ngồi uống rượu dưới đất, ánh mắt anh trầm xuống.
Thấy có người đi vào, Sophie ngẩng đầu lên, thấy là Long Tư Hạo, ly trong tay cô rơi xuống, đôi mắt đẫm lệ kinh ngạc mà mừng rỡ nhìn anh.
“Tư Hạo, sao anh lại tới đây? có phải anh nghĩ thông suốt muốn em rồi không?”
Cô đang định đứng lên, Long Tư Hạo lại cúi xuống, nắm chặt lấy cằm cô.
Đôi mắt hẹp dài lạnh thấu xương của anh tức giận nhìn cô: “Hiểu Hiểu nói trong tủ quần áo là cô bỏ vào? Dám hãm hại tôi? Cô muốn chết trong tay tôi sao?”
Bị nắm cằm đến phát đau, Sophie tràn đầy nước mắt mà bi thương nhìn anh: “Anh.. Sao anh biết? Lê Hiểu Mạn nói cho anh?”
Long Tư Hạo càng thêm dùng sức, khiến khuôn mặt tái nhợt của Sophie càng thêm nhăn nhó.
“Tư... Tư Hạo... Đau... đau...”
Long Tư Hạo không vì Sophie kêu đau mà giảm độ mạnh yếu, ngược lại còn có phẩn gia tăng.
Sophie bị đau, nước mắt rơi như mưa, không kêu la nữa, chỉ bi thống nhìn anh: “Tư Hạo, anh.. Anh tơi đây chỉ vì chuyện này? Em hãm hại anh thì sao? Em nói rồi, em muốn phá hoại tình yêu của anh, trừ khi em... chết, nếu không, em sẽ không thể nhìn anh đi yêu người phụ nữ khác đâu. Tư Hạo, em nếu dám làm vậy... cũng sẽ không sợ anh giết em.”
Long Tư Hạo buông lỏng bàn tay, giọng nói lạnh lùng: “Sophie, Long Tư Hạo tôi không phải người vong ân bội nghĩa, nhượng địa vị ba cô ở Nox, tôi cho cô thêm một cơ hội, hủy những thứ kia đi thì tôi sẽ bỏ qua cho cô, còn có thể coi cô là em gái, nếu không, đừng trách tôi vô tình.”
Với Sophie, điều anh băn khoăn không chỉ vì trên tay cô có hình và chuyện cô là con gia tộc Nox, mà còn bởi một nguyên nhân khác.
Sophie nức nở kêu lớn: “Không.. Tư Hạo, em yêu anh, em không muốn làm em gái nah, em muốn làm người phụ nữ của anh, làm vợ anh.”
Long Tư Hạo đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống, ngữ khí khẳng định: “Vợ của tôi chỉ có thể là một mình Hiểu Hiểu mà thôi.”
Sophie nghe xong tràn đầy đố kỵ với Lê Hiểu Mạn, nhìn Long Tư Hạo mà giọng nguội lạnh đi phần nào: “Tư Hạo, em nói ròi, anh không đính hôn với em, em sẽ công khai những tấm hình kia, đến lúc đó, em không tin cô ta sẽ lại tin tưởng anh.”
Nghe vậy, đôi mắt Long Tư Hạo nheo lại đầy nguy hiểm, khõe môi vẽ ra nụ cười lạnh như băng: “Được, cơ hội tôi đã cho cô, cô không quý trọng, vậy đừng trách tôi vô tình.”
Vì lời anh nói mà Sophie hơi hoảng loạn: “Tư Hạo.. Anh, anh muốn làm gì?”
Long Tư Hạo nghiêng người, bàn tay đặt tại cổ Sophie, nụ cười dần nở rộng lạnh băng theo độ mạnh ở tay: “Không gì cả, chỉ muốn cô sống mà không bằng chết thôi.”
Dứt lời, anh dùng sức, khóe môi Sophie tràn ra máu.
“Anh.. anh thật sự muốn... muốn giết em?” Sophie không dám tin nhìn Long Tư Hạo, hít thở không thông càng làm cô khó chịu, ho khan: “Khụ.. khụ...”
Cô vẫn cho là mình rất hiểu anh, cho anh là người trọng tình trọng nghĩ, cha cô có công cứu anh, cho dù hận cô, anh cũng sẽ không giết cô, vậy nên cô mới có thể càn rỡ như vậy trước mặt anh.
Mà hiện tại, anh vậy mà lại muốn giết cô, còn là vì người phụ nữ khác...
Nhìn sắc mặt lúc trắng lúc đỏ của Sophie, Long Tư Hạo cười lạnh, độ mạnh trên tay không giảm bớt mà ngược lại còn tăng thêm.
Sau đó một gióng nói tức giận vang lên: “Glen, dừng tay! Muốn bóp chết Sophie hay sao? Đó là em gái của con.”
Người phụ nữ vóc người tin tế, trang phục cao cấp, khuôn mặt tinh xảo, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, đeo kính đen, vừa nhìn đã biết chính là một phu nhân thân phận cao quý.
Long Tư Hạo nghe thấy giọng nói quen thuộc dần buông lỏng Sophie ra, sâu trong hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó đứng thẳng lên.
“Sophie...” Bà tháo kính xuống, lộ ra một đôi mắt hết sức tương tự Lê Hiểu Mạn.
Mà gương mặt cũng có vài phần tương tự Lê Hiểu Mạn.
Bà đau lòng đỡ Sophie dậy.
“Mẹ... mẹ...” Sắc mặt Sophie trắng bệch, nhìn người đỡ mình lên, nước mặt tuôn ra, ủy khuất nhào vào lòng bà.
Vị phu nhân này chính là phu nhân gia tộc Nox, mẹ của Sophie, Kylie, tên tiếng trung là Trầm Thi Vi.
Trầm Thi Vi thấy khõe môi Sophie có vết máu, bà híp mắt, không dám tin nhìn Long Tư Hạo: “Glen, con chưa từng làm vậy với Sophie. Sophie đã làm sai chuyện gì mà để con phải làm đến mức này?”
/1063
|