Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người trong cuộc mơ hồ người đứng xem sáng suốt, Lạc Thụy không phải là người đàn ông yêu Lê Hiểu Mạn, nhưng khi thấy những tấm hình này cũng có nghi ngờ và kinh ngạc, nhưng sẽ không đau lòng, cũng không suy nghĩ bậy bạ, tỉnh tái cân nhắc lại mọi chuyện, so với Long Tư Hạo nhìn rõ ràng hơn.
Bởi vì Long Tư Hạo yêu Lê Hiểu Mạn sâu sắc, mặc dù anh cơ trí, nhưng lúc thấy những hình này, ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng, tâm tình không cách nào tĩnh tái, đương nhiên sẽ không cân nhắc mọi chuyện chu toàn, suy nghĩ sai lầm rất lớn.
Nghe được lời Lạc Thụy nói, đôi mắt hẹp dài của anh nheo lại mang một vẻ lạnh thấu xương, nhìn những tấm hình rơi trên mặt đất, trong lòng giống như có vô số lưỡi dao sắc bén đâm vào vậy rất đau đớn.
Có lẽ như lời Lạc Thụy nói đi giải sầu, nhưng cô tại sao phải đi cùng người đàn ông khác? Tại sao cùng một người đàn ông khác vào quán rượu? Tại sao nhẫn tâm bỏ đi ba ngày, không liên lạc với bất kỳ người nào?
Ngay cả điện thoại anh cho cô, cô cũng không mang, cô cố ý để cho anh không tìm được cô sao?
Cô cứ như vậy không muốn gặp lại anh sao?
Ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho anh sao?
Lạc Thụy cau mày liếc nhìn thần sắc bi thống của Long Tư Hạo, dò xét hỏi: “Tổng giám đốc, anh định đi đón Lê tiểu thư, hay là...”
Ánh mắt Long Tư Hạo run lên, không trả lời Lạc Thụy, thần sắc tàn bạo làm cho người khác sợ hãi đi thẳng ra ngoài phòng tổng giám đốc.
Lạc Thụy thấy vậy, liếc nhìn Dinah nói cô thu dọn phòng làm việc một chút, liền đi theo ra ngoài.
...
Thành phố H tại quán rượu Quốc tế.
Hôm nay thành phố H xảy ra sự việc hệ trọng mà Lê Hiểu Mạn không biết, cô không biết mình và Hàn Cẩn Hi được truyền thông đưa đầu bản tin.
Sáng nay lúc tám giờ Hàn Cẩn Hi đến thành phố H, anh liền đi thẳng đến quán rượu quốc tế.
Anh cùng Lê Hiểu Mạn không hiểu tại sao lúc ở trên xe anh mới biết tin.
Mà Lê Hiểu Mạn biết anh hôm nay sẽ trở lại quán rượu, trời chưa sáng đã thức dậy.
Sau đó cầm văn kiện đã chuẩn bị sẵn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách chờ anh.
Cô đợi xấp xỉ hai giờ, Hàn Cẩn Hi mới ở hướng tây, người phụ vụ cùng với hộ vệ theo đi vào.
Từ sau khi anh đi vào vẫn đang gọi điện thoại, thần sắc tương đối nghiêm túc, ánh mắt lộ ra lãnh ý, cùng với sắc mặt căng chặt có phong thái tài hoa, chứng minh giờ phút này anh đang rất tức giận.
Anh nói điện thoại giọng rất nặng, thanh âm rất lạnh, giống như là đang khiển trách ai.
Người phục vụ cùng vệ sĩ của anh hộ tống tiến vào phòng tổng thống, sau đó lui ra ngoài.
Ngồi trên ghế sô pha Lê Hiểu Mạn thấy sau khi anh đi vào vẫn gọi điện thoại, thần sắc lạnh như băng nghiêm túc, như ngồi trong đống than.
Cô hiện tại bắt đầu hoài nghi chuyện cô sắp đặt cho Hàn Cẩn Hi có hài lòng không?
Nếu anh không hài lòng có thể hay không sẽ mắng chửi người a?
Đôi mày thanh tú nhíu sâu, cô cẩn thận nhìn văn kiện cô sắp xếp, nhìn xem coi có vấn đề gì không?
Ngay lúc cô đang nhìn nghiêm túc, ghế sa lon bên cạnh cô lún xuống một chút, một mùi hương say lòng người nhẹ nhàng vào mũi cô, bên cạnh có một hình dáng, không nghe ra âm thanh vui vẻ hay tức giận truyền vào tai cô.
“Tôi cho em ba ngày, bây giờ nước đến chân mới biết nhảy không thấy chậm sao?”
Nghe tiếng, Lê Hiểu Mạn đang muốn ngẩng đầu, trong tay cầm văn kiện liền bị một bàn tay trắng nõn đoạt lấy.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Hàn Cẩn Hi, thấy anh đang nhìn phương án của cô, khuôn mặt tuấn mỹ hào hoa phong nhã không nhìn ra được biểu cảm gì, chẳng qua cặp mắt màu xanh nhạt của anh bên trong đôi mắt co rút nhanh, làm cô không dám chắc anh có vừa lòng hay không vừa lòng?
Nhìn xong phần phương án đó, đôi mắt mị hoặc màu lam của anh híp chặt, ánh mắt thâm thúy, môi mỏng đỏ như lửa giương một nụ cười yêu mị, nhưng lại làm người ta suy đoán không ra rốt cuộc anh vui hay giận.
Thấy anh cười yêu mị, Lê Hiểu Mạn cũng không có đần cho là anh rất hài lòng.
Cô phát giác anh cùng Long Tư Hạo, cũng thâm trầm làm người ta không nhìn thấu triệt để.
Nghĩ đến Long Tư Hạo, tim cô chợt cứng lại, giống như bị búa tạ đánh vậy, cô đau đến nhíu chặt mày.
Mặc dù trải qua ba ngày, nhưng những đau đớn và cô hít thở không thông cũng không giảm bớt phân nửa.
Bây giờ mỗi lần cô nghĩ đến Long Tư Hạo, ngay cả hô hấp đều cảm thấy đau.
Che giấu sự đau buồn trong lòng, cô thu mày liếc nhìn Hàn Cẩn Hi, nhàn nhạt cười: “Anh có vấn đề gì hay có ý kiến gì cứ nói”
Đôi mắt Hàn Cẩn Hi nhàn nhạt co lại, ánh mắt lười biếng thâm trầm nhìn cô: “Dựa theo phần phác thảo em đã làm, nếu tôi so với dự tính thì gấp đôi tiền đầu tư.”
Người trong cuộc mơ hồ người đứng xem sáng suốt, Lạc Thụy không phải là người đàn ông yêu Lê Hiểu Mạn, nhưng khi thấy những tấm hình này cũng có nghi ngờ và kinh ngạc, nhưng sẽ không đau lòng, cũng không suy nghĩ bậy bạ, tỉnh tái cân nhắc lại mọi chuyện, so với Long Tư Hạo nhìn rõ ràng hơn.
Bởi vì Long Tư Hạo yêu Lê Hiểu Mạn sâu sắc, mặc dù anh cơ trí, nhưng lúc thấy những hình này, ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng, tâm tình không cách nào tĩnh tái, đương nhiên sẽ không cân nhắc mọi chuyện chu toàn, suy nghĩ sai lầm rất lớn.
Nghe được lời Lạc Thụy nói, đôi mắt hẹp dài của anh nheo lại mang một vẻ lạnh thấu xương, nhìn những tấm hình rơi trên mặt đất, trong lòng giống như có vô số lưỡi dao sắc bén đâm vào vậy rất đau đớn.
Có lẽ như lời Lạc Thụy nói đi giải sầu, nhưng cô tại sao phải đi cùng người đàn ông khác? Tại sao cùng một người đàn ông khác vào quán rượu? Tại sao nhẫn tâm bỏ đi ba ngày, không liên lạc với bất kỳ người nào?
Ngay cả điện thoại anh cho cô, cô cũng không mang, cô cố ý để cho anh không tìm được cô sao?
Cô cứ như vậy không muốn gặp lại anh sao?
Ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho anh sao?
Lạc Thụy cau mày liếc nhìn thần sắc bi thống của Long Tư Hạo, dò xét hỏi: “Tổng giám đốc, anh định đi đón Lê tiểu thư, hay là...”
Ánh mắt Long Tư Hạo run lên, không trả lời Lạc Thụy, thần sắc tàn bạo làm cho người khác sợ hãi đi thẳng ra ngoài phòng tổng giám đốc.
Lạc Thụy thấy vậy, liếc nhìn Dinah nói cô thu dọn phòng làm việc một chút, liền đi theo ra ngoài.
...
Thành phố H tại quán rượu Quốc tế.
Hôm nay thành phố H xảy ra sự việc hệ trọng mà Lê Hiểu Mạn không biết, cô không biết mình và Hàn Cẩn Hi được truyền thông đưa đầu bản tin.
Sáng nay lúc tám giờ Hàn Cẩn Hi đến thành phố H, anh liền đi thẳng đến quán rượu quốc tế.
Anh cùng Lê Hiểu Mạn không hiểu tại sao lúc ở trên xe anh mới biết tin.
Mà Lê Hiểu Mạn biết anh hôm nay sẽ trở lại quán rượu, trời chưa sáng đã thức dậy.
Sau đó cầm văn kiện đã chuẩn bị sẵn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách chờ anh.
Cô đợi xấp xỉ hai giờ, Hàn Cẩn Hi mới ở hướng tây, người phụ vụ cùng với hộ vệ theo đi vào.
Từ sau khi anh đi vào vẫn đang gọi điện thoại, thần sắc tương đối nghiêm túc, ánh mắt lộ ra lãnh ý, cùng với sắc mặt căng chặt có phong thái tài hoa, chứng minh giờ phút này anh đang rất tức giận.
Anh nói điện thoại giọng rất nặng, thanh âm rất lạnh, giống như là đang khiển trách ai.
Người phục vụ cùng vệ sĩ của anh hộ tống tiến vào phòng tổng thống, sau đó lui ra ngoài.
Ngồi trên ghế sô pha Lê Hiểu Mạn thấy sau khi anh đi vào vẫn gọi điện thoại, thần sắc lạnh như băng nghiêm túc, như ngồi trong đống than.
Cô hiện tại bắt đầu hoài nghi chuyện cô sắp đặt cho Hàn Cẩn Hi có hài lòng không?
Nếu anh không hài lòng có thể hay không sẽ mắng chửi người a?
Đôi mày thanh tú nhíu sâu, cô cẩn thận nhìn văn kiện cô sắp xếp, nhìn xem coi có vấn đề gì không?
Ngay lúc cô đang nhìn nghiêm túc, ghế sa lon bên cạnh cô lún xuống một chút, một mùi hương say lòng người nhẹ nhàng vào mũi cô, bên cạnh có một hình dáng, không nghe ra âm thanh vui vẻ hay tức giận truyền vào tai cô.
“Tôi cho em ba ngày, bây giờ nước đến chân mới biết nhảy không thấy chậm sao?”
Nghe tiếng, Lê Hiểu Mạn đang muốn ngẩng đầu, trong tay cầm văn kiện liền bị một bàn tay trắng nõn đoạt lấy.
Thấy vậy, Lê Hiểu Mạn ngước mắt nhìn Hàn Cẩn Hi, thấy anh đang nhìn phương án của cô, khuôn mặt tuấn mỹ hào hoa phong nhã không nhìn ra được biểu cảm gì, chẳng qua cặp mắt màu xanh nhạt của anh bên trong đôi mắt co rút nhanh, làm cô không dám chắc anh có vừa lòng hay không vừa lòng?
Nhìn xong phần phương án đó, đôi mắt mị hoặc màu lam của anh híp chặt, ánh mắt thâm thúy, môi mỏng đỏ như lửa giương một nụ cười yêu mị, nhưng lại làm người ta suy đoán không ra rốt cuộc anh vui hay giận.
Thấy anh cười yêu mị, Lê Hiểu Mạn cũng không có đần cho là anh rất hài lòng.
Cô phát giác anh cùng Long Tư Hạo, cũng thâm trầm làm người ta không nhìn thấu triệt để.
Nghĩ đến Long Tư Hạo, tim cô chợt cứng lại, giống như bị búa tạ đánh vậy, cô đau đến nhíu chặt mày.
Mặc dù trải qua ba ngày, nhưng những đau đớn và cô hít thở không thông cũng không giảm bớt phân nửa.
Bây giờ mỗi lần cô nghĩ đến Long Tư Hạo, ngay cả hô hấp đều cảm thấy đau.
Che giấu sự đau buồn trong lòng, cô thu mày liếc nhìn Hàn Cẩn Hi, nhàn nhạt cười: “Anh có vấn đề gì hay có ý kiến gì cứ nói”
Đôi mắt Hàn Cẩn Hi nhàn nhạt co lại, ánh mắt lười biếng thâm trầm nhìn cô: “Dựa theo phần phác thảo em đã làm, nếu tôi so với dự tính thì gấp đôi tiền đầu tư.”
/1063
|