Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô âm thầm xiết chặt hai tay, nâng mắt nhìn Trầm Thi Vi, đôi mắt nâu nhạt lại dâng lên nước mắt: “Mẹ, con... con không nói dối mẹ nữa, con đã là người của Tư Hạo.”
“Cái gì? Hai đứa...” Trầm Thi Vi dù ở nước ngoài hơn hai mươi năm, nhưng tư tưởng vẫn có chút bảo thủ.
Dù bà cũng từng mắc phải sai lầm tương tự, còn chưa kết hôn đã xảy ra tình một đêm với người bà yêu, nhưng bà cũng không đồng ý con gái mình còn chưa kết hôn đã phát sinh quan hệ với người khác.
Nghe thấy lời Sophie nói, bà vô cùng kinh ngạc, bởi vì từng phạm sai lầm như vậy cho nên bà vẫn luôn dạy Sophie trước khi kết hôn phải tự ái, nhưng con gái vẫn không nghe lời của bà.
Bà hơi tức giận, sắc mặt hòa ái ôn nhu vừa rồi bị nghiêm khắc và tức giận thay thế.
Thân là nữ chủ nhân của gia tộc khổng lồ Knox, uy nghiêm khi cô tức giận được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Sophie nhìn mẹ mình tức giận, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Cô ngồi trên **, hai mắt đẫm lệ, khóc nức nở nói: “Mẹ, mẹ vẫn dạy con phải tự ái, nhưng con lại cùng Tư Hạo..., con... Con biêt sai rồi, nhưng mà mẹ, con thật sự rất yêu Tư Hạo, con nghĩ như vậy có thể giữ lấy anh ấy, nhưng anh ấy lại không thừa nhận đã phát sinh quan hệ với con...”
Thấy sắc mặt Trầm Thi Vi vẫn bình tĩnh như cũ, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, Sophie thương tâm ủy khuất nói: “Mẹ, đừng giận con được không?”
Thấy con gái mình thương tâm không thôi, Trầm Thi Vi đau lòng, sắc mặt dịu đi vài phần: “Glen vì sao không thừa nhận?”
Sophie cúi đầu, đem chuyện cô tính kế Long Tư Hạo như thế nào kể cho mẹ nghe một lần.
Sau khi nghe xong Trầm Thi Vi sắc mặt phức tạp nhìn cô, ánh mặt hiện lên kinh ngạc không thể tin được.
Bà không ngờ con gái mình tâm cơ ghê gớm như vậy.
Glen ghét nhất bị người ta uy hiếp, trách không được anh lại tức giận nặng tay với cô như vậy.
Trầm Thi Vi nhìn người con gái không hề đơn thuần của mình, thần sắc có chút phức tạp: “Con và Glen đã..., mẹ sẽ bắt nó chịu trách nhiệm với con, chuyện này cứ giao cho mẹ.”
Sophie nghe Trầm Thi Vi nói vậy, trong lòng cười vì thực hiện được, ôm cánh tay bà nín khóc mỉm cười: “Con biết mẹ hiểu con nhất mà.”
Dứt lời, cô nâng mắt nhìn Trầm Thi Vi nói: “Mẹ, mẹ cũng đã nói, chuyện Tư Hạo nhận định sẽ không bao giờ thay đổi, cho nên mẹ đi tìm Tư Hạo cũng vô ích, con hiểu Tư Hạo, trừ khi cô gái kia chủ động buông tay rời khỏi Tư Hạo, nếu không, Tư Hạo sẽ không rời khỏi cô ta đâu, con đã có cách đối phó với cô ta nhưng cần mẹ ra mặt giúp.”
Trầm Thi Vi hơi nheo mắt: “Cách gì?”
Sophie cười ghé sát vào Trầm Thi Vi, thì thầm bên tai bà kế hoạch của cô.
Sau khi nghe xong Trầm Thi Vi nhíu mày, vì con gái mình thay đổi, trở nên giỏi tâm kế, không hề đơn thuần.
Nhưng cô là con gái bà, làm mẹ, hạnh phúc của con gái chính là hạnh phúc của bà.
Cho nên, bà sẽ giúp cô có được hạnh phúc mà cô muốn.
...
Hồng Hoa Uyển
Sau khi Long Tư Hạo rời khỏi nhà, Lê Hiểu Mạn nhàn rỗi đến buồn chán liền quét tước nhà cửa, lau đến khi sàn nhà sáng loáng không nhiễm một hạt bụi.
Làm xong tất cả, cô nghỉ tạm một lúc rồi vào phòng trẻ con.
Nhìn chiếc giường nho nhỏ cho bé con, khuôn mặt thanh lệ của cô tràn đầy ý cười, đôi mắt hiện ra hào quang vui sướng của người vừa mới làm mẹ.
Vốn đã xếp xong quần áp cho bé, cô lại lấy ra gấp lại lần nữa, mong mỏi muốn nhìn cục cưng trong bụng sau khi sinh ra mặc quần áo nho nhỏ này sẽ có dáng vẻ gì?
Hai tay cô không tự chủ được nhẹ vỗ về cái bụng bằng phẳng, nhìn gian phòng Long Tư Hạo tự tay bố trí này, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Lúc này, điện thoại cô “tinh tinh tinh” reo không ngừng, có người nhắn tin tới.
Cô cầm lấy di động, thấy bên trên là một dãy số xa lạ, nhíu mày, cô mở tin nhắn, sau khi đọc nội dung, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, như bị sét đánh trúng, cả người đều cứng lại.
Cô mở to mắt nhìn ảnh chụp trong di động, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ cùng không dám tin.
Người đàn ông tuấn mỹ trong ảnh cô quen đến không thể quen hơn, nhưng cô không dám tin đó là anh.
Cô nghĩ mình nhìn nhầm rồi, trừng to mắt nhìn, nhưng người trong ảnh vẫn là người cô quen thuộc bấy lâu—— Long Tư Hạo.
Xiết chặt di động, hốc mắt cô dần ướt át, nước mắt trong suốt không thể khống chế tràn khỏi hốc mắt, đôi mắt như ngâm trong nước suối gắt gao nhìn chằm chằm ảnh trong di động.
Năm tấm ảnh, mỗi tấm đều như lưỡi dao sắc bén cắt nát lòng cô, đem vết sẹo trong đó từng cái từng cái vạch trần, loại đau đớn máu tươi đầm đìa này không nói lên lời được.
Trong ảnh, Long Tư Hạo và một cô gái bị che mặt nằm trên giường.
Cô gái đó trần trụi, hai chân thon dài trắng nõn quấn quanh hông Long Tư Hạo, hai tay ôm chặt cổ anh.
Mà bên hông Long Tư Hạo chỉ khoác hờ cái chăn, gần như hoàn toàn trần trụi, anh nhắm mắt, giống như đang nhiệt tình hôn cô gái kia vậy.
Năm tấm hình đều là hai người ôm hôn thân mật khắng khít, nhưng năm tấm, tư thế của hai người đều không giống tấm khác, khiến người ta có cảm giác hai người ở ** vừa hôn vừa cuồng nhiệt làm tình.
Nhìn những bức hình này, Lê Hiểu Mạn giống như thấy cảnh Long Tư Hạo và cô gái trong hình nhiệt tình hôn hít làm chuyện ấy.
Trái tim cô quặn lên, đau đớn hít thở không thông lan tỏa toàn thân thể cô, trái tim như bị ngâm trong hố băng, phát lạnh kịch liệt run rẩy.
Thân thể cô như chiếc lá thu rơi rụng lung lay sắp đổ, sắc mặt tái nhợt, nước mắt như vỡ đê trào ra, nháy mắt khiến tầm mắt cô mơ hồ.
Một người có tin tưởng một người bao nhiêu, sau khi bị người đó phản bội thì bị tổn thương bấy nhiêu, thậm chí còn tổn thương hơn thế nhiều lần.
Lê Hiểu Mạn không tin Long Tư Hạo lại phản bội cô, nhưng những tấm ảnh kia chân chân thật thật đập vào mắt cô, không phải do cô không tin.
Cô không thể thừa nhận ngã ngồi trên mặt đất, mặc cho nước mắt rửa trôi đồng tử và hai má, hô hấp gian nan lộ ra đau đớn thấu tim.
“Không... Sẽ không... Tư Hạo, anh sẽ không phản bội em đâu, anh sẽ không... Sẽ không...”
Lê Hiểu Mạn không thể tin được lắc đầu, anh đối của cô yêu là như vậy thực thật, anh như thế nào có thể phản bội cô?
Nhưng những tấm hình này là sao? Cô nhất định phải biết rõ.
Dường như nhớ ra cái gì, cô cầm di động đang muốn gửi lại tin cho số điện thoại lạ kia, đối phương đã gọi tới.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn dừng lại một lát, lập tức tiếp, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi: “Ai vậy?”
Đối diện truyền đến thanh âm nhẹ nhàng mà lạnh lùng nghiêm túc: “Cô không cần biết tôi là ai, tôi nghĩ chắc cô đã nhận được ảnh rồi, nếu cô muốn biết người trong ảnh là ai đến tiệm cơm tây Victor.”
Người phụ nữ đầu dây bên kia nói xong liền cúp máy.
Màn hình di động đen đi, Lê Hiểu Mạn vẫn còn ngây ngốc nhìn chằm chằm di động.
Qua hồi lâu, cô mới từ mặt đất đứng lên, sau đó rời khỏi nhà, lập tức đến tiệm cơm tây Victor.
Cô biết nhất định rơi vào bẫy, nhưng cô không tránh được.
Ảnh chụp không giống cắt gép, Long Tư Hạo thật sự thân thiết với người khác trên giường.
Cô muốn cô gái bị che mặt là ai, muốn đi xác định Long Tư Hạo thật sự có phản bội mình hay không?
Cô âm thầm xiết chặt hai tay, nâng mắt nhìn Trầm Thi Vi, đôi mắt nâu nhạt lại dâng lên nước mắt: “Mẹ, con... con không nói dối mẹ nữa, con đã là người của Tư Hạo.”
“Cái gì? Hai đứa...” Trầm Thi Vi dù ở nước ngoài hơn hai mươi năm, nhưng tư tưởng vẫn có chút bảo thủ.
Dù bà cũng từng mắc phải sai lầm tương tự, còn chưa kết hôn đã xảy ra tình một đêm với người bà yêu, nhưng bà cũng không đồng ý con gái mình còn chưa kết hôn đã phát sinh quan hệ với người khác.
Nghe thấy lời Sophie nói, bà vô cùng kinh ngạc, bởi vì từng phạm sai lầm như vậy cho nên bà vẫn luôn dạy Sophie trước khi kết hôn phải tự ái, nhưng con gái vẫn không nghe lời của bà.
Bà hơi tức giận, sắc mặt hòa ái ôn nhu vừa rồi bị nghiêm khắc và tức giận thay thế.
Thân là nữ chủ nhân của gia tộc khổng lồ Knox, uy nghiêm khi cô tức giận được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Sophie nhìn mẹ mình tức giận, trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Cô ngồi trên **, hai mắt đẫm lệ, khóc nức nở nói: “Mẹ, mẹ vẫn dạy con phải tự ái, nhưng con lại cùng Tư Hạo..., con... Con biêt sai rồi, nhưng mà mẹ, con thật sự rất yêu Tư Hạo, con nghĩ như vậy có thể giữ lấy anh ấy, nhưng anh ấy lại không thừa nhận đã phát sinh quan hệ với con...”
Thấy sắc mặt Trầm Thi Vi vẫn bình tĩnh như cũ, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, Sophie thương tâm ủy khuất nói: “Mẹ, đừng giận con được không?”
Thấy con gái mình thương tâm không thôi, Trầm Thi Vi đau lòng, sắc mặt dịu đi vài phần: “Glen vì sao không thừa nhận?”
Sophie cúi đầu, đem chuyện cô tính kế Long Tư Hạo như thế nào kể cho mẹ nghe một lần.
Sau khi nghe xong Trầm Thi Vi sắc mặt phức tạp nhìn cô, ánh mặt hiện lên kinh ngạc không thể tin được.
Bà không ngờ con gái mình tâm cơ ghê gớm như vậy.
Glen ghét nhất bị người ta uy hiếp, trách không được anh lại tức giận nặng tay với cô như vậy.
Trầm Thi Vi nhìn người con gái không hề đơn thuần của mình, thần sắc có chút phức tạp: “Con và Glen đã..., mẹ sẽ bắt nó chịu trách nhiệm với con, chuyện này cứ giao cho mẹ.”
Sophie nghe Trầm Thi Vi nói vậy, trong lòng cười vì thực hiện được, ôm cánh tay bà nín khóc mỉm cười: “Con biết mẹ hiểu con nhất mà.”
Dứt lời, cô nâng mắt nhìn Trầm Thi Vi nói: “Mẹ, mẹ cũng đã nói, chuyện Tư Hạo nhận định sẽ không bao giờ thay đổi, cho nên mẹ đi tìm Tư Hạo cũng vô ích, con hiểu Tư Hạo, trừ khi cô gái kia chủ động buông tay rời khỏi Tư Hạo, nếu không, Tư Hạo sẽ không rời khỏi cô ta đâu, con đã có cách đối phó với cô ta nhưng cần mẹ ra mặt giúp.”
Trầm Thi Vi hơi nheo mắt: “Cách gì?”
Sophie cười ghé sát vào Trầm Thi Vi, thì thầm bên tai bà kế hoạch của cô.
Sau khi nghe xong Trầm Thi Vi nhíu mày, vì con gái mình thay đổi, trở nên giỏi tâm kế, không hề đơn thuần.
Nhưng cô là con gái bà, làm mẹ, hạnh phúc của con gái chính là hạnh phúc của bà.
Cho nên, bà sẽ giúp cô có được hạnh phúc mà cô muốn.
...
Hồng Hoa Uyển
Sau khi Long Tư Hạo rời khỏi nhà, Lê Hiểu Mạn nhàn rỗi đến buồn chán liền quét tước nhà cửa, lau đến khi sàn nhà sáng loáng không nhiễm một hạt bụi.
Làm xong tất cả, cô nghỉ tạm một lúc rồi vào phòng trẻ con.
Nhìn chiếc giường nho nhỏ cho bé con, khuôn mặt thanh lệ của cô tràn đầy ý cười, đôi mắt hiện ra hào quang vui sướng của người vừa mới làm mẹ.
Vốn đã xếp xong quần áp cho bé, cô lại lấy ra gấp lại lần nữa, mong mỏi muốn nhìn cục cưng trong bụng sau khi sinh ra mặc quần áo nho nhỏ này sẽ có dáng vẻ gì?
Hai tay cô không tự chủ được nhẹ vỗ về cái bụng bằng phẳng, nhìn gian phòng Long Tư Hạo tự tay bố trí này, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Lúc này, điện thoại cô “tinh tinh tinh” reo không ngừng, có người nhắn tin tới.
Cô cầm lấy di động, thấy bên trên là một dãy số xa lạ, nhíu mày, cô mở tin nhắn, sau khi đọc nội dung, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, như bị sét đánh trúng, cả người đều cứng lại.
Cô mở to mắt nhìn ảnh chụp trong di động, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ cùng không dám tin.
Người đàn ông tuấn mỹ trong ảnh cô quen đến không thể quen hơn, nhưng cô không dám tin đó là anh.
Cô nghĩ mình nhìn nhầm rồi, trừng to mắt nhìn, nhưng người trong ảnh vẫn là người cô quen thuộc bấy lâu—— Long Tư Hạo.
Xiết chặt di động, hốc mắt cô dần ướt át, nước mắt trong suốt không thể khống chế tràn khỏi hốc mắt, đôi mắt như ngâm trong nước suối gắt gao nhìn chằm chằm ảnh trong di động.
Năm tấm ảnh, mỗi tấm đều như lưỡi dao sắc bén cắt nát lòng cô, đem vết sẹo trong đó từng cái từng cái vạch trần, loại đau đớn máu tươi đầm đìa này không nói lên lời được.
Trong ảnh, Long Tư Hạo và một cô gái bị che mặt nằm trên giường.
Cô gái đó trần trụi, hai chân thon dài trắng nõn quấn quanh hông Long Tư Hạo, hai tay ôm chặt cổ anh.
Mà bên hông Long Tư Hạo chỉ khoác hờ cái chăn, gần như hoàn toàn trần trụi, anh nhắm mắt, giống như đang nhiệt tình hôn cô gái kia vậy.
Năm tấm hình đều là hai người ôm hôn thân mật khắng khít, nhưng năm tấm, tư thế của hai người đều không giống tấm khác, khiến người ta có cảm giác hai người ở ** vừa hôn vừa cuồng nhiệt làm tình.
Nhìn những bức hình này, Lê Hiểu Mạn giống như thấy cảnh Long Tư Hạo và cô gái trong hình nhiệt tình hôn hít làm chuyện ấy.
Trái tim cô quặn lên, đau đớn hít thở không thông lan tỏa toàn thân thể cô, trái tim như bị ngâm trong hố băng, phát lạnh kịch liệt run rẩy.
Thân thể cô như chiếc lá thu rơi rụng lung lay sắp đổ, sắc mặt tái nhợt, nước mắt như vỡ đê trào ra, nháy mắt khiến tầm mắt cô mơ hồ.
Một người có tin tưởng một người bao nhiêu, sau khi bị người đó phản bội thì bị tổn thương bấy nhiêu, thậm chí còn tổn thương hơn thế nhiều lần.
Lê Hiểu Mạn không tin Long Tư Hạo lại phản bội cô, nhưng những tấm ảnh kia chân chân thật thật đập vào mắt cô, không phải do cô không tin.
Cô không thể thừa nhận ngã ngồi trên mặt đất, mặc cho nước mắt rửa trôi đồng tử và hai má, hô hấp gian nan lộ ra đau đớn thấu tim.
“Không... Sẽ không... Tư Hạo, anh sẽ không phản bội em đâu, anh sẽ không... Sẽ không...”
Lê Hiểu Mạn không thể tin được lắc đầu, anh đối của cô yêu là như vậy thực thật, anh như thế nào có thể phản bội cô?
Nhưng những tấm hình này là sao? Cô nhất định phải biết rõ.
Dường như nhớ ra cái gì, cô cầm di động đang muốn gửi lại tin cho số điện thoại lạ kia, đối phương đã gọi tới.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn dừng lại một lát, lập tức tiếp, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi: “Ai vậy?”
Đối diện truyền đến thanh âm nhẹ nhàng mà lạnh lùng nghiêm túc: “Cô không cần biết tôi là ai, tôi nghĩ chắc cô đã nhận được ảnh rồi, nếu cô muốn biết người trong ảnh là ai đến tiệm cơm tây Victor.”
Người phụ nữ đầu dây bên kia nói xong liền cúp máy.
Màn hình di động đen đi, Lê Hiểu Mạn vẫn còn ngây ngốc nhìn chằm chằm di động.
Qua hồi lâu, cô mới từ mặt đất đứng lên, sau đó rời khỏi nhà, lập tức đến tiệm cơm tây Victor.
Cô biết nhất định rơi vào bẫy, nhưng cô không tránh được.
Ảnh chụp không giống cắt gép, Long Tư Hạo thật sự thân thiết với người khác trên giường.
Cô muốn cô gái bị che mặt là ai, muốn đi xác định Long Tư Hạo thật sự có phản bội mình hay không?
/1063
|